Đêm khuya ở nơi tửu lầu xa hoa vẫn náo nhiệt như trước.
Ngoại trừ tầng thứ ba.
Trống trải lạnh lẽo.
Chỉ có một nam tử anh khí tuấn mỹ dựa nghiêng trên giường đệm.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn cầm một chén rượu.
"Răng rắc..."
Chén rượu quý giá kia vậy mà bị hắn bóp nát thành bột phấn.
Nào có trích tiên ngồi đối diện?
Người ấy đâu rồi?!!
"Sai rồi... Đều sai rồi... Từ lúc bắt đầu... Đã sai rồi..." Hắn lẩm bẩm, hai mắt đỏ đến đáng sợ.
Khốn khiếp.
Quả thật.
Quả thật hắn đã luôn cười khi thấy người ấy.
Nhưng đó không phải thứ người ấy nên nhận được.
Bởi vì những nụ cười đó, đều là cười nhạo khắc nghiệt nhất, vô tình nhất, ghê tởm nhất.
Bọn họ quả thật đã quen biết thuở tóc còn để chỏm.
Cha hắn quyền cao chức trọng, hắn lại càng là một thiếu gia kiêu căng ngạo mạn.
Hắn khinh thường kết giao bằng hữu cùng nhi tử một quan thất phẩm nho nhỏ.
Người ấy thoạt nhìn hiền lành ngoan ngoãn, hắn lại kiêu căng cáu kỉnh, nhìn người ấy là thấy khó chịu, trong lòng không ngừng phỉ báng, thế quái nào chẳng khác gì thiên kim tiểu thư?
Những năm đó, những lần người ấy đỏ mặt phần lớn đều bởi vì hắn châm chọc làm khó dễ.
Bọn họ quả thật đã cùng nhau du ngoạn chốn ngoại ô.
Nhưng đó là giao ước của đám bạn hoàn khố*.
*Hoàn khố: Quần lụa mịn, chỉ quần áo đẹp của con em nhà quý tộc ngày xưa, sau mượn chỉ con em nhà giàu sang.
Mấy tên thiếu gia tuổi trẻ khí thịnh, vậy mà đẩy người ấy ngã xuống suối.
Cho nên y phục mới ướt hơn phân nửa.
Hắn cho rằng người ấy tủi thân, nhất định sẽ yếu đuối mà khóc nhè, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu, không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn người ấy một cái.
Không khéo, người ấy cũng đang nhìn hắn.
Hai người đối diện đều sửng sốt.
Một lát, hốc mắt phiếm hồng của người ấy, mang theo một tia hoảng loạn, thế nhưng lại nở nụ cười với hắn.
Người ấy rất đẹp.
Ít nhất, nụ cười kia, hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Sau lại một ngày mùa thu bên bến tàu, người ấy đến đưa tiễn hắn.
Hắn đi phương Nam xử lý chút việc, người ấy nói phương Nam mưa thu nhiều, đem dù đưa cho hắn.
Dù kia nan là ngọc chế, tán dù cũng thực tinh xảo, có thể nhìn ra người ấy bỏ không ít tâm tư.
Nhưng lúc ấy hắn chỉ nói là tầm thường, một thiếu gia nhà đại quan, sớm đã biết hết các loại kim thạch ngọc khí, nghệ nhân tay nghề xuất chúng.
Thậm chí còn chưa hề cho người ấy dù chỉ một sắc mặt hài lòng.
Người ấy hẳn là cảm thấy trái tim lạnh lẽo đi?
Cho nên mới cúi đầu không nhìn mặt hắn.
Hắn nghĩ, người ấy thật sự quá giảo hoạt.
Có thể ở trong lòng hắn không đau không ngứa, đương nhiên mà chiếm lấy một vị trí.