[Đam Mỹ] Không Hợp

Chương 27: Kháp Cốt của tôi



Edit: OhHarry

Để xây dựng hình tượng, ăn cơm xong, tôi bảo Quách Gia Hiên và Khâu Duẫn cất hết máy chơi game và điện thoại đi, tất cả lên tầng bốn tập trung để nghe Hạ Nam Diên giảng bài.

"Cái gì? Nghỉ đông mà vẫn phải làm bài tập á? Tao vẫn chưa tiêu hóa xong cơm đâu đấy." Khuôn mặt Quách Gia Hiên tràn đầy vẻ khó tin.

"Em... em mới lớp mười, không hiểu bài của các anh đâu." Khâu Duẫn cũng khá miễn cưỡng.

Tôi cau mày, chỉ tay vào hai đứa nó, bắt đầu dạy đời: "Chúng mày xem lại bản thân đi, nghỉ đông người ta làm mấy cuốn 《Đề thi đại học ba năm, đề thi minh họa năm năm》, chúng mày thì chỉ muốn mấy cái máy chơi game thôi. Chơi hết từ Switch sang PS5 rồi lại sang điện thoại, ngày nào cũng thức đến một, hai giờ sáng, hôm sau thì đến tận trưa mới chịu dậy. Có muốn thi đại học không? Có muốn học đại học không? Hả?"

Quách Gia Hiên và Khâu Duẫn cúi gằm đầu xuống.

Tôi nói tiếp: "Tiểu Quách Tử, mày nói đi, cuối học kì trước mày đứng hạng bao nhiêu toàn khối?"

Quách Gia Hiên cúi đầu thấp hơn, ngay cả giọng nói cũng mất đi sự tự tin lúc ban đầu: "Hai trăm năm mươi..."

(*) 250: 二百五nghĩa là đồ ngốc.

"Chỉ vì thứ hạng của mày mà lớp trưởng nằm bò ra bàn khóc suốt một tiết tự học buổi tối, cậu ấy bảo năng lực có hạn, không dạy nổi mày, lúc ấy mày hứa với người ta thế nào?"

"... Nhất định sau này sẽ chăm chỉ học tập."

Đứng trên điểm cao của đạo đức, tôi chính là Độc Cô Cầu Bại, không ai đánh bại được tôi.

"Thế giờ mày tiêu hóa xong chưa?"

"Tiêu hóa..."

Giải quyết xong một đứa, tôi dời mắt sang đứa còn lại. Khâu Duẫn run lẩy bẩy, ánh mắt nhìn tôi trông có phần sợ hãi hơn.

"Kì trước mày thi được hạng mấy khối?" Tôi đánh thẳng vào trọng điểm ngay khi vừa bắt đầu.

"Ba mươi... Ba mươi chín ạ." Khâu Duẫn e dè đáp.

Tôi: "..."

Tôi hơi bất ngờ với thứ hạng này.

"Khối mày có tổng cộng bao nhiêu đứa?" Tôi lại hỏi.

"Hơn bốn trăm..."

Tôi lại im lặng.

Suốt bao nhiêu ngày như thế nhưng tôi chưa từng thấy thằng nhóc này giở bài tập ra làm bao giờ, nó mà không chơi game thì tức là đang họp hội đi chơi Script Kill, tôi còn tưởng nó cũng là thằng học dốt vô dụng chứ, ai ngờ thằng nhõi lại giở chiêu giấu nghề với tôi như vậy?

"Được hạng ba mươi chín mày đã thoả mãn rồi à? Được hạng ba mươi chín nên mày chểnh mảng luôn chứ gì?" Nếu không có điểm cao khống chế thì hãy tự tạo ra điểm cao khống chế cho riêng mình, tôi phê bình Khâu Duẫn, "Trên ba chín có ba tám, trên ba tám còn có ba bảy, mày kiêu cái gì?"

Khâu Duẫn nhìn Quách Gia Hiên rồi lại nhìn tôi, vô tội nói: "Em... Em không kiêu."

"Được rồi, khỏi cần giải thích. Từ giờ trở đi tất cả phải sốc tinh thần lên, mười phút nữa cầm bài tập lên tập trung ở tầng bốn, tạm thời quyết định mười một rưỡi kết thúc, tam họp!" Tôi vừa dứt câu một cái, hai đứa ngồi trên sô pha liền đứng bật dậy dưới ánh nhìn sắc bén của tôi, tranh nhau chạy lên tầng.

Tôi chắp tay sau lưng, khoan thai bước vào trong thang máy, nhấn nút lên tầng bốn.

Ăn cơm xong, Hạ Nam Diên bảo muốn đi tắm trước nên đã lên tầng luôn, không biết giờ đã tắm xong chưa.

Cửa phòng khép hờ, tôi đẩy thẳng cửa đi vào mà chẳng hề suy nghĩ, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở trên giường, tôi bất giác thả nhẹ bước chân theo bản năng.

Hạ Nam Diên đã ngủ say bên gối ở trên giường, một tay cậu ta gác trên gối, tay còn lại buông thõng ở thành giường. Nhặt cuốn tuyển tập thơ cổ ở dưới đất lên, thấy đuôi tóc cậu ta vẫn còn hơi ướt, tôi đoán mẩm rằng sau khi tắm xong, cậu ta muốn nằm trên giường đọc sách, nhưng vì mệt quá nên đã ngủ thiếp đi.

Đắp chăn đàng hoàng cho cậu ta xong, tôi rón rén tắt đèn, rời khỏi phòng ngủ rồi nhắn tin cho đám Quách Gia Hiên.

【Tiết tự học buổi tối bị hủy, mai chăm chỉ cũng chưa muộn, giờ đứa nào muốn đá PES? 】

Hơn mười hai giờ đêm, ba đứa chúng tôi lập team chơi game với nhau, Mễ Đại Hữu và Khâu Lị cũng đã về. Khả năng Mễ Đại Hữu đã uống chút rượu, chẳng hiểu sao ông cứ đứng ỳ mãi ở tầng ba không chịu đi, nhất quyết tham gia vào nhóm thanh niên bọn tôi.

"Phải rồi, Mễ Hạ, người... người yêu* con đâu?" Mễ Đại Hữu ngó quanh tìm gì đó.

Trong game chỉ còn lại ba đội mười người cuối cùng, tôi tập trung hết sức, không rảnh quan tâm người khác, nói chuyện với Mễ Đại Hữu cũng chỉ toàn trả lời theo kiểu tự động vô hồn.

"Người yêu nào ạ? Mày sao đấy Quách Gia Hiên, đứng đơ ra đó làm gì? Nằm sấp xuống!"

(*) Ở chương 20, Mễ Hạ bảo với Mễ Đại Hữu rằng Hạ Nam Diên là bạn cặp của mình, (gốc 结对子对象,nôm na là đối tượng hợp tác giúp đỡ), ở câu trên Mễ Đại Hữu nói mỗi là 对象, 对象 có nghĩa là đối tượng, người yêu, Mễ Đại Hữu đang hiểu nhầm Hạ Nam Diên là người yêu của Mễ Hạ.

"Cậu bé đối xử tốt với con ấy." Mễ Đại Hữu khoác vai tôi, mùi rượu phả thẳng vào mặt tôi.

Tôi ghét bỏ nghiêng đầu đi, tránh xa khỏi ông: "Aiss, đang ngủ trên tầng. Chạy vòng tấn công chạy vòng tấn công, Quách Gia Hiên mày chạy lên trước đi đừng tụt lại phía sau... Đù, hai thằng đằng trước, băm chết chúng nó."

"Đối xử với người ta tốt nhé, bảo cậu bé ở lại thêm ít hôm. Mấy ngày cuối năm bố bận quá, không có thời gian đưa các con đi chơi, mai bố cho ít tiền, nhất định con phải cho bạn ăn chơi đã đời đấy biết chưa?"

Còn hai đội cuối cùng, có giành được chiến thắng hay không phải phụ thuộc vào hành động lúc này!

"Con biết rồi con biết rồi, không còn việc gì thì bố đi ngủ đi, đừng ở đây quấy rầy nữa."

Mễ Đại Hữu ấn đầu tôi, xoa loạn lên: "Thằng quỷ thối này."

Tuy bị Mễ Đại Hữu phá rối nhưng chúng tôi vẫn giành được chiến thắng một cách ngoạn mục. Vì ngày mai Hạ Thông sẽ đến nên Khâu Duẫn không chơi tiếp nữa, đá xong hiệp này, nó về thẳng phòng bên cạnh ngủ, tôi và Quách Gia Hiên lập team với người lạ làm thêm hai ván nữa, thế nhưng cả hai ván đều bị đội đối thủ đánh bại trong thời gian ngắn.

"Đen vãi!" Tôi cất điện thoại, cũng định lên tầng ngủ.

Vừa bước ra tới cửa, Quách Gia Hiên ở đằng sau đã gọi giật tôi lại: "Mễ Hạ..."

Tôi giữ cửa, ngoái đầu lại nhìn. Quách Gia Hiên ngồi khoanh chân trên giường, nở nụ cười... khó diễn tả với tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thậm chí còn nhìn thấy vầng hào quang tương tự như tình mẫu tử ở trên người nó.

"Cố lên!" Nó bật hai ngón tay cái lên với tôi, "Tao sẽ mãi mãi ủng hộ mày giống như bố mày."

Tôi nheo mắt, không hiểu cho lắm. Chơi có ván game thôi mà, thua thì thôi, có cần nhạy cảm thế không?

"Ờ, ok, mày cũng cố lên." Tôi cũng bật hai ngón tay cái lên với nó.

Một nửa tấm chăn bị Hạ Nam Diên nằm đè lên, nửa tấm còn lại thì được cậu ta dùng để đắp, tôi chỉ còn cách tự mình đi ôm cái chăn mỏng mùa hè trong phòng để đồ ra, dù sao nhiệt độ trong nhà hiện tại cũng chẳng khác gì nhiệt độ mùa hè.

Không biết có phải vì lí do tôi đã hạ quyết tâm chơi gay, Tiểu Siêu cảm động trước sự chân thành của tôi hay không mà đêm nay nó lại đến, mang theo happy ending duy nhất của nó cho tôi.

【Có mấy viên ngọc màu xanh da trời nằm lổn ngổn trên bàn trà, Mễ Hạ ngồi khoanh chân dưới đất, tập trung xỏ từng hạt vào sợi ngọc màu cà phê.

Cậu vừa xâu vừa đếm với cả một trăm linh tám viên ngọc, chỉ lo bị sót một viên.

Mấy tháng trước, chắc do đã đeo lâu, dây xâu bị lão hóa nên chuỗi hạt ngọc lam đột ngột bị đứt ngay trên tay cậu.

Dù ở trong nhà nhưng cậu vẫn phải nằm bò ra đất suốt hồi lâu mới tìm thấy đủ các viên, sau đó cứ bận việc bảo vệ luận án nên chưa vội xử lý ngay. Bây giờ đến Tết cuối cùng cũng được rảnh rỗi, cậu cũng có thời gian xâu lại chuỗi ngọc.

Xâu xong một trăm viên ngọc, Mễ Hạ xoay đôi vai cứng đờ của mình làm khớp xương kêu răng rắc.

Cậu mở video hướng dẫn lên, nghiêm túc học cách tết dây theo người dạy trong video, đầu tiên là thắt nút phẳng cho chặt, sau đó tách dây thành hai sợi, xâu nốt tám viên còn lại vào rồi kết thúc bằng một nút đuôi phượng.

Sau khi hơ sạch phần dây thừa, Mễ Hạ cầm chuỗi ngọc đã sửa xong trên tay, soi dưới đèn ngắm đi ngắm lại, xác nhận nó đã hoàn mỹ không có lấy một vết tì nào xong, cậu mới quấn nó làm hai vòng đeo vào cổ tay.

Thời gian đã không còn sớm, cậu đứng dậy đi đến trước phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Trong phòng kéo kín rèm nên trông có hơi tăm tối, một thân hình cao lớn đang nằm trên giường, chăn đắp hờ trên hông, để lộ ra bả vai trần cùng với bắp chân.

Vừa trông thấy cảnh này, khóe mắt, đuôi mày của Mễ Hạ đã nhuốm nét cười dịu dàng hơn gió xuân. Cậu ngồi xuống mép giường, gạt mái tóc dài trên vai đối phương sang rồi quấn vào giữa các ngón tay, sau đó cúi xuống hôn.

"Dậy nào Kháp Cốt, chúng ta ra ngoài ăn thôi..."

Sự chia cắt về khoảng cách địa lý kéo dài hằng năm với đối phương khiến cậu hết sức trân trọng khoảng thời gian hai người bên nhau, cậu không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào chứ đừng nói là lãng phí.

"Anh mà không dậy là em cắn đấy." Nói rồi, cậu há miệng.

Đang sắp sửa hạ miệng xuống cắn, đột nhiên, một bàn tay to lớn mạnh mẽ tóm lấy cánh tay đang chống trên thành giường của cậu. Thế giới đảo lộn trong giây chốc, cậu hoảng hốt kêu lên, đến khi định thần lại thì đã bị đè ở trên giường.

Ngón tay lướt dọc lên trên theo đường khuỷu tay để lại cảm giác mơn trớn mập mờ, đầu ngón tay của Hạ Nam Diên dừng lại trên chuỗi vòng ngọc lam ở cổ tay Mễ Hạ cực kì lâu.

"Tỉnh rồi à?" Mễ Hạ đưa tay xuống một cách tự nhiên, luồn năm ngón tay vào kẽ ngón tay đối phương, đan mười ngón vào nhau.

"Ừm..." Đáp thế này thì chắc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Hạ Nam Diên gục đầu xuống như trước, vùi mặt vào cổ Mễ Hạ.

Nặng quá.

Một cánh tay khác của Mễ Hạ vòng qua, ôm lấy lưng của người nằm trên, cậu không giục người kia dậy ngay.

"Thế... ngủ thêm mười phút nữa đi." Nói xong, cậu nghiêng đầu hôn lên vành tai Hạ Nam Diên.

Nếu thời gian có thể dừng mãi ở khoảnh khắc này thì thật tuyệt. 】

Kháp Cốt của tôi.

Kháp Cốt của tôi...

Tôi bị đánh thức bởi sức nóng, khi tỉnh dậy, câu nói đó cứ quanh đi quẩn lại ở trong đầu tôi.

Trời bên ngoài hình như đã sáng, ánh nắng lọt vào qua những khe mành cửa sổ, tuy tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi vật. Hạ Nam Diên đang nhắm mắt ngủ ngon lành, chỉ cách tôi một cái cúi đầu.

Sau khi khỏi hẳn, vết thương trên xương chân mày bên phải của cậu ta đã để lại một đường vệt trắng thanh mảnh trên da, lông mày không mọc lại nữa, trông như bị cạo một cách cố tình.

Ừm... nói sao nhỉ, cảm giác ngầu hơn.

Tầm mắt lướt từ lông mày xuống sống mũi cao thẳng, rồi xuống môi, tôi từ từ nhích sang... nhích... hử?

Tôi khó hiểu nhìn xuống, phát hiện mình đã bị cuốn lại thành một con tằm. Không chỉ chăn của tôi mà chăn của Hạ Nam Diên cũng được chất lên người tôi, cậu ta còn ôm trọn lấy tôi, cả chân cũng gác trên eo tôi.

Nhiệt độ phòng là 25,26 độ, đã đắp hai cái chăn lại còn khoác thêm tấm "chăn điện" 37 độ nữa, tôi không nóng thì ai nóng đây?

Lạnh thì cuốn chăn, nóng thì đá chăn, Hạ Nam Diên vẫn là trẻ con năm tuổi tuổi hay sao mà tướng ngủ tệ thế? Bây giờ tôi đang nghiêm túc nghi ngờ cái đêm mà túi chườm nóng của mình bị bục làm tôi phải phải bò sang giường cậu ta ngủ, hẳn là cậu ta chưa ngủ say, nếu không thì sao lại ngoan ngoãn như vậy được.

Nóng quá, nóng đến nỗi tôi tỉnh cả người.

Tôi giãy giụa không ngừng, oằn oại như con tằm, cuối cùng người đổ mướt mải mồ hôi rồi vẫn không tự thoát ra được, cơ mà tôi đã đánh thức được Hạ Nam Diên.

"Mày cựa quậy gì đấy?" Cậu ta cau mày, chớp mắt hai cái rồi nhắm nghiền lại.

Tôi mệt mỏi, thở dài một hơi, nói: "Mày cúi đầu nhìn đi này, mày thấy tao đang cựa quậy gì?"

Cậu ta lại hé mắt ra, lông mày nhíu chặt hơn, nhưng vẫn cúi đầu xuống nhìn.

Sáu, bảy giây sau, nếu không phải vì lông mi cậu ta còn đang chấp chới, tôi đã cho rằng thời gian đang đứng yên.

Hạ Nam Diên dịch tay ra, bỏ chân xuống, chẳng ừ chẳng hử kéo chăn của mình ra khỏi người tôi. Sau đó, có lẽ cảm thấy hơi mất mặt, hoặc vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cậu ta ngồi im ở mạn giường trong hai phút rồi mới đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tôi nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, cũng nên dậy thôi, tôi hất tung chăn ra để đi kéo rèm, trên đường vô tình đá phải một cái gì đó.

"Xoạch", ánh nắng chiếu vào phòng, bên ngoài là cả một khoảnh đất trắng xóa bao la.

Tôi ngoái lại tìm thứ bị mình đá trúng, nhận ra đó là chiếc ba lô mà Hạ Nam Diên tiện tay đặt xuống sàn vào ngày hôm qua. Đồ đạc bên trong rơi vãi ra ngoài, có điện thoại, bộ sạc, sổ ghi chép, còn có... một một chuỗi ngọc.

Một chiếc vòng tay làm từ đá ngọc lam.

Tôi nhặt chuỗi ngọc lên nhìn, thậm chí còn đếm từng viên, xác nhận nó giống hệt như cái mà tôi có trong giấc mơ đêm qua.

Quan trọng nhất là nó có màu xanh nước biển.

Bảo sao tôi lại có giấc mơ về chuỗi vòng ngọc, Tiểu Siêu, mày đúng là hiểu tao mà.

"Hạ Nam Diên, sao mày nói dối tao là mày quên mang, không phải mày mang đây à?" Tôi giơ chuỗi ngọc, dựng binh hỏi tội xông vào nhà tắm.

"..." Hạ Nam Diên đang đánh răng trông thấy thứ tôi cầm trên tay từ trong gương thì đứng hình tại chỗ.

__

Up page: Top những điều khó lí giải trong Không Hợp:

Top 1: (ảnh) Tại sao Mễ Đại Hữu lại nghĩ Hạ Nam Diên là người yêu Mễ Hạ trong khi Mễ Hạ chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này.