[Đam Mỹ NP] Tử Vong Điểu

Chương 13



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: chentranho

Ảnh hưởng của thuốc trên người Trình Tinh đã giảm xuống rất nhiều, cậu mới chậm rãi tỉnh táo lại, từ cái lỗ phía sau đã truyền đến khoái cảm điên cuồng như muốn lôi cậu về vực sâu, tiếp tục trầm luân trong khoái cảm cực hạn đến thần chí không rõ: "A a...... Chậm một chút...... Ha...... Chậm một chút...... Ư a......"

Liễu Triệt không hề có ý giảm tốc độ, vẫn như cũ nghe theo bản năng nguyên thủy mà nhanh chóng thẳng lưng thọc vào rút ra, không ngừng tìm kiếm kích thích điên cuồng do thân thể mang đến, hắn lại lần nữa cúi xuống cắn lên cần cổ thơm ngon của cậu.

Thật muốn, thật muốn cắn đứt cái cổ hoàn mỹ này, cắn đứt mạch máu, khiến máu tươi tùy ý phun ra, khoái cảm tới càng thêm mãnh liệt, vì tình yêu này như lửa nóng mà dệt hoa trên gấm......

#21: Tử Điểu tàn nhẫn độc ác

Liễu Triệt tuy nghĩ như vậy nhưng không có làm vậy, rốt cuộc cũng chưa đến thời cơ thích hợp. Con *** hắn đâm tới càng thêm hung ác, thọc vào rút ra mấy chục cái sau đó chôn ở chỗ sâu nhất bắn ra một cỗ tinh dịch nóng bỏng đánh trực tiếp vào tràng đạo bên trong, nháy mắt đã rót đầy lỗ nhỏ mềm mại.

Bụng nhỏ của Trình Tinh một trận co rút, dương v*t trước người cũng bắn ra, chất tinh dịch đùng đục bắn trên cơ bụng của Liễu Triệt. Hai người ôm chặt lấy nhau, hồi tưởng lại cơn cực khoái mỹ lệ đã qua.

Trình Tinh khôi phục sức lực, nghỉ ngơi hồi lâu cậu liền đi tắm sau đó nằm lên trên giường ngủ, toàn bộ quá trình đều không hề liếc mắt nhìn Liễu Triệt đến một cái.

Liễu Triệt chờ Trình Tinh đi ra rồi mới đi tắm, sau khi hắn từ phòng tắm đi ra liền phát hiện Trình Tinh đã ngủ từ lâu, thời gian giấc ngủ của hắn rất ít nên lúc này hắn không có một tia buồn ngủ nào, thế là Liễu Triệt lấy tới bút vẽ cùng thuốc màu kéo ghế sa lông ngồi xuống bên mép giường, dùng bút vẽ dính sơn đỏ như máu vẽ lên cơ thể trần như nhộng của Trình Tinh.

Hắn khẽ mỉm cười nhìn cơ thể trần trụi của Trình Tinh được họa lên, nếu như vừa rồi tình ái mang đến cho hắn cao trào về mặt thân thể, thì lúc này, trước cơ thể trần trụi tùy ý để hắn tùy tâm sở dục mà sáng tác dục vọng của mình lên càng làm cho hắn cao hứng và trầm mê trong đó khó có thể kiểm soát được bản thân mình hơn.

Khi vẽ, Liễu Triệt hồi tưởng một hồi bắt đầu phiên vân phúc vũ kia, hắn luôn cảm thấy kỳ quái với bản thân mình, hắn không phải lưu luyến dư vị làm tình mà chỉ luôn nhớ nhung từng giọng điệu và biểu cảm của Trình Tinh. Hai giờ sau, Liễu Triệt đứng dậy vừa lòng nhìn tác phẩm của mình, hắn đem lục phủ ngũ tạng đỏ như máu vẽ trên cơ thể Trình Tinh, đồng thời còn vẽ lên xương cánh tay trắng hếu, những cơ quan đẫm máu này được hoa tươi cùng chim nhỏ vây quanh.

( Thành ngữ "Phiên vân phúc vũ" (翻云、覆雨) là dạng rút gọn của "Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ" (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ "贫交行" [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ).)

Hắn nhìn chằm chằm trước ngực người đàn ông, tim đập loạn, thần kinh sung sướng đến phảng phất như sắp nổ tung, thế là nụ cười trên mặt hắn càng thêm đáng sợ, sau khi thưởng thức xong liền ôm Trình Tinh nằm trên giường ngủ.

Trình Tinh từ trong giấc mộng mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên cạnh lập tức có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"Tỉnh rồi? Mau đi tắm rửa đi."

Trình Tinh lập tức ngồi dậy, cùng Liễu Triệt kéo dãn khoảng cách, vẻ mặt khó coi: "Tối hôm qua...... Tối hôm qua..."

Liễu Triệt cười cười: "Đừng nói về chuyện tối hôm qua, thuốc màu lưu tại trên người lâu không tốt cho cậu đâu." Hắn đưa cằm chỉ chỉ vào trên người Trình Tinh.

Trình Tinh lập tức nhìn xuống chính mình, dường như bị dọa rồi, cậu lộ ra vẻ hoảng sợ, một lúc lâu sau mới lắc đầu bất đắc dĩ: "Haizzz, anh thật là, tôi không hiểu nghệ thuật của anh, cho nên về sau đừng vẽ như vậy nữa."

Liễu Triệt ánh mắt sủng nịch, cười nhẹ gật đầu: "Thôi, tôi đi nấu cơm trước đây, cậu xuống nhanh nhé."

Đến khi Trình Tinh thay xong quần áo xuống lầu thì nhìn thấy trên bàn cơm không chỉ có mình Liễu Triệt, mà còn có một cô bé nhỏ.

Liễu Triệt nói: "Con bé là con gái của Trần Viên, tên là Trần Kỳ. Một lát nữa tôi sẽ đưa cô bé đến cô nhi viện. Con bé vẫn còn nhỏ như vậy, xứng đáng có một gia đình trọn vẹn".

Trần Kỳ không vui bĩu môi, chiếc đũa trong tay vẫn luôn day day trong chén cơm.

Trình Tinh nhìn thoáng qua Trần Kỳ, cùng cô bé nhìn nhau không đến một giây cô bé nhỏ liền lập tức cúi đầu, cậu mỉm cười nói: "Ừm, như vậy cũng tốt." Lúc sau cậu rũ mắt xuống ăn cơm, tựa hồ không dám nhìn vào ánh mắt trần trụi kia của Liễu Triệt.

Hôm nay cậu nghỉ, trở lại trong phòng an tâm đọc sách, vốn tưởng rằng có thể tử tế nghỉ ngơi ở nhà một ngày, kết quả buổi chiều Lục Khoa lại gọi điện thoại tới cho cậu, kêu cậu đi nhà xưởng bỏ hoang ở phía bắc, xuất hiện một vụ án mạng lớn quan trọng.

Trình Tinh không nói hai lời liền nhanh chóng chạy đến hiện trường vụ án.

Có một cái xác mập mạp bị treo trên bức tường bê tông bẩn thỉu, phía sau thi thể trên bức tưởng là một huyết án Tử Điểu rất lớn, dấu vết đã phai nhạt rất nhiều nhưng lượng máu tí tách chảy xuống từ huyết án thì không ít, máu cũng nhỏ từ thi thể xuống khiến bụi đất trên mặt đất từ đỏ biến thành màu đen.

Trình Tinh chậm rãi đi lên trước, dường như bị huyết án Tử Điểu này hấp dẫn, chậm rãi giơ tay lên, vừa lúc muốn chạm vào huyết Tử Điểu trên tường thì đột nhiên có người nói: "Ê! Trình Tinh, cậu chưa đeo bao tay đâu!"

Trình Tinh lập tức thanh tỉnh, cười cười: "Quên mất." Tiếp theo cậu cùng mọi người cùng nhau thu thập vật chứng, các đồng sự khác đi đến tầng cao nhất từ từ kéo thi thể lên.

Tức khắc, trên vách tường nhiều thêm một vệt máu đỏ tươi.

Trình Tinh vội chạy đến tầng cao nhất giúp đỡ mọi người cùng nhau đem thi thể kéo lên, thi thể này dù trên mặt che kín máu nhưng vẫn có thể nhận ra là người nào, mọi người sau khi nhìn thấy khuôn mặt của thi thể đều cả kinh, có người run run nói: "Này không phải...... Vương phó cục trưởng sao?"

Thi thể của Vương phó cục trưởng cả người nhiễm đầy máu, nhìn qua thảm đến không nỡ nhìn, hộp sọ bị mở ra, trải qua pháp y kiểm tra liền phát hiện trong đầu hắn thiếu mất một khối xương.

"Xương bướm trong đầu người chết đã bị hung thủ lấy đi rồi, xương bướm trong hộp sọ của người chính là song sườn trung gian giữa nền sọ và một phần nhỏ hố thái dương, bề ngoài như một đôi cánh nối dài, là phần xương cốt đẹp nhất của con người." Pháp y nói như vậy.



( Xương bướm trong hộp sọ nè, mấy bạn thấy đẹp không?)

Lục Khoa nhíu mày nói: "Trước kia tôi nhớ Tử Điểu khi giết người cũng có lấy ra xương bướm của người chết."

Mấy chữ Tử Điểu này vừa nói ra đã làm người nghe sợ vỡ mật, ai cũng không dám ra mặt.

Trình Tinh cách xa khỏi thi thể, cậu nhíu mày nhìn cái đầu của người chết.

Pháp y kiểm tra một hồi rồi lại nói: "Đêm qua chết, tầm từ 9 giờ đến 10 giờ, trên cổ hắn có một lỗ kim nhỏ." Nói xong, viên cảnh sát ở một bên liền chụp lại ảnh để đối chiếu.

Trình Tinh nhìn chằm chằm vào túi của người chết: "Trong túi hắn có thứ gì đó."

Pháp y ngay lập tức thò tay vào trong túi và lôi ra thứ khiến mọi người đều ghê tởm - một cái dương v*t đã được nấu chín.

Sau đó, anh ta lại lần mò trong túi áo khoác của người chết tìm thấy một chiếc ví. Bên trong ví còn có rất nhiều tiền, viên cảnh sát lật xem hồi lâu.

Lục Khoa đứng ở bên cạnh Trình Tinh: "Đứng xa thế, không phải cậu sợ đó chứ?"

"Không sợ."

"Phải không? Nếu cậu sợ thì cứ nói với tôi, tôi sẽ không cười nhạo cậu đâu."

Trình Tinh bất đắc dĩ thở dài: "Ừ ừ ừ, tôi sợ, sợ muốn chết mất thôi."

Lục Khoa cười xấu xa một chút rồi nghiêm túc lại: "Tử Điểu không lấy tiền của phó cục trưởng, xem ra là báo thù, cậu nói xem sao hắn lại chọc tới Tử Điểu được nhỉ? Tử Điểu mà cũng dám chọc, khó trách bị chết thảm như thế, đến thằng em nhỏ cũng bị cắt luôn."

Trình Tinh thở ra một hơi trắng bệch: "Làm sao tôi biết được? Tử Điểu giết người mà cũng cần lý do sao?"

"Cần chứ, mọi người vẫn luôn nói Tử Điểu chỉ vì ích lợi tồn tại, tên phó cục trưởng này hoặc là đã trêu chọc Tử Điểu, hoặc là đã uy hiếp tới ích lợi của hắn."

Trình Tinh gật gật đầu đồng tình.

Cảnh sát không tìm thấy bất kỳ vân tay hay tế bào da nào ở hiện trường, thậm chí đến một cái dấu chân cũng không có, nơi này còn là nền xi-măng, xi măng rất khó có thể bảo tồn lại dấu chân.

Trong phòng họp, đội trưởng nói: "Cấp trên cho rằng vụ án này là do Tử Điểu làm, bọn họ sẽ phái người của Lam Tinh cục xuống đây thành lập tổ chuyên án điều tra, bộ phận cảnh lực cũng sẽ bị bọn họ điều qua, mà người chết của vụ này lại chính là Vương phó cục trưởng nên tin tức căn bản là áp không được, có ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, chúng ta phải phối hợp điều tra thật tốt với bọn họ, cần thiết liền công khai truy nã Tử Điểu về quy án."

Những người từng đối phó với Vương phó cục trưởng căm thù tên này đến tận xương tuỷ đều nói hung thủ là vì dân trừ hại, giết rất hay, đó là bởi vì bọn họ hiện tại còn chưa biết cảnh sát đang cho rằng hung thủ là một cái tên làm người nghe sợ vỡ mật - Tử Điểu, bọn họ cũng không biết tên Tử Điểu này đã sớm vượt ngục.

#22: Ở phía sau bảo vệ anh

Cảnh sát căn bản không có cách nào điều tra từ camera theo dõi phụ cận nhà xưởng này khi biết tin tối hôm qua toàn bộ khu vực này đã bị cúp điện.

Mười mấy nam nữ mặc thường phục bước vào trụ sở Công an, dẫn đầu đi vào là đội trưởng, thật lâu sau đội trưởng mới đi ra mang theo danh sách phân công những người bị điều tới tổ chuyên án.

Làm Trình Tinh kinh ngạc nhất chính là một người mới như cậu cũng có tên trong danh sách này, sau khi mọi người rời đi có người hô: "Trình Tinh, có người ở Lam Tinh cục tìm cậu này."

"À, tới đây!" Trình Tinh vừa đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy một người mặc áo khoác đen ngồi ở ghế cạnh cửa, ánh mắt của người đàn ông này sâu thẳm, vẻ mặt buồn bực có chút u buồn, trên người có hương vị thành thục độc nhất vô nhị của đàn ông trưởng thành.

Người đàn ông nhìn về phía cậu: "Cậu là Trình Tinh?"

"Ừ, là tôi, có chuyện gì sao?"

"Ngồi đi." Hạ Khôn nhìn chằm chằm cậu nửa ngày mới từ trong túi áo lấy ra thẻ cảnh sát của Lam Tinh cục: "Tôi là Hạ Khôn từ Lam Tinh cục tới, cũng là tổ trưởng phụ trách vụ án của tổ chuyên án lần này, sau khi phát sinh án mạng cấp trên liền điều tôi tới, tôi là người đã cứu cậu đêm qua, có nhớ không?

Trình Tinh chậm lại hô hấp: "Ừm, là anh, tôi nhớ mà, tối hôm qua rất cảm ơn anh nhưng anh tới tìm tôi có việc gì sao?

"Đêm qua sau khi rời khỏi KTV cậu đã đi đâu?"

"Anh nghi ngờ tôi?" Thấy Hạ Khôn gật đầu cậu liền nói: "Ở nhà."

"Ai có thể chứng minh?"

"Chủ nhà của tôi Liễu Triệt, tôi cùng người đó...... Cả một đêm đều ở bên nhau, tôi không có bất kỳ thời gian nào để gây án."

Hạ Khôn hướng người bên cạnh cười cười: "Không thể tưởng được đó, có bạn gái rồi à? 6 năm không gặp, em có sự biến đổi lớn đấy, vừa rồi gặp mặt anh thậm chí còn không nhận ra em đấy, trên mặt không có sẹo so trước kia đẹp trai hơn nhiều nhỉ, sao nào, quên mất anh rồi à?"

Thấy Trình Tinh vẻ mặt còn mê mang, hắn lại nói: "Khi còn nhỏ chúng ta là hàng xóm với nhau mà, lúc còn rất nhỏ em đã cao như thế này và vẫn luôn chạy theo sau anh đấy, có nhớ rõ không?" Nói rồi tay hắn khoanh trước ngực xong nói tiếp: "Hay là...... em cố ý giả vờ không nhớ rõ? Em yên tâm, anh sẽ không đem chuyện quá khứ nói cho người khác biết đâu."

Biểu tình cứng đờ của Trình Tinh liền giãn ra, nhếch miệng thật tươi, cười nói: "Ha ha, nhớ rõ, nhớ rõ chứ, em thế nào cũng không ngờ sẽ gặp lại anh mà, khi còn nhỏ em ở trong trường không có bạn bè nào, cho nên mới luôn quấn lấy anh."

"Đúng vậy, khi đám bạn học khi dễ em cũng là anh đánh đuổi chúng đi, ngày hôm qua nhìn thấy em anh không nhận ra, vẫn là vừa rồi dò hỏi đội trưởng của em việc ở KTV tối hôm qua mới biết được em cũng ở chỗ này."

Trình Tinh nhấp miệng cười cười.

Hạ Khôn từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp: "Mình gặp lại nhau rồi thì nếu có chuyện gì phiền toái nhớ gọi điện thoại nói cho anh biết."

Trình Tinh tiếp nhận danh thiếp: "Thế này thì thật không biết xấu hổ mà?"

"Không có gì phải xấu hổ, em trước kia...... Da mặt cũng không mỏng như thế." Hạ Khôn nói xong liền đứng dậy rời đi, đưa lưng về phía Trình Tinh phất phất tay: "Tạm biệt."

Trình Tinh tầm mắt chậm rì rì chuyển qua tấm danh thiếp trong tay, nhìn lướt qua sau đó liền đem danh thiếp ném vào thùng rác.

Tối nay sau khi tan tầm Trình Tinh lang thang trên phố, chuông điện thoại vang lên, vừa thấy là Liễu Triệt cậu liền cúp máy, thấy Liễu Triệt lại gọi tới, cậu liền trực tiếp tắt máy.

Cậu đi tới đi lui đi tới một quán bar, ngồi trên quầy bar cậu nhấp một ngụm rượu sau đó lại đưa cái ly lớn lên uống cạn, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh đêm qua, cậu thống khổ gãi gãi tóc, dường như muốn đem toàn bộ những hồi ức đó từ trong đầu lấy ra vứt đi.

Trình Tinh liên tiếp uống vài ly rượu, sau đó đầu óc bắt đầu trở nên choáng váng.

"Ây! Tan làm sao cậu không về nhà mà lại chạy tới đây?" Lục Khoa mới vừa cùng bạn bè tiến vào liền thấy cậu, hắn trực tiếp đi tới ngồi xuống bên cạnh Trình Tinh.

Trình Tinh chỉ chỉ Lục Khoa: "Vậy sao anh cũng chạy tới chỗ này? Anh tới được mà tôi không thể tới à? Đồ xấu xa."

Lục Khoa cười khúc khích dán sát vào cậu: "Tôi còn có thể xấu xa thêm một chút đấy."

Trình Tinh xem thường liếc Lục Khoa một cái, hai người cùng nhau uống rất nhiều rượu sau đó mới rời khỏi quán bar.

"Ngôi sao nhỏ, cậu có muốn đến nhà tôi ngủ một đêm không?"

Trình Tinh lắc đầu: "Tôi muốn đi tiệm net ngủ."

"Tiệm net, sao thế? Chủ nhà đuổi cậu ra ngoài à?"

Trình Tinh giương mắt nhìn Lục Khoa: "Chủ nhà tôi, hức, đừng nói nữa, anh ta...... Anh ta rất kỳ quái, đáng ghét, không cho tôi vào phòng bếp, cũng không cho tôi đi xuống tầng hầm ngầm, hơn nữa, gương còn --" Trình Tinh còn chưa nói xong, trong cổ đột nhiên ợ lên mùi rượu thơm nồng.

Lục Khoa vội vàng gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy hắn rất kỳ quái...... ai da, cậu phải tự bảo trọng lấy nhé, này đừng có đè trên người tôi."

Trình Tinh đứng cũng không vững, đem toàn bộ trọng tâm đè lên người Lục Khoa: "Tôi...... mãnh nam 1 mét 8 là đại siêu nhân đây?"

Lục Khoa cười ha ha: "Cậu mà là mãnh nam 1 mét 8 à? Thế tôi đây chẳng phải là siêu cấp anh hùng rồi sao?"