[Đam Mỹ] Không Hợp

Chương 16: Cấp 2 mà mày đã yêu sớm rồi à?



Edit: OhHarry

Sau khi từ bỏ tình yêu, tôi bắt đầu lao vào việc học. Và cũng giống như việc người béo giảm cân, càng béo thì khi giảm cân càng thấy rõ thành quả. Tôi học dốt như thế, cho dù điểm tăng từ 10 lên 50 vẫn chưa đạt yêu cầu, nhưng đó đã là một tiến bộ to lớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Điều này chưa được thể hiện rõ trong kì thi tháng, nhưng đến lúc thi giữa kì, điểm của tôi ở tất cả các môn đều đạt mức hai con số, tổng điểm tăng lên vài hạng. Vương Phương rất vui vì điều này, cô đặc biệt chỉ đích danh, tuyên dương tôi trong tiết sinh hoạt lớp, cô bảo tôi tiến bộ rất nhanh, dặn mọi người hãy học hỏi tôi, còn bảo tôi lên bục giảng chia sẻ kinh nghiệm học tập.

"Tại đây, trước tiên em xin gửi lời cảm ơn đến với cô Vương, nếu cô Vương không cho em niềm tin, lúc nào cũng cổ vũ động viên em thì em sẽ không kiên trì được." Tôi cầm bút lông, mạnh mẽ viết hai chữ "niềm tin" lên bảng đen, kế đó quay người, phát biểu cảm nghĩ với mọi người ngồi phía dưới, "Còn cả bạn mình, Quách Gia Hiên và gia đình của cậu ấy nữa. Nhờ có sự quan tâm, chăm sóc chu đáo để mình không phải lo lắng và có thể yên tâm học tập của họ, mình mới có được thành tựu như ngày hôm nay."

Theo lời tôi nói, mọi người lũ lượt nhìn về phía Quách Gia Hiên.

Quách Gia Hiên đang mải nghịch điện thoại, nó nghe thấy tên mình thì giật bắn lên, ngẩng đầu thì thấy mọi người đều đang quan sát nó, nó sợ khiếp vía, nhoẻn miệng cười giả lả theo bản năng.

"Cuối cùng, mình xin cảm ơn bạn cặp của mình, Hạ Nam Diên. Nhờ có sự đốc thúc và dìu dắt của cậu ấy, mình mới có thể một lòng tập trung vào việc học. Học tập đã giúp chúng mình hiểu rõ nhau hơn, học tập, cũng thắt chặt tình cảm giữa bọn mình hơn." Tôi xúc động nhìn Hạ Nam Diên, "Học tập khiến mình vui vẻ, học tập khiến mình tiến bộ, mọi người đều nên dành nhiều thời gian cho việc học hơn."

Hạ Nam Diên cũng đang làm việc riêng, chẳng biết đang cầm bút vẽ vời gì trên vở, vừa nghe tôi nhắc đến tên mình, cậu ta liền nhíu mày nhìn tôi, vẻ mặt như đang hỏi có phải tôi bị bệnh hay không.

Tôi sung sướng, liến thoắng thêm tí nữa, chủ yếu toàn nói nhăng nói cuội, cuối cùng đến Vương Phương cũng không nghe nổi nữa, bèn ngắt lời tôi: "Rồi, nói rất hay, em về chỗ đi."

Tôi giơ ngón trỏ: "Cô cho em nói nốt câu thôi..."

Đám ngồi dưới phá lên cười.

Sắc mặt Vương Phương đã hơi xanh: "Biến về đi!"

Tôi biết chừng mực, ngậm miệng, sải chân về chỗ ngồi.

Vương Phương đứng trên bục, bắt đầu màn rao giảng cũ rích: Các em là lớp tệ nhất mà cô từng nhận, các em nhìn sang lớp bên cạnh đi, cô biết các em không ngốc, chẳng qua không chịu cố gắng mà thôi.

Tôi rón rén đến gần Hạ Nam Diên, ngó nghiêng: "Vẽ gì đấy?"

Cậu ta bỏ tay ra, trên vở là một con chó pug được vẽ bằng bút nước đen, nó đang phát biểu hùng hồn trên bục giảng, vỗ vào hai từ "niềm tin" trên tấm bảng đen ở phía sau.

Tôi cẩn thận quan sát Vương Phương ở trên bục, sau đó giật lấy vở của Hạ Nam Diên, hăng say sáng tạo bên cạnh con chó pug. Chẳng mấy chốc sau, một con chim diều hâu mặt đần thối, không cảm xúc đã xuất hiện trên vở, thậm chí để mọi người nhìn thoáng qua một cái là nhận ra Hạ Nam Diên, tôi còn dụng tâm thêm cả tóc và khuyên tai cho diều hâu.

Vẽ xong, bản thân tôi thấy rất hài lòng, giống như tất cả các họa sĩ bậc thầy, tôi tiêu sái kí tên mình xuống góc dưới bên phải rồi trả vở lại cho Hạ Nam Diên.

Hạ Nam Diên nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên, cậu ta gập vở lại, quăng nó vào ngăn bàn mình.

Sau kì đại hội thể thao, "kế hoạch hòa nhập" đã đạt hiệu quả rõ rệt, bây giờ người Tằng Lộc và người Hạ đã chung sống hòa thuận, yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau chứ không còn tình trạng "nước sông không phạm nước giếng" như trước.

Làm bạn của Hạ Nam Diên thật sự nhẹ nhàng và thoải mái hơn nhiều so với việc làm kẻ thù của cậu ta. Tuy Hạ Nam Diên vẫn tỏ thái độ rất ư chán ghét lúc giám sát tôi làm bài tập, nhưng cậu ta đã biết cười.

Cậu ta đã biết cười với tôi. Không phải cười khẩy, cười gằn, cười giễu mà là nụ cười thân thiện, không mang tính công kích.

Sau khi quan hệ đã hòa dịu, tôi dành thời gian để tháo gỡ hiểu lầm về hành vi gian lận trước đây, tôi kéo Quách Gia Hiên đến chỗ Hạ Nam Diên để nó thú nhận lỗi sai, ngoài ra còn cam kết rằng sau này nhất định sẽ đạt thành tích bằng chính thực lực của bản thân, không bao giờ gian lận nữa.

Vì tôi cũng đã xác nhận chuyện này, nên giống như những gì Hạ Nam Diên đã nói, người Tằng Lộc sẽ không gạt người dối mình theo cách như vậy. Quả thật lúc ấy cậu ta tố giác tôi không phải là vì ghét bỏ tôi hay gì mà chỉ đơn giản là thấy hành vi này là không tốt, là sai, cần phải ngăn chặn ngay lập tức. Người Tằng Lộc sống đơn thuần, bảo thủ, giáo điều, mặc dù Hạ Nam Diên chỉ mang trong mình một nửa dòng máu Tằng Lộc, nhưng cậu ta cũng phần nào kế thừa những đặc điểm này của Tằng Lộc.

Ngoài ra, có thể là do biết tôi ghét bỏ nó mà siêu năng lực vô bổ, không thể tự kiểm soát kia của tôi đã không còn kích hoạt kể từ sau đại hội thể thao. Điều này khiến tôi hoài nghi không biết có phải mình đã bị lú lẫn trong thời gian đó không, tôi còn cố ý lên mạng hỏi bác sĩ: "Cảm thấy kẻ thù không đội trời chung yêu mình là bị bệnh gì."

Kết quả, chủ nhiệm Lý của khoa Tâm thần, Bệnh viện Nhân dân thủ đô trả lời tôi rằng có lẽ tôi đang mắc chứng bệnh tâm thần "hoang tưởng được yêu", dặn tôi sắp xếp thời gian đi khám bác sĩ, lấy thuốc uống. Nếu không kịp thời nhớ ra giấc mơ của mình thực sự có thể tiên tri trước một số chuyện, suýt chút nữa tôi đã viết xong thư tuyệt mệnh rồi.

Thời tiết Sơn Nam ngày càng trở rét, nụ hoa mong manh, yểu điệu trong nhà kính tôi đây cũng bắt đầu chiến đấu trường kì với luồng không khí lạnh.

Ban ngày còn tàm tạm, mặc quần áo dày hơn một chút, đóng cửa lớp lại thì vẫn cố chịu được. Buổi tối thì bất ổn rồi, cho dù có quấn chặt chăn, cuộn tròn mình lại thì hai chân vẫn lạnh ngắt, nằm trên giường hai tiếng cũng không ấm lên được.

Thậm chí tôi còn nghĩ rằng, việc khó đi vào giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ kém đi có thể là một trong những nguyên nhân khiến tôi không thể có những giấc mơ tiên đoán.

Không phải là tôi không nghĩ tới chuyện nằm chen với Quách Gia Hiên, hai đứa ngủ chung cho ấm. Nhưng từ khi nó bắt cặp với lớp trưởng Lý Ngô Tứ, áp lực tăng gấp đôi, ăn uống quá độ dẫn đến béo phì do stress, người ngợm mập hơn một vòng so với hồi lớp 10, đã không còn là tạng cơ thể có thể rúc chung một chỗ với tôi.

Không được sử dụng chăn điện lẫn các thiết bị điện có công suất lớn trong kí túc xá, học sinh mà thấy lạnh thì chỉ có thể sử dụng túi chườm nóng hoặc ấm nước sưởi loại thêm nước.

Căn tin trường có bán túi chườm nóng, trước đợt không khí lạnh đầu tiên tràn về, tôi đã tậu ngay hai túi, một túi để áp vào chân, còn một túi để cầm trong tay. Chắc chắn nhiệt độ sẽ không duy trì được cho đến khi sáng dậy, nhưng thà có còn hơn không.

Rét quá.

Chẳng biết mấy giờ rồi mà bên ngoài trời vẫn tối, tôi bị đánh thức bởi cảm giác ẩm ướt lành lạnh bên chân, tôi mò mẫm lật chăn lên, phát hiện túi chườm nóng kém chất lượng của căn tin bị thủng, nước lan ra gần nửa giường.

Mịa, mai phải đi khiếu nại chuyện chủ quầy căng tin hãm hại thanh niên mới được.

Vừa lạnh vừa buồn ngủ, tôi mơ màng ngồi trên giường một lúc, quyết định tìm cách đi ngủ trước, còn đống hổ lốn trên giường thì để ngày mai xử lý sau.

Vì quần pyjama cũng bị dính nước nên tôi buộc phải cởi quần ra trước. Ngay khi hơi lạnh chạm vào da thịt, người tôi run bần bật như bị Parkinson, đầu óc chẳng nghĩ được gì ngoài mưu cầu được sống sót.

Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!

Tôi bò phắt sang giường của Hạ Nam Diên ở bên cạnh, bất chấp tất cả mà lật chăn lên rồi chui tọt vào trong. Hạ Nam Diên bị tôi làm cho choàng tỉnh, cậu ta lập tức ngồi dậy.

"Mày làm gì thế hả?" Giọng cậu ta khàn khàn, khó chịu vì bị đánh thức.

Tôi co ro trong chiếc chăn bông ấm áp như một đứa trẻ sơ sinh, chỉ cảm thấy đây là chiếc chăn thoải mái nhất mà mình từng nằm.

"Túi chườm nóng của tao bục rồi, giường ướt sũng nước, mày cho tao nằm nhờ với."

Hạ Nam Diên ngồi trong bóng tối, lẳng lặng nhìn tôi, không nói gì suốt một hồi lâu.

Sợ cậu ta đuổi mình đi, tôi quấn chặt chăn hơn: "Tướng ngủ của tao ngoan lắm, không đè lên mày đâu." Quách Gia Hiên cách đó không xa đang phát ra tiếng ngáy như sắp tắt thở, tôi đánh bạo, "Có phải không người anh em?"

Hạ Nam Diên không nói gì, nhưng một lát sau vẫn nằm xuống, chỉ là cậu ta nằm quay lưng về phía tôi, người ép sát vào mép giường như thể không muốn tiếp xúc da thịt với tôi quá nhiều.

Do quá buồn ngủ nên tôi cũng không khách khí với cậu ta nữa, tôi nằm chiếm hơn nửa cái giường, nhanh chóng thiếp đi.

【Một chiếc nhẫn trơn bằng bạc được luồn chậm rãi từ đầu ngón tay đến gốc ngón tay. Trong nhà thờ Đức Bà vắng lặng, nắng chiều vào từ cửa sổ kính màu ghép ở hai bên, rọi lên người hai thanh niên đứng trước tượng Đức Mẹ.

Mễ Hạ ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình một lúc, cảm thấy hài lòng, cậu lấy ra từ trong hộp một chiếc nhẫn bạc khác có kích cỡ lớn hơn, đeo lên cho Hạ Nam Diên theo cách tương tự.

Chiếc nhẫn được thiết kế riêng ôm sát lấy gốc ngón tay, tượng trưng cho lòng kiên trinh với hôn nhân và sự quyết chí không bao giờ thay đổi với tình yêu.

Nắm tay Mễ Hạ, Hạ Nam Diên liếc nhìn pho tượng Đức Mẹ bằng đá cẩm thạch ở trước lễ đường, hỏi: "Thế này là kết hôn rồi à?"

"Đúng vậy, từ giờ chúng ta chính thức là vợ chồng." Mễ Hạ cười, rướn người hôn lên môi đối phương, "Gọi ông xã phát xem nào?"

"Ba mươi tuổi rồi đấy, em đừng trẻ con như thế nữa được không?" Ngoài miệng nói vậy nhưng Hạ Nam Diên vẫn tươi cười, "Tiến sĩ Mễ."

Mễ Hạ ôm cổ anh: "Cứ coi như là quà tốt nghiệp của em đi, vì tấm bằng này mà em đã bận bù đầu suốt năm năm đấy. Anh nói thử coi, giờ Vương Phương mà biết em là tiến sĩ thì có sốc ngã ngửa ra không?"

Hạ Nam Diên nhìn chăm chú vào chàng thanh niên trông như được bao phủ bởi một vầng hào quang dưới ánh mặt trời ấm áp, vẻ dịu dàng đong đầy trong đôi mắt anh: "Em vẫn luôn thông minh, chẳng qua trước kia vì chọc giận bố nên em mới không chịu chú tâm học hành. Một khi chú tâm rồi thì em tiến bộ rất nhanh."

Mễ Hạ đã nghe câu này rất nhiều, năm ấy Vương Phương nói câu này với cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng không biết vì sao mà chỉ có lời của Hạ Nam Diên mới khiến cậu thấy lâng lâng trong lòng.

Có thể là vì... Hạ Nam Diên nói vậy không phải để an ủi cậu. Anh thật sự nghĩ rằng chỉ cần cậu muốn là có thể hoàn thành mọi thứ.

"Thế nên, rốt cuộc anh có gọi không hả? Anh không gọi thì để em..." Nói rồi, Mễ Hạ ghé sát vào tai Hạ Nam Diên, thủ thỉ hai tiếng. 】

Mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt tôi là khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của Hạ Nam Diên. Cậu ta nằm nghiêng, hai hàng mi chắp vào nhau, dày như lông vũ của loài chim nào đó, môi trông hơi khô, nhưng được cái màu sắc và dáng môi đều rất hoàn hảo nên không khiến cho người khác cảm thấy đây là điểm trừ.

Chắc cảm giác được có người đang nhìn mình, hàng mi của Hạ Nam Diên khẽ lay động, cậu ta hé mắt ra, nhưng hiển nhiên vì vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên ánh mắt trông có hơi ngờ nghệch.

Con tim như biến thành một trái anh đào khổng lồ, chỉ cần chọc nhẹ một cái là thứ nước quả vừa có vị ngọt ngào, lại vừa có vị chan chát liền ứa ra. Xen lẫn với nỗi đau đớn mơ hồ là thứ cảm xúc xa lạ mà trước đây tôi chưa từng có.

"Chào buổi sáng." Vẫn chưa thoát được khỏi cơn buồn ngủ, tôi nhích về phía đối phương bằng cung cách tự nhiên giống như trong giấc mơ, sau đó thơm lên khóe môi cậu ta.

Hạ Nam Diên sững sờ, chỉ trong tích tắc, ánh mắt đờ đẫn đã lấy lại thần.

"Mày..." Cậu ta ngưng thở, nhìn tôi chằm chằm với vẻ khiếp hãi.

Trước ánh mắt không thể tin nổi của cậu ta, tôi tỉnh táo lại trong tích tắc.

"Ơ? Aaaaaa —!!!" Nhớ lại những gì mình vừa làm, tôi hét lên thảm thiết.

Quách Gia Hiên đột ngột bật dậy khỏi giường, chứng kiến cảnh tôi không mặc quần, vừa gào thét vừa lăn nhào từ giường Hạ Nam Diên về giường mình.

Bình thường lúc lau mặt, tôi chỉ vắt khăn rồi lau qua loa hai phát cho xong, nhưng hôm nay tôi phải lau mất tầm hai phút, kì tới nỗi suýt rách môi.

"Hai ngày nay trời âm u, khả năng đống chăn đệm của mày không khô kịp trong ngày hôm nay đâu, không thì tối ngủ với tao vậy?" Sau khi báo cho Quách Gia Hiên biết về nguyên nhân khiến tối qua tôi phải ngủ cùng Hạ Nam Diên, nó chấp nhận lí do thoái thác của tôi một cách dễ dàng. Về phần tiếng hét thảm thiết của tôi, lời giải thích mà tôi đưa ra chính là sáng sớm đột ngột trông thấy mặt của Hạ Nam Diên, do chưa hoàn hồn nên mới la toáng như vậy.

Lời giải thích này có đầy lỗ hổng nhưng Quách Gia Hiên vẫn tin sái cổ. Nói chung, cho dù có bổ đôi đầu thằng này ra thì nó cũng chẳng nghĩ được đến chuyện tôi đã làm với Hạ Nam Diên đâu.

"Để tối xem tình hình thế nào đã rồi nói tiếp." Nghĩ đến nụ hôn kia, mặt mày tôi nóng bừng cả lên.

Vậy mà lại quay về tương lai ban đầu, chẳng lẽ con đường duy nhất để tôi an ổn sống sót là ở bên Hạ Nam Diên ư?

Tiểu Siêu, mày còn bất ngờ nào mà trẫm không biết không? Đi thì đi luôn đi, sao phải quay về làm gì? Mà về rồi thì sao lại phải cho tao mơ gay mơ lọ như thế? Thấy tao cong mày vui lắm chứ gì?

(*) Mễ Hạ đang nói với siêu năng lực.

Tôi hất nước lạnh lên mặt rồi lau vệt nước trên mặt đi trước ánh nhìn đầy kinh ngạc của Quách Gia Hiên, kế đó rời khỏi phòng cấp nước trong tâm trạng ngổn ngang tâm sự.

Quan hệ giữa tôi và Hạ Nam Diên lại đi xuống, nhưng khác với sự lạnh nhạt sau trận đánh nhau lần trước. Kiểu lạnh nhạt này mang theo ba phần ngượng nghịu, bảy phần lúng túng, ngày thường ngồi chung còn thấy khó xử chứ đừng nói đến chuyện đối mặt với nhau.

Lạnh nhạt đến ngày thứ ba thì tôi không chịu được nữa, cảm thấy nếu cứ để diễn ra như vậy thì cũng chẳng phải cách, vậy nên đến tiết tự buổi tối, tôi lấy cớ hỏi bài toán, gõ gõ bàn cậu ta.

Cậu ta ngẩng đầu lên khỏi bài thi, nhìn sang, chờ tôi mở miệng.

Tôi cười nịnh nọt với cậu ta, đưa cuốn bài tập qua, chỉ vào một bài toán hình trong đó rồi hỏi: "Bài này làm như nào thế? Tao không biết làm."

Hạ Nam Diên đọc qua rồi xé lấy một tờ giấy nháp, cậu ta dùng bút chì vẽ lên trên giấy một hình tam giác giống hệt, sau đó cụp mắt, bắt đầu giải thích hướng làm bài cho tôi.

Tôi không biết điều này có được tính là phá vỡ rào cản xa cách không, nhưng ít ra thì cậu ta cũng đã thuận theo tôi.

"Sáng hôm đó tao không cố ý đâu..."

Ngòi bút của Hạ Nam Diên khựng lại, thấm xuống trang giấy nháp một chấm đen nhỏ.

Tôi quan sát sắc mặt cậu ta, thấy cậu ta không tỏ ra quá phản cảm thì nhỏ giọng nói tiếp: "Tao ngủ mụ cả óc, coi mày... coi mày thành người khác."

Biểu cảm của Hạ Nam Diên trở nên phức tạp: "Mày coi tao thành người khác?"

Tôi nghĩ thế này: Nếu cậu ta đã coi tôi là gay, vậy tôi chỉ cần giải thích theo kiểu lấp liếm nước đôi là được, mà đã giải thích như thế thì khỏi cần giải thích xu hướng tính dục làm gì nữa.

"Nếu không thì làm sao tao có thể... ấy ấy mày đúng không. Người như bọn tao tuy..." Tôi uốn ngón trỏ, làm điệu mày hiểu, tao hiểu, ai cũng hiểu, "Nhưng vẫn có nguyên tắc, không phải người cùng giới nào cũng ok đâu. Mày hoàn toàn không phải gu của tao, tao thích kiểu mặt... trông đậm chất phương Đông, 'nhân đạm như cúc'. Mày thì... hốc mắt sâu quá, sống mũi cao quá, lông mi dài quá, tao chỉ có thể làm anh em với mày thôi, không đảm nổi khụ... người yêu đâu."

(*) Nhân đạm như cúc: miêu tả phẩm hạnh, tính cách của một người thanh bạch như hoa cúc.

Nói được mấy câu thì tôi ho khùng khục không ngừng, ho nhiều đến nỗi Hạ Nam Diên không kìm được hỏi: "Mày bị cảm à?"

"Không, chỉ là... cổ họng hơi đau." Tôi hắng giọng, đáp.

"Ừ..." Chẳng biết có phải Hạ Nam Diên đã tin vào lời biện minh của tôi hay không, cậu ta đặt bút viết công thức lên giấy tiếp tục giảng bài cho tôi, cứ như vậy mà dễ dàng bỏ qua cho hành vi thất lễ của tôi.

Giảng bài xong, Hạ Nam Diên lại tìm tiếp một đề hình tương tự cho tôi làm để củng cố kiến thức.

Tôi nhớ lại mạch tư duy làm bài mà cậu ta vừa giảng cho, nhanh chóng học được cách suy luận từ một ra ba.

Đến giờ tôi phải công nhận là đầu óc mình tốt thật. Muốn học một cái là tốc chiến tốc thắng, đúng là tiến sĩ tương lai có khác.

Tôi khấp khởi mừng rỡ, cầm lấy cuốn bài tập, đọc đi đọc lại bài toán mình vừa giải ra mà lòng tự hào vô cùng.

Sau đó, tôi lại hỏi Hạ Nam Diên thêm mấy bài nữa, cậu ta kiên nhẫn trả lời từng bài một. Ngay lúc tôi đang buông bỏ đề phòng, đắm mình trong biển tri thức thì cậu ta đột ngột hỏi tôi một câu.

"Người khác là ai?"

Tôi ho dữ dội đến mức mọi người xung quanh dáo dác nhìn sang, ngay cả giáo viên môn toán trực tiết tự học buổi tối cũng phải ngẩng đầu để ý.

Tôi vội cúi xuống, vùi mặt vào khuỷu tay. Chờ đến khi gần hết cơn ho, tôi lau nước mắt trên khóe mắt, nhìn Hạ Nam Diên vẫn đang đợi tôi trả lời.

"Đó là... một người bạn hồi cấp 2 của tao."

Hạ Nam Diên ngẫm nghĩ mấy giây, sau đó cau mày: "Cấp 2 mà mày đã yêu sớm rồi à?"

"..." Hồi cấp 2, ngày nào tôi cũng ngấm ngầm đấu đá với Mễ Đại Hữu, chỉ chăm chăm học thói xấu, lấy đâu ra thời gian rảnh để yêu đương, "Đã bảo với mày rồi, môi trường học đường hồi cấp 2 của tao không tốt, không thì sao tao có thể ở đây được? Mày đừng lo, từ hồi đến Sơn Nam, tao đã không còn ham muốn trần tục đó nữa rồi."

Hạ Nam Diên xoay bút, ngẫm ngợi nói: "Thế bố mày tống mày đến đây là chuẩn đấy."

Tôi thoáng khựng lại, không nói nên lời, chỉ có thể kiềm chế ý muốn phản bác, gật đầu: "... Ờ."

Tối về kí túc xá, đúng là chăn vẫn chưa khô thật, cô quản lí kí túc bảo thời tiết ngày mai sẽ tốt hơn, hẳn là có thể khô roong, kêu tôi tối nay lại nằm ké với người khác một đêm.

Hôm qua tôi nằm chen chúc với Quách Gia Hiên, ấm thì ấm thật đấy, cơ mà chật thì vẫn cứ chật. Cho dù cả hai đứa đều nằm nghiêng thì lưng vẫn áp sát vào nhau.

Vừa mới chập chờn vào giấc thì Quách Gia Hiên đã bắt đầu ngáy o o, tiếng ngáy cách quãng như bò rống xuyên thẳng vào tâm trí tôi, khiến tôi ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, đến nửa đêm vẫn chưa được ngon giấc.

Tôi vốn định nằm ké với Quách Gia Hiên thêm một tối nữa thôi, nhưng nó chưa ngủ được bao lâu thì đã làm ngay một quả rắm trong chăn, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, tôi lơ mơ xuống giường, trốn sang giường của Hạ Nam Diên ở đối diện.

"Hạ Nam Diên?" Tôi kéo chăn cậu ta, chân cậu ta động đậy, nhanh chóng tỉnh dậy.

Cậu ta chưa kịp hỏi gì thì tôi đã đi trước một bước, nói rõ mục đích đến đây: "Chứa chấp tao thêm một tối nữa đi, tao thật sự không thể ngủ nổi với Quách Gia Hiên nữa."

Hạ Nam Diên ngồi dậy cào tóc như thể thấy phiền lắm.

"Kháp Cốt ơi..." Sau khi thân thiết, thỉnh thoảng tôi với đám Quách Gia Hiên sẽ gọi cậu ta như vậy. Tuy đều là tên của cậu ta, một cái là tên tiếng Hạ, một cái là tên tiếng Tằng Lộc, nhưng tựu trung tôi vẫn thấy gọi "Kháp Cốt" nghe thân mật hơn.

Động tác của Hạ Nam Diên khựng lại, cậu ta thở dài, bất đắc dĩ nói: "Lên đi." Nói rồi, cậu ta dịch sang bên cạnh để nhường chỗ.

Tôi mừng khôn xiết, lanh lẹ trèo lên giường rồi chui vào chăn cậu ta.

Tôi thỏa mãn thở phào một hơi, cơ thể lại ấm lên, tôi khẽ cảm ơn: "Cảm ơn nha."

"Quay sang kia đi." Hạ Nam Diên ra lệnh trong bóng tối.

Giường của ai người đấy có quyền, tôi quay người ngay lập tức, ngoan ngoãn đưa lưng về phía cậu ta rồi nhắm mắt lại.

Sau lưng im lặng, giọng Hạ Nam Diên vang lên: "Tao không kì thị những người như mày, tao biết bọn mày không thể khống chế được tình cảm của bản thân. Tao coi mày là bạn thì sẽ không xa lánh mày vì điều này. Nhưng nếu mày lại coi tao thành người khác... thì đừng trách tao không khách sáo." Lời nói của cậu ta mang theo ý cảnh cáo rõ ràng.

Tôi mở mắt, nuốt nước miếng, quay đầu nói ra sau: "Biết, biết rồi, mày chính là mày, tao sẽ không nhận sai nữa đâu."

Đằng sau yên tĩnh trở lại, một chốc sau, tôi có cảm giác bị kéo chăn, Hạ Nam Diên cũng quay người đi.

Quái lạ, rốt cuộc sau này chúng tôi ở bên nhau kiểu gì? Chắc không phải mưa dầm thấm lâu đâu nhỉ, thế thì lỗi thời quá, nhưng dù sao, chắc chắn không phải do tôi chủ động... Nghĩ vậy, tôi nặng nề thiếp đi.