[Đam Mỹ] Không Hợp

Chương 18: Tự vén lên đi



Edit: OhHarry

"Nhẹ thôi... Từ từ từ từ đau quá..."

"Mày đừng giãy, thả lỏng một chút."

"Bảo thả lỏng là thả lỏng được chắc? Mày... Mày đừng chạm vào tao, để tao chuẩn bị tinh thần đã."

"Đau dài không bằng đau ngắn."

"Đừng... *** —!!!"

Cơn đau chết người truyền đến từ chỗ kia khiến đầu óc tôi trống rỗng, tôi ngoạm lấy vật trước mặt theo bản năng, rú lên tru tréo, ngay sau đó, lấy hông làm tâm chấn, cơn run rẩy không thể kiểm soát lập tức lan ra toàn thân.

Toàn bộ ánh sáng trong nhà vệ sinh công cộng tối hù đều đến từ ngọn đèn duy nhất ở bên ngoài. Mỗi lần hít thở, ngoài mùi khai rình ra thì mũi tôi còn ngửi thấy cả hương xà phòng thơm ngát, chúng trộn lẫn với nhau xộc thẳng vào phổi. Ngoài tiếng nước rỏ không rõ, bên tai chỉ còn lại tiếng thở hổn hển nghẹn ngào của riêng tôi.

"Mày ổn không?" Hạ Nam Diên nghiêng đầu sang hỏi.

Sau cơn đau dữ dội lúc ban đầu, mặc dù chỗ kia vẫn bỏng rát nhưng nó đã không còn khiến tôi cảm thấy quá sức chịu đựng như thế nữa.

"Ừm..." Tôi thều thào trả lời đơn giản.

Hạ Nam Diên chờ nhưng không nhận được phản ứng tiếp theo, một lúc sau, cậu ta hỏi: "Buông tao ra trước được không?"

Tôi nhả miếng vải trong miệng ra, lau nước mắt trên khóe mắt rồi ngẩng đầu lên, hỏi câu hỏi mà suốt buổi sáng mình cứ vướng bận mãi trong lòng: "Mày nói thật đi, có phải mày cố tình trả thù tao không?"

Hạ Nam Diên nhún vai, lùi lại một chút rồi lấy đèn pin từ trong túi quần ra.

"Tao mà muốn trả thù mày thì có cần phải lằng nhằng như thế này không? Tẩn luôn cho mày một trận lại chẳng xong à." Một tay cậu ta rọi đèn pin, tay kia dìu tôi ra khỏi nhà vệ sinh.

Cậu ta nói rất có lý nên tôi đã bị thuyết phục ngay lập tức.

Khi đi thì chẳng thấy xa, đến khi về lại nghìn dặm quan san. Do cứ mỗi lần bước là lại động đến vết thương nên tôi chỉ có thể đi năm bước rồi lại nghỉ hai bước, hai chân giạng rộng như càng cua để tránh cho cọ vào nhau.

Trong cơn hoảng hốt, tôi có ảo giác như mình đã thành Đường Tăng, mỗi bước là một kiếp nạn, tích đủ chín chín tám mốt kiếp nạn là có thể phi thăng ngay tại chỗ.

Chật vật mãi mới về đến trạm y tế, nước trong chai treo cũng chảy gần hết. Ông bác sĩ rút thẳng kim tiêm ra, đưa cho tôi lọ thuốc ho rồi bảo tôi về nghỉ.

"Chúng mày về rồi đấy à. Mày sao rồi Mễ Hạ, còn khó chịu không?" Vừa mở cửa phòng kí túc, Quách Gia Hiên đã ra đón ngay.

"Vẫn sốt nhẹ, không sao, không chết được." Tôi xua tay, bước tới trước giường mình, định ngồi xuống ghế, kết quả còn chưa đặt mông xuống đến tới nơi thì đã bật ngay dậy, tỉnh bơ dựa vào bàn học.

"Sao tao thấy mặt mày còn tái hơn tiết tự học buổi tối thế, mày không sao thật chứ? Muốn gọi điện cho bố mày không?"

"Gọi cho ổng làm gì? Ổng chữa khỏi bệnh cho tao từ xa bằng suy nghĩ được hả? Mặt tái là do lạnh thôi, tao không sao thật."

Hạ Nam Diên đi tới, đặt túi thuốc xuống cạnh tôi rồi nói: "Hôm nay mày đừng tắm, ngủ luôn đi kẻo lại cảm."

Quách Gia Hiên bảo: "Cô quản lí kí túc sửa soạn giường chiếu xong xuôi giúp mày rồi, tao cũng rót đầy cả túi chườm nóng cho mày, đảm bảo tối nay mày có thể ngủ ngon giấc."

Tối nay toàn thân tôi vã mồ hôi nóng mồ hôi lạnh, làm sao mà tôi có thể nằm vào chiếc chăn đã được phơi phóng sạch sẽ trong tình trạng bẩn thỉu như thế này được? Chứng say độ cao trong mơ cũng chẳng làm ảnh hưởng đến việc tôi đi tắm, có thể thấy rằng tôi là người mắc chứng sạch sẽ nhẹ, hơn nữa... tôi muốn đi kiểm tra tình hình thằng em mình xem thế nào rồi.

Tôi: "Không được, người tao bết quá, tao muốn tắm nước nóng rồi mới đi ngủ."

Hạ Nam Diên cau mày: "Thế mày đừng gội đầu."

"Biết rồi biết rồi." Tôi lấy đồ ngủ trong tủ ra, vắt lên vai rồi hỏi "Tiểu Quách Tử, đi tắm không?"

"Đi đi đi!" Quách Gia Hiên đồng ý, chạy về lấy đồ ngủ với khăn tắm của mình.

"Mày đi không?" Tôi hỏi Hạ Nam Diên.

Cậu ta lắc đầu, xoa vai đi đến bàn mình, sau đó giơ cuốn sách luyện tập lên quơ quơ với tôi: "Không."

Tôi lập tức cạn lời: "Không phải chứ, mày muốn làm bù đống bài tập về nhà của ngày hôm nay ấy hả? Đừng làm, mai giải thích với cô một tí, thành tích mày tốt như thế, họ sẽ chẳng nói gì mày đâu mà."

Hạ Nam Diên mở sách luyện tập ra rồi vừa viết, vừa nói chuyện với tôi: "Người tắm giờ này chắc chắn rất đông, lát tao đi. Dù sao cũng đang rảnh, tranh thủ được tí nào hay tí đấy, bao giờ đèn tắt thì tao không viết nữa."

Đây là ý thức tự giác của dân học giỏi à?

Tôi mặc cảm, thấy không thuyết phục được cậu ta nên chỉ đành đến nhà tắm cùng Quách Gia Hiên.

Lúc tắm rửa, tôi cẩn thận kiểm tra vết thương của mình, nhưng do nó nằm ở vị trí bên dưới, tương đối khó quan sát, hơn nữa vết thương bị vạch ra cũng rất đau nên mãi mà tôi vẫn không tìm được cách để quan sát cho thật toàn diện, chỉ biết là hình như nó bị sưng và còn hơi tím.

Sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ? Tôi vặn vòi nước trong buồng mà lòng nặng trĩu, ngay một giây sau, cả phòng tắm nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tôi.

"Đù, thiếu gia mày không sao đấy chứ?" Quách Gia Hiên ở buồng bên vội la lớn hỏi tình hình của tôi.

Đầu gối run lập cập, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Chuyện nhỏ thôi, nãy sơ ý xả nước lạnh nên tao giật mình."

Về sau đứa nào mà bảo thái giám không phải đàn ông là tao đéo để yên đâu đấy. Thế quái nào mà họ lại không phải là đàn ông? Họ là đấng mày râu của các đấng mày râu!

Vết thương vừa chạm phải nước nóng đã đau không chịu nổi, tôi tắm ù một lượt rồi về luôn mà không thèm đợi Quách Gia Hiên. Đoạn đường ngắn ngủi hơn mười mét mà tôi phải tốn gấp đôi thời gian mới đi xong, tới khi về đến phòng kí túc thì hơi nóng trên người đã tỏa đi hết, tôi run rẩy lên giường.

Hôm sau, có thể do bị nhiễm lạnh trong lúc tắm nên tôi thấy mình trở bệnh nặng hơn. Họng đau tới nỗi không nuốt được nước, thân nhiệt giảm xuống cũng có xu hướng tăng trở lại, lại còn phía dưới nữa, đừng nói là chạm, chỉ cọ phải chăn thôi cũng đã đau đớn vật vã lắm rồi.

Quách Gia Hiên với Hạ Nam Diên đã đi học từ sáng sớm, trước khi đi, chẳng biết thằng nào trong hai đứa nó thò tay vào chăn sờ trán tôi. Lúc đó tôi đang rất khó chịu nên cũng không quan tâm.

Cứ cách một lúc là cô quản lí kí túc lại đến thăm rồi mang cơm cho tôi, nhưng căn bản tôi chẳng có hứng ăn, cũng không muốn động đậy nên là chẳng ăn gì.

Buổi chiều, Vương Phương với thầy thể dục cùng đến thăm tôi, Vương Phương không ở lại lâu, sau khi thăm hỏi vài câu thì vội vàng lên lớp, để thầy thể dục lại đưa tôi đến trạm y tế truyền nước.

Tôi ngồi trên con xe đạp điện của thầy thể dục, nghiến răng chịu đựng cho qua ba phút địa ngục kia, vất vả lắm mới đến tới trạm y tế ngày hôm qua, lúc ấy chóp mũi tôi đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Trạm y tế nhìn vào lúc ban ngày trông còn lụp xụp hơn so với ngày hôm qua.

Lúc truyền nước, thầy thể dục ra ngoài hút thuốc, tôi lẳng lặng cầm chai nước đi tìm ông bác sĩ ở sau quầy, tôi ho húng hắng hai tiếng, bắt đầu lân la bắt chuyện: "Bác sĩ, cháu có đứa bạn, chuyện là... chuyện là quả cà của nó bị kẹp phải khóa kéo, bất cẩn bị thương, bây giờ vết thương tím nhẹ và có hơi sưng, cứ chạm vào là đau, ông cho cháu hỏi bị này thì phải chữa thế nào ạ?"

Ông bác sĩ dừng ghi chép, nheo mắt quan sát tôi rồi lấy hộp i-ốt từ trong quầy ra, sau đó quay người, cầm tuýp thuốc mỡ erythromycin đặt trước mặt tôi.

"Không được để vết thương dính nước, xát cồn i-ốt trước rồi mới bôi thuốc mỡ. Mười tệ, cháu quét đi." Nói rồi, ông đưa tấm biển QR đến trước mặt tôi.

Tôi nhờ ông nâng giơ chai nước truyền cho mình rồi lấy điện thoại ra quét QR thanh toán, sau đó bỏ hai món đồ vào trong túi.

"Có để lại di chứng không ạ? Có ảnh hưởng đến... đến việc sử dụng về sau không?"

Ông bác sĩ nhướn mắt liếc nhanh qua phần thân dưới bị quầy che khuất của tôi, dửng dưng nói: "Nếu anh không yên tâm thì có thể lên thành phố đăng kí cấp cứu rồi hỏi bác sĩ chỗ đó xem có cần khâu lại hay không."

Nhất định ông già này đang ghim chuyện hôm qua tôi chê trình đặt kim của ổng, nhỏ nhen thật sự.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Vâng, chắc chắn cháu sẽ chuyển lời với bạn cháu." Dứt lời, tôi lấy lại chai truyền của mình từ trong tay ông, xoay người trở về khu vực truyền nước.

Thầy thể dục đưa tôi đến sân kí túc rồi phóng đi luôn, tôi về phòng một mình, chỗ đồ ăn nguôi tanh nguội ngắt bàn đã được dọn sạch, một lúc sau, cô quản lí kí túc lên gõ cửa, mang cho tôi một bát cháo rau thanh đạm.

Tôi chưa ăn gì cả buổi hôm nay, sau khi truyền nước, cảm giác khó chịu trong người đã thuyên giảm nên cơn đói liền ập đến, rất nhanh tôi đã quét sạch xong một bát.

Lấp đầy cái dạ rồi thì đến phần quan trọng tiếp theo.

Sợ lại bị cảm, tôi đổ ít nước nóng vào chậu rửa mặt rồi lau đơn giản mỗi người.

Thay áo ngủ xong, tôi không vội vã mặc quần mà giẫm một chân lên ghế, cầm tăm bông thấm iodophor trong tay, chấm thuốc cẩn thận từng li từng tí lên chỗ vết thương xước da để sát trùng.

Vết thương được bôi iodophor vừa lạnh vừa xót, đánh vật mãi mới bôi xong, tôi thở hắt ra một hơi, tính cố bôi thuốc mỡ tiếp. Ai ngờ vừa vặn nắp ra, cửa phòng kí túc đã bị đẩy vào mà không có dấu hiệu nào báo trước.

Tôi giật mình, rụt phắt cái chân đang giẫm trên ghế lại, kết quả là không giữ được thăng bằng nên ngã dập mông xuống đất.

Trong nháy mắt ấy, một cảm giác nhức nhối khó tả xộc thẳng từ dưới xương cụt lên đến đỉnh đầu, hơn nữa phạm vi chuyển động quá lớn, liên lụy đến cả chỗ bị thương, thoáng chốc nước mắt đã trào ra giàn giụa.

Tôi nằm nghiêng dưới đất, ôm lấy thằng em đáng thương của mình, muốn chửi nhưng mở miệng lại chỉ phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn ngắt quãng.

"Tao tưởng mày ngủ rồi." Hạ Nam Diên phản ứng lại rất nhanh, cậu ta bước đến bên tôi kiểm tra tình hình, "Mày... còn ổn không?"

Tôi tức tối lườm cậu ta: "Mày... mày mới không ổn ấy!"

Chắc thấy tôi vẫn còn sức móc mỉa, hàng lông mày của cậu ta hơi giãn ra: "Đứng dậy được không?"

Tôi nhắm mắt lại, vừa tức vừa đau, lại còn cảm thấy mất mặt, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến cậu ta.

Một lúc sau, phần thân dưới của tôi ấm lên, tôi mở mắt ra, thấy Hạ Nam Diên lấy áo khoác mình che eo cho tôi.

Hình như cậu ta hiểu lầm ý tôi rồi, cậu ta nghĩ tôi không trả lời tức là không đứng dậy được, không ngờ lại trực tiếp cúi mình xuống, bế ngang tôi dậy.

"Đừng khóc, tao thật sự không cố ý mà." Cậu ta nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế, sau đó quay lại, rút khăn giấy ra đưa cho tôi.

"Mày mới khóc ấy, tại bố đau thôi!" Tôi nhận khăn giấy của cậu ta, chặm lên mặt, "Sao tự dưng mày lại về thế?"

Đáng ra bây giờ phải vào tiết tự học buổi tối rồi mới phải.

"Cô Vương bảo tao về xem mày."

Do hơi lạnh nên tôi rụt chân lại, nhưng vừa động đậy thì nó đã lại kéo theo cả loạt cơn đau phức tạp đến.

Tôi nhăn nhó, ngửa mặt nhìn Hạ Nam Diên: "Tao nghĩ cái bên dưới của tao bị vỡ nát bét rồi."

"..." Hạ Nam Diên ngổi xổm xuống, cẩn thận vén một góc áo khoác lên, "Để tao xem nào?"

Do không có đủ can đảm để tự mình nhìn nên tôi không ngăn cản cậu ta.

Cũng chẳng biết cậu ta nhìn thấy cái gì mà một lúc lâu sau, cậu ta thả áo ra, trở nên im lặng.

Tôi chợt hoảng sợ. Biểu cảm này của cậu ta là sao, không phải nát thật rồi đấy chứ?

Tôi đau buồn, không kìm được mà hờn trách cậu ta: "Họ Mễ nhà tao mà đoạn tử tuyệt tôn thì là do mày cả đấy."

Hạ Nam Diên giương mắt nhìn sang: "Chẳng phải mày thích con trai ư, sao vẫn sinh con thế?"

Mày làm ơn đừng nói logic kiểu đấy vào những lúc như này, ok?

"Ý... ý tao là, cái chức năng này. Có thể không sinh con nhưng tao phải có chức năng này chứ, không có thì tao thành thái giám à?"

Chẳng biết Hạ Nam Diên có bị tôi thuyết phục không, nhưng cuối cùng cậu ta không hỏi thêm câu nào nữa.

Tôi thấy sắc mặt cậu ta hơi nghiêm trọng nên rất sợ hãi: "Sao đấy? Trầm trọng lắm à?"

"Sưng rất nặng, nhưng chắc không ảnh hưởng gì đến chức năng của mày." Cậu ta tạm dừng rồi bổ sung thêm một câu, "Sẽ không biến thành thái giám đâu mà."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trông thấy tuýp thuốc mỡ erythromycin nằm lăn lóc dưới đất thì bảo cậu ta nhặt lên đưa mình.

Áo phủ lùng bùng nên thao tác của tôi không chuẩn xác mấy, với lại cũng không nhìn rõ, tôi thử bôi thuốc mấy lần nhưng vẫn không thành công, đã thế áo còn rơi xuống đất.

Hạ Nam Diên không nhìn nổi nữa nên bước qua, nhặt áo đắp lại lên chân tôi, sau đó cậu ta quay người, cầm tăm bông để trên bàn, quết ít thuốc mỡ trên tôi lên đầu tăm rồi lại ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

"Tự vén lên đi." Giọng cậu ta thản nhiên như thể chỉ đang yêu cầu tôi tùy tiện nhấc cái nắp bồn cầu lên.

Đôi khi, nếu đối phương cảm thấy đó là lẽ tất nhiên, cho dù chúng ta có thấy bất ổn, trước tiên cũng phải tự hỏi xem liệu đó có phải vấn đề của mình hay không.

Giống như tôi bây giờ này, đang băn khoăn không biết có phải do mình mơ về đồng tính nhiều quá nên mới thấy hành vi này là bất ổn không, chứ còn thật ra với trai thẳng thì chuyện này quá bình thường, căn bản không đáng để ngạc nhiên thái quá như thế.

Trong giây lát, đây không còn là vấn đề về việc có gay hay không mà là cuộc đọ sức về lòng can đảm giữa những thằng đàn ông.

Tôi không vén thì là thua rồi! Là con người tôi không trong sạch! Tôi tự cho bản thân là đúng, tư tưởng tôi đen tối!

Thế là, tôi chỉ còn cách vén lên.

Cũng may, áo được vén lên đã che đi cảnh tượng Hạ Nam Diên giúp tôi bôi thuốc, đồng thời cũng ngăn không cho cậu ta nhìn thấy vẻ mắt cứng ngắc của tôi lúc này.

Cứ như tôi đang mặc váy vậy.

Thuốc mỡ bôi lên vết thương vừa lạnh vừa dính, nhưng tôi lại thấy cơ thể mình đang nóng hơn bao giờ hết, thậm chí còn nóng vượt ngưỡng 38 độ rưỡi.

Hình như tôi lại bị sốt rồi. Đầu ngón tay vô thức siết chặt, ngón chân co quắp hết cả vào.

Đau quá.

Ngứa quá.

Kì quá.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Tôi không chịu nổi nữa nên muốn hô dừng, nhưng vào đúng lúc này, một chuyện ngoài dự tính đã xảy ra.

Cửa phòng kí túc mở ra một cách đột ngột, Quách Gia Hiên hồ hởi bước vào.

"Các anh em, chúng mày..."

Nó chợt sững người, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nét mặt mờ mịt, bàng hoàng, thất thố hiện lên rõ ràng đến từng chi tiết. Sau đó, như tự huyễn hoặc bản thân, nó thẫn thờ thu lại tầm mắt, lùi ra ngoài như người mù, đóng cửa lại.

Dựa theo phản ứng của Quách Gia Hiên, cuối cùng tôi cũng xác nhận được rằng, trong mắt những cậu trai thẳng khác, hành vi này cũng không được bình thường lắm.

Nhưng chuyện đến nước này rồi, tôi còn làm gì được nữa đây? Tôi chỉ có thể kiên trì đến cùng, tự nhủ rằng mình đừng hoảng sợ.

Hạ Nam Diên từ từ đứng dậy, nhìn ra cửa, hỏi: "Muốn tóm nó về không?"

"Không phải chỉ là anh em bôi thuốc cho nhau thôi à? Việc gì mà phải căng thế?" Tôi duỗi ngón chân ra hết cỡ, gượng cười, thả vạt áo trong tay ra, "Buồn cười chết mất."