[Đam Mỹ] Vô Đề

Chương 1



Khi còn sống gặp được anh, dùng hết vận may, rồi cứ như thế mà yêu thích anh nhỉ?

Trên lá thư màu xanh nhạt, chữ viết xinh đẹp bởi vì đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời nên có vẻ hơi cũ kỹ, từng nét đều mang theo lưu luyến.

Phía dưới lá thư có phác hoạ đơn giản theo phong cách chibi hình một người đang mặc áo sơ mi, tóc ngắn chỉnh tề, đoan trang đeo kính và vài dòng tâm sự gửi gắm tơ vương.

Đây là một đoạn tâm sự của thiếu nữ, trên giấy viết thư không có dấu vết gửi đi, ngoại trừ bản thân cô nàng, sẽ không có người khác nhìn thấy.

Người đàn ông đem thư gấp kỹ, cất vào hộp rồi đặt vào ngăn kéo. Hắn tựa vào lưng ghế, tay phải vô thức gõ lên bàn. Vẻ mặt của hắn rất lạnh nhạt, lạnh đến có chút hờ hững, tầm mắt của hắn không biết đang rơi vào nơi nào, mà bên trong lại tối sâu như vực thẳm.

Điện thoại di động trên bàn vang lên, hắn ngừng một hồi, bắt máy.

"Ông chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi."

"Tốt."

Người đàn ông để điện thoại xuống, sau khi trầm mặc một hồi, hắn đứng dậy cầm lấy áo khoác, đi ra khỏi phòng.

Vậy thì, bắt đầu đi.

- ---------------------------

"Thẩm Đình, sao còn chưa chuẩn bị xong tài liệu nữa? Lúc trưa đã nói với cậu cuộc họp buổi chiều cần dùng tới rồi, lề mà lề mề, cậu cả ngày mơ mộng cái gì, có còn muốn làm việc không hả!"

"Xin lỗi xin lỗi, sẽ xong ngay đây..."

Bận đến cơm trưa cũng không ăn, Thẩm Đình luống cuống in tài liệu, vừa xin lỗi vừa đi tới phòng họp, không chú ý mà bị va mạnh vào người đối diện, mắt kính cũng xém rơi mất.

"Cẩn thận chút đi, người lớn vậy rồi, thiệt tình..."

"Xin lỗi xin lỗi..."

Như ngồi trên đống lửa cho đến khi họp xong, Thẩm Đình ôm một đống báo cáo trông như du hồn trở lại chỗ ngồi, xoa xoa mặt, thở dài một hơi.

"Lại bị la?" Chị Vương cùng tổ kéo ghế lại vỗ vỗ vai anh, "Đừng để trong lòng, Quỷ Kiến Sầu là vậy mà, cưng coi như ổng nói nhảm đi."

Thẩm Đình cười khổ, chịu đựng dạ dày đang kháng nghị, lật báo cáo chuẩn bị bắt đầu làm việc. Chị Vương lại gần: "Nhiều vậy, lại để một mình cậu làm hả? Thiệt tình, lúc nào cũng bắt nạt cậu thành thật, đem qua đây một ít đi, chị phụ cậu."

"Không cần đâu chị Vương, việc của chị cũng khá nhiều rồi, một mình em có thể làm được mà. Cảm ơn chị." Thẩm Đình đẩy mắt kính, khéo léo từ chối ý tốt của cô.

"Không sao đâu, để chị làm xong việc, chị qua phụ em." Chị Vương dùng ánh mắt quan tâm đặc thù của trưởng bối nhìn anh, trong mắt cô, cậu hậu bối trẻ tuổi tướng mạo tốt, tính cách tốt, vừa thành thật vừa đáng yêu này, ngoại trừ tính cách không nóng không lạnh, những thứ khác đều khiến người ta yêu thích, xem như em trai nhỏ mà chăm sóc. Đáng tiếc cô ở công ty này cũng chỉ là một viên chức nhỏ, nên có rất nhiều chuyện không có cách nào giúp anh, chỉ có thể an ủi nhiều một chút, xoa dịu một chút mỗi khi anh bị tên quản lý Quỷ Kiến Sầu bắt nạt.

Trừ cô ra, cũng có những nữ đồng nghiệp khác cùng tổ đều "yêu thích" Thẩm Đình, rảnh rỗi liền đến giúp anh làm việc, tựa như chúng tinh phủng nguyệt*, khiến những đồng nghiệp khác trong công ty không khỏi ghen tị.

*Chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh ủng hộ/ yêu mến/ tôn kính.

"Thẩm Đình, tan làm cả đám cùng đi ăn lẩu đi, nghe nói tiệm lẩu mới mở đó rất ngon á."

"Đúng rồi đo, đi chung đi, dù gì cậu tan làm xong cũng chỉ có một mình, nhàm chán lắm."

Thẩm Đình theo thói quen đẩy mắt kính, mặc dù biết các cô có ý tốt, nhưng để một thằng con trai như anh lẫn trong một đám con gái cả ngày, quả thật không tốt lắm, tìm một lý do từ chối, chuyên tâm làm việc, tranh thủ để hôm nay không phải tăng ca, trở về ăn một bữa thật ngon.

Đáng tiếc anh vẫn phải tăng ca, thật vất vả mới kiểm tra xong mấy bản báo cáo, quản lý lại bắt anh làm bản kế hoạch, giãy giụa đến hơn bảy giờ tối.

Thẩm Đình có đầy đủ lý do để hoài nghi lão quản lý vừa hói vừa mập đang chạy trốn bà vợ tới thời kỳ mãn kinh này là vì đố kị anh đẹp trai tài giỏi nên mới luôn luôn nhằm vào anh, nhưng đáng tiếc, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Rời khỏi công ty, anh nắm chặt áo khoác, ghé vào quán nhỏ ven đường ăn bát mì rồi bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về nhà.

Bên trong tàu điện ngầm không có mấy người, mỗi người đều yên tĩnh xem điện thoại, Thẩm Đình cũng không ngoại lệ, quét hội weibo xong, nhìn thấy tin nhắn đến, tên là Dương Văn Văn.

"Thầy Thẩm có đang online không? Em là Dương Văn Văn, còn nhớ em không?"

Thẩm Đình ngơ ngác, nhìn mấy chữ kia một hồi lâu không đáp.

Thầy ơi?

Không làm giáo viên đã thật nhiều năm, anh cũng sắp quên mất cảm giác đọc kèm hai chữ đi này sau họ của mình*, xa lạ, lại còn có chút hoài niệm.

*Bên Trung thường gọi người bằng "họ + chức vị/ công việc". Ví dụ: Thẩm lão sư (thầy Thẩm), Vương kinh lý (giám đốc Vương).

"Em liên lạc với mấy bạn học hồi trước, tính tuần sau mở tiệc họp mặt, thầy cũng tới nhé?"

Đầu kia lại gửi tin nhắn tới, Thẩm Đình vẫn có chút mông lung.

Tiệc họp mặt?

Thẩm Đình chần chờ một chút, trả lời: "Bỏ thầy ra đi, mấy đứa tụ họp vui vẻ."

Bên kia rất nhanh nhắn lại: "Không muốn mà, mọi người ai cũng rất nhớ thầy, đều đoán thầy có phải đã trở nên càng đẹp trai hơn rồi không. Đúng rồi, thầy kết hôn chưa? Nếu vẫn chưa thì thầy chọn một người trong đám tụi em đi."

Nhìn cái biểu tình le lưỡi làm xấu kia, Thẩm Đình dở khóc dở cười.

Nhớ lại lúc trước, anh tốt nghiệp trường nổi tiếng, là sinh viên tài cao của trường đại học sư phạm, đứng trong hào quang giáo dục, cũng coi như là nhân mô nhân dạng*, nhưng còn bây giờ thì sao?

Nếu để cho nhóm nữ sinh kia nhìn thấy thầy Thẩm bây giờ vừa không có tiền đồ vừa nhu nhược lại vô tích sự, e rằng mọi ảo tưởng cũng phải tan thành bọt biển hết nhỉ.

*Nhân mô nhân dạng: là một cách nói châm biếm, mang ý khá giống "Nhân mô cẩu dạng (人模狗样)" có ý chỉ bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/ phẩm chất thấp kém.

Dương Văn Văn khi đó là lớp trưởng, thành tích nổi trội tướng mạo cũng xuất chúng, không biết hiện tại thế nào rồi.

Như trong nháy mắt Thẩm Đình cũng thật muốn gặp gỡ lớp học sinh trước đây.

"Thời gian và địa điểm cụ thể em sẽ báo sau, thầy nhất định phải tới nha, bái bai."

Tính cách sôi nổi của Dương Văn Văn một chút cũng không thay đổi, không hề cho anh cơ hội từ chối. Thẩm Đình gửi một cái biểu tình tạm biệt, tâm tư lần thứ hai trở lại lúc trước.

Khi đó anh là giáo viên cấp ba, đúng lúc tuổi trẻ hào hoa phong nhã, bởi vì tính cách tốt, dấp dáng tốt, cùng một đám nhóc lớp mười ở chung rất hòa hợp, cũng cứu một lớp vốn có thành tích đếm ngược thành lớp ổn, so với hiện tại thì khi đó đúng thật là đỉnh cao nhân sinh.

Hiện tại anh biến thành tầng lớp đi làm cấp thấp, luôn vấp phải trắc trở ở nơi làm việc, sắp ba mươi vẫn chưa quen quy tắc ngầm của chốn công sở, vẫn chưa học được cách gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ.

Sao lại biến thành như vậy chứ?

Anh xoa mặt, để bản thân không tiếp tục hồi tưởng những ký ức bất kham kia, nhìn trạm sắp tới, anh xuống tàu điện ngầm, trở về căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông, nằm trên giường, anh mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Liên quan tới cái gọi là tiệc họp mặt anh cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là vào một ngày kia của một tuần lễ sau đó, weibo của anh lần thứ hai nhận được tin nhắn của Dương Văn Văn.

"Mười giờ sáng thứ bảy, gặp nhau ở cửa đông quảng trường xx á, thầy không đến bọn em sẽ không đi, thầy xem mà sắp xếp nha." Theo sau vẫn là cái biểu tình le lưỡi giở trò xấu kia, Thẩm Đình đành chịu, vừa vặn thứ bảy anh được nghỉ, đi thì đi thôi, đi xem một chút cũng tốt.

Vào lúc này anh không hề biết được, kia chính là chuyến đi mà cả đời anh không bao giờ quên.