[Đam Mỹ] Tiên Sinh

Chương 4: Địa ngục



Là nhóm người tối qua, bọn họ vì báo cáo nhiệm vụ mà ngụy tạo chứng cứ hãm hại tiên sinh, bây giờ tiên sinh đã bị bắt, Nhâm Cận không thể tưởng tượng được tình cảnh hiện tại của tiên sinh thế nào.

Trong hoàn cảnh hiện tại, sẽ không có ai theo đuổi cái gọi là chính nghĩa, tất cả mọi người chỉ muốn tồn tại tạm bợ trong hoàn cảnh khó khăn này.

Nhâm Cận đem chuyện của tiên sinh nói cho người nhà của y, cậu tiên sinh ôm trán thở dài, không ngờ chuyện này lại ảnh hưởng đến y.

Cậu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ ông già nua mất đi vẽ thành thục mọi ngày. Nếp nhăn giữa hai chân mày lộ rõ ​​vẻ bất lực và lo lắng, ông không biết phải làm sao.

Mọi người đều im lặng, nhưng thế giới bên ngoài rối ren và hỗn loạn.

Sau khi tiên sinh bị bắt đi, y bị đưa thẳng vào nhà giam mà không cần qua trình tự thủ tục gì cả, y buộc phải thay những bộ đồng phục tù nhân bẩn thỉu, bị nhốt trong một phòng giam đầy rác cùng cỏ tranh, tiên sinh biết bây giờ y có giải thích bất cứ điều gì cũng không có ai tin, y chỉ là một công cụ dùng để gánh thay tội lỗi. Tiên sinh nhìn quanh phòng giam một vòng, có thể mọi người đều như vậy chăng.

Tiên sinh bị giam cùng phòng giam còn có ba người đàn ông không nhìn ra tuổi tác và một người phụ nữ trung niên, thậm chí còn có một bé gái không đến hai tuổi.

Tiên sinh nhìn vẻ thống khổ bất kham trong mắt họ, ba người đàn ông nằm trong đống rác không chút hình tượng, người phụ nữ ôm đứa trẻ trên tay co ro trong góc, đôi mắt co rút như chịu đựng khiếp sợ.

Tiên sinh mím chặt môi, chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, lồng ngực y buồn nôn.

Y nín thở, những xa lạ khó có thể tưởng tượng được của thế giới ngầm này mang đến cho y quá nhiều xung đột.

Tiên sinh từng cho rằng những khó khăn chỉ là những từ ngữ ít ỏi trong sách, bây giờ khi ở trong tình cảnh này, y mới hiểu được... dưới mây mù hỗn loạn, gian khổ cùng cái ác sẽ xâm nhập từng ngóc ngách của thế giới này.

Y nén tâm lý buồn nôn, thân thể phát run ngồi xổm xuống trong góc.

Tiên sinh mang đầu vùi vào đầu gối, lúc nãy còn không mãnh liệt như vậy nhưng hiện tại y lại rất nhớ Nhâm Cận, cảm giác hoài niệm này nhanh chóng phá vỡ lồng ngực, có lẽ là tủi thân, muốn dựa vào lồng ngực ấm áp, để nam nhân ngốc nghếch vụng về đó an ủi mình một chút.

"Tiên sinh, tôi thích ngài."

Y nở một nụ cười chua chát, nói thầm: "Tôi nhớ em."

Những lúc tuyệt vọng, con người ta luôn cần một niềm tin nào đó để làm chỗ dựa, tiên sinh vô thức liếc nhìn hai mẹ con đang co ro trong góc.

Thời gian trôi qua, có những tiếng than khóc thảm thiết từ các phòng giam khác nhau, có người lớn gầm lên, có trẻ em gào khóc, tiên sinh ngẩng đầu ngây người, những người trong phòng giam dường như đã quen với điều đó, không có phản ứng gì, nét mặt của họ đờ đẫn, thờ ơ, dường như chặn đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Tiên sinh đói cả buổi chiều, đến tối mới mang đồ ăn lên, cơm đã ngả vàng, canh rau vương vãi tứ tung, ba người vừa giả vờ chết kia lao lên như ba con sói đói, họ nắm chặt lấy đĩa cơm, phòng bị nhìn mọi người xung quanh, lúc thế này tiên sinh mới nhìn ra trong mắt họ có chút nhân khí.

Cuối cùng, y lấy cái đĩa nhỏ nhất và nát nhất, chọc chiếc thìa múc lên lớp cơm khô cứng, y chỉ cần ngửi thấy mùi thôi sẽ nôn mửa, căn bản không thể mở miệng được. Người đàn ông bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào y, tiên sinh ánh mắt phức tạp, sau đó khó khăn mở miệng cắn xuống một cọng cải thìa, mùi vị hư thối lập tức dẫn đến đầu lưỡi, tiên sinh bỏ cơm xuống, vịn góc tượng nôn mửa.

Y ho tái mặt, tay không còn sức lực, y chưa từng bị đối xử như thế này bao giờ, đồ ăn thối, quần áo rách nát, phòng giam hôi thối, y không hiểu sao y lại phải ở đây chịu đựng những chuyện này... y không hiểu...

Có lẽ mọi người ở đây đều không hiểu...

Tiên sinh vừa ném phần cơm đã bị người khác giành lấy ăn rồi, y chau mày lại, một trận buồn nôn kéo đến, thậm chí những người này còn khiến y phát ngán.

Đã gần một ngày rồi y không ăn gì, tiên sinh đói đến choáng váng, trong lúc mê mang hình như y nhìn thấy hình dáng của phụ thân, phụ thân vĩnh viễn đều xụ mặt không thích nói chuyện, nhưng phụ thân sẽ mang những thứ tốt nhất cho y, ban đầu y cảm thấy phụ thân cổ hủ cứng ngắc, đến hiện tại.... tiên sinh đột nhiên phát hiện bản thân mình một chút cũng không lớn, lúc nào cũng ỷ lại sự bao che của phụ thân.

Đêm tối luôn là kẻ lề mề chậm chạp, mỗi người ai cũng có cái chăn bông rách nát, dù có mùi hôi nhưng đó là thứ duy nhất có thể giữ ấm, tiên sinh quấn lấy chăn bông ép mình ngủ, như vậy mới có thể để bản thân tạm thời tê dại.

Trăng bên ngoài sáng ngời, thế gian luôn thích duy trì tĩnh lặng trước giông tố, giống như mang đến cho con người sự dịu dàng cuối cùng, sự dịu dàng bao trùm lên bề mặt tàn khốc.

Nhâm Cận không thể đến thăm tiên sinh, cả người như mất đi một nửa trái tim, sau khi tiên sinh thật sự rời khỏi hắn, hắn mới nhận ra rằng mình không thể làm gì được, không thể bảo vệ được tiên sinh của hắn, hắn từng thề son sắt với tiên sinh: "Tiên sinh, tôi sẽ không rời xa tiên sinh, tôi sẽ luôn ở bên tiên sinh, bảo hộ tiên sinh."

Bây giờ hễ Nhâm Cận nhắm mắt liền sẽ nhìn thấy bộ dạng của tiên sinh cùng hoa khắp vườn bị tàn phá, đó là tất cả tâm huyết của tiên sinh.

Cậu tiên sinh cũng không có biện pháp nào. Những người có thể được coi là bạn bè, đều bo bo giữ mình, không muốn tham gia vào chuyện này, mặc dù trong nhà có giàu có đến đâu cũng không có cách nào khác.

Tiền tài cùng sinh mệnh... giá trị nào đáng nhắc đến.

Còn chưa đợi đến lúc cứu được tiên sinh, bóng tối thực sự đã ập đến.

Chỉ qua một đêm, Thân Thành đã trở thành đất của các quốc gia khác.

(*Thân Thành là tên gọi khác của Thượng Hải.)

Mọi người bị đánh thức bởi tiếng súng lúc nửa đêm, lửa cháy ngút trời bên ngoài, không ai đoái hoài đến tính mạng của bình dân bách tính, đao súng không có mắt, người cũng vô tình.

Sau khi quân địch tiến vào thành, chúng tùy ý đột nhập nhà dân, cướp bóc tiền tài của họ, thậm chí không thèm đá cửa mà đã bắt đầu bắn phá, đến cả một đứa trẻ cùng bị trêu đùa trên ngọn thương, máu văng tung tóe, mọi người như thịt trên thớt, mặc người xâu xé.

Lúc này trong thành phố tràn ngập tiếng than khóc, còn có lời khẩn cầu hèn mọn, cực kỳ bi thảm.

Bọn chúng trong bóng tối giết người, dưới ánh sáng lại tuyên bố chính nghĩa.

Tất cả các quan viên chính phủ đều bị bắn, xác chết của thị trưởng bị treo trên tường thành, vết máu nhiễm hồng cả bức tường, nhiễm hồng cả mảnh đất này.

Bọn chúng tập hợp dân thường lại với nhau, tuyên bố hệ tư tưởng và chính trị của chúng, không ngừng tẩy não mọi người, bọn chúng chỉ tay vào quốc kỳ của chúng mà trơ tráo không biết ngượng hô "chính nghĩa và ánh sáng."

Chúng chiếm chính quyền và cướp tài sản của nhân dân một cách thô bạo, tạm dừng một thời gian sau đó nhà giam đại loạn, các quan chức đều bị lôi ra xử bắn, những tù nhân được phóng thích, trở thành công cụ giết người mua vui cho chúng.

Tiên sinh từ ngoài hàng rào nhìn họ đứng thành một hàng, những sĩ quan ăn mặc đẹp đẽ đó thản nhiên chĩa súng về mọi người, vẻ mặt hưng phấn, khóe miệng nhếch lên điên cuồng, tiếng gào thét không dứt của mọi người cùng tiếng cười đậm đặc tràn ngập nguy hiểm trong thành phố này.

Mọi người chạy tứ phía nhưng đều bị song sắt khống chế, cha mẹ vong mạng vì bảo vệ con cái, họ đều bị một đao đâm trúng, một đao đồng thời đâm xuyên qua hai trái tim, trong mắt mọi người đổ đầy lệ, ngước đầu lên, đối mặt với ông trời gào thét giận dữ, nhưng cuối cùng chỉ còn sót lại thất vọng cùng bi ai.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, khuôn mặt bê bết máu của tên sĩ quan, hắn quẹt một cái, trên đầu ngón tay quẹt được vết ửng hồng, bọn chúng càng cười đắc ý.

Cuối cùng, tiếng cười lấn át tiếng khóc.

Phàm nhân dưới địa ngục, ác ma ở nhân gian.

Người chết bởi súng cùng nhau bị chôn xuống hố tử thi, người thoát khỏi thảm cảnh lại tiếp tục bị nhốt trong nhà giam, sống cuộc đời tăm tối.

Hôm qua, tiên sinh gần như lấy lại được mạng sống, nhưng mắt phải vẫn bị bắn trúng, vết thương sưng tấy, phát sốt rất cao, ý thức hỗn loạn. Y mơ hồ cảm thấy mình sắp chết, đáy lòng thê lương.

"Ta hình như... không có làm sai gì cả."

Tiên sinh cứ lặp đi lặp lại câu nói này trong giấc ngủ, người phụ nữ nghe đến đó đã khóc, nước mắt tuôn rơi, chưa từng nghĩ phải rơi nước mắt nhưng giờ phút này, cô không chỉ khóc cho mình, cho con, mà còn vì đất nước.

Không văn hóa, không học hành, nhưng cũng cảm thấy xót xa cho đất nước xơ xác tiêu điều này.

Khắp người tiên sinh đều là dấu vết bị đánh, bầm tím ở cổ và cánh tay, có vết thương do đạn bắn ở mắt và vai, tuy không gây tử vong nhưng nó không được xử lý, đã sớm sưng tấy và mưng mủ.

Tiên sinh nói không ra được oan ức, nước mắt lúc nào cũng lặng lẽ rơi, vết thương lòng rất đau, y chưa bao giờ đau đớn như vậy.

Y cho rằng mình đã có cái nhìn sáng suốt hơn về sự sống và cái chết, nhưng nhìn thấy rất nhiều người chết vì súng đạn mỗi ngày, áp lực tinh thần ép y đến không thể thở được. Cuộc sống tươi mới, mạch đập rộn ràng và tâm hồn trẻ thơ đều bị tội ác chôn vùi trong lòng đất lạnh lẽo.

Tiên sinh mỗi ngày đều bị ác mộng làm phiền, mái tóc dài đẹp đẽ giờ đây lại vướng rối, vừa khó coi lại vừa dơ bẩn.

"Ta nhớ em rồi, ta có phải sẽ không gặp lại em được nữa?"

Tiên sinh nhìn thấy khuôn mặt của Nhâm Cận trong giấc ngủ, oán trách nói: "Nhiều ngày rồi không mơ thấy em."

Nhâm Cận hình như khóc rồi, chất lỏng ấm áp chảy trên mặt tiên sinh, y muốn cười một cái, nhưng vết thương nơi khóe miệng kéo căng phát đau.

Tiên sinh nhẹ nhàng nói: "Nhâm Cận... ta nhớ em."

Nhâm Cận cẩn thận ôm y, như đứa trẻ chịu ủy khuất nhẹ giọng gọi: "Tiên sinh, tiên sinh..."

Giấc mơ dường như quá chân thực, tiên sinh muốn mở mắt trái của mình, nhưng trước mắt lại là một mảnh sương mù hỗn loạn... y dường như không thể nhìn thấy được nữa rồi.