[Đam Mỹ] Mười Năm

Chương 5



Bạn giường? Sao lại thành bạn giường thế này?

Kiều Nhất Dã ngước mắt nhìn người vừa cắt lời anh đang bưng bát canh cá uống như không có việc gì, vẻ mặt còn bình tĩnh chẳng có gì thay đổi.

Anh há miệng rồi lại nuốt lời xuống, cuối cùng chỉ ủ rũ “Ừ” một tiếng, cái đuôi đang ngoe nguẩy phía sau cũng cụp xuống luôn rồi.

Thật ra nó cũng phù hợp với tình trạng hiện giờ của bọn họ, thời gian ở chung chưa bao lâu, Bạch Khê chưa hiểu anh và anh cũng không biết nhiều về cậu, nếu yêu đương luôn thì cũng hơi nhanh quá.

Chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy mất mát.

Chắc hẳn người ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định như vậy, Kiều Nhất Dã nhìn chỏm tóc ngốc ngốc đang dựng lên của Bạch Khê rồi lấy lại tinh thần. Không có gì phải vội cả, có quan hệ với nhau còn hơn không, ít nhất có thể trói người ta ở cạnh mình.

Nhưng phải thăm dò xem liệu mình có đối thủ cạnh tranh không đã.

“Ăn tiếp đi.” Kiều Nhất Dã cầm đũa lên gắp rau vào bát Bạch Khê, “Tôi không phản đối, nhưng trong thời gian này chúng ta chỉ được có đối phương.”

Bạch Khê gật đầu, thật ra cậu đã suy nghĩ về quan hệ của hai người rất lâu lúc đứng đánh răng. Cuối cùng kết luận đưa ra vẫn nên làm bạn giường, Kiều Nhất Dã rất hài lòng với cậu, khi cậu muốn gặp anh cũng vô cùng hợp lý.

Cậu có thể nhận ra được Kiều Nhất Dã thích làm tình với mình, cơ thể hai người rất phù hợp. Cậu không ngại chuyện này, Kiều Nhất Dã rất dịu dàng, hơn nữa được làm chuyện thân mật nhất với người mà mình thích thì cậu cũng không lỗ.

Vừa cúi đầu cắn cọng cải dầu thì bỗng nghe thấy câu hỏi thản nhiên của Kiều Nhất Dã tựa như đang nói chuyện nhà cửa linh tinh: “Vậy cậu có thích ai không?”

May mà đang cúi đầu nhai cơm nên Bạch Khê có chút thời gian để giảm xóc, lúc ngẩng lên cậu bình tĩnh lắc đầu phủ nhận mà không nhận ra hai vành tai hồng hồng đã sớm bán đứng mình.

Kiều Nhất Dã rũ mắt, nghĩ thầm bản thân còn phải cố gắng nhiều hơn. Lúc nhìn lên thấy Bạch Khê đang cuống quýt và mấy miếng cơm để che giấu thì cảm thấy rất đáng yêu, lại chọc thêm một câu: “Sao cậu không hỏi tôi?”

Bạch Khê giật mình, không ngờ lại có cơ hội tốt để hỏi vấn đề này như vậy. Nhưng mà chính tai nghe Kiều Nhất Dã thừa nhận sẽ càng thấy khó chịu, cho dù hiện tại Kiều Nhất Dã chỉ xem quan hệ giữa họ là đi thận không đi tâm.

“Vậy… Cậu…” Nhưng hỏi rõ ràng thì sẽ tốt cho cả hai người nhỉ?

Bạch Khê hít sâu một hơi rồi để đũa xuống, hơi cúi đầu không dám nhìn Kiều Nhất Dã, nắm chặt góc áo: “Cậu còn thích lớp trưởng à?”

Dường như thời gian chưa từng trôi qua lâu như vậy, chỉ một giây mà cậu ngỡ đã qua tận mười phút, tại sao Kiều Nhất Dã vẫn chưa trả lời?

Bỗng dưng Bạch Khê cảm thấy quá áp lực, cậu dứt khoát cầm đũa lên tiếp tục lùa cơm, giả vờ như mình không để ý.

“Đừng chỉ ăn mỗi cơm, ăn nhiều thức ăn và thịt vào.” Trong tầm mắt xuất hiện một đôi đũa kẹp miếng sườn thả vào trong bát cậu, “Tại sao các cậu đều nghĩ là tôi chưa quên được lớp trưởng chứ?”

Kiều Nhất Dã cười khẽ, Bạch Khê ngạc nhiên ngẩng đầu lên liền đụng phải đôi mắt đang cong cong, “Chuyện lớp trưởng tôi đã buông bỏ từ lâu rồi, quả thật trước đây tôi rất thích cậu ấy, nhưng bây giờ…”

Bạch Khê khó hiểu nhìn đối phương vươn tay hướng đến bên môi mình, cảm giác ấm áp nhẹ nhàng cọ qua gương mặt cậu. Khóe miệng bị dính cơm mà không biết, Bạch Khê xấu hổ sờ sờ nơi mà Kiều Nhất Dã vừa chạm qua, gương mặt hơi hồng hồng.

“Nhưng bây giờ không còn nữa, hiện tại người tôi gần gũi nhất là bạn giường của tôi.”

Bạch Khê cảm thấy mặt mình lại nóng hơn.

Cậu hiểu lầm Kiều Nhất Dã, anh không thích ai cả, người thân mật nhất với Kiều Nhất Dã chính là cậu.

Vậy… liệu cậu có cơ hội không?

Nhưng lớp trưởng là kiểu người sôi nổi hoạt bát chứ không chán ngắt như cậu, hẳn là Kiều Nhất Dã thích mẫu người này nhỉ, lại còn thích nhiều năm thế nữa chứ.

Vậy thì làm bạn giường là đã thỏa mãn rồi.

Kiều Nhất Dã ngồi nhìn người trước mắt hết đỏ mặt rồi lại hơi chu miệng như đang suy tư gì, hàng lông mày cau lại nhưng rồi lại giãn ra rất nhanh như thể đã suy nghĩ thông suốt. Vẻ mặt đặc sắc ghê, anh nhẹ lắc đầu cười.

Anh chưa từng thấy một Bạch Khê như vậy, chắc rằng còn rất nhiều mặt khác của cậu mà anh chưa được biết.

Anh muốn ở gần Bạch Khê, muốn càng thêm hiểu cậu.

Ăn cơm xong anh tự giác đứng lên rửa bát, còn đang lo không biết nên lấy lý do gì để ở lại thì đã nhìn thấy Bạch Khê đang chọn phim để xem, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Cậu cũng thích Marvel?”

Bạch Khê không gật đầu mà chỉ cười, hỏi lại: “Xem không?”

Lúc học cấp ba cậu nghe nói Kiều Nhất Dã thích xem phim Marvel, mặc dù cậu không hứng thú với loạt phim này lắm nhưng vì muốn gần gũi anh hơn mà vẫn ngồi xem hết chúng.

Theo lý thì giờ Kiều Nhất Dã nên đi nhưng cậu vẫn muốn ngồi ngốc với anh thêm chút nữa, vốn không có việc gì làm nên cậu nghĩ tới nghĩ lui rồi mở TV lên, vừa khéo lúc Kiều Nhất Dã đi tới thì đang ấn đến khu phim Marvel.

Gần như anh gật đầu đồng ý mà không hề do dự, ngồi xếp bằng bên cạnh Bạch Khê. Rõ ràng là bộ phim anh thích nhất nhưng sự chú ý lại không hề đặt lên nó, mà chỉ mải trộm ngắm người đang ngồi bên cạnh.

Hàng lông mi mảnh dài hơi cong, mặc đồ ở nhà ngoan ngoãn ngồi bó gối, trông cậu cứ nhỏ nhỏ xinh xinh. Trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh trên TV như thể cậu bị chúng cuốn hút và đắm chìm bên trong.

Cổ chân thon nhỏ trắng nõn lộ ra ngoài ống quần, khi quấn trên vai anh… Kiều Nhất Dã tự véo mình một cái, ép bản thân phải dời mắt về lại màn hình.

Không phát hiện Bạch Khê cũng lén lút nhìn anh, suy nghĩ lát nữa phải làm gì để giữ anh ở lại.

“Tay nghề của cậu khá lắm,” Bộ phim đã kết thúc nhưng bọn họ đều không nhúc nhích, “tối nay có thể ăn cơm cậu nấu tiếp không?”

Kiều Nhất Dã đương nhiên không từ chối, hai người đang định xuống siêu thị mua đồ thì chuông điện thoại Kiều Nhất Dã vang lên.

Bạch Khê thấy anh nhìn di động rồi vội vàng đi ra ban công nghe điện như có việc gì gấp, hình như còn bị mắng, lúc quay về lại nói câu không sao rồi cùng cậu sóng vai đi siêu thị.

Dọc đường cảm xúc của Bạch Khê không tốt lắm, cứ mải nghĩ có phải do cậu giữ anh lại khiến anh gặp phiền phức hay không. Đến tận khi bàn tay cảm nhận được hơi ấm, cậu ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy Kiều Nhất Dã đã quay mặt đi, chỉ để lại cho cậu một bên tai hồng hồng.

“Có thể nắm tay không?”

Bạch Khê nhỏ giọng “Ừ” một tiếng, cảm nhận ngón tay Kiều Nhất Dã chầm chậm luồn vào giữa những ngón tay cậu, cứ nắm mãi tới khi về nhà mới buông ra.

Lúc này các lý do nên dùng đều đã dùng hết rồi, Kiều Nhất Dã không có lý do gì để ở lại nữa, dọn xong bát đành phải quay trở về nhà mình.

Bạch Khê nằm trên giường, nhớ lại cả một ngày hôm nay rồi không nhịn được mà lăn lộn vài vòng, đây là ngày mà cậu và Kiều Nhất Dã ở chung lâu nhất.

Thế còn ngày mai? Ngày mai phải tìm lý do gì để gặp anh nữa đây?

Đang nghĩ ngợi thì cậu nhớ tới Kiều Nhất Dã từng nói cậu không hay chủ động liên lạc với anh, thế là vội nhắn tin hỏi Kiều Nhất Dã đã về nhà chưa nhưng lại không nhận được hồi âm.

Sao giờ còn chưa về tới nhà? Không phải hôm nay còn nắm tay à? Vẫn không vừa ý điều gì ở cậu ư?

Gần như cách một phút Bạch Khê lại xem di động một lần, thế nhưng màn hình vẫn chẳng sáng lên, rõ ràng là cậu có cài đặt thông báo khi có tin nhắn mới mà.

Đang uể oải lướt lên lướt xuống trang cá nhân của Kiều Nhất Dã thì nghe tiếng chuông cửa, muộn thế này mà còn ai đến vậy? Bạch Khê ủ rũ lê chân ra cửa nhà, nhìn qua lỗ mắt mèo thì thấy một vali hành lý.

Đứng bên cạnh, là Kiều Nhất Dã.

“Sao cậu lại ở đây?” Bạch Khê vui mừng mở cửa, cậu nhận ra Kiều Nhất Dã còn mang theo rất nhiều đồ nữa trông cứ như là đang chuyển nhà vậy.

Tò mò ngẩng đầu hỏi thì liền thấy đối phương nở nụ cười đẹp đẽ y hệt sáng sớm nay: “Nếu đã là bạn giường thì ở cùng nhau sẽ tiện hơn chứ?”