[Đam Mỹ] Mười Năm

Chương 8



Bạch Khê ngại ngùng chui vào trong lòng Kiều Nhất Dã, lải nhải kể lại hồi trung học cậu thường xuyên tránh ở chỗ bóng cây xem anh chơi bóng rổ, tiết thể dục sợ bị người ta phát hiện nên đi một vòng lớn, giả vờ quay về khu giảng đường nhưng thực ra lại về chỗ gốc cây.

Cậu còn lén hỏi sở thích của Kiều Nhất Dã, nói tới đây cậu giương đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, tự hào bảo cậu biết anh thích xem Marvel nên đã xem hết cả loạt phim đó rồi, vậy nên lần trước lúc hai người cùng xem thì cậu mới tiếp chuyện với anh được.

Thậm chí cậu vẫn còn giữ lại lời chúc mà Kiều Nhất Dã đã viết cho cậu mười năm trước, Bạch Khê không nhịn được mà xuống giường đi tìm quyển sách kia rồi quơ quơ tấm thiệp đã ố vàng đang được kẹp trong đó. Cậu còn nói về lần ở trạm tàu điện ngầm mấy năm trước, hai người đã thoáng nhìn thấy nhau.

Cậu nói cậu rất thích Kiều Nhất Dã nhưng lại không có can đảm đi tìm anh, thậm chí ấn like một bài đăng cũng phải do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là không ấn xuống. Cậu còn thường xuyên theo dõi trang cá nhân của Kiều Nhất Dã, nhìn xem gần đây anh làm gì, đi nơi nào, ăn món gì,…

“Cảm giác như em đang mơ vậy, gặp lại anh, ăn cơm cùng anh, sống chung với anh.” Những điều giấu trong lòng được cậu mở ra từng chút từng chút, “Em còn nhớ em đã từng mơ một giấc mơ, mơ thấy chúng mình ở bên nhau, lúc tỉnh lại còn thấy mình sao mà tham lam quá…”

“Không ngờ bây giờ chúng mình thực sự bên nhau rồi.”

Giọng nói của Bạch Khê dần dần nhỏ lại, đến khi Kiều Nhất Dã lấy lại tinh thần thì bạn trai nhỏ của anh đã dựa vào ngực anh ngủ rồi.

Kiều Nhất Dã cúi đầu hôn khẽ người yêu rồi lại không nỡ buông cậu ra, thế là cứ ôm mãi như vậy. Anh vẫn luôn cho rằng mình thích Bạch Khê nhiều hơn cậu thích anh, nhưng đúng ra thì tình yêu của anh còn kém cậu nhiều lắm.

Anh đau lòng quá. Anh đã từng thích lớp trưởng của bọn họ, cho dù theo đuổi thất bại nhưng anh còn mất ba năm mới hoàn toàn dứt tình với người ta. Từ Ngạn từng cười anh nặng tình, nhưng giờ so sánh với Bạch Khê thì chữ nặng của anh còn chẳng đáng nói đến.

Yêu thầm là chua xót, vậy mà Bạch Khê lại yêu thầm anh những mười năm. Mười năm qua chưa từng quấy rầy anh, chỉ lén lút chú ý đến anh, hỏi thăm anh, vô tình gặp mặt cũng không dám gọi anh đứng lại, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng anh.

Nhưng sao cậu lại không nghĩ rằng trong thành phố rộng lớn như vậy, trạm tàu điện người đến người đi, gặp được nhau chính là cơ hội trăm triệu lần có một.

Nếu lúc ấy Bạch Khê gọi anh lại, nếu lúc ấy anh nhận ra có một bé nhát gan ở phía sau lưng mình, liệu bây giờ bọn họ có khác đi không?

Có lẽ họ sẽ ở bên nhau sớm hơn, yêu nhau sớm hơn, từ từ tìm hiểu, tỏ tình, lên giường, sống chung chứ không như bây giờ, thứ tự trong quá trình yêu đương đều lung tung hết cả.

Thế nhưng cũng chẳng có gì khác, người ở bên cạnh anh vẫn sẽ là Bạch Khê. Anh sẽ thích Bạch Khê, nói với Bạch Khê anh yêu cậu, nói cậu biết cậu xứng đáng được yêu, đưa cậu hòa vào cuộc sống của mình, là một phần trong tương lai về sau.

Kiều Nhất Dã đột nhiên cảm thấy thật may mắn khi ngày đó anh đến buổi họp lớp rồi còn uống nhiều rượu, lúc Bạch Khê tới dìu anh còn cảm thấy hơi ngạc nhiên, dù sao anh nhớ mình và cậu không hay nói chuyện với nhau, quan hệ giữa hai người chỉ dừng ở “bạn học” chứ chẳng phải “bạn bè”.

Anh bỗng nhận ra thật ra Bạch Khê đã dũng cảm, nếu không phải cậu chủ động đi tới thì bọn họ sẽ không bước ra bước chân đầu tiên kia, càng sẽ không có bước thứ hai, bước thứ ba.

“Em không phải người nhát gan.” Kiều Nhất Dã lại cúi đầu hôn lên hàng lông mày đã giãn ra của cậu. Dường như con mèo nhỏ đang ngủ cũng nghe được lời anh, lẩm bẩm không biết nói mê cái gì, nghiêng đầu nhích lại gần Kiều Nhất Dã hơn nữa.

Sáng hôm sau cũng tỉnh lại trong ngực Kiều Nhất Dã.

Anh cọ cọ chóp mũi cậu, hai người thân thiết một lát rồi mới chịu rời giường đi làm. Vào những ngày không cần đến công ty, bọn họ sẽ nằm lười trên giường, nhàm chán dính lấy nhau cho đến khi bụng của một trong hai reo lên tiếng kháng nghị.

Kiều Nhất Dã dắt cậu vào cuộc sống của anh, dẫn cậu đi gặp mặt bạn bè, giới thiệu cậu với tất cả đồng nghiệp, thậm chí Tết Âm Lịch còn muốn đưa cậu về nhà gặp gia đình.

Đẩy xe cùng Kiều Nhất Dã đi dạo trong siêu thị, nhìn anh thả thịt và thức ăn vào giỏ, chỉ ngắn ngủi một tháng mà Bạch Khê có cảm giác cứ như cậu và anh đã ở bên nhau rất lâu rất lâu rồi, giống như bọn họ đã quá quen thuộc với những tháng ngày hạnh phúc bình yên như thế này.

Đang đắm chìm trong thế giới của mình thì bỗng dưng giọng của Kiều Nhất Dã vang lên cạnh tai cậu: “Lấy hai hộp.”

Mở mịt ngẩng đầu nhìn xung quanh, vành tai Bạch Khê nhanh chóng đỏ lên: “Không phải trong nhà vẫn còn hả? Sao lại mua thêm nữa?”

“Mua dự phòng.” Kiều Nhất Dã nắm tay cậu đi lấy hộp có cỡ lớn nhất. Lơ mơ bỏ nó vào giỏ xong thì Bạch Khê mới nhớ hôm nay mình không mang khẩu trang, vứt lại một mình Kiều Nhất Dã đi tính tiền rồi chạy ra ngoài chờ.

Lúc đi ra Kiều Nhất Dã nhìn nhìn bầu trời, nói: “Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết đấy.”

Bạch Khê cũng ngẩng đầu nhìn theo, đúng là trời khá âm u. Cậu vươn tay định cầm một túi đồ thì lại bị anh tóm được rồi ấn vào trong túi áo khoác: “Trời lạnh, đút túi cho ấm.” Rồi lại kéo cậu đi về nhà, “Chiều nay có đi hiệu sách không?”

Thật ra Kiều Nhất Dã không có hứng thú đi nhà sách, nhưng anh thấy bình thường ở nhà Bạch Khê hay ôm mấy quyển sách thay vì ngồi chơi game như anh, giá sách của cậu rất phong phú từ sách luyện chuyên ngành đến cả những tác phẩm văn học nước ngoài nổi tiếng.

Có lẽ đây là sở thích của Bạch Khê.

Kiều Nhất Dã ghé vào bàn nghiêng đầu ngắm nhìn cậu, tầm mắt của mèo nhỏ tập trung trên trang giấy, đọc say sưa đến mức không nhận ra ánh mắt chăm chú của anh. Hai người gọi cà phê rồi an an tĩnh tĩnh ngồi ở một góc của hiệu sách, đến khi Bạch Khê đọc xong một cuốn sách thì Kiều Nhất Dã đã gục trên bàn ngủ rồi, lúc anh tỉnh lại thì trời đã tối.

“Anh không thích đọc sách thì chúng mình đừng tới hiệu sách nữa, anh xem anh còn ngủ luôn này.” Bạch Khê nắm tay Kiều Nhất Dã chầm chậm đi về nhà.

Trời đã lạnh hơn nhiều, Kiều Nhất Dã vươn tay giúp Bạch Khê kéo cao cổ áo lên: “Anh thấy em thích đọc sách nên muốn ở bên nhìn em làm điều mà em thích, giống như khi em ngồi xem phim Marvel với anh vậy… Tuy là anh lại ngủ.”

Mắt Bạch Khê cong cong, cậu rướn đến hôn Kiều Nhất Dã một cái rồi bị anh ôm mặt giữ lại: “Còn có rất nhiều điều về em mà anh chưa biết hết, có đồng ý cho anh cơ hội tìm hiểu không?”

Đùa giỡn ầm ĩ về tới nhà, đang đứng rửa thức ăn thì bạn trai lại nói khẽ bên tai anh: “Đồng ý.”

Hình như đây là lần đầu tiên bạn trai anh chủ động trêu ghẹo, thấy tay anh đang bận rộn chuẩn bị đống nguyên liệu không thể gạt cậu ra thì liền đứng thổi khí vào tai anh, lại còn lén lút duỗi tay đến phía trước.

“Làm gì đấy?” Kiều Nhất Dã không nhịn được nữa mà mở vòi nước rửa tay. Bạn trai nhỏ đang tựa vào lưng anh còn hai tay thì ve vuốt qua lại nơi cơ bụng: “Lạnh quá à.”

“Đang bật máy sưởi rồi còn gì.” Kiều Nhất Dã xoay người bắt được đôi tay không ngoan kia, “Vẫn lạnh hả? Vậy chúng mình chăm chỉ vận động, lát nữa là không lạnh.”

Mục tiêu đã đạt được, Bạch Khê rướn cổ cắn lên hầu kết anh. Dạo này cậu không bận nhưng Kiều Nhất Dã lại có cả núi việc cần làm vào cuối tháng, mấy buổi tối gần đây đều tăng ca liên tục, về đến nhà tắm rửa xong đã ôm cậu nằm ngủ.

Đây cũng là lý do khiến hộp áo mưa cũ mãi vẫn chưa dùng hết.

Đôi tay mạnh mẽ nâng mông cậu bế lên, Bạch Khê giật mình hét một tiếng rồi ôm chặt lấy cổ Kiều Nhất Dã, hai chân thì bám quanh eo anh. Anh bế cậu đi đến sofa ngồi, kéo tay cậu cùng mở ra cái hộp mới mua kia.

“Hả? Sao lại là loại cơ bản thế này, em mua hộp lần trước là loại kéo dài cơ.” Dứt lời thì Bạch Khê bàng hoàng nhận ra mình vừa nói cái gì, vội vàng che miệng lại, ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Nhất Dã đã đang tặng cho cậu một nụ cười ẩn ý.

Bạch Khê muốn giải thích bản thân chỉ là vô tình thuận miệng nói mà thôi nhưng Kiều Nhất Dã không cho cậu cơ hội, anh vừa ngăn miệng cậu vừa cởi quần cậu xuống, giống như cực kỳ đói mà nhanh chóng nâng hai chân cậu lên.

Vật cứng nóng bỏng chen vào cái miệng nhỏ dạo này không được mở rộng qua, Bạch Khê ngoan ngoãn ôm lấy hai đầu gối để tiện cho người yêu đè lên mình đâm vào. Cậu nhìn thấy ánh sáng tham lam trong mắt anh tựa như đang muốn xé nát cậu.

Bạch Khê rướn cổ đòi hôn như muốn lấy lòng anh, lại bị Kiều Nhất Dã đột ngột bế lên, trời đất quay cuồng, bây giờ biến thành cậu ngồi trên người Kiều Nhất Dã. Mãi mới hoàn hồn từ cảm giác kích thích mà cọ xát mang tới thì lại thấy Kiều Nhất Dã cứ ngồi yên không động, buông xuống hai tay đang đỡ lấy eo cậu.

“Tự mình làm.”

Bạch Khê cắn môi, cậu chưa bao giờ chủ động cả, trước kia dùng tư thế cưỡi ngựa cũng là Kiều Nhất Dã nắm thắt lưng cậu lên xuống, lúc này thấy anh thật sự không định giúp thì cậu đành phải tự nâng mông mà nhún.

“Ưm…” Không cẩn thận ngồi xuống quá sâu, Bạch Khê ngưỡng cao cổ, tầm mắt mờ mịt đi tìm đôi môi Kiều Nhất Dã. Lần này anh dung túng cho cậu liếm hôn mình, ngắm nhìn người yêu ngồi ở trên người mình đắm chìm trong tình dục.

Bạn trai anh thật thông minh, biết cố ý nhắm vào điểm mẫn cảm cọ xát, chạm đến nơi đó rồi thì không muốn ngồi xuống sâu thêm nữa.

Rốt cuộc Kiều Nhất Dã cũng không nhịn được mà ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu nhấn xuống. Thúc sâu bất chợt làm Bạch Khê mất hồn rên rỉ, muốn đẩy anh ra mà không thể đẩy được, đành phải thuận theo bị anh nâng lên rồi ấn xuống.

Qua một lúc lâu sau Kiều Nhất Dã mới bắn.

Toàn thân trên dưới đều nóng lên, nhìn Kiều Nhất Dã tháo áo mưa rồi thắt nút vứt đi, Bạch Khê đang định đứng dậy đi pha nước ấm tắm thì lại bị anh túm lại ấn xuống thảm, cắn cắn vành tai cậu: “Còn chưa kết thúc đâu, cùng thử xem không có bao thì anh có thể làm bao lâu.”

Bạch Khê thấy hối hận vô cùng, tại sao bản thân lại nói câu đó chứ. Cậu bị anh đè lên kính thủy tinh trong suốt ở cửa sổ sát đất, Tiểu Bạch đằng trước đứng thẳng lần thứ hai còn người sau lưng thì ra sức đâm thọc, nhiệt tình hung mãnh giống như muốn xỏ xuyên cả người cậu.

Cậu áp lên cửa kính mê mang rên rỉ: “Sâu quá… sâu quá…” Từng lời mang theo nức nở cầu xin người yêu tha cho mình, thế nhưng dường như người yêu không nghe thấy mà vẫn tiếp tục tập trung đóng cọc.

Hai cơ thể nóng cháy quấn quýt dán lấy nhau trong căn phòng ấm áp. Bạch Khê vẫn đang ghé vào cửa thủy tinh sát đất, nước miếng rỉ ra từ khóe miệng chảy xuôi trên tấm kính, hơi thở của cậu ngưng tụ thành một lớp sương trắng ở cửa sổ, loáng thoáng nhìn thấy như có bông tuyết đang rơi xuống bên ngoài.

“Em xem, tuyết rơi rồi.” Kiều Nhất Dã thì thầm bên tai cậu, thắt lưng đang tăng tốc bỗng dưng hơi co rút. Chất lỏng sền sệt lấp đầy bên trong cậu, Bạch Khê cũng không nhịn được mà bắn lên cửa kính.

“Đây là mùa tuyết đầu tiên mà hai ta cùng đón.”