[Đam Mỹ] Người Trong Lòng

Chương 12: Có H, Bùi Dã x Dung Chương (Đây là truyện hỗ công)



Mãi đến khi trời đã sáng hẳn, Bùi Dã mới tỉnh ngủ —— không phải tỉnh ngủ, mà là đói bụng đến tỉnh.

“Đệ muốn tìm ít đồ ăn, ca cũng phải ăn.” Bùi Dã nửa nằm nửa ngồi, nhìn Dung Chương, mới vừa tỉnh ngủ, âm thanh có chút khàn, “Ca, hai ta chạy trốn đi, đệ cướp hôn. Ca không biết đệ luôn ca trở thành người của đệ, ít nhất là từ ngày hôm nay.”

Ngoài dự đoán của hắn, Dung Chương lại đáp ứng một cách dễ dàng, “Được.”

“Cái gì?” Bùi Dã hoài nghi, ca ca hắn nhiều việc quan trọng, khách nhân xin cầu kiến có thể chất đầy sông hộ thành, cái gì mà võ lâm đại sự, hướng đi của giang hồ, giống như không có y, thì giang hồ thiếu mất cái sừng vậy.

Dung Chương không khỏi nở nụ cười, “Ca nói được. Ca đáp ứng đệ.”

Một buổi chiều rồi cả đêm không xuất hiện, cùng với chuyện trước đây của Dung Chương; cả ngày bọn họ đều ở cùng một chỗ, liền đem chuyện của hai người công bố ra ngoài.

Bùi Dã mừng rỡ muốn điên, mạnh mẽ lao xuống giường, đẩy cửa ra, “Ta đói, ai cũng được, mang đồ ăn tới đây.”

Dịch Giác chờ ở ngoài cửa, cuối hành lang, thấy cửa vừa mở ra, đi ra là Bùi Dã, tóc tai rối tung, đi chân đất, quần áo xốc xếch, khắp toàn thân viết mấy chữ đắc ý vô cùng.

Dịch Giác nghẹn như nuốt phải một quả trứng gà, còn chưa kịp chất vấn, cánh cửa kia liền đóng lại, khiến nó tức giận đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên[1].

Không sau, lồng cơm được đưa đến trước cửa. Bùi Dã mở lồng cơm ra, “Có tính đây là ‘Từ đấy quân vương bất tảo triều’[2] không?” (Từ đây quân vương không dự triều sớm nữa)

Dương Thái Chân[3] dù sao cũng là tứ đại mỹ nhân, vóc người dáng dấp của Bùi Dã, đem so với Dương Phi… Thực sự kém quá xa. Mà Dung Chương nhìn hắn tự đắc, đã không nhìn cười nổi nữa, trái lương tâm mà nói, “Đương nhiên là tính.”

Bùi Dã cũng cảm thấy chuyện này buồn cười thật, cả hai cùng cười một trận, hắn áp chế Dung Chương, Dung Chương tóc tai tán loạn tại trên gối, bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, Bùi Dã nhìn y nói, “Ca, ca cười rộ lên rất đẹp.”

“Người khác cười là từ nơi này, ” Bùi Dã đôi môi chạm vào khóe miệng y.

Cái hôn kia rất nhẹ, ngón tay Bùi Dã xoa xoa khóe mắt của y, “Ca cười rộ lên là từ đôi mắt.”

Dung Chương bị hắn áp chế, sa vào trong hai mắt đen bóng của hắn, thả lỏng, mặc cho Bùi Dã hôn hướng phía dưới, “Hầu kết của ca phía dưới có một nốt ruồi nhỏ, lớn bằng mũi kim.” Hắn há mồm cắn ở đâu đó, rốt cục Dung Chương cũng rên lên một tiếng trầm thấp.

Răng nhọn của Bùi Dã lún vào da thịt, rồi lại liếm lên đó. Bất tri bất giác, mười ngón tay Dung Chương nắm chặt đệm chăn, phát hiện mình căng thẳng, liền hít vào, đem tay để lên bả vai Bùi Dã. Mãi đến tận hắn liếm đến dưới rốn, mới lên tiếng ngăn cản, “Tiểu Dã!”

Bùi Dã cũng không để ý đến y, nhìn xuống vật đã dựng đứng lên của y, đầu tiên là mũi chạm vào đỉnh của nó, sau đó đè eo Dung Chương lại, há mồm ngậm phần đỉnh đó vào.

Dung Chương hít sâu một hơi, cơ hồ giật bắn lên. Đầu óc như sáp ong gặp phải lửa cháy, chảy thành một mảnh mơ hồ.

Bùi Dã ngậm lấy hạ thể y, cũng gian nan cực kì, trước đó hắn tưởng việc này dễ dàng. Tiến vào liền nuốt không trôi, lui liền không cam lòng, gập ghềnh trắc trở, còn sợ hàm răng làm đau Dung Chương.

Lại nghe thấy Dung Chương cố nén gọi, “Bùi Hành Chi!”

Bùi Dã thừa thế xông lên, đè lên người y mạnh mẽ liếm mấy lần, dùng sức đưa nó trong cổ họng đưa. Dung Chương bị bức ép kêu rên, bụng dưới đều đang run rẩy. Hạ thể của hắn cương cứng trong cổ họng Bùi Dã, từng trận nôn khan ập tới, Bùi Dã lại tử không hé miệng, nôn mửa bên trong cổ họng lại bao bọc y rất chặt, Dung Chương chỉ cảm thấy bị quấn lấy, bằng cách nào đó không tin được, liền bắn ở trong miệng Bùi Dã.

Bùi Dã để vật kia trượt ra ngoài, ngay sau đó, bị sặc đến tội. Dung Chương trầm mặt nhìn hắn, thấy hắn ho không ngừng, chỉ có vì hắn vỗ lưng.

Y tuy rằng sắc mặt âm trầm, dù sao cũng mới vừa động tình, hai gò má ửng đỏ, Bùi Dã ho đến thở không nổi, mà vừa nhìn thấy Dung Chương tóc tai tán loạn, gương mặt phớt hồng, tâm tình rung động, ho khan nói, “Một lần thì lạ, hai lần là quen.”

Dung Chương sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi, “Bùi Hành chi!”

Âm thanh khàn khàn, hiển nhiên là tổn thương đến cuống họng, cái gì mà một lần thì lạ, hai lần thì quen

Bùi Dã tuy mặt bình tĩnh, nhưng lại bị thần sắc nghiêm nghị của y làm sợ, liếc mắt nhìn xuống, thần sắc bên trong mang theo mấy phần oan ức.

“Ca…” Một tiếng này so với lúc thường càng thấp hơn càng khàn.

Dung Chương nhìn lại hắn, liền nhìn thấy Bùi Dã lúc bấy giờ, lại có chút mềm lòng

Bùi Dã nói, “Đệ nói rồi, ca cứđem tên họ đệ ra gọi hoài, đệ sẽ hốt hoảng.”

Dung Chương không hiểu sao đuối lý, không nhìn thấy khóe miệng Bùi Dã nhếch lên, nhìn hạ thân hắn, chủ động đưa tay ra, xoa trong thời gian ngắn vật đó đứng lên.

Bùi Dã thản nhiên nằm, thoải mái hưởng thụ. Ánh mắt của y sáng quắc, phía dưới cũng một lần nữa cương cứng, Dung Chương nói, “Vậy được chưa?”

Bùi Dã áp trên người y, hài hước nói, “Ca, ca làm đệ cứng rồi nè, phải đến chịu trách nhiệm tới cùng nha.”
[1] Nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên: Chết đi sống lại

[2] Từ đấy quân vương bất tảo triều: từ đây quân vương không dự triều sớm nữa, trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị

[3] Dương Thái Chân: Dương quý phi