[Đam Mỹ NP] Tử Vong Điểu

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: chentranho

"Này nhé, rõ ràng là cậu đến trễ trước giờ sao lại đổ lỗi lên đầu tôi?"

Trình Tinh nhíu mày, vẻ mặt chua xót nói: "Chị ơi, em xin lỗi, em thật sự rất vội, tối hôm qua em phải làm thêm giờ mà, bây giờ là mùa đông, trời cũng tối rồi chị xem... phòng của em... "

"Không có!" Người phụ nữ trực tiếp đánh gãy lời nói của cậu.

Đúng lúc này một người đàn ông từ ngoài cửa chậm rãi đi đến, hắn ăn mặc nho nhã, cùng nơi tối tăm xưa cũ này hoàn toàn không hợp nhau, người đàn ông đi tới chỗ bọn họ nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Người phụ nữ lập tức nở nụ cười nói: "Anh tới rồi, thì cũng chỉ là chuyện người thuê nhà này nọ thôi không phải sao, nhưng phòng ở đã đầy rồi mà hắn còn cứ ăn vạ không chịu đi."

Trình Tinh nghe xong lời này thì thở dài một hơi, dường như trong lòng đã tuyệt vọng muốn xoay người rời đi nhưng vừa quay đầu lại liền thấy người đàn ông trước mặt chính là người cậu đã gặp sáng nay.

Hai người nhìn thấy nhau đều cả kinh, người đàn ông mở miệng trước: "Trùng hợp quá."

Trình Tinh nghẹn ngào cười: "Ừm, đúng là trùng hợp."

"Tôi là chủ nơi này, tôi vẫn còn phòng cho thuê nhưng là ở vùng ngoại thành, hôm nay cậu đã giúp tôi, nếu cậu đồng ý thì chúng ta có thể đi tới đó xem phòng ở trước xem có vừa lòng không, giá nhà thì giống với chỗ này."

Thật là trời không tuyệt đường người, bóng liễu hoa tươi lại một làng, Trình Tinh trên mặt khói mù thoáng cái đã bay hết, lập tức đáp ứng: "Được!"

( Trong văn hóa Trung Hoa xưa, thành ngữ: "Liễu ám hoa minh" thông thường có ngụ ý rằng: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy...

Điển cố kể lại rằng, câu thành ngữ trên có liên quan đến bài thơ Đường: Du Sơn Tây thôn của tác giả Lục Du - một thi nhân nổi tiếng thời Nam Tống.

"Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn".

(Tạm dịch nghĩa: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng). Ý tứ văn cảnh này là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt lại phát hiện thấy trong bóng râm của rặng liễu xanh mát có khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu và còn có một thôn trang thanh bình, yên ả.)

Liễu Triệt hôm nay vốn dĩ muốn đi "Nông trại chăn nuôi" để lựa chọn đồ ăn mới nhưng không ngờ lại gặp được người khiến mình cảm thấy thú vị, buổi sáng hắn đã nhớ kỹ người này, vốn nghĩ chỉ cùng người này bèo nước gặp nhau, gặp rồi có lẽ mai này sẽ không thể gặp lại lần nữa mà tiếc nuối trong lòng, không nghĩ tới chiều tối nay liền gặp lại luôn, có lẽ đây là nhớ mãi không quên, dư âm vọng lại chăng.

Trên xe Audi, Trình Tinh ngồi trên ghế phụ, cậu vừa mới biết tên của Liễu Triệt.

Liễu Triệt vừa lái xe vừa hỏi: "Cậu là từ nơi khác tới nhỉ?"

Trình Tinh giật mình: "Sao anh biết? Giọng của tôi rõ ràng như vậy sao?"

Liễu Triệt khẽ cười nói: "Phòng ở của tôi tiền thuê đều rất vừa phải bởi vì hầu hết người thuê đều giống nhau, đều là từ nơi khác tới dốc sức làm thuê kiếm tiền, người địa phương hầu hết đều ở cùng một nhà với ba mẹ cho nên tôi mới đoán cậu là người bên ngoài, hơn nữa khẩu âm của cậu thật sự là có điểm khác với người bản địa."

Trình Tinh sờ sờ đầu, nhếch miệng cười.

#3: Trong phòng riêng bị nhìn trộm

Hai người trước đó đã vào một khu biệt thự ở ngoại ô, quy mô nhỏ, bên trong phong cảnh không tồi, còn có hồ nước, hộ gia đình rất nhiều, toàn bộ đều là biệt thự nhỏ ba tầng.

Trình Tinh ngồi trong xe không ngừng nắm chặt ngón tay, nhìn ra ngoài cửa sổ không xác định hỏi: "Tiền thuê thật sự giống nhau sao? Đều là bao phí điện nước, một ngàn hai một tháng à?"

Liễu Triệt suy nghĩ một chút mới nói: "Ừ, cậu với tôi ở cùng một chỗ, đi xem phòng trước đi, nhìn xem có vừa lòng cậu không."

Liễu Triệt đậu xe ở ga ra biệt thự số 43, sau đó mang theo Trình Tinh đi vào phòng, lầu một là phòng khách, quay đầu lại nhìn thấy bàn ăn, phòng bếp và phòng tắm, cửa kính. Ngoài ra còn có sân sau bên ngoài, cửa kính phía trước là giá sách và giá vẽ, phía sau giá vẽ trên tường treo rất nhiều bức tranh sơn dầu đẹp đẽ và ma quỷ.

Trình Tinh nhìn những bức tranh trên tường ngay lập tức thốt lên: "Đẹp quá, đây đều là anh vẽ à?"

Liễu Triệt nhìn chằm chằm cậu rồi mỉm cười gật đầu.

Trình Tinh lại khen ngợi: "Thật là lợi hại!"

Sau đó, cả hai đi lên cầu thang xoắn ốc lên tầng 2, trên tầng 2 có hai phòng ngủ, một gian tương đối nhỏ là phòng ngủ của Trình Tinh, bên trong có giá sách cùng ghế dựa, còn có tủ quần áo cùng với phòng tắm.

Liễu Triệt đứng ở cửa phòng tắm dựa vào tường hỏi: "Sao nào, có hài lòng không?"

Trình Tinh vội vàng gật đầu, quay đầu nhìn về phía cửa: "Rất hài lòng, thật sự chỉ lấy một ngàn hai hả?"

Liễu Triệt nhìn cậu ôn nhu cười cười, đắc ý gật đầu:"Nhưng cậu đến ở thì phải làm chút việc nhà."

"Được, về sau việc nhà tôi bao, à...... Chỉ là tôi nấu cơm không được tốt lắm đâu nhưng tôi sẽ học được."

"Vừa hay tôi rất thích nấu cơm, về sau nếu không có việc gì thì cậu không cần vào phòng bếp."

"A? Ok, vậy thì tốt rồi."

Trên lầu ba có một cây đàn piano màu đen, còn bày đầy tranh vẽ, thuốc màu cùng một ít loại sơn khác, tham quan xong Trình Tinh liền muốn đi giúp Liễu Triệt nấu cơm nhưng Liễu Triệt nói cái gì cũng không cần rồi cứ thế tiến về phía phòng bếp, cậu cũng rất mệt nên liền về phòng tắm rửa một cái, sau đó mở vali mang cảnh phục đi giặt sạch, lại đem mấy cái quần của mình đặt vào trong ngăn kéo rồi mang mấy cuốn sách tâm lý tội phạm và máy tính xách tay đặt ở trên bàn sách.

Làm xong thì vừa hay Liễu Triệt gọi cậu xuống lầu ăn cơm.

Bước trên cầu thang đi xuống Trình Tinh đã ngửi được một mùi thơm ấm áp của cơm, trong lòng lâu rồi mới có cảm giác hạnh phúc liền nhanh chóng ngồi xuống bàn cơm, thức ăn trên bàn đều là chút cơm nhà, chính là thịt có chút kỳ quái, hồng hồng, nhìn qua không giống thịt heo, lúc ăn vào còn không biết nên nói là mùi vị là lạ ra sao.

"Sao thế? Không ăn được à?"

Trình Tinh vội lắc đầu, nhai miếng thịt hồi lâu mới nuốt xuống, sau đó nói: "Ăn rất ngon, tôi rất thích."

Liễu Triệt ôn hòa cười nói: "Thích thì tốt rồi, ăn nhiều một chút, ngày thường ở nhà có mỗi mình tôi thôi, thích nấu ăn cũng không có ai giúp thưởng thức nên vẫn luôn không biết đồ ăn mình làm vị thế nào."

"Vậy anh không có bạn bè sao?"

Liễu Triệt cụp mắt xuống, không nhìn ra được cảm xúc trong mắt: "Có, những người đó...... à." Sau đó lại nhướng mắt: "Cậu đẹp trai như vậy, nhất định phải có bạn gái rồi đúng không?

Trình Tinh hắc hắc cười một cái, tựa hồ có chút ngượng ngùng: "Không có, không có, tôi vừa mới tới thành phố A bạn bè đều không có, cũng đã quen biết ai đâu."

"Vừa lúc......"

Trình Tinh còn tưởng rằng chính mình nghe lầm: "Hả? Anh nói cái gì?"

"Không có gì, nhanh ăn đi." Liễu Triệt lúc này mới cầm lấy chiếc đũa gắp mấy miếng thịt cho Trình Tinh, gắp đồ ăn vào bát cậu đầy đến sắp rớt "Ăn nhiều một chút...... Đúng rồi, cậu là cảnh sát ở Cục Công An nhỉ? Chủ yếu là làm công tác gì thế?"

"Tôi là hình cảnh." Trình Tinh chú ý tới bàn tay đang gắp đồ ăn của Liễu Triệt rõ ràng dừng một chút, thế là hỏi: "Làm sao vậy?

"Hình cảnh quả thật không tồi, khi còn nhỏ tôi cũng thường xuyên mơ tưởng lớn lên trở thành hình cảnh để bắt người xấu đấy."

"Ài, tôi cũng vậy thôi, cảm thấy như thế sẽ rất ngầu, nhưng hiện tại tôi lại chỉ làm mấy công việc như điều tra theo dõi, gần đây nhất anh có thấy cái tin tức vụ án kia không, cái vụ giết người phân thi đó, chậc...... Thật đáng giận, tên hung thủ kia thực sự là quá kiêu ngạo."

"Có thấy, các cậu tìm được chứng cứ gì sao?"

Trình Tinh cảm thấy Liễu Triệt thực thân thiết liền không quản được miệng mình: "Không có, tên hung thủ kia thực sự rất cẩn thận, trước mắt một chút manh mối cũng không có, chỉ có thể dựa vào thăm dò mà điều tra từ từ." Nói xong cậu mới ý thức được chính mình nói lời không nên nói, vừa thấy bộ dáng cũng không mấy quan tâm của Liễu Triệt cậu liền dời đề tài đi.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Trình Tinh ngồi ở bàn sách đọc sách tâm lí học tội phạm còn rất nghiêm túc cầm bút ghi chú vào đó.

"Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, Trình Tinh mở cửa liền thấy Liễu Triệt đứng ở trước cửa cầm theo một ly sữa bò.

"Hiện tại trời lạnh rồi, uống sữa bò đi cho ấm thân thể."

"Tôi sao lại không biết xấu hổ như thế được." Trình Tinh tuy nói như vậy nhưng trên mặt lại hạnh phúc đến tươi như hoa, cậu nhận lấy sữa bò rồi uống một hớp lớn, sau đó cùng Liễu Triệt tán gẫu vài câu mới trở về phòng ngủ, theo bản năng khóa cửa lại.

Thực là...... Càng ngày càng buồn ngủ......

Thế là Trình Tinh chỉ nhìn hai trang sách liền tắt đèn nằm trên giường ngủ luôn.

Liễu Triệt ở trong phòng ngủ của mình, hắn ngồi trên ghế trước ngăn tủ nhìn chằm chằm vào tay mình, hai mươi phút sau mới đứng dậy không nhanh không chậm ra cửa, lấy ra chìa khóa rồi mở cửa phòng ngủ của Trình Tinh, sau đó thản nhiên mà bật đèn đi vào.

Hắn mở tủ quần áo ra, bên trong rỗng tuếch, sau đó mở một ngăn kéo, bên trong là mấy cái quần được xếp xen kẽ nhau, lúc sau hắn cẩn thận đem ngăn tủ cùng tủ quần áo đóng lại.

Tiếp theo, Liễu Triệt đi tới bàn sách, mắt nhìn vào cuốn sách trên bàn sau đó mở máy tính xách tay ra, đáng tiếc là có yêu cầu mật mã, thế là hắn đành phải đem máy tính đóng lại, mở cửa sổ ra liền thấy đồng phục cảnh sát của Trình Tinh treo ở ngoài ban công.

Liễu Triệt ở trong phòng cẩn thận kiểm tra một phen rồi mới đi đến bên mép giường ngồi xuống, kề sát vào mặt Trình Tinh rồi vươn tay chậm rãi cầm lấy cái cổ yếu ớt của cậu, hắn cười lạnh một tiếng, chế nhạo nói nhỏ: "Hình cảnh?" Sau đó chậm rãi siết chặt ngón tay mình, nắm chặt cổ cậu.

"Tới bắt tôi đi." Nói xong còn hà một hơi, Liễu Triệt nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt càng thêm tinh ranh, hắn nói xong liền buông ra tay, xác nhận đồ vật ở đây giống y đúc trước khi hắn tiến vào sau đó mới đi ra ngoài, còn không quên khóa cửa lại.

Hơn 7 giờ sáng, Trình Tinh mặc đồng phục cảnh sát đi ra khỏi phòng, một lúc liền nhìn thấy cửa sân sau phía trước có sáng lên ánh đèn màu lam thuần khiết, mà dưới đèn là một giá vẽ tranh, một người đàn ông ăn mặc hưu nhàn mang mắt kính đang cẩn thận vẽ tranh.

Tình cảnh này giống như một giấc mơ, Trình Tinh đưa tay lên muốn bật đèn nhưng cuối cùng vẫn không ấn xuống, cậu không muốn phá vỡ bầu không khí tươi đẹp này, cậu vuốt ve mép áo mình rồi đi lên trước: "Loại đèn này sẽ không ảnh hưởng sắc thái màu sắc sao?"

Liễu Triệt đầu không nhúc nhích: "Sẽ nhưng tôi thích, trên bàn có bánh bao, mau cầm đi ăn đi."

Trình Tinh ăn hai cái bánh bao, sau khi chào tạm biệt Liễu Triệt liền ngậm thêm một cái bánh bao nữa sau đó mới đi ra ngoài. Bánh bao có vẻ hơi tanh... bất quá cậu ăn cái gì cũng chưa bao giờ bắt bẻ.

Ra đến ngoài tiểu khu Trình Tinh thấy một con mèo hoang nhỏ, thế là ngồi xổm xuống vui sướng đem thịt trong bánh bao chưa ăn xong bẻ từng chút một cho mèo nhỏ ăn còn mình chỉ ăn vỏ bánh bao.

Có lẽ là do mặc cảnh phục nên Trình Tinh ở trên xe bus luôn nhận được ánh mắt kính nể và coi trọng của tài xế, vì thế mà cậu vẫn luôn đứng, thấy có ghế trống cũng không dámngồi mà đem vị trí nhường lại cho người khác, đi đường cũng luôn ưu tiên cho người khác trước.

#4: Không có manh mối

Lục Khoa phân phó hai người một tổ đi điều tra danh sách xe, đặc biệt là những tài xế lái xe lúc 1 giờ, loại tài xế này nhất định phải nhớ được tên.

Bọn họ tra xét rất nhiều tài xế cả một buổi sáng nhưng đáng tiếc thời gian trôi qua đã lâu, rất nhiều tài xế lái xe đi qua đường Bình An lúc 1 giờ đều đã quên hết nên căn bản không có thu hoạch gì, tuy rằng thời gian qua lâu nhưng ngoài dự đoán chính là: Hầu hết các tài xế xe đều chắc chắn rằng ở trên đường Bình An không có hành khách nào xuống xe.

Buổi chiều, sau khi tra xong một tài xế cuối cùng đoàn người mới sôi nổi trở lại trong cục, nghe xong báo của mọi người Lục Khoa thở dài: "Cũng đúng, cái đường Bình An đến chim cũng không thèm ỉa này đương nhiên làm gì có người xuống xe chứ, nếu có người xuống xe thì tài xế ít nhiều cũng sẽ có chút ấn tượng...... Hiện tại trọng điểm của điều tra sẽ là những tài xế lái một mình và người ngồi trên xe chính là người quen của tài xế, hung thủ hẳn là ở trong những người này."

Trình Tinh hỏi: "Chính là làm thế nào để phân biệt người ngồi trên xe có phải người quen của tài xế hay không. Chuyện này có liên quan gì đến vụ án sao?"

"Đương nhiên là có quan hệ, hung thủ không nhất định là đơn độc gây án, cũng có khả năng là một nhóm gây án, còn làm thế nào để phân biệt trên xe ngồi có phải người quen hay không thì cái này khá phiền toái......" Lục Khoa chậm rãi trở nên bực bội, gõ vào vỏ bật lửa: "Mẹ nó, phiền chết mất, cứ như vậy trước đi, giải tán."

Mọi người vốn đang vây quanh bàn làm việc của Lục Khoa liền lục tục trở về vị trí của mình, phần lớn năm công tác và kinh nghiệm của bọn họ còn lớn hơn so với Lục Khoa nên trong lòng không phục lắm cái kiểu dựa vào quan hệ mới được lên làm phó đội như thằng nhóc này, nghe thằng nhóc này nói xong thì càng thêm bất mãn, bất quá bọn họ cũng chỉ dám lén khua môi múa mép mà thôi.

Trình Tinh nhíu mày, luôn cảm thấy có chút kỳ quái: "Lục đội, vụ án này nói thế nào cũng đã có phương hướng điều ra mới rồi, chúng ta cách hung thủ càng gần thêm một bước mà sao trông anh có vẻ không vui thế?"

Lục Khoa mãnh liệt uống một ngụm nước: "Có cái rắm ấy, vừa rồi nói xong với mấy cậu tôi liền hối hận đây này, một tên sát nhân thông minh như vậy sao lại để bị tìm ra điểm yếu nhanh như thế chứ? Tôi đoán hung thủ là ngồi xe khách đi qua đường Bình An sau đó lựa chỗ không có camera theo dõi trên đường nhân lúc không ai chú ý liền đem cái túi chứaa khối thi thể kia ném vào ven đường, nếu là thế thì tra kiểu gì? Hoàn toàn bị chặt đứt manh mối rồi, chỉ có thể dựa vào manh mối từ đội trưởng bên kia thôi."

Trình Tinh thở dài sau khi nghe lời này nhưng vẫn cười nói: "Lục đội yên tâm đi, lúc này mới có mấy ngày thôi mà, hung thủ sớm hay muộn gì cũng sẽ bị đem ra trước công lý thôi, đội trưởng bên kia khẳng định có thể tìm ra manh mối."

Lục Khoa liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó đi theo đội trưởng báo cáo tiến triển điều tra.

Sau khi ra thì liền nói với mọi người không cần tra tài xế trên đường Bình An nữa, đại khái chắc là lời của đội trưởng kêu hắn nói, hắn lại đem mấy tấm ảnh chụp chia cho mọi người, tiếp theo cả đội phải toàn lực tìm kiếm chiếc xe Volkswagen như trong ảnh chụp.



( Em xe đó đây nè!)

Trình Tinh nhìn tấm ảnh từ trên lan can có gắn camera theo dõi chụp được một chiếc xe, chiếc xe này không có biển số, người trong xe che kín mặt còn đeo kính râm, chắc chắn người trên chiếc xe này chính là hung thủ, ảnh chụp đã trải qua xử lý nên có thể thấy rõ ràng các vết trầy xước trên chiếc xe.

Sau khi tan làm Trình Tinh liền đi mua mấy bộ quần áo, đang đi trên đường thì đột nhiên nghĩ tới cái gì liền mở điện thoại di động bấm một dãy số.