[ĐAM MỸ] Giới hạn Roche

Chương 34



Người gọi tới là đồng nghiệp ở viện nghiên cứu phụ trách chuyện đi trao đổi nước ngoài, người kia thông báo súc tích rằng Lý Quyết không thông qua vòng kiểm duyệt tư cách cuối cùng.

Lý Quyết hơi sững người.

Dường như anh đã quên mất một điều: Dù Bắc Kinh hay là nước Mỹ thì quyền quyết định vốn không nằm ở anh. Khi lái xe đến viện nghiên cứu anh vẫn không thể tập trung tinh thần. Anh không hiểu được nguyên nhân mình rớt là gì, cũng không biết nên ăn nói thế nào với Ứng Doãn Thừa.

Mà càng bất ngờ hơn là sáng nay Từ Tấn Dương đã ngồi đợi Lý Quyết ngay trong văn phòng anh, sắc mặt rất nặng nề, sau khi vào phòng anh còn cố ý khóa cửa lại.

Hôm nay Từ Tấn Dương không nói bất kì điều gì dư thừa, ngay câu đầu tiên đã giải đáp nghi hoặc của anh:

– Anh biết cậu đang nghi ngờ cái gì, nhưng chuyện này không phải trò gây rối của anh. Cậu kiên quyết không đi Bắc Kinh, anh cưỡng ép cậu thì được cái gì? Vòng kiểm duyệt cuối cùng điều tra về bối cảnh và chính trị, mọi người đều tưởng rằng thời đại này cái vòng kiểm duyệt đó chỉ là hình thức mà thôi, nhưng tổ điều tra đã tới nhà cậu, bố cậu nghe nói cậu định đi Mỹ nên đã nói thẳng với họ rằng cậu là đồng tính. Không những thế, chuyện khó lường hơn là, ông ta còn gửi đơn tố cáo lên bộ.

Khi Từ Tấn Dương nói đã cẩn thận quan sát biểu cảm của Lý Quyết, điều hắn tán thưởng nhất ở chàng trai này là sự kiểm soát biểu cảm, nhưng lúc này hắn lại đọc ra được nét cam chịu trên gương mặt anh.

Biểu cảm này xuất hiện trên mặt Lý Quyết, Từ Tấn Dương thấy không chịu nổi, Lý Quyết thậm chí không có chút thất vọng nào, giống như anh cứ thế mà chấp nhận số phận vậy.

Từ Tấn Dương cố dùng kiềm chế giọng điệu để tiếp tục kể:

– Chuyện bố cậu viết đơn tố cáo gửi lên bộ không phải là chuyện nhỏ. Trong điều lệ không quy định về đồng tính luyến ái nhưng hình như ngôn từ bố cậu sử dụng quá nghiêm trọng, khiến cục diện trở nên méo mó, nên bên trên phải tìm cách giải quyết. Thật ra anh không có thẩm quyền biết trước những chuyện này, là do ông Đồng gọi điện thoại cho anh. Ở Bắc Kinh ông ấy cố gắng bảo vệ cho cậu, ông ấy nói dự án của ông ấy bắt buộc phải có cậu, lãnh đạo muốn xử lý cậu cũng được, trừ phi họ có thể tìm cho ông ấy được người trẻ tuổi thứ hai giỏi bằng cậu trong lĩnh vực thiết kế quỹ đạo.

Tổ điều tra đến thăm hỏi Lý Tiến Minh vốn là xuất phát từ ý tốt, chứ lý lịch của Lý Quyết đã được duyệt từ lâu rồi, đến tận nhà thăm hỏi không cần thiết, nhưng địa phương có được một nhân tài xuất sắc như thế, các lãnh đạo cũng được thơm lây. Người của tổ điều tra cũng thật lòng ngưỡng mộ Lý Tiến Minh sinh ra được một đứa con trai có sự nghiệp xán lạn, suốt buổi hết lòng ca ngợi, vì thế lúc nhắc tới Lý Quyết “vốn có thể tham gia một dự án được cả nước đón chờ nhưng lại từ bỏ vì nuôi hoài bão đến Mỹ”, ý của bọn họ là muốn khen Lý Quyết vừa được trọng dụng lại vừa tính toán sẵn kế hoạch cho sự nghiệp.

Nhưng nghe tới đây thì Lý Tiến Minh lại giật mí mắt.

Lần cuối ông nghe thấy con trai mình nhắc tới chuyện đi Mỹ là từ đời tám hoánh nào rồi. Khi đó ông rất vui mừng, tới cơ quan dùng máy tính tìm xếp hạng các trường đại học ở Mỹ, đồng nghiệp nào đi ngang nhìn thấy cũng phải tấm tắc khen. Ông còn từng bàn bạc với vợ mình nếu có thời gian rảnh thì đến trung tâm môi giới bất động sản hỏi xem có thể bán đứt căn nhà cũ kia không, rồi liên hệ với người bạn làm ngân hàng xin tư vấn về hối đoái.

Mãi đến mùa hè năm đó có người tìm tới tận nhà nói cho ông biết con trai ông và một thằng con trai khác yêu nhau, Lý Tiến Minh cảm thấy mình nằm một giấc chiêm bao rất dài rồi đột nhiên trượt vào một bộ phim khủng bố.

Tổ điều tra nhắc tới dự án được cả nước quan tâm, thời sự mấy hôm nay cũng bắt đầu đưa tin về nó. Ông bồi dưỡng Lý Quyết là muốn anh thành công cho ông nở mày nở mặt, nhưng một dự án tốt như thế Lý Quyết lại từ chối. Lý Tiến Minh nhanh chóng đoán ra được chắc chắn nó lại hẹn với một thằng con trai nào đó cùng đến Mỹ rồi.

Lý Tiến Minh bị kẹp giữa phẫn nộ và thất vọng, chẳng cần “uốn lưỡi bảy lần” đã nói thẳng:

– Lãnh đạo à, tôi phải nói rõ với các anh một vấn đề, nếu không cuối cùng lại để người ta nói con trai của Lý Tiến Minh tôi làm hại nước nhà. Lý Quyết nó là một thằng đồng tính, nó muốn đến Mỹ chắc cũng là vì thằng người yêu đồng tính của nó đang ở đó.

Từ Tấn Dương cho Lý Quyết đủ thời gian để ngẫm nghĩ. Lúc trước mỗi khi Lý Quyết từ chối khéo nhiệm vụ tuyên truyền mà hắn đưa ra thì hắn luôn trông đợi một ngày nào đó có thể trị được thằng nhóc này, nhưng bây giờ nhìn thấy Lý Quyết khổ sở như thế, hắn lại nghĩ có lẽ Lý Quyết không hợp để cúi đầu hay phục tùng người khác.

Câu đầu tiên Lý Quyết nói là:

– Sếp Từ, em đã gây thêm phiền phức cho anh rồi.

Lý Quyết có thể đoán được sau khi chuyện này truyền tới Bắc Kinh thì Từ Tấn Dương, người ban đầu đã tự quyết định tuyển dụng Lý Quyết vào viện nghiên cứu, chắc chắn sẽ bị gọi lên nói chuyện.

Từ Tấn Dương phẩy tay:

– Giờ khoan nói cái này. Anh biết Bắc Kinh không hẳn là lựa chọn cậu muốn, anh cũng tin sau khi cậu rời khỏi đây thì dù ở bất kì nước nào nghiên cứu học thuật cậu cũng sẽ phát triển. Nhưng cậu đã từng tham dự nên chắc cậu biết những kế hoạch phóng có ý nghĩa gì, nó không chỉ đơn thuần là nghiên cứu khoa học mà nó còn là sứ mệnh và vinh dự mà những dự án nhỏ lẻ trong phòng thí nghiệm không có được. Hơn nữa cơ hội này là có người giành lấy cho cậu. Kỹ sư trưởng Đồng đã nói với lãnh đạo một câu: Ta khuyên cao xanh lần nữa chấn hưng tinh thần. (*)

(*) Trích trong Kỷ Hợi Tạp Thi kỳ 220: Ta khuyên cao xanh lần nữa chấn hưng tinh thần./Đừng lấy khuôn mẫu giáng xuống nhân tài.

– Em biết – Lý Quyết gật đầu, thậm chí còn nở một nụ cười – Hôm nay và ngày mai em cần xin nghỉ, em có vài việc cần xử lý.

Trước khi ra cửa anh lại hỏi Từ Tấn Dương một câu như vừa sực nhớ ra vậy:

– Khi nào thì đi Bắc Kinh?

– Tuần sau.

Lý Quyết đã dự cảm được thời khắc chia ly sắp đến rồi, nhưng không ngờ lại vội vàng như thế.

Ra khỏi viện nghiên cứu anh đi thẳng đến sân bay mua vé về quê nhà. Trong lúc đợi máy bay Ứng Doãn Thừa gọi tới hỏi anh ho có nặng không, đúng lúc này loa của sân bay phát thông báo, anh bèn giải thích với cậu:

– Anh có chuyện phải về nhà, tối nay anh sẽ quay lại.

Ứng Doãn Thừa không hỏi nhiều:

– Không cần gấp gáp thế đâu, nếu gia đình anh có chuyện thì anh cứ ở lại thêm với ba mẹ đi, dạo này dự án bên chỗ em sắp kết thúc nên hai tuần này bận lắm.

Lý Quyết đáp một cách nhẹ nhàng:

– Được, anh biết rồi.

Anh vội vàng chạy về nhà, lúc lên cầu thang trong lòng vẫn hơi thấp thỏm, chắc đây là lần cuối anh tới đây rồi. Lý Tiến Minh ra mở cửa, hai cha con đã lâu không nói chuyện, khi Lý Tiến Minh xoay lưng vào nhau thì Lý Quyết gọi ông ta lại:

– Con không vào đâu, chỉ nói một câu thôi.

Lý Tiến Minh quay người lại. Lý Quyết thấy đầu tóc ông đã bạc hơn nửa, đến cả lớp râu ban sáng chưa cạo cũng bạc phếch. Lý Tiến Minh năm xưa đánh anh tơi tả thế kia cuối cùng cũng già rồi. Lý Quyết đưa tới một tấm thẻ ngân hàng:

– Đây là tiền tích lũy từ sau khi con đi làm, đã trừ tiền mua nhà, có thể vẫn còn ít hơn một chút so với số tiền ba đã bỏ ra để nuôi con trong hai mươi năm trước, con sẽ…

Lý Tiến Minh giằng lấy tấm thẻ vứt vào mặt Lý Quyết, tuy không quá đau nhưng vì đứng gần nên tấm thẻ quẹt một vệt máu trên trán anh. Lý Tiến Minh cất lời, giọng nói kia không còn hùng hổ như trước, cũng không còn làm Lý Quyết sợ hãi nữa, dường như Lý Tiến Minh cũng chán ngán kiểu giằng co này lắm rồi, thậm chí trong giọng điệu của ông còn có phần mệt mỏi:

– Tao thà chưa bao giờ sinh ra mày, tao nói thật.

– Ba ơi – Lý Quyết nhìn thẳng vào cha mình – Sau này con sẽ không về đây nữa.

Lý Quyết không nhớ lần cuối mình gọi “ba ơi” là khi nào nữa? Là hồi tiểu học trong lớp Olympic Toán ư? Sau khi tan học Lý Tiến Minh thường đạp xe đến đón anh, anh đeo cặp sách ngồi ở ghế sau, khi đó bóng lưng của Lý Tiến Minh cũng cao to như thế này, không có một sợi tóc bạc nào. Anh gọi ông “ba ơi” rồi kể cho ông nghe thầy giáo định cử anh đi tham gia cuộc thi Toán chung với lớp Sáu. Lý Tiến Minh nghe thế quay đầu nhìn anh, suýt nữa chệch tay lái tông vào một sạp hàng rong bên đường.

Điều khôi hài là Lý Quyết và Lý Tiến Minh cũng từng có một khoảnh khắc ấm áp chân chính, nhưng trong mối quan hệ cha con này, đến cuối cùng Lý Tiến Minh lại vẫn thà là chưa từng sinh ra anh. Mà nếu như có thể được chọn, Lý Quyết cũng không chọn được sinh ra.

Hai người hiếm khi lại nhất trí như thế, nhưng thế giới này nào đâu như mơ.

Trước khi Lý Tiến Minh đóng cửa, Lý Quyết nghe thấy trong nhà mang máng phát ra tiếng khóc, đó có lẽ là của mẹ anh, nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Khi chuyến bay hạ cánh thì đã là đêm khuya, một ngày chỉ toàn ngồi máy bay, cơn ho của anh càng nặng hơn. Đi tới trước cửa chung cư thì điện thoại vang lên, số điện thoại là số vùng lạ, anh nghe máy, hóa ra bên kia là Ứng Tu Nghiêm.

Giọng của Ứng Tu Nghiêm có hơi khác so với lần trước gặp mặt, Lý Quyết nghe ra được sự mệt mỏi của ông. Ứng Tu Nghiêm không hỏi thăm gì dư thừa đã vào thẳng vấn đề:

– Mấy hôm trước Hảo Hảo có nói với mẹ nó, nó đang cân nhắc việc ở lại trong nước học đại học tài chính. Thật ra mẹ nó rất ủng hộ, vì bên nhà ngoại cũng từ ngành này mà ra nên ngày xưa cũng hy vọng nó có thể thừa kế y bát. Mẹ nó thì chẳng biết chuyện gì nên rất vui, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn nó chọn con đường đó được. Ban đầu nó còn muốn làm phi hành gia, hồi đó còn làm mấy trò như bị ma nhập, ở nhà suốt ngày chổng ngược đầu để đi, sau này nó sang Anh, tốt nghiệp cấp hai xong thì kiên quyết đòi học vật lý. Cậu cũng làm ngành này, hoài bão của nó, hay có thể nói là hoài bão của hai đứa, tôi nghĩ cậu sẽ hiểu rõ hơn tôi.

Lý Quyết ngẩng đầu, nhìn lên ô cửa sổ sáng đèn vàng ấm áp của mình trên lầu, khi Ứng Tu Nghiêm nói anh cứ mãi ngẩn ngơ, anh muốn dứt khoát ngắt máy ngay rồi lên lầu thu dọn hành lý, hỏi xem Ứng Doãn Thừa có muốn bỏ trốn với anh không, nếu cậu không đồng ý vậy thì sẽ hôn cho tới khi nào cậu đồng ý thì thôi.

Nhưng cơ thể anh như bị đóng đinh vậy. Anh dừng bước chân nghe hết lời Ứng Tu Nghiêm nói, ông cũng chẳng cho Lý Quyết thời gian trả lời đã cúp cái rụp.

Khi ấn chuông cửa, Lý Quyết rất muốn cười phá lên thật vang. Nhưng thực tế khi Ứng Doãn Thừa mở cửa nhìn thấy anh, trên mặt cậu cũng nở một nụ cười được coi là mừng rỡ.

Ứng Doãn Thừa chào anh rồi vội vàng ra ban công trả lời email. Lý Quyết vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi đi xuống bếp lấy cốc thủy tinh của mình để rót nước. Nghĩ một hồi anh mở tủ lạnh ra, mấy ngày trước trời ấm dần lên, khay đá cuối cùng cũng có tác dụng. Anh bỏ hơn nửa cốc đá rồi cầm ra ban công.

Ứng Doãn Thừa đóng cửa sổ kín mít, Ứng Doãn Thừa quay đầu lại liếc anh một cái:

– May mà anh về kịp, chưa gì đã mưa rồi này.

Lý Quyết mở hé cửa sổ ra một nửa, những hạt mưa lất phất bay vào, cốc nước trong tay cũng lạnh căm. Lý Quyết vẫn muốn cười, thế mà trong một đêm tối bình thường thế này anh lại phải chia tay một người, người kia lại chẳng hề hay biết.

– Ứng Doãn Thừa.

Ứng Doãn Thừa nghe tiếng liền quay đầu lại, Lý Quyết chống tay trên bệ cửa sổ nhìn cậu chăm chú. Bình thường Lý Quyết hay ra ban công hút thuốc, nhưng hôm nay trong tay lại là một cốc nước. Anh mặc áo sơ mi trắng, sau hông hơi nhăn vì phải ngồi hai chuyến bay, rung rinh theo từng làn gió thổi vào. Đã lâu rồi Ứng Doãn Thừa chưa nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Lý Quyết, đó là một nụ cười mà Ứng Doãn Thừa không thể hình dung nổi, nó khiến cậu nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, cái người vừa tỏ ra hờ hững vừa thể hiện sự tự tin đằng sau cốc chia vạch.

Ứng Doãn Thừa đứng dậy đến bên cạnh anh.

Ứng Doãn Thừa chưa bao giờ cảm thấy tâm linh tương thông với Lý Quyết như thế này. Vào mùa hè khi cậu mới bắt đầu thích Lý Quyết, cậu luôn vui mừng vì mình tính chuẩn thời gian để “tình cờ” gặp anh nơi thang máy, cảm thấy rằng hóa ra bọn họ cũng có một sự ăn ý nào đó. Nhưng giờ phút này tim cậu đập loạn không thôi, không phải vì vui, mà là vì hoảng loạn. Cậu hy vọng Lý Quyết sẽ không bao giờ nói ra những lời tiếp sau đó, dù cho Lý Quyết vẫn chưa nói chữ nào.

– Lúc trước khi anh mới học đại học, những đàn anh đàn chị sắp tốt nghiệp rất thích thảo luận về những bộ phim điện ảnh nổi tiếng. Lần nào cũng có người giở lại những câu thoại cũ rích trong phim, có một hôm đến ký túc xá của bí thư Đoàn đợi bạn ấy lấy tài liệu, thấy một sư huynh đến ký túc xá nữ lớn tiếng gào “Yêu em một vạn năm”, mọi người đều cười rộ lớn, trên đời làm gì có thứ tình cảm nào kéo dài một vạn năm chứ, nhưng sau này mỗi ngày nghiên cứu những thứ về vũ trụ anh mới phát hiện, một vạn năm chẳng qua chỉ là vài cái chớp mắt mà thôi.

Ngoài cửa sổ mưa gió ảm đạm, con tim của Ứng Doãn Thừa đã rơi xuống đáy rồi nhưng cậu vẫn muốn đùa với Lý Quyết, cậu nói:

– Em biết mà, một vạn năm quá dài.

– Ứng Doãn Thừa – Lý Quyết vẫn gọi cả họ và tên của cậu – Chuyện em đi Mỹ không thể chần chừ được nữa đâu, sang bên đó nhớ học hành cho đàng hoàng, đừng suốt ngày đòi về. Nghe lời gia đình em, mau chóng kết thúc dự án ở phòng thí nghiệm rồi về nhà đi. Tuần sau anh phải đi Bắc Kinh rồi.

Ứng Doãn Thừa nghiêng đầu nhìn Lý Quyết, nét mặt anh vẫn bình thản, cứ như chỉ đang trao đổi ngày mai muốn đi siêu thị vậy.

– Em biết chứ, lúc trước chúng ta từng thảo luận rồi mà, anh đi Bắc Kinh em đi Mỹ, khi nào nghỉ Tết em sẽ…

– Em nghe anh nói hết đã – Lý Quyết ngắt lời cậu – Sau khi anh đi Bắc Kinh chuyện gì cũng có thể xảy ra, dù em có thời gian để bay về thì anh cũng không có cách nào, dù có cách thì anh cũng sẽ không gặp em.

Giữa chừng Lý Quyết hắt ra một tiếng ho.

– Ứng Doãn Thừa, em đừng đợi anh.

Lý Quyết không nói kết thúc nhưng Ứng Doãn Thừa biết anh đang nói rằng bọn họ phải chấm dứt rồi.

Ứng Doãn Thừa câm nín ngay lúc này, cậu thích Lý Quyết đến cỡ nào nhỉ, hóa ra là thích đến cỡ này, thích đến mức khi Lý Quyết nhắc đến chuyện chia tay mà cậu vẫn còn đang lo lắng vì một tiếng ho của anh.

Ứng Doãn Thừa không có cách nào không chấp thuận cả. Từ đầu đến cuối cậu đều tin tưởng Lý Quyết vô điều kiện, đến tận giây phút này, dù Lý Quyết không nói nhưng cậu cũng tin Lý Quyết là vì bất đắc dĩ.

Ứng Doãn Thừa nói:

– Được, em hứa với anh.

Hai người đều không nói gì nữa. Mưa bên ngoài ngày càng lớn, nửa bên vai Lý Quyết đều ướt nhẹp. Một lát sau, đột nhiên Ứng Doãn Thừa nghiêng đầu hôn lên môi anh.

Nụ hôn này kết thúc, Ứng Doãn Thừa như vui trở lại, nụ cười trên mặt cậu vẫn giống như khi Lý Quyết về nhà. Bây giờ thì cậu đã biết tại sao Lý Quyết lại có biểu cảm như thế rồi, vì cả hai phải cắt đứt mối quan hệ quý báu này mà không được cho đối phương cảm thấy bản thân đang đau buồn.

– Tuy đã chia tay nhưng trước khi anh đi Bắc Kinh vẫn được hôn mà đúng không? – Câu hỏi kế đó của Ứng Doãn Thừa lại không hề khớp với câu trước – Có phải gia đình em tìm tới anh không? Hay là trong viện có người gây khó dễ cho anh?

Lý Quyết không đáp, Ứng Doãn Thừa cũng không truy hỏi nữa.

Chuyến bay đến Bắc Kinh cất cánh vào tối thứ Ba. Giấy xác nhận vé máy bay đặt trên bàn trà, anh biết Ứng Doãn Thừa cũng đã thấy rồi. Sáng thứ Ba trước khi đi làm Ứng Doãn Thừa vẫn như bình thường, lúc thay giày ở huyền quan đột nhiên cậu nhắc Lý Quyết một câu như vừa sực nhớ ra vậy:

– Có thể tối nay em phải tăng ca ở phòng thí nghiệm.

Lý Quyết gật đầu:

– Em nhớ ăn cơm đúng giờ đấy.

Khi Lý Quyết xuất phát ra sân bay, Ứng Doãn Thừa vẫn chưa về nhà, bọn họ không nói lời tạm biệt.

Trong lúc đợi máy bay, email của Lý Quyết có nhận được một bức thư, tiêu đề thư là “Photo@Hong Kong”, email công việc của anh rất hiếm khi dùng cho việc riêng, Lý Quyết cứ tưởng là quảng cáo thôi, đúng lúc loa sân bay thông báo chuyến bay bị hoãn nên anh tiện tay mở ra đọc. Tiếng Trung trong thư như được dịch từ Google vậy, đại khái là:

“Chào cậu, không biết cậu có còn nhớ không, chúng ta từng đi du lịch cùng một ngày ở đỉnh Victoria của Hồng Kông, tôi đã chụp cho cậu và bạn cậu một tấm ảnh. Vì email lúc trước bị sai nên mãi không gửi được, tôi đã thử một vài mẫu tự khả thi nhưng đáng tiếc vẫn không thành công, người nhà đã khuyên tôi từ bỏ đi nhưng tôi cảm thấy bức ảnh này là một hồi ức quý giá. Tháng này con trai tôi từ Mỹ về, tôi kể với nó chuyện này, nó tra cứu được địa chỉ email này thuộc về hệ thống nghiên cứu khoa học Trung Quốc, chúng tôi đã thử tìm tên ngành và địa chỉ email cậu để lại, tìm ra được một bài luận văn, chúng tôi thấy tên tác giả và cái email cậu cho chỉ khác nhau một ký tự nên định thử xem sao. Hy vọng cậu nhận được ảnh.”

Lý Quyết nhìn tấm ảnh mà anh tưởng sẽ không bao giờ nhận được nữa, khi chụp nó, anh và Ứng Doãn Thừa vẫn chưa thật sự bắt đầu. Hai người nhìn thẳng vào ống kính và cười, trông thật đường hoàng và thoải mái làm sao. Phông nền phía sau là cảnh biển hoa lệ của nơi đảo nhỏ tấc đất tấc vàng, cảnh đêm rực rỡ nhất sắp sửa hiện lên.

Lý Quyết ngắm rất lâu rất lâu.

Ngày Ứng Doãn Thừa đi, Chung Nhất Hạ giúp cậu chuyển hành lý, Ứng Doãn Thừa biết chắc hẳn Lý Quyết đã nhờ Chung Nhất Hạ xử lý chuyện căn nhà rồi. Tài xế mà Ứng Tu Nghiêm đã sắp xếp đang đợi bên dưới, Chung Nhất Hạ phụ cậu chuyển từ kiện hành lý xuống lầu. Chung Nhất Hạ bình thường lắm lời mà nay lại im lìm lạ thường, mãi đến khi Ứng Doãn Thừa khóa cửa xong rồi giao chìa khóa cho hắn, đứng nói lời tạm biệt dưới chung cư hắn mới không cầm lòng được mà bảo:

– Tiểu Ứng à, cậu đừng trách Lý Quyết, cậu ta đã từng cố gắng rất nhiều lần rồi, Lý Quyết thật sự không còn cách nào nữa.

Ứng Doãn Thừa nghe thế bật cười, Chung Nhất Hạ tưởng là cậu không tin, còn đang định biện giải thay cho Lý Quyết thì Ứng Doãn Thừa nói:

– Em biết chứ, những gì anh nói em đều tin. Em thấy rất mừng, hóa ra Lý Quyết đã nói với anh chuyện của chúng em ư? Em cứ tưởng không ai biết chứ, nếu không ai biết thì phiền đây, sau này muốn nhớ lại không có ai làm chứng, em sẽ sợ bản thân mình đang nằm mơ, cũng may là có anh biết.

Chung Nhất Hạ muốn tiễn Ứng Doãn Thừa lên xe, Ứng Doãn Thừa lại nói:

– Em dùng chìa khóa một lần nữa được không? Em để quên đồ ở trên.

Ứng Doãn Thừa chạy lên lại nhà Lý Quyết, hoặc có thể nói, trong một khoảng thời gian nào đó, đã từng là nhà của hai người. Cậu mở tất cả những cái tủ có thể mở, những thứ thuộc về Lý Quyết đều đã được thu dọn sạch sẽ, cậu cũng mở từng cái tủ âm tường trong bếp ra. Bình thường bát đũa ăn cơm đều để đây, có cả mấy cái cốc chia vạch nữa, nhưng Ứng Doãn Thừa lục tất cả các tủ đều không thể tìm được cốc giữ nhiệt hình Hello Kitty màu hồng kia.

Trên bàn trà có để lại nửa gói thuốc lá, Ứng Doãn Thừa ra ban công mở cửa sổ đốt một điếu, hơi ấm quay trở lại, cơn gió bên ngoài không còn lạnh nữa, cậu hút hết điếu thuốc rồi mới xuống lầu.

Ứng Doãn Thừa muốn quay về lúc trước, Lý Quyết mua một chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng ở cửa hàng tiện lợi của trạm xăng cho cậu, cậu và Lý Quyết vẫn chưa tính là thân. Trong cái khoảnh khắc động lòng và vẫn chưa động lòng ấy, bọn họ còn có rất nhiều thời gian để lãng phí, khi đó cậu vẫn chưa mong được chiếm hữu và sự lâu dài, chỉ vỏn vẹn vài phút gặp nhau ở thang máy là đã đủ vui mừng rồi.

Khi hạ cánh, Ứng Doãn Thừa thấy ba mẹ đến đón, chiếc xe biển hiệu đặc biệt nằm ở bãi giữ xe, vẫn y như lúc tiễn cậu đến Tây Bắc vậy, cậu vẫn mãi là con trai của ba mẹ. Trước khi lên máy bay Ứng Doãn Thừa mang máng cảm thấy mình sốt, khi Mục Vân ôm cậu đã nhận ra được, bà lập tức nói với Ứng Tu Nghiêm, hình như con trai đang sốt rồi, chúng ta đến bệnh viện trước đi.

Sau khi Ứng Doãn Thừa lên xe cậu mơ màng muốn thiếp ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê đã nói một câu:

– Mẹ ơi, con khó chịu quá.

Mục Vân dịu dàng vuốt ve lưng cậu, ánh mắt toát lên sự lo lắng và cấp thiết, Ứng Tu Nghiêm ngồi trên ghế phụ liếc gương chiếu hậu, không ai chú ấy thấy ông khẽ thở dài một hơi.

Khi bác sĩ khám thì Ứng Doãn Thừa mới có chút tinh thần, tuy chỉ cần truyền nước biển thôi nhưng ba mẹ cũng xếp cho cậu phòng bệnh riêng, Ứng Tu Nghiêm và Mục Vân túc trực bên cạnh cậu suốt. Tất cả mọi thứ đều rất suôn sẻ, Ứng Doãn Thừa nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ nổi, cậu cứ nhớ tới lần Lý Quyết dẫn cậu đến phòng y tế lấy thuốc, nhớ tới cái đêm cậu sốt cao, Lý Quyết thức suốt đêm lau cồn cho cậu.

Ứng Doãn Thừa không biết tại sao mình muốn nhớ tới những chuyện này, rõ ràng những điều trước mắt tốt hơn kia mà. Có người bác sĩ cậu quen từ nhỏ, có thuốc đúng bệnh, có ba mẹ vứt hết công việc bề bộn túc trực bên giường, cả thời tiết với mức độ ẩm vừa phải… nhưng Ứng Doãn Thừa không cách nào kiềm chế bản thân không nhớ về những chuyện trước kia, Lý Quyết nhẫn tâm quá, đến cả cái cốc giữ nhiệt cũng muốn lấy đi, cậu không có bất kì vật chứng nào cả, chỉ có thể dùng những đoạn hồi ức đứt quãng để chứng minh mọi chuyện đã từng xảy ra.

Khi từ bệnh viện về nhà, cô giúp việc đã làm xong món hoành thánh mà cậu thích. Ứng Doãn Thừa ngồi xuống, trong phòng khách thoang thoảng hương hoa, ba cậu đang đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại với thư ký, mẹ cậu thì ngồi cùng với cậu. Tất cả mọi thứ đều thật ấm áp và tươi sáng, Ứng Doãn Thừa đã từng muốn chia sẻ nó cho Lý Quyết, nhưng anh không có cách nào nhận lấy. Ứng Doãn Thừa ăn một viên hoành thánh, cảm xúc nhịn suốt từ cái đêm ở ban công Lý Quyết nói chia tay với cậu cho tới bây giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi. Cậu không lên tiếng nhưng khi ăn hết nửa bát hoành thánh, ngẩng đầu lên thì hai má cậu toàn là nước mắt.

Ứng Doãn Thừa nhớ đến Tây Bắc, so với mọi thứ vào lúc này, quả thật như đã đổi sang một thế giới khác vậy.

Mà thế giới này thì đã không còn Lý Quyết nữa rồi.