[Đam Mỹ] Quy Hồn

Chương 104



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lộ Vô Quy từ dưới đất bò dậy, ngạc nhiên mà liếc nhìn gian nhà truyền ra tiếng cười lớn của Tả Tiểu Thứ. Nàng cầm theo thước pháp Lượng Thiên đi tới bên giếng ló đầu nhìn vào trong giếng, trông thấy âm khí giống như làn sương mỏng rướm ra từ đáy giếng và thành giếng rồi đổ vào trong giếng, sau đó chậm rãi dọc theo thành giếng bốc lên trên, một cái giếng âm mới hội tụ hai con đường âm đang một lần nữa hình thành.

Ngọn nguồn không bị ngăn chặn, cho dù nổ bùa lôi, cũng chỉ là tạm thời nổ sụp lối ra, âm khí cuồn cuộn không ngừng chẳng mấy chốc sẽ mở ra đường âm mới.

Lộ Vô Quy quay đầu lại nhìn quanh một vòng trong sân xác chết của chồn vàng và máu tươi đầy đất, có những mùi máu tanh này, rất khó bảo đảm không dẫn ra thây máu và xác nhảy.

Còn có hai canh giờ nữa là trời hửng sáng.

Hai canh giờ, cho nàng thêm nửa cái bùa lôi cũng không đủ dùng.

Nàng có thể vẽ bùa nặc dương trốn đi, những người khác ở trong thôn thì làm sao đây? Mùi người sống trong thôn chạy không thoát khứu giác của thây máu và xác nhảy, một khi thây máu và xác nhảy xông vào trong thôn, e sợ ngoại trừ nhà Trang Phú Khánh, thôn Liễu Bình sẽ không còn người sống nào khác, xung quanh thôn, thậm chí ngay cả người trên trấn cũng có khả năng gặp họa.

Du Thanh Vi chui qua từ dưới cành cây đi ra cửa chính, cô thấy Lộ Vô Quy ngơ ngác đứng bên cạnh giếng nhìn chằm chằm không chớp mắt trong giếng, hỏi: "Làm sao vậy?" Đi tới cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong giếng âm khí cuồn cuộn trào ra phía ngoài, nhất thời hít một hơi lạnh, hỏi: "Dựa theo tình huống này, hình thành giếng âm mới phải mất bao lâu?"

Lộ Vô Quy nói: "Nửa nén hương."

Sắc mặt Du Thanh Vi trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Tả Tiểu Thứ theo sau Du Thanh Vi đi ra ngoài, nghe thấy đối thoại của hai người liền ba chân bốn cẳng vọt tới bên giếng, sau khi xem qua tình huống trong giếng, nhất thời muốn khóc cũng khóc không được, hỏi: "Còn bùa lôi không?"

Du Thanh Vi khó khăn đáp lại: "Một lá bùa lôi chỉ đủ cầm cự thời gian hơn nửa nén hương, cần phải có bao nhiêu bùa lôi mới có thể chống cự đến trời sáng? Cầm cự qua tối nay, còn ngày mai và những ngày sau đó thì sao?" Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Tiểu muộn ngốc, chùa Bảo An bảo vệ cái giếng âm dương này nhiều năm như vậy, hẳn là có thứ gì trấn cái giếng này, em nhớ lại xem."

Lộ Vô Quy thực sự nhớ không nổi ông nàng từng dùng món đồ gì trấn giếng, lắc đầu, nói: "Em không nhớ ra được."

Tiết Nguyên Kiền từ trong nhà đi ra, nói: "Tiểu Lộ, em thử tìm những thứ mà Hứa lão tiền bối để lại cho em xem có dùng được hay không. Nếu như không có, chúng ta phải rút lui." Nếu như không ngăn được thây máu cùng xác nhảy, bọn họ chỉ có thể rút lui, bằng không thì cũng phải bỏ mạng tại đây.

Lộ Vô Quy tìm ba lô của mình, đổ toàn bộ những thứ trong túi ra trên mặt đất kiểm kê một lượt. Ly Long Bát Quái Bàn, la bàn Định Tinh, chuông gọi hồn và một túi tiền xu, một bó chỉ đỏ, một ít vật liệu vẽ bùa, còn cả hai túi thịt khô.

Tiết Nguyên Kiền hỏi: "La bàn Định Tinh cùng Ly Long Bát Quái Bàn trước kia dùng làm gì?"

Lộ Vô Quy ngớ ra. Nàng hoảng hốt nhớ lại trước kia khi mà mình còn chưa bị đào ra, Ly Long Bát Quái Bàn lót ở dưới người của nàng, la bàn Định Tinh ở trên đỉnh đầu chiếu ra ánh sao rực rỡ. Nàng nhớ Ly Long Bát Quái Bàn và la bàn Định Tinh là một bộ, Định Tinh hứng trời, Bát Quái Bàn tiếp đất, Ly Long che chở hai bên, thước pháp Lượng Thiên, quạt Thái Cực Càn Khôn, mực Bàn Long, Bát Quái Kính định tứ phương.

Một tia sáng chợt lướt qua trong đầu nàng*, Lộ Vô Quy bỗng chốc bừng tỉnh. Nàng đang muốn lấy xuống viên ngọc trên cổ, mới phát hiện mình bị Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ mỗi người đỡ một bên mà chạy ra ngoài.

(*ý ở đây là Lộ Vô Quy chợt nghĩ đến cái gì đó, như hình bên dưới.)



Tả Tiểu Thứ nói: "Cái tật xấu hơi một tý là ngây người này khi nào mới có thể khỏi?"

Lộ Vô Quy cầm lấy ba lô đeo ở trên vai Tả Tiểu Thứ, xoay người phi đến chùa Bảo An đã thấp thoáng có tiếng xác gào truyền ra.

Du Thanh Vi hô: "Tiểu muộn ngốc." Gấp đến độ vội vã lao nhanh về.

Tả Tiểu Thứ kêu một tiếng: "Du Lừa Đảo, cô không muốn sống nữa?" Rút kiếm ra khỏi vỏ, bất chấp mà xông về.

Tiết Nguyên Kiền đi ở phía sau Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ chặn hậu, hắn nhìn thấy Lộ Vô Quy vọt trở về vốn định ngăn cản, nhưng thân thủ của Lộ Vô Quy thực sự quá tốt, lách mình một cái liền vọt qua người hắn, hắn căn bản không ngăn được, chỉ đành cắn răng xông về.

Lộ Vô Quy xông về bên giếng, lấy ngọc trấn hồn bản mệnh trên cổ đặt vào giữa Ly Long Bát Quái Bàn, hô: "Dùng chỉ đỏ bố trí cái vây thây trận ở miệng giếng. Nhanh!"

Tiết Nguyên Kiền, Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ ba người nghe dưới giếng truyền tới từng tiếng xác gào mà đầu đầy mồ hôi lạnh, dùng chỉ đỏ thật nhanh giăng ra một vây thây trận Bát Quái Bàn giống như mạng nhện bọc vào phía trên miệng giếng.

Tiếng xác gào càng ngày càng rõ, tiếng vang đó dường như ngay ở bên tai, khiến người ta có một loại cảm giác một giây sau sẽ có thây máu lao ra lấy tốc độ nhanh như chớp tiêu diệt họ ngay tại chỗ.

Bọn họ biết rất rõ, nếu như chỉ dựa vào chỉ đỏ này, đến cả bạch cương cũng không ngăn được, đừng nói đến ngăn cản xác nhảy và thây máu.

Trước mắt chỉ có thể trông cậy vào Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy đặt Ly Long Bát Quái Bàn ở giữa lưới Bát Quái bày ra bằng chỉ đỏ, đây vừa vặn là vị trí trung tâm của giếng âm dương.

Trong giếng phát ra một tiếng nước chảy "ào", hình như có cái gì đã lao ra từ đường âm rồi rơi vào trong nước giếng, vang lên cùng lúc với tiếng nước chảy là tiếng xác gào "hú" đinh tai nhức óc.

Có lẽ là mùi máu tanh trong sân kích thích những thi quái kia, cái tiếng gào đó tỏ ra vô cùng phấn khởi và hung ác.

Tả Tiểu Thứ, Du Thanh Vi, Tiết Nguyên Kiền hầu như đồng thời lùi lại theo bản năng, lấy tốc độ nhanh nhất vọt đến cổng sân, bởi vì quá mức hoảng sợ và căng thẳng, cả người không kiềm được mà run lên. Bọn họ biết rất rõ, nếu có thây máu lao ra, bọn họ thậm chí ngay cả dáng vẻ thây máu còn chưa thấy rõ đã bị giết tại chỗ.

Khiến cho họ căng thẳng nhất chính là, Lộ Vô Quy ở ngay bên giếng, nếu có thi quái lao ra, gặp nạn trước tiên chính là nàng.

Bọn họ căng thẳng đến mức đình trệ cả hô hấp, thậm chí có loại ảo giác cả huyết dịch cũng bị đông lại.

Du Thanh Vi cắn môi thật chặt, cô muốn kêu Lộ Vô Quy trốn đi, nhưng không phát ra được một chút âm thanh nào, lại cảm thấy Lộ Vô Quy có biện pháp trấn áp miệng giếng này. Cô ở trong lòng tự nhủ: "Tiểu muộn ngốc nhất định có biện pháp, nhất định có thể làm được."

Lộ Vô Quy đứng ở bên giếng, dồn hết toàn lực đánh một cái Sơn Hà Càn Khôn ấn vào Ly Long Bát Quái Bàn đặt trên miệng giếng.

Nàng không thể khẳng định làm như vậy là có ích, chỉ là mơ hồ cảm thấy có thể làm như thế.

Khi nàng đánh một cái Sơn Hà Càn Khôn ấn vào trên Ly Long Bát Quái Bàn, khí lực toàn thân nàng bị hút hết theo phát đánh này, trong đầu trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng xác gào thảm thiết vang lên ở bên tai, trong đó thấp thoáng pha thêm tiếng kêu sợ hãi của Du Thanh Vi.

Đến khi nàng lấy lại tỉnh táo, nàng đang bị người ta ôm lấy kéo ra đằng sau.

Ly Long Bát Quái Bàn đặt ở phía trên giếng âm dương phát ra ánh sáng nhạt nhòa khuếch tán ra bốn phương tám hướng; Đại Bạch ban đầu to bằng chiếc đũa bỗng hóa thành một con giao long dài đến ba trượng miệng ngậm giao châu bay qua bay lại trên vùng trời tại chùa Bảo An. Địa khí như sương như bông rướm ra, chậm rãi dâng tới Ly Long Bát Quái Bàn rồi hội tụ vào trên người Đại Bạch, làm cho hình dáng của nó từ từ ngưng tụ rõ nét, râu rồng tung bay, giương nanh múa vuốt, thập phần oai vệ.

Trong giếng âm dương, tiếng xác gào nối liền không dứt vang tận mây xanh, nhưng không có một con thi quái lao ra.

Lộ Vô Quy bị Du Thanh Vi kéo tới cổng mới dừng lại.

Du Thanh Vi thở hổn hển, nhìn chiếc giếng chằm chằm không chớp mắt, hỏi Lộ Vô Quy đã mệt lả: "Trấn áp rồi?"

Lộ Vô Quy rất khó chịu, khí lực toàn thân đều đang bị hút ra từng chút một, cảm giác này giống hệt như lúc trước bị người đào ra sau đó bị mặt trời chiếu tan. Nàng không biết có phải là mình sắp chết rồi không, nhưng nàng biết nếu như thu lại Ly Long Bát Quái Bàn, bọn họ đều phải chết.

Du Thanh Vi nhìn thấy sắc mặt của Lộ Vô Quy cực kỳ nhợt nhạt, trở nên hết sức yếu ớt, chợt cảm thấy ngạc nhiên. Trước đây cô từng thấy Lộ Vô Quy sử dụng Sơn Hà Càn Khôn ấn, cũng không thấy Lộ Vô Quy có gì không khỏe, sao lần này lại như vậy?

Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ —— Ly Long Bát Quái Bàn!

Du Thanh Vi ngẩng đầu nhìn Ly Long Bát Quái Bàn trấn ở miệng giếng, không nhìn ra Ly Long Bát Quái Bàn có cái gì không ổn đối với Lộ Vô Quy, nhưng sau khi Lộ Vô Quy đánh ra đường ấn kia vào Ly Long Bát Quái Bàn liền trở nên như vậy, nếu như nói có chỗ không ổn, chỉ có thể là ở chỗ Ly Long Bát Quái Bàn này. Cô hô to một tiếng: "Tiểu Thứ, lấy ra Ly Long Bát Quái Bàn!"

Tả Tiểu Thứ suýt chút nữa nhảy dựng lên, kêu to: "Lấy ra? Thây máu sẽ lao ra!"

Du Thanh Vi buông ra Lộ Vô Quy liền muốn đứng lên xông tới nắm lấy Ly Long Bán Quái Bàn, bị Lộ Vô Quy vồ lấy cánh tay ngăn cản.

Lộ Vô Quy hỏi: "Du Thanh Vi, lấy ra Ly Long Bát Quái Bàn, chúng ta đều phải chết."

Du Thanh Vi khẽ cắn răng, vô cùng xoắn xuýt mà liếc nhìn Ly Long Bát Quái Bàn, vẫn còn muốn xông tới lấy ra Ly Long Bát Quái Bàn, nhưng cô bị Lộ Vô Quy túm lấy thật chặt, giựt ra không được, chỉ có thể nói: "Tôi không thể nhìn em có chuyện mà mặc kệ."Cô hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, nói: "Em nói cho tôi biết, tại sao đánh Sơn Hà Càn Khôn ấn vào trên Ly Long Bát Quái Bàn liền trở nên như vậy? Cái Ly Long Bát Quái Bàn đó làm thế nào mà trấn áp lại giếng âm?" Cô nói tới đây, trong mắt bỗng nhiên sáng tỏ, nói: "Có thể ngăn chặn giếng âm chỉ có phong thuỷ! Em cùng Ly Long Bát Quái Bàn tụ phong thủy của nơi này ngăn chặn miệng giếng?"

Lộ Vô Quy nói: "Ly Long Bát Quái Bàn tụ lực lượng của non sông đất đai, hút chính là địa khí."

Du Thanh Vi vội vàng đỡ Lộ Vô Quy dậy, nói: "Em đừng ngồi dưới đất, đừng tiếp xúc với mặt đất, đừng nhận địa khí."

Tiết Nguyên Kiền nhìn thấy Lộ Vô Quy không ổn, vội vàng giúp đỡ Du Thanh Vi đỡ Lộ Vô Quy đến trên bàn bát tiên, lại đi tìm mái ngói kê bàn lên.

Lộ Vô Quy nằm ở trên bàn bát tiên, loại cảm giác khí lực bị rút đi dần dà biến mất. Nàng quay đầu nhìn về phía chỗ miệng giếng, thấy Ly Long Bát Quái Bàn vẫn còn đang hút tụ địa khí, hút tụ địa khí càng ngày càng nhiều, dần dần ngưng tụ thành ráng mây mịt mù, ráng mây đó còn mơ hồ có cảnh tượng núi non sông suối, nhìn qua như là các dãy núi bao quanh một tòa bát quái thiên nhiên. Tòa bát quái thiên nhiên này âm dương vô cùng rõ ràng.

Du Thanh Vi sốt sắng hỏi: "Tiểu muộn ngốc, còn khó chịu không?"

Lộ Vô Quy lắc lắc đầu, trong mắt tràn ngập khó hiểu.

Du Thanh Vi thở ra một hơi thật dài, thân thể mềm nhũn, ngồi ở trên cái ghế dài nhuốm máu bên bàn bát tiên. Cô vẫn còn sợ hãi mà nhìn Lộ Vô Quy, nói: "Em không biết kiếp trước em là mọc ra từ trong đất sao?"

Lộ Vô Quy bị Du Thanh Vi làm cho nghẹn một cái, nói: "Em... em không phải củ cải."

Du Thanh Vi: "..."

Tả Tiểu Thứ trợn tròn hai mắt mà thốt lên: "Cái gì?" Mọc ra trong đất? Củ cải? Còn kiếp trước? Cô tò mò tiến đến trước mặt Lộ Vô Quy, nói: "Ly Long Bát Quái Bàn hút tụ địa khí trấn giếng âm khiến em làm sao?" Hình như bỗng nhiên yếu ớt đến mức hơi hơi kì lạ.

Du Thanh Vi tức giận dùng quạt giấy gõ trán Tả Tiểu Thứ một cái, nói: "Cô bớt dò la, chuyện này không được phép để lộ nửa chữ ra ngoài."

Tả Tiểu Thứ nói: "Tôi cái gì cũng không hiểu, tôi tiết lộ cái gì ra ngoài chứ."

Du Thanh Vi nói: "Cô không hiểu, lộ ra sẽ có người hiểu."

Tả Tiểu Thứ nhìn thấy bộ dáng giữ kín như bưng của Du Thanh Vi, bất mãn mà liếc xéo Du Thanh Vi một cái, thầm nghĩ: "Còn không phải là đồng đội tốt, bằng hữu tốt, chị em tốt, khuê mật tốt hay sao? Thậm chí ngay cả mình cũng giấu." Có điều xét theo phương diện khác, Du Lừa Đảo đến cả cô cũng giấu, nói rõ lai lịch của Lộ Vô Quy là thật sự không thể tiết lộ nửa chữ ra ngoài, cô cũng chỉ có thể giữ kín chuyện này ở trong bụng không thể hỏi không thể nói, thế nhưng, quá hiếu kỳ, tim phổi rạo rực.

Lộ Vô Quy cũng rất tò mò với chuyện kiếp trước mình là cái gì. Nàng trông mong nhìn Du Thanh Vi, hỏi: "Du Thanh Vi, chị biết kiếp trước em là cái gì sao?"

Du Thanh Vi nói: "Quỷ yêu đó."

Lộ Vô Quy nói: "Quỷ yêu mới không phải mọc ra từ trong đất. Chị nói là kiếp trước em mọc ra từ trong đất."

Du Thanh Vi ném cho Lộ Vô Quy một câu: "Làm sao tôi biết."

Lộ Vô Quy cảm thấy Du Thanh Vi ăn hiếp người, chị ấy biết rõ! Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Ba gã Quỷ Đạo hẳn phải biết." Hôm nay họ còn chỉ vào nơi đào ra mình năm đó nói là có báu vật.

Du Thanh Vi gấp giọng kêu lên: "Em dám!"

Lộ Vô Quy phẫn nộ mà liếc nhìn Du Thanh Vi, quay đầu nói với Tả Tiểu Thứ: "Tả Tiểu Thứ, kiếp trước em là bị đào ra từ trong đất, khi đào ra em là đứa con nít, đại khái chỉ có..." Nàng vừa định khoa tay minh họa độ cao của nàng, chợt nhớ ra mình là người lùn, nhất thời bỏ qua độ cao, nói: "Bị mặt trời chiếu một cái liền hóa thành dòng máu." Lại chỉ tay vào bên giếng nơi đào ra nàng năm đó, nói: "Ngay ở bên cạnh giếng, năm ấy chỗ đó còn có một cây liễu già, là cây phong thủy của thôn Liễu Bình, cũng đã thành tinh, Đại Bạch và em trú ngụ ở dưới đáy giếng." Nàng sợ Du Thanh Vi cản nàng, một hơi thật nhanh giải thích sạch sành sanh lai lịch của chính mình.

Tiết Nguyên Kiền cùng Tả Tiểu Thứ đồng thời hít vào một hơi lạnh.

Du Thanh Vi tức giận đến độ muốn dùng kim vá lại miệng của Lộ Vô Quy.

Ba gã Quỷ Đạo chạy về điều tra tình hình mới vừa tới cửa liền nghe thấy một loạt đối thoại của mấy người này.

Quỷ Nhất kêu to một tiếng: "Vãi luyện!"

Quỷ Nhị vỗ vào trên cằm một cái, từ trong miệng rặn ra từng chữ: "Thai Càn Khôn!"

Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ, Tiết Nguyên Kiền trợn tròn hai mắt đồng thời nhìn về phía ba gã Quỷ Đạo không biết đứng ở cửa từ lúc nào.

Du Thanh Vi tái mét mặt mày!

Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam gần như cùng lúc vọt tới bên người Lộ Vô Quy, vây lại Lộ Vô Quy, ánh mắt nhìn Lộ Vô Quy rất giống nhìn trân bảo quý hiếm.

Du Thanh Vi đứng vụt dậy, nhìn chằm chằm ba gã Quỷ Đạo, tay nắm chặt quạt giấy bởi vì dùng sức quá mức mà phát ra tiếng xương vang nhỏ bé.

Tả Tiểu Thứ cùng Tiết Nguyên Kiền gần như cùng lúc tiến lên bảo hộ ở bên người Lộ Vô Quy.

Tiết Nguyên Kiền "khụ" một tiếng, nói: "Ba vị Quỷ thúc, như vậy... không hay lắm đâu nhỉ?"

Quỷ Nhất "Chà chà" một tiếng, nói: "Tạo hóa này!"

Quỷ Nhị kích động dùng sức xoa cằm, cũng sắp xoa nát cái cằm da bọc xương kia.

Du Thanh Vi đè nén tâm tình, nói: "Ba vị Quỷ thúc thúc, năm đó thai Càn Khôn đã bị người ta đào ra vào lúc chính ngọ mặt trời mạnh nhất, dùng ánh nắng chói chang rọi chết rồi. Ngày hôm nay các ông nhìn thấy chẳng qua là thân thể tái thế của quỷ yêu oán khí chưa tiêu mà thôi."

Quỷ Nhất "hừ" một tiếng, nói: "Chẳng trách phong thủy của nơi này sẽ là cục diện nghịch chuyển Càn Khôn."

Quỷ Nhị dùng cánh tay huých Quỷ Nhất, nói: "Du nha đầu sợ chúng ta có ý đồ với tiểu nha đầu đây mà."

Quỷ Tam không e dè mà nói: "Nếu thật là thai Càn Khôn liền động thủ đoạt đi."

Ba gã Quỷ Đạo đồng thời tản ra từ bên người Lộ Vô Quy, rõ ràng không ý nghĩ gì, không có hứng thú gì đối với Lộ Vô Quy của hiện tại.

Du Thanh Vi thở phào nhẹ nhõm, cả người như nhũn ra mà ngồi trở lại trên băng ghế dài.