[ĐAM MỸ] Giới hạn Roche

Chương 32



Khi đẩy cửa phòng họp nhìn thấy Ứng Tu Nghiêm, Lý Quyết không hề tỏ ra quá bất ngờ.

Tới thời khắc này mà Từ Tấn Dương vẫn có tâm trạng nghĩ, thằng nhóc này đúng là điềm tĩnh thật, năm xưa Từ Tấn Dương hắn đã không chọn lầm người.

Lần này Ứng Tu Nghiêm tới đây, lãnh đạo thành phố nằng nặc đòi đích thân tiếp đãi nhưng Ứng Tu Nghiêm kiên quyết từ chối, cả một bữa cơm trưa cũng không đồng ý, máy bay vừa đáp xuống là đã chỉ đích danh muốn gặp Từ Tấn Dương.

Từ Tấn Dương đích thân ra cổng viện đón Ứng Tu Nghiêm. Ứng Tu Nghiêm bước xuống khỏi chiếc xe công vụ đen sì, áo bành tô cũng màu đen, Từ Tấn Dương cảm thấy áp lực vô cớ, hắn vẫn đang nghĩ xem nên gọi là “lãnh đạo” hay “thủ trưởng” thì Ứng Tu Nghiêm đã tới gần nói với hắn:

– Anh Từ, chuyến đi này của tôi không công khai, làm phiền anh đừng đánh tiếng cho người khác.

Ứng Tu Nghiêm vừa xưng “anh” là Từ Tấn Dương đã muốn cắn lưỡi luôn rồi. Thật ra dù Ứng Tu Nghiêm không nhắc thì hắn cũng định chủ động mở lời rồi. Từ lúc nghỉ Tết cho đến cuộc gọi kia thì hắn vẫn luôn lo lắng, cuộc điện thoại kia rất ngắn ngủi, hắn không rõ ý của Ứng Tu Nghiêm là gì nhưng hắn biết với thủ đoạn của Ứng Tu Nghiêm thì muốn xử lý Lý Quyết là chuyện dễ như ăn bánh. Hắn còn định chủ động xin Ứng Tu Nghiêm nhẹ tay, hắn có lập trường của mình, ngoại trừ hắn ra thì chẳng còn ai có thể bảo vệ Lý Quyết nữa.

Nhưng thái độ bây giờ của Ứng Tu Nghiêm chí ít cũng chứng minh được chuyện này vẫn chưa trượt dài theo khả năng xấu nhất, Từ Tấn Dương chỉ đành xin ông trời phù hộ, tốt nhất là chuyện này nên đặt dấu chấm hết tại phòng họp này vào chiều hôm nay.

Trong khoảng thời gian đợi Lý Quyết tới, phòng họp lặng như tờ. Ứng Tu Nghiêm đứng bên cửa sổ, thao trường trong tầm mắt ông chính là nơi Ứng Doãn Thừa từng chơi bóng. Từ Tấn Dương không nhịn được nữa nên đã mở miệng nói câu đầu tiên:

– Lý Quyết rất ưu tú.

Vừa dứt lời thì phòng họp lại rơi vào yên tĩnh. Ứng Tu Nghiêm không hề quay người lại, nên Từ Tấn Dương to gan ngẩng đầu quan sát bóng lưng ông. Mấy năm trước hắn từng gặp Ứng Tu Nghiêm một lần, chỉ là một cái liếc mắt vội vã lúc đi hội nghị ở Bắc Kinh, Ứng Tu Nghiêm đi giữa một nhóm vài người, người đồng nghiệp đi cùng hắn cầm lòng không đặng quay đầu liếc thêm cái nữa. Sau đó trên xe về khách sạn, cấp trên có “tám” với họ vị vừa nãy là con trai của ai ai ai. Mọi người nghe tên thôi là đã rõ rồi, có người cảm thán “Đúng là khác biệt”. Từ Tấn Dương có ấn tượng rất sâu sắc, đó là lần đầu tiên hắn thật sự cảm nhận được khí thế của “người đẳng cấp”. Nhưng bây giờ Ứng Tu Nghiêm đứng ở đây, vẫn là vẻ đoan chính nghiêm túc, qua mấy năm rồi cũng chẳng có dấu vết phai mờ của thời gian, nhưng Từ Tấn Dương lại cứ cảm thấy bóng lưng ông toát lên vẻ mỏi mệt.

Sự tĩnh lặng kéo dài hết một phút thì cái người hôm nay sắm vai người cha chứ không phải là lãnh đạo mới trả lời Từ Tấn Dương:

– Tôi biết, nếu không thì Ứng Doãn Thừa đã chẳng để ý đến cậu ta.

Tiếng gõ cửa vang lên thì Ứng Tu Nghiêm mới xoay người lại. Lý Quyết đứng ở bên kia bàn hội nghị, ánh mắt không hề hoang mang hay sợ hãi, anh cất tiếng chào hai người:

– Chào thủ trưởng, chào sếp Từ.

Từ Tấn Dương biết cuộc đàm thoại tiếp sau đây không còn cần đến hắn nữa nên lấy lí do đi họp để ra ngoài. Ứng Tu Nghiêm đi tới ngồi xuống bàn, cách Lý Quyết hẳn một cái bàn. Ông nhìn Lý Quyết, tầm mắt Lý Quyết cũng không hề né tránh ông, Ứng Tu Nghiêm nói:

– Hồi Tết cậu tới nhà tôi gọi tôi là “bác trai” thì đáng lẽ bây giờ cũng không cần thiết phải khách sáo, nhưng cậu không gọi như vậy nữa chứng tỏ cậu biết nguyên nhân tôi tới đây.

Lý Quyết không tiếp lời, anh có hơi phân tâm, vì anh nhớ tới Tô Chính Quốc.

Vào kỳ nghỉ hè năm đó, Tô Chính Quốc không được bình tĩnh và khách sáo như Ứng Tu Nghiêm, những lời Tô Chính Quốc nói giống như đang tố cáo hơn, cửa nhà vừa mở ra là ông đã nói với Lý Tiến Minh: “Con trai ông quấn lấy con trai tôi bày cái trò đồng tính luyến ái, nó chấp nhận làm biến thái thì không sao nhưng nó không thể hủy hoại con trai tôi được.”

Khi đó Lý Quyết cũng đứng trong phòng khách, theo bản năng muốn lắc đầu, anh muốn phản bác, không phải như vậy, ở KFC người chủ động mở lời trước không phải là anh.

Ứng Tu Nghiêm cũng không so đo khi anh làm thinh và phân tâm, ông đã chuẩn bị sẵn sẽ nói với Lý Quyết những gì.

– Ba mươi năm trước khi tôi mới tham gia vào công việc, khi đó chính sách chỉ mới vừa mở cửa, bộ hành chính cũng có thể cử người ra nước ngoài học tập một thời gian. Tôi đã đi New York, có một người bạn rất thân với tôi lúc nhỏ, cả nhà cậu ta đều di cư sang đó từ rất sớm rồi, gặp lại nhau ở New York chúng tôi đều rất vui. Tết Trung thu chúng tôi đến Chinatown ăn cơm, cậu ta uống say rồi thẳng thắn mình thích con trai, hồi cấp ba đã quen bạn trai, cũng là Hoa kiều, tình cảm của hai người họ rất bền lâu. Cậu ta sợ tôi không chấp nhận được, cũng sợ tôi xem thường cậu ta, phải mượn rượu mới dám giãi bày. Thú thật khi đó tâm trạng tôi hỗn loạn lắm, thời đó đâu phải ai cũng hiểu được hai chữ đồng tính đâu, nhắc đến đồng tính phản ứng đầu tiên của mọi người đều là “HIV”. Nhưng tôi không hề sợ hãi chút nào, cũng không thấy khó chịu gì cả, tôi đưa cậu ta về nhà, lần đầu tiên gặp được bạn trai của cậu ta, khi đó tôi mới biết bọn họ đã sống chung với nhau được một thời gian dài rồi. Sáng hôm sau tỉnh giấc nhớ lại chuyện đó, cảm thấy đây quả thật là chuyện cậu ta có thể làm, từ nhỏ cậu ta đã rất ngầu, hôm đó tôi chủ động liên lạc với cậu ta, cậu ta vui lắm, bảo rằng đang ân hận vì “rượu vào lời ra”, sợ tôi không còn muốn làm bạn với cậu ta nữa, bây giờ tôi vẫn còn nhớ bốn chữ mà tôi từng trả lời cậu ta: Tình yêu vạn tuế.

Ứng Tu Nghiêm nói rất chậm, sắc mặt cũng rất thả lỏng, thậm chí còn nở nụ cười, câu chuyện này ông chưa từng kể cho ai nghe.

– Khi đó tôi và mẹ Ứng Doãn Thừa vẫn chưa kết hôn, lễ cưới đầu tiên của đám bạn cùng lứa mà tôi tham dự chính là của hai người họ, đương nhiên cũng không thể tính là lễ cưới hẳn hoi được. Thời đó chẳng ai nghĩ tới người đồng tính có thể kết hôn hợp pháp, trước khi tôi rời khỏi New York đã đi tới tòa thị chính với họ, đương nhiên là không vào, bọn tôi chỉ đứng trước cổng thôi, tôi làm người làm chứng của họ, bọn họ trao nhẫn cưới trước mặt tôi. Nghi lễ kết thúc, chúng tôi đến cầu Cổng Vàng chụp ảnh, xung quanh có mấy đôi vợ chồng son mới đăng ký ở tòa thị chính đi ngang qua, cười khanh khách ném bó hoa trong tay cho họ. Sau này chúng tôi vẫn giữ liên lạc, mối tình của họ thậm chí còn thân mật hơn nhiều cặp vợ chồng bình thường mà tôi từng thấy. Tôi luôn tưởng rằng mình không sợ người đồng tính, cũng sẽ tuyệt đối không khinh thường một người vì họ là đồng tính, nhưng đến khi chuyện đó xảy ra trong nhà tôi, tôi mới nhận ra tôi không cách nào chấp nhận nổi, tôi thật sự không thể nhìn con trai mình đi vào con đường này. Cậu có thể nói tôi giả tạo hoặc là ích kỉ, hoặc là ba mươi năm qua tôi đều đang tự lừa mình dối người, nhưng nếu cậu và tôi đều xem trọng Ứng Doãn Thừa thì tôi nghĩ có lẽ cậu cũng hiểu được.

Sau đó ông bật cho Lý Quyết xem một đoạn phim.

Bằng lời kể qua quýt của Ứng Doãn Thừa cộng thêm vài tấm ảnh anh từng nhìn thấy, dù rằng anh đã cố gắng khôi phục lại tình cảnh khi ấy nhưng bây giờ nhìn thấy đoạn phim ghi hình thì anh mới biết, tuổi trẻ tươi đẹp chân chính vượt xa tưởng tượng của anh.

Ứng Doãn Thừa mặc một bộ âu phục trắng, cậu thanh niên mười tám tuổi với vóc người dong dỏng, mặc vest vào vừa không có sự trưởng thành giả tạo mà cũng chẳng hề bê bối, cậu rất hợp với màu trắng, tiêu điểm của máy quay luôn bám sát theo cậu. Lý Quyết còn nhớ cậu từng nói nghi thức là mở màn của vũ hội, và người bạn nhảy đầu tiên chính là Giang Tư Ánh. Váy của Giang Tư Ánh là màu đỏ, hai cầu vai được thiết kế rất tinh tế, vải tơ lụa bồng bềnh lượn sóng theo từng bước chân cô, mái tóc thì được búi lên gọn gàng, để lộ đường nét vai và cổ. Khi cô ngẩng đầu nhìn bạn nhảy thì biểu cảm rất sinh động, vừa có nét thẹn thùng cũng vừa ngập tràn tình yêu.

Ứng Doãn Thừa từng nói, sau điệu nhảy này thì bọn họ chính thức trở thành người yêu.

Điệu nhảy này kéo dài rất lâu, cảnh tượng vô cùng rõ nét, thợ quay phim rất chuyên nghiệp, luôn đặc tả nam nữ chính vào đúng lúc cần thiết. Không chỉ có ống kính mà tất cả những người hiện diện chắc cũng đều đang nhìn bọn họ, dù hai cô cậu chỉ đứng yên thôi thì cũng đã đủ nổi bật rồi. Ứng Doãn Thừa cười rất rực rỡ, Giang Tư Ánh cũng hết sức yêu kiều, là cặp đôi đẹp nhất cả sàn nhảy. Mười tám tuổi, còn lúc nào lộng lẫy và đắc ý hơn lúc này nữa đâu.

Lý Quyết như đang xem một bộ phim vậy, nhưng một người khán giả như anh không nên nhập tâm như thế. Mấy ngày nay không bật máy sưởi, nhưng phòng họp cũng không mở cửa sổ, anh thấy ngộp quá, khó thở làm sao.

Ứng Tu Nghiêm cũng yên lặng xem cảnh tượng trên màn hình. Ông cũng nhìn thấy mình trong đoạn phim, khi đó ông trẻ hơn bây giờ. Ông vốn không đồng ý tổ chức buổi tiệc này nhưng Mục Vân cảm thấy có ý nghĩa, chớp mắt một cái mà Hảo Hảo đã mười tám tuổi rồi, nên ông đành phải nghe theo vợ. Vì buổi tiệc này mà ông phải hoãn lại một cuộc phỏng vấn, nhưng giây phút nhìn thấy đứa con trai vừa đủ tuổi trưởng thành của mình, ông lại cảm thấy rất đáng.

Hôm đó tất cả mọi người đều tới chúc mừng ông, mọi người đều biết Ứng Doãn Thừa đã nhận được thư thông báo trúng tuyển của Oxford (*), cậu trở thành người tài giỏi nhất trong đám con cháu của dòng họ. Đến cả cha ông cũng nói với ông: “Con nuôi đứa nhỏ này có khi còn đỡ lo hơn ba nuôi con, con trai mà hiểu chuyện như thế chính là phúc của con.”

(*) hồi đó mình tra Stephen Hawking dạy ở Cambridge mà ta, sao giờ thành Oxford:))) i dont know 

Hiếm khi ông uống nhiều thêm vài ly rượu, bởi vì quá vui sướng, buổi tối về đến nhà mà vẫn chưa hết cơn say, giọng sang sảng bảo với vợ rằng, con trai của Ứng Tu Nghiêm ông đương nhiên là tài giỏi nhất, mặt nào cũng tốt cả, con trai ông muốn mưa thì được mưa, muốn gió thì được gió.

Khi đó ông cũng không ngờ có một ngày Ứng Doãn Thừa lại lựa chọn con đường trái với đạo lý như thế này, ông thà là Ứng Doãn Thừa phạm sai lầm ở một khía cạnh khác.

Ba ông qua đời đột ngột. Từ đầu ông đã thấy có gì đó không ổn, là vì tối nào Ứng Doãn Thừa cũng ngồi vùi trong linh đường rất lâu, hơn nữa còn quỳ suốt cả buổi. Người khác cho rằng Ứng Doãn Thừa có cảm tình sâu nặng với ông nội, nhưng ông cứ cảm thấy đây không phải nguyên nhân, còn về phần tại sao thì ông cũng chưa nói được. Cái cảm giác bất an này liên tục kéo dài cho đến khi Ứng Doãn Thừa dẫn Lý Quyết về nhà, dường như ông đã lập tức đoán ra ngay. Ông cố gắng kiềm chế, cố gắng giữ cho giọng nói và biểu cảm của mình trông bình thường. Nhưng sau giờ cơm tối ông lập tức về phòng làm việc gọi điện thoại cho người bạn ở Tây Bắc, liên lạc qua nhiều người rồi mới đến Từ Tấn Dương, ông và Từ Tấn Dương chưa từng nói chuyện trực tiếp với nhau bao giờ nên rất khó mở lời. Nhưng sau khi ông quyết định thẳng thắn thì bên kia lại không nói gì, ông hiểu Từ Tấn Dương có thứ mà cậu ta muốn bảo vệ, khi ông tiếp tục nói thì đã dịu giọng đi nhiều, hệt như đang tỏ thành ý mình là người ở chiếu dưới, ông nói: “Tôi khẩn thiết mong cậu thông cảm cho tâm trạng của người làm cha.”

Việc ba mình qua đời đã khiến ông rầu lắm rồi, vì chuyện của Ứng Doãn Thừa lại càng làm ông lo lắng bất an hơn. Mục Vân thì không biết tại sao tâm trạng ông lại tụt dốc như thế, ông cũng không cách nào nói rõ với vợ mình. Sau đó ông càng thấy sợ hơn, ông luôn cảm thấy Ứng Doãn Thừa đang muốn chọn thời cơ để bộc bạch với ba mẹ, thậm chí có mấy lần ngập ngừng rất rõ ràng. Con trai ông nuôi dạy ông còn không hiểu hay sao, chắc chắn là Ứng Doãn Thừa có ý định giãi bày với ba mẹ, ông biết con trai mình là người rất vô tư và thẳng thắn. Ứng Tu Nghiêm nghĩ có lẽ người yếu đuối là bản thân ông, vì ông vẫn chưa biết phải đối mặt với điều đó như thế nào.

Đoạn phim chiếu đến cảnh khui sâm panh, đáng lẽ là Ứng Doãn Thừa và gia đình sẽ đứng trước bàn sâm panh, nhưng cậu đột nhiên giơ tay ra hiệu tạm dừng rồi bước xuống sân khấu bước đi ung dung giữa sảnh tiệc náo nhiệt, dẫn cô gái mặc bộ váy màu đỏ tới trước bàn sâm panh. Khoảnh khắc này thật tuyệt diệu, chất rượu màu vàng óng ánh được rót xuống, Ứng Doãn Thừa vươn tay ra nhẹ nhàng lau đi vết bọt dính trên gò má Giang Tư Ánh.

Gương mặt ai cũng nở nụ cười tươi rói, những nụ cười hài lòng thỏa mãn, Lý Quyết công nhận cách tuyên bố này rất trang trọng.

Đoạn phim đang phát tới đoạn náo nhiệt nhất, sâm panh văng ra rất xa, cả sảnh tiệc đều nhảy cẫng lên theo tiếng “phựt” đó. Giang Tư Ánh dạn dĩ kiễng gót hôn lên má Ứng Doãn Thừa, lại càng khiến mọi người sôi động hơn.

Lúc này Ứng Tu Nghiêm nói với Lý Quyết:

– Cậu nhìn thấy rồi đấy, nó không phải chỉ có một mình cậu.

Lý Quyết hiểu ý của Ứng Tu Nghiêm, dù ông không nói thì Lý Quyết cũng vẫn luôn hiểu điều đó.

Ứng Tu Nghiêm biết câu này rất cay nghiệt. Ông từng xem lý lịch của Lý Quyết, ngoại trừ xu hướng tính dục ra thì đây là một nhân tài không có khuyết điểm, thậm chí nếu như người yêu của Lý Quyết không phải là con trai ông thì ông cũng chẳng hề cảm thấy tính hướng của Lý Quyết là một sai lầm. Nhưng người đồng hành có tốt đến mấy thì ông cũng không thể để mặc Ứng Doãn Thừa đi con đường này được. Con trai của Ứng Tu Nghiêm ông lẽ ra cả đời này không được chịu bất kì uất ức hay dị nghị nào. Giả sử Ứng Doãn Thừa sinh ra đã như vậy thì có lẽ ông cũng chấp nhận, nhưng Ứng Doãn Thừa rõ ràng không phải, ông đã từng tận mắt chứng kiến, đoạn phim này cũng là bằng chứng, con trai ông có thể thích và cũng đã từng thật sự thích phụ nữ.

Ứng Doãn Thừa không bắt buộc phải ăn quả đắng này.

Đã lập xuân rồi, đáng lẽ ban ngày phải càng ngày càng dài chứ, nhưng khi tầm nhìn của Lý Quyết dời ra ngoài cửa sổ thì anh lại thấy trời đã nhá nhem tối, một giọt nắng chiều cũng không còn. Ban ngày ngắn ngủi thế này thật khiến con người ta hoảng hốt.

– Tôi có thể chấp nhận con trai tôi là người đồng tính, có thể không chỉ trích nó, không có bất kì định kiến gì với nó, thậm chí tôi có thể giúp nó thuyết phục người trong nhà, việc học và việc làm của nó tôi cũng dám cam kết sẽ không bị ảnh hưởng gì từ việc này. Nhưng tôi không cách nào bắt tất cả mọi người không dị nghị nó, người khác nói những lời ác ý sau lưng nó làm sao mà tôi lo được? Lúc nhỏ nó rất sợ tôi, luôn nghĩ rằng tôi nghiêm khắc với nó, lúc nó sang Anh thì vẫn còn là một đứa nhỏ, vì chuyện này mà ông bà giận tôi rất lâu, tháng thứ hai nó bị sốt, cuộc điện thoại vượt biển từ trường học bảo rằng nó nằm viện cả tuần rồi không khỏi, bớt sốt thì lại ho. Khi đó tôi đang ở nhà ba tôi, cũng không tránh mặt ông bà, cúp điện thoại xong lập tức bàn với mẹ nó mau chóng sang đó đón nó về cho xong, trong nước cũng có trường quốc tế. Sau đó cũng chính ba tôi mắng tôi nhu nhược, trẻ con đổ bệnh thì có làm sao đâu. Tôi nghiêm khắc với nó cũng là do không nỡ nhìn nó vì phạm sai lầm mà nếm trái đắng.

Ứng Tu Nghiêm nói một tràng rất dài, ông dừng lại một thoáng rồi nói tiếp:

– Tôi đến gặp cậu, nói với cậu những chuyện này, tôi biết là không thỏa đáng cũng không đúng. Chuyện này mẹ Ứng Doãn Thừa vẫn chưa biết, cũng sẽ không bao giờ biết. Làm một người chồng, người cha, tôi khẩn thiết mong cậu thông cảm.

Lý Quyết không tiếp lời ông, anh nghĩ tới Lý Tiến Minh, dù với thân phận là một người chồng hay người cha, thì ông ta cũng đều là kẻ thất bại, còn anh chính là sản phẩm của sự thất bại đó.

Giờ Lý Quyết đã hiểu tại sao Ứng Doãn Thừa lại dám đi yêu người khác một cách chân thành và nồng nhiệt như vậy. Trước giờ anh ngưỡng mộ Ứng Doãn Thừa không phải là ngưỡng mộ cuộc sống xa hoa trong căn nhà kính trồng hoa, cũng không phải là ngưỡng mộ buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi, mà điều anh hâm mộ là: Hơn hai mươi mấy năm nay, người cha của anh có giây phút nào không đành lòng nhìn anh nếm trái đắng không? Năm đó khi Tô Chính Quốc tìm tới tận nhà, câu đầu tiên của Lý Tiến Minh là quay người lại nói với anh, câu nói hằn sâu trong kí ức anh, người cha của anh đã cao giọng chất vấn anh: “Đĩ-mẹ-mày sao mày lại trở thành một thằng biến thái như vậy hả?”

Lý Quyết đoán sắc mặt mình lúc này chắc cũng chẳng hay ho gì cho cam, vì đến cả ánh mắt Ứng Tu Nghiêm nhìn anh cũng trở nên hiền hòa hơn. Thật ra lúc này anh muốn bật cười, đột nhiên anh thở phào một hơi, hóa ra truyện cổ tích cũng có thể thành hiện thực. Hồi nhỏ mỗi tối bị đánh anh sẽ tưởng tượng ra một người cha của riêng mình, người cha trong tưởng tượng rất hoàn hảo, rất dịu dàng, sẽ yêu anh vô điều kiện, bây giờ thì anh biết rồi, không phải là anh nằm mơ ban ngày, mà thật sự có một đứa trẻ đã sở hữu một người cha như thế.

Lý Quyết đứng dậy nói với Ứng Tu Nghiêm:

– Có lẽ chú không tin, hình như đến con cũng mới vừa nhận ra thôi, tình yêu của con với Ứng Doãn Thừa không ít hơn chú đâu.

Dường như đây là lần đầu tiên Lý Quyết thông suốt chuyện này. Anh nghĩ có lẽ bản thân mình đã bị Ứng Doãn Thừa mê hoặc. Ứng Doãn Thừa luôn sợ anh sẽ rút lui, sẽ yếu đuối, cho nên lúc nào cũng biểu hiện mình rất kiên định, quả cảm và trung thành. Nhưng có lẽ Ứng Doãn Thừa chưa hiểu, thứ cậu và anh lấy ra đánh cược vốn không hề giống nhau, cậu chỉ cần đứng yên đợi anh đi tới thì Lý Quyết đã trút hết toàn bộ lòng can đảm ra rồi.

Rất lâu trước đây, khi ngồi đối diện với Ứng Doãn Thừa, lẳng lặng nhìn cậu dùng muỗng dầm bát kem long nhãn, tim Lý Quyết đã đập rất nhanh. Khi đó anh đã biết trong mối quan hệ này anh là người được định sẵn sẽ chịu tổn thương nhiều hơn Ứng Doãn Thừa rồi.

Lý Quyết không cho Ứng Tu Nghiêm thời gian trả lời thì đã quay người kéo cửa phòng bỏ đi. Anh nghĩ chắc hẳn Ứng Tu Nghiêm đã trình bày hết những lời muốn nói rồi. Bọn họ cũng không nói chuyện quá lâu, đoạn phim kia cũng chỉ có một tiếng đồng hồ, thế mà bây giờ trời đã đen đặc.

Từ Tấn Dương đứng hút thuốc ở cuối hành lang, khi Lý Quyết đi ngang thì chỉ gật nhẹ đầu chứ không ở lại. nhưng Từ Tấn Dương thì sẵng giọng gọi tên anh, anh dừng bước, đứng trên cầu thang nghiêng người nhìn Từ Tấn Dương. Từ Tấn Dương hút một hơi thuốc, hạ bớt giọng, nhẹ nhàng như một tiếng thở dài, hắn nói:

– Lý Quyết, đi Bắc Kinh đi.