[Đam Mỹ] Thiên Vị

Chương 48



Tô trạm cùng Nghiêm Duệ đều bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Tô trạm tưởng là điện thoại của mình, mắt nhắm mắt mở sờ soạng đến đầu giường, kết quả lại thấy màn hình đen thui.

“Duệ Duệ, điện thoại của em kêu.” Hắn nhéo nhéo khuôn mặt của Nghiêm Duệ đang ngủ say trong ngực mình.

Đôi mi thanh tú của cậu nhíu lại, đánh bay bàn tay không an phận của người kia, theo thói quen hướng trong ngực nam nhân cọ cọ: “Buồn ngủ…”

Tô trạm nhìn Nghiêm Duệ trên người đang mặc áo sơ mi của mình có một loại hấp dẫn khó nói lên lời, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mi tâm đang nhíu lại của cậu, đưa tay với lấy cái điện thoại đang réo chuông ầm ĩ kia: “Alo, ai vậy?”

“Sao lại là anh nghe điện thoại, anh tôi đâu?” Nghiêm Dật hiển nhiên không ngờ tới người nghe điện thoại là Tô Trạm.

Người kia hừ mũi: “Cậu có việc gì? Không có việc gì thì chốc nữa hãy gọi lại, Duệ Duệ còn đang ngủ.”

“Anh đưa điện thoại cho anh tôi.”

Tuy rằng Nghiêm Duệ thích Tô Trạm, thích đến mức bất chấp mọi thứ, nhưng Nghiêm Dật thì hoàn toàn ngược lại, hắn chán ghét tên kia, ghét đến mức hận không thể một giây giết chết tên kia.

Giọng điệu Tô Trạm trở nên mất kiên nhẫn: “Nghiêm dật, có phải cậu nghe không hiểu tiếng người hay không?”

Nghiêm Duệ mơ mơ màng màng nghe thấy tên em mình, dụi dụi mắt, giọng mang ngái ngủ hỏi: “Là Tiểu Dật sao? Đưa em nghe đi.”

Tô Trạm bất mãn mà đem điện thoại đưa cho Nghiêm Duệ, nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm: “Em đừng nhiều lời vô nghĩa với nó lâu quá.”

“Tiểu Dật à, sao thế?” Nghiêm Duệ cầm điện thoại, đôi mắt híp lại, thân thể tựa vào trong ngực Tô Trạm.

“Anh, anh thật sự không có ý định trở về sao?” Nghiêm Dật gần đây bị ba Nghiêm bắt gánh vác công việc của anh mình, quả thực là sắp khiến hắn sầu chết.

Tô Trạm ghé vào bên tai Nghiêm Duệ, muốn nghe trộm đối thoại giữa hai anh em, y nhẹ nhàng cười, xoay người hôn nhẹ lên môi Tô Trạm xem như an ủi: “Lúc này hẳn là lúc em nên giúp đỡ ba ba.”

“Có phải là do Tô Trạm không cho anh trở về?” Nghiêm Dật cảm thấy khẳng định là do tên vương bát đản Tô Trạm kia đang châm ngòi chia rẽ.

“Đừng có đoán mò, không liên quan tới ảnh.” Y bị Tô Trạm đè dưới thân, nụ hôn nóng rực rơi xuống xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập: “Là… là tự anh quyết định.”

Đáy mắt Tô Trạm hiện lên một tia mỉm cười ranh mãnh, không để người kia có bất cứ cơ hội cự tuyệt nào liền cắm vào. Nghiêm Duệ hai mắt mở lớn, dùng tay che lại tiếng rên rỉ, mới miễn cưỡng không bị mất mặt trước em mình.

“Vậy hôm nay anh có thời gian ra ngoài gặp mặt một lát không?” Nghiêm Dật đã lâu chưa gặp anh mình, lại tiếp tục chỉ sợ mặt mũi anh mình như thế nào cũng sắp không nhớ được.

Nghiêm Dật thoáng điều chỉnh hô hấp, tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Tô Trạm, chủ động nâng mông lên, để côn th*t cứng rắn nóng hổi đâm sâu vào hậu huyệt: “Có… A, gặp ở đâu?”

Nghiêm Dật cảm thấy thanh âm của Nghiêm Duệ nghe có chút kỳ quái, không nhịn được hỏi: “Anh hai, anh không sao chứ?”

“Không có việc gì…” Ánh mắt Nghiêm Duệ nhìn Tô Trạm tràn đầy nhu tình, hắn ôm lấy cổ nam nhân, trực tiếp dạng chân ngồi lên trên tính khí đứng thẳng, cặp mông tuyết trắng lắc lư lên xuống: “Gặp ở chỗ nào?”

“Ở ngay trung tâm thành phố, quán cà phê Peninsula, thế nào?” Nghiêm Dật nhớ rõ Nghiêm Duệ từng nói thích quán cà phê kia.

“Được, vậy lát nữa gặp.” Nghiêm Duệ chưa kịp chờ liền ngắt điện thoại, Tô Trạm nắm chặt eo nhỏ của y hung hăng ép xuống, trong lời nói còn có vị chua: “Em xuống đi gặp Nghiêm Dật?”

“Đừng sâu như vậy…” Nghiêm Duệ khẽ cắn môi dưới, khóe mắt ửng đỏ, mặt cũng đỏ bừng: “Em đã lâu rồi không có gặp Tiểu Dật.”

“Em muốn gặp nó?” Tô Trạm ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí không tự chủ mang theo mấy phần khắc nghiệt.

“A… Thật sâu!” Nghiêm Duệ lắc đầu, cái mông nhấp nhô trên tính khí đứng thẳng, nhẹ nhàng đong đưa: “Em.. ấy là em trai em, a…”

“Không phải em trai ruột của em.” Tô Trạm cắn lên cổ Nghiêm Duệ, mùi máu tươi hơi tanh tràn ngập khoang miệng, có chút tính trẻ con nói: “Không thích em nghĩ đến nó.”

Nghiên Duệ ôm chặt đầu tô trạm, vừa ủy khuất lại vừa kiên định: “Ea chỉ yêu mình anh…” Nghe được Nghiêm Duệ chủ động thổ lộ, lúc này Tô Trạm mới thoáng thoải mái một chút. Thật vất vả làm xong một lần, y định tắm rửa rồi ra ngoài gặp Nghiêm Dật, không nghĩ tới Tô Trạm t*ng trùng thượng não lại đè y ra làm một lần nữa ở phòng tắm, xém chút đem y làm đến eo cũng gãy.

“Anh đưa em đi qua đó.” Tô Trạm từ phía sau ôm lấy Nghiêm Duệ đang thay quần áo.

Y đứng trước gương cài nút áo: “Không cần, em tự mình lái xe đến đó là được.”

“Vì sao?” Tô Trạm có chút mất hứng.

“Anh cũng đã nhiều ngày chưa đến công ty rồi nhỉ?” Nghiêm Duệ xoay người, biểu tình nghiêm túc lại không thiếu ôn nhu: “Vừa vặn hôm nay đến nhìn xem.”

“Chuyện của công ty mỗi ngày Amanda đều gửi báo cáo cho anh.” Tô trạm đè người yêu lên tủ quần áo: “Anh muốn đi cùng em.”

“Không được.” Lần này thái độ của Nghiêm Duệ cực kỳ kiên quyết: “Anh cũng cho em chút thời gian để ôn chuyện cùng em trai chứ.”

Tô Trạm mở to hai mắt, giả vờ đáng thương: “Anh ở ngoài cửa chờ em.”

“Đừng cho là em không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.” Nghiêm Duệ vuốt ve mặt hắn, nhìn thấu mánh khóe của hắn: “Anh muốn nửa đường xông ra gây rối, đúng không?”

Người kia không nói gì, đầu dựa vào đầu vai y, đây là trạng thái ngầm thừa nhận.

“Được rồi, đừng làm rộn.” Nghiêm Duệ ở trên mặt Tô Trạm hôn một cái: “Em bảo đảm đi sớm về sớm, tuyệt đối không ở lại.”

Tô Trạm giãy giụa một hồi, mới miễn cưỡng đồng ý: “Vậy… được rồi.”

Nghiêm Duệ hôm nay kiên trì một mình ra cửa thật ra là có mục đích khác. Nửa đêm hôm qua hắn cảm thấy có chút khát nước, đi xuống bếp vừa vặn phải đi qua phòng Tô Địch, chỉ thấy bên trong khe cửa còn lóe ra ánh sáng yếu ớt. Nghiêm Duệ mơ hồ nghe được bên kia đang cùng người khác nói chuyện, hắn thật cẩn thận ghé tai vào cửa phòng, Tô Địch đột nhiên cất cao âm lượng: “Tóm lại, lúc hắn một mình ra cửa, tôi sẽ thông báo cho các người, các người cứ tùy thời chuẩn bị sẵn sàng.”

‘Hắn’ trong miệng Tô Địch chỉ sợ ngoài Nghiêm Duệ ra thì không còn ai khác.

Y nghĩ thầm, nếu Tô Địch chờ mình đơn độc ra ngoài, vậy y liền cho nó cơ hội này, xem xem còn có thể tạo ra sóng gió gì.

Trên đường đến quán cà phê Peninsula, Nghiêm Duệ quả nhiên phát hiện đằng sau có một chiếc xe màu đen vẫn luôn theo dõi mình. Y nhếch khóe môi, thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ liền gọi điện thoại cho Cố Lương.

“Tô Địch động thủ.” Nghiêm Duệ nói đến không mặn không nhạt, trong giọng nói còn pha chút ý cười. Cố Lương hơi nhíu mày, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn: “Cậu tính toán khi nào đáp trả?”

“Tôi đang bị theo dõi, chờ chút nữa tắt điện thoại, gửi kết nối định vị cùng biển số xe cho anh.” Dư quang Nghiêm Duệ liếc qua kính chiếu hậu nhìn cái xe đen đã theo hắn mấy con phố.

Dáng vẻ Nghiêm Duệ nhã nhặn tuấn mỹ, Cố Lương không khỏi có chút bận tâm hắn không phải là đối thủ của những người kia: “Cậu xác định không có vấn đề gì chứ?”

“Tôi cảm thấy phần quan tâm này của anh nên dành cho Tô Địch thì hơn.” Nghiêm Duệ không quên dặn dò: “Tôi sẽ đi gặp Nghiêm Dật ở quán cà phê trước, ngay tại quán Peninsula, chờ sau khi kết thúc anh sẽ trực tiếp lên xe theo dõi tôi, anh nhớ sau khi đến hiện trường, bất luận phát sinh bất cứ chuyện gì, trước khi tôi cùng Tô Trạm rút lui, anh đều không được xuất hiện.”

“Nghiêm Duệ, cậu rốt cục muốn làm gì? Vì sao Tô Trạm cũng——”

“Cố Lương, tôi nói rồi, chúng ta theo như nhu cầu.” Nghiêm Duệ ngắt lời y: “Anh muốn chính là Tô ĐỊch, mà tôi chỉ cần Tô Trạm.”

Cố Lương nhếch môi: “Cậu nói không sai.”

Trước khi Nghiêm Duệ đến, Nghiêm Dật đã giúp y gọi ly cappuccino y yêu thích nhất, chỗ còn ngồi chưa ấm, Nghiêm Duệ cũng đã tới. Nghiêm Dật hưng phấn giống như một đứa nhỏ, hướng anh mình vừa vẫy tay vừa gọi lớn, sợ đối phương không thấy mình: “Anh, em ở đây!”

Tiếng kêu đột ngột của Nghiêm Dật cùng hoàn cảnh ưu nhã của quán cà phê có vẻ không thích hợp, bị nhân viên phục vụ hảo tâm nhắc nhở: “Xin lỗi quý khách, quán cấm lớn tiếng ồn ào ạ.”

“Thật xin lỗi, tôi sẽ chú ý.” Hắn gãi đầu, ngượng ngùng xin lỗi.

Nghiêm Duệ ngồi vào vị trí đối diện em trai mình, nhìn cà phê trên bàn, hỏi: “Em đến lâu chưa?”

“Cũng được mười phút.” Nghiêm Dật cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tô trạm không đi cùng anh đấy chứ?”

Nghiêm Duệ bị dáng vẻ của em mình chọc cười: “Yên tâm đi, hắn không có tới, anh đặc biệt không để hắn đến.”

“Vậy là tốt rồi.” Nghiêm Dật lúc này mới thoải mái ngồi xuống: “Em sợ em nhìn thấy hắn, lại nhịn không được đánh hắn. Thật sự là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”

“Tiểu Dật, em nói như vậy, là cảm thấy ánh mắt của anh có vấn đề?”

“Em không phải có ý này.” Nghiêm Dật nhanh chóng giải thích: “Em chính là cảm thấy kiếp trước có thể Tô Trạm đã cứu vớt dải ngân hà.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Nghiêm Duệ chuyển sang chuyện khác: “Em gần đây sao rồi?”

Nghiêm Dật thấy anh mình, cái miệng kia liền líu ríu không ngừng được, hai người ôn chuyện phần lớn thời gian là nghe Nghiêm Dật nói chuyện, Nghiêm Duệ thỉnh thoảng phụ họa vài câu, ngẫu nhiên lại liếc nhìn ngoài cửa sổ nơi chiếc xe hơi màu đen đang đỗ ở con phố đối diện. Thời gian gặp nhau luôn rất ngắn ngủi, Nghiêm Dật cảm giác mình còn chưa nói hết, đã bị anh mình chen ngang: “Tiểu Dật, anh có chuyện muốn tìm em giúp đỡ.”

“Chuyện gì?” Nội tâm Nghiêm Dật căng thẳng, luôn cảm thấy không phải chuyện gì tốt, phải biết Nghiêm Duệ xưa nay chưa bao giờ xin hắn giúp đỡ, ngoại trừ việc liên quan Tô Trạm.

“Nhìn thấy chiếc xe đen ở đối diện không? Bọn họ theo anh nãy giờ.” Nghiêm Duệ không nhanh không chậm nói: “Chốc nữa anh ra cửa sẽ trực tiếp đi theo bọn họ, việc em cần làm chính là gọi điện thoại cho Tô Trạm, nói cho hắn biết anh bị người bắt cóc, biển số xe là GHV855.”

“Anh, anh đang nói cái gì? Em nghe không hiểu!” Nghiêm Dật lập tức nóng nảy: “Anh bị theo dõi vì sao lại không báo cảnh sát? Ngược lại còn muốn lên chiếc xe kia? Anh biết người theo dõi anh là ai đúng không?”

“Đừng kích động.” Nghiêm Duệ xoa đầu em mình: “Theo lời anh nói mà làm, hiểu chưa?”

“Em không đồng ý! Vì sao chứ? Chúng ta trực tiếp báo cảnh sát, báo cảnh sát là được.” Nghiêm Dật vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

Đôi con ngươi Nghiêm Duệ có chút tối sầm lại, đoạt lấy điện thoại trong tay hắn: “Nhớ kỹ, em phải báo cho Tô Trạm rằng anh bị bắt cóc trước, tuyệt đối không thể báo cảnh sát. Rõ chưa?”

“Anh, em không hiểu… Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh điên rồi sao!?” Nghiêm Dật bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Anh đừng nói đùa với em!”

“Anh không nói đùa với em.” Nghiêm Duệ nghiêm mặt nói: “Nếu như em còn coi anh là anh trai của em, cứ theo lời anh nói mà làm. Xong việc tuyệt đối không được hé ra nửa chữ với Tô Trạm, không sau này anh sẽ không gặp em nữa. Rõ chưa?”

“Anh hai… Anh không phải là muốn mượn cơ hội này thăm dò tâm ý của Tô Trạm đối với anh chứ?” Nghiêm Dật mơ hồ đoán được điều gì đó.

“Đây chỉ là một trong những nguyên nhân thôi, không phải nguyên nhân chủ yếu.” Nghiêm Duệ không có ý định giấu diếm em mình: “Chuyện này liên lụy quá nhiều người, anh không thể nói tỉ mỉ với em được. Em chỉ cần nhớ kỹ làm theo lời anh bảo là được rồi.”

Nghiêm Dật trở nên kích động: “Em không hiểu! Anh vì Tô Trạm mà làm đến như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Hắn rốt cuộc có điểm nào đáng để anh làm như thế?”

“Tiểu Dật, có vài lời anh không muốn nói nhiều, hiểu không?” Trên mặt Nghiêm Duệ mang nét cười, đáy mắt lại một mảnh âm trầm: “Nên nói anh đã nói, nếu em muốn mất đi anh, vậy hôm nay chính là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.”

Vừa dứt lời, Nghiêm Duệ đã đứng dậy đi ra ngoài cửa, Nghiêm Dật không kịp ngăn cản, chỉ thấy anh mình xuyên qua dòng xe như ngựa như nước, đi đến bên cạnh chiếc xe con màu đen kia, ngay sau đó bị mấy nam nhân bắt lấy kéo lên xe.