[Đam Mỹ] Tiên Sinh

Chương 6: Mờ mịt



Nhâm Cận với tiên sinh được an bài ở một khu dân cư giàu có, khung cảnh ở đây hoàn toàn khác với bên ngoài, hầu hết người dân ở đây đều là trẻ con và những người hầu của chúng, không có tiếng súng và la hét hỗn loạn, dường như tất cả đều yên tĩnh như vậy.

Lúc ở trên thuyền tiên sinh có ngất đi một lần, mãi đến khi làm xong phẫu thuật vẫn chưa tỉnh lại, mắt của tiên sinh được bác sĩ bịt kín bằng băng gạc, bác sĩ nói: "Không thấy đâu".

Nhâm Cận nắm tay tiên sinh, hắn không thể tưởng tượng được những gì y đã trải qua trong đó, hắn sợ mình sẽ phát điên. Hiện tại khi hắn nhắm mắt lại, tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến chỉ là thân ảnh cuộn tròn trong góc bẩn thỉu đó, căn phòng giam tối tăm và hôi thối đã nhốt tiên sinh của hắn....

Nhâm Cận đặt tay của tiên sinh lên mặt mình, tâm tình phức tạp như đang cầu xin, nhẹ nhàng gọi: "Tiên sinh."

Không biết tại sao, tiên sinh vẫn luôn không tỉnh, về trạng thái hôn mê, bác sĩ chỉ có thể nói: "Quan sát thêm".

Nhâm Cận mỗi ngày đều nằm trên giường cùng tiên sinh, nhưng tiên sinh của hắn không nguyện ý tỉnh lại, ngày nào hắn cũng ngồi trước giường và nói với y những chuyện vụn vặt.

"Tiên sinh, tôi nhớ ngài." Nhâm Cận nắm tay y, đặt một nụ hôn lên cổ tay trắng nõn, thâm tình gọi, "Tiên sinh."

Có lẽ thật sự là do bị hắn đánh thức, buổi trưa hôm đó, Nhâm Cận mệt mỏi ngủ gục trước giường, tiên sinh tỉnh lại hoang mang mở mắt... một mảnh hắc ám và đục ngầu... y...không thể nhìn thấy gì cả.

Giọng nói tiên sinh khô khốc, không thể nói nên lời, ngón tay bị Nhâm Cận giữ chặt, rút không ra được, y bất lực gọi tên Nhâm Cận, Nhâm Cận còn tưởng rằng hắn còn đang chìm sâu trong mộng, lại nghe thấy tiên sinh gọi tên mình, tiên sinh mặc áo khoác xanh nhạt, sạch sẽ và tràn đầy khí chất thiếu niên, nhưng đột nhiên tiên sinh biến mất, Nhâm Cận hét to lên gọi tên của tiên sinh, đột nhiên một khu rừng tối tăm xuất hiện trước mặt hắn, tiên sinh đang nằm trong rừng, trên người nhiễm đầy máu đen... thiếu niên áo xanh biến thành vật tuẫn táng hiến tế cho rừng rậm.

Nhâm Cận giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, giấc mơ vừa rồi quá thật, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng lần này hắn thực sự nghe thấy âm thanh của tiên sinh.

"Nhâm Cận? Nhâm Cận... Ta không nhìn thấy gì cả."

Nhâm Cận vội vàng nắm lấy tay y đáp: "Tiên sinh, tiên sinh tôi ở đây."

Giọng của Nhâm Cận gần như run lên, hắn tiếp tục nói: "Tiên sinh, ngài đã tỉnh rồi? Tiên sinh..."

Nước mắt của Nhâm Cận gần như ngay lập tức rơi xuống, những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của tiên sinh, những giọt nước mắt ấm nóng.., y nắm lại tay hắn.

Nhâm Cận vội gọi bác sĩ, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói với Nhâm Cận: "Không có trở ngại gì quá lớn, nhưng mắt của ngài ấy... không còn hy vọng nữa."

Sau khi bác sĩ rời đi, Nhâm Cận ngồi xổm ở một góc bên ngoài: "Tiên sinh..." Nhâm Cận không biết phải đối mặt với y như thế nào để nói với y chân tướng.

Nhâm Cận cẩn thận bước vào phòng bệnh, tiên sinh uể oải ngồi tựa lưng vào giường. Nhâm Cận đau lòng, hắn bước đến bên giường, nắm tay y: "Tiên sinh, tiên sinh..."

Tiên sinh cứng ngắc quay đầu lại, nhưng trước mắt chỉ có một mảnh hắc ám, y không nhìn thấy hình dáng của Nhâm Cận nữa.

Y muốn nói chuyện, nhưng miệng đầy chua xót không nói được cái gì.

Tiên sinh gầy như một chiếc lá tàn tạ, gió thổi có thể rơi ngay, Nhâm Cận nắm chặt lấy tay y, không hiểu sao hắn lại rất hoảng sợ, rõ ràng tiên sinh đang ở ngay trước mặt, nhưng hắn lại có nỗi sợ hãi lo lắng tiên sinh sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

"Nhâm Cận, ta có phải sẽ không thể nhìn thấy nữa không?"

Nhâm Cận mím chặt môi, giọng hắn nghẹn ngào đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Hắn đặt tay y lên mặt, nước mắt rơi trên tay y, tiên sinh vuốt mặt hắn vài cái, thoải mái nói: "Đừng khóc."

"Tiên sinh."

"Ta muốn ôm em," Tiên sinh nói.

Nhâm Cận thận thận ngồi xuống bên mép giường, ôm lấy bờ vai gầy của y vào lòng, tiên sinh quá gầy rồi, ôm đến cấn cộm cả bờ vai.

Tiên sinh vùi vào cổ Nhâm Cận: "Nhâm Cận, ta rất nhớ em."

"Tiên sinh, tôi..."

"Không phải lỗi của em, em đừng tự trách."

"Tiên sinh..." tâm tình Nhâm Cận rất phức tạp, trái tim như đang quặn thắt, hắn chỉ có thể ôm y để giảm bớt nỗi đau trong lòng.

Nhâm Cận nâng mặt tiên sinh lên, chóp mũi chạm qua sống mũi y, nghiêng người hôn, cả hai đều rất trân quý nụ hôn này, lúc đầu Nhâm Cận có vẻ còn rất trẻ con vụng về cắn môi tiên sinh, nụ hôn này dần dần ấm lên, hắn một khắc cũng không muốn nới lỏng vòng tay ôm tiên sinh của hắn.

Hai người lúc tách ra có chút hụt hơi, Nhâm Cận đến gần hôn lên miếng gạc che mắt tiên sinh.

Tiên sinh cười khổ, đem đầu đặt lên vai hắn, lúc này trong lòng cả hai đều có những chua xót bất đồng. Tiên sinh không thể nhìn thấy Nhâm Cận, vì vậy y chỉ có thể đặt tay lên ngực hắn, cảm nhận trái tim dưới lớp vải vì y mà đập.

Trong những ngày tiếp theo, hai người đều rất suy sụp, Nhâm Cận muốn làm cho tiên sinh vui vẻ nhưng lại cười gượng, mỗi lần nhìn thấy vết thương của y, Nhâm Cận lại rất đau lòng.

Sáng sớm hôm nay bên ngoài bệnh viện một ông lão bán kẹo hồ lô, mấy cô y tá mua rất nhiều, Nhâm Cận từ chỗ các cô ấy mua được một xâu, tiến vào phòng bệnh nhìn thấy tiên sinh đang ngồi ở ban công, hắn không thể nhìn thấy được biểu tình của tiên sinh, nhưng hắn cũng có thể cảm thấy được y rất cô độc...

Nhâm Cận bước đến bên y, nhẹ giọng hô, "Tiên sinh."

Tiên sinh nghe thấy âm thanh cứng ngắc quay đầu, nhưng mặt y hướng về bức tường trắng bên cạnh Nhâm Cận, y đưa tay ra nắm lấy tay Nhâm Cận, hắn nửa quỳ trước mặt y, nắm lấy bàn tay đang lơ lửng của y giữ ở trong lòng.

"Tiên sinh, tôi mang đến cho ngài một thứ rất ngon."

"Hửm?"

Nhâm Cận đặt que kẹo bên miệng tiên sinh, xúc cảm lành lạnh, tiên sinh cẩn thận liếm một chút: "Ngọt quá..."

"Tiên sinh, đây là kẹo hồ lô."

Tiên sinh há miệng cắn một viên kẹo, chua chua ngọt ngọt.

"Em ăn chưa?"

Nhâm Cận ngậm lấy kẹo hồ lô hàm hồ nói: "Ăn rồi, rất ngọt."

Khóe miệng của tiên sinh hơi giương lên, y quay lưng về phía ánh sáng, cuối cùng cũng mỉm cười một cái, Nhâm Cận bị cảnh tượng này làm cho cảm động, không nhịn được cúi người hôn lên, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa giữa hai người họ.

"Tiên sinh, ngày mai chúng ta có thể xuất bệnh viện bạn của lão gia đã sắp xếp cho chúng ta một nơi ở rất tốt, hơn nữa rất an toàn."

Tiên sinh thở dài, y không thích nằm viện, nhưng so với bệnh viện, y càng không muốn thích nghi với môi trường mới, nhất là tình trạng không thể tự chăm sóc bản thân như thế này.

Nhâm Cận biết nỗi lo lắng của tiên sinh, nắm lấy tay y nói: "Tiên sinh, tôi sẽ chăm sóc ngài thật tốt, ngài đừng lo lắng, tôi sẽ làm đôi mắt của ngài."

"Nhâm Cận, em sẽ ở bên ta bao lâu?"

"Tôi sẽ không rời xa ngài."