[Đam Mỹ] Vô Đề

Chương 7



Sau đó, Thẩm Đình đi làm như thường lệ, Hàn Vũ cũng như thường lệ mà quấy rầy anh. Mỗi ngày đều có một bữa trà chiều phong phú, vừa tan ca liền đến bắt người đi, một mực muốn ăn tối với anh, cũng may là hắn không tiếp tục làm ra hành động quá mức với anh, nên Thẩm Đình cũng chậm rãi buông xuống cảnh giác.

Có một hôm, Hàn Vũ không đến công ty, Thẩm Đình mừng thầm một trận, cảm thấy tự tại rất nhiều. Anh xem nhẹ một chút không quen trong lòng kia và cái bụng vì không được ăn trà chiều mà kháng nghị, thu dọn đồ đạc tan làm, ở gần công ty gặp được Dương Văn Văn.

Dương Văn Văn gặp anh nên rất vui mừng, nhất định muốn kéo anh cùng đi ăn cơm. Vốn là không thể cùng Hàn Vũ ăn cơm, Thẩm Đình cũng đang nghĩ không biết nên giải quyết cơm tối như thế nào, nên anh chọn một quán ăn gần đây, cũng là quán mà Hàn Vũ thường dẫn anh đến.

Thẩm Đình gọi món, chợt nhận ra tất cả đều là những món Hàn Vũ thường gọi giúp anh, thì ra trong vô thức, anh đã quen với mùi vị của những món ăn này, cũng quen dần với người kia.

Thấy anh có chút ngẩn ngơ, Dương Văn Văn nói: "Thầy, thầy đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì." Thẩm Đình lắc đầu, giúp cô rót ly nước, "Mau ăn đi, lát nữa trời tối, về nhà không an toàn."

Dương Văn Văn gật đầu, vừa ăn vừa nói: "Đúng rồi thầy, thầy biết Triệu Vĩnh Bân không? Người này giờ thảm rồi, vợ ổng kiện ổng ngoại tình và bạo lực gia đình, tòa phán ổng tịnh thân xuất hộ*. Còn nữa, chuyện ông ta tham ô công quỹ của công ty bị phát hiện, đoán chừng là phải ngồi tù mấy năm."

*Tịnh thân xuất hộ: dùng để chỉ lúc hai bên quyết định ly hôn, bên A đưa ra yêu cầu bên B không được chia bất kỳ tài sản chung nào, điều này hoàn toàn không có căn cứ pháp luật, mà chỉ dựa vào thỏa thuận lúc trước giữa hai bên. Còn có thể hiểu là sau khi ly hôn thì phải ra đi tay trắng.

Thẩm Đình không có ấn tượng gì với cái tên này, không hiểu vì sao Dương Văn Văn lại nhắc đến hắn.

Dương Văn Văn nói tiếp: "Người này là ba dượng của Hàn Y Y."

Tay Thẩm Đình khựng lại, nhớ đến điều gì đó.

Trước đây anh từng gặp mẹ Hàn Y Y vài lần, là một người phụ nữ ôn nhu, nhưng ba dượng của cô bé thì không gặp nhiều. Hóa ra người khiến Hàn Y Y hình thành nên loại tính cách kia, chính là ông ta?

Ông ta rơi vào kết cục như vậy, có phải là do Hàn Vũ làm không?

"Hồi đó không biết thì ra Hàn Y Y tội nghiệp đến vậy, bị ba dượng cổ... Ai, không nói nữa." Dương Văn Văn đặt đũa xuống, vẻ mặt hả hê, "Loại cặn bã này, nên để ổng ngồi tù tới chết, tốt nhất là ở trong đó bị người ta bạo cúc, giúp ổng hiểu được cái gì gọi là tuyệt vọng."

Khóe miệng Thẩm Đình giật giật, hai chữ này như kim châm vào tim anh.

Nếu như quen đàn ông, bị bạo cúc thì phải làm sao?

Không được không được, chuyện này thật là đáng sợ!

Anh lắc đầu, vứt suy nghĩ vô căn cứ này ra ngoài.

Đang ăn, Thẩm Đình bỗng nhiên cảm nhận được một luồng lãnh ý, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Vũ mặt tối sầm đang bước tới.

Trời oi, vẻ mặt của em ấy sao lại đáng sợ vậy?

"Em mới không đến một ngày, anh đã bắt đầu cùng người phụ nữ khác ăn cơm?" Hàn Vũ đi tới trước mặt anh, mặt đen như có thể cạo xuống một lớp mực, "Anh ngon lắm."

Thẩm Đình chột dạ, chưa kịp nói gì, Hàn Vũ đã nắm lấy cổ tay anh kéo đi. Dương Văn Văn vốn đang kinh sợ khi thấy Hàn Vũ, chuyện này càng làm cho cô không dám ho he một câu, trơ mắt nhìn Thẩm Đình bị mang đi.

Cái duma, cảm giác bị thách thức này là sao vậy chòi?

Động tác Hàn Vũ có chút thô lỗ, đem Thẩm Đình đẩy mạnh vào trong xe, đóng cửa.

"Hàn Vũ, cậu cậu làm gì?" Thẩm Đình thực sự không chịu nổi điệu bộ bá đạo này của hắn, thật sự xem bản thân là bá đạo tổng tài à? Cho dù là thật đi nữa, anh cũng không muốn làm một tên ngốc bạch ngọt chỉ có thể mặc cho hắn bài bố.

Hàn Vũ lái xe đi, không trả lời anh.

"Cậu dẫn tôi đi đâu?" Thẩm Đình có chút bất an, sẽ không lại nhốt mình trong rừng sâu núi thẳm đâu ha.

"Đưa anh về nhà." Giọng Hàn Vũ lạnh lùng, giống như Thẩm Đình thật sự làm chuyện có lỗi với hắn.

Nghe hắn nói vậy Thẩm Đình cũng yên tâm, lười cùng hắn nói tiếp, lẳng lặng ngồi ở phía sau, một đường không nói gì.

Hàn Vũ đưa Thẩm Đình về đến nhà, bản thân cũng xuống xe lên lầu với anh. Thẩm Đình hỏi hắn muốn làm gì hắn cũng không nói, chỉ là Thẩm Đình đi một bước hắn liền đi theo một bước, xem bộ dáng là quyết tâm muốn đi lên với anh.

Thẩm Đình không có tâm tư đi nháo với hắn, xem hắn như một vị khách không mời mà đến, để Hàn Vũ vào nhà.

Hàn Vũ nhìn căn phòng nhỏ, trang trí đơn giản lại gọn gàng sạch sẽ như chủ nhân của nó, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Thoải mái đến không muốn rời đi, muốn chiếm làm của riêng.

Thẩm Đình rót cho hắn chén nước, không mấy vui vẻ nói: "Xem xong rồi thì đi về đi, đã trễ lắm rồi."

"Tôi đói." Hàn Vũ uống một hớp, bụng cũng thuận theo ý chủ nhân mà phát ra tiếng ọt ọt, "Chưa ăn cơm tối."

Coi như hắn là giả bộ đáng thương, nhưng tiếng bụng kêu không hề giả, Thẩm Đình hết cách, đành đi úp mì rồi bưng ra cho hắn.

Mùi vị của mì được nấu chín với mì ăn sống không giống nhau, Hàn Vũ ăn một miếng liền không dừng lại được, một đũa lại một đũa, chỉ sau mấy ngụm lớn là sạch tô, đến nước cũng không còn sót một giọt nào.

Lần đầu tiên Thẩm Đình thấy có người ăn mì cũng có thể ăn đến vui vẻ như thế, xem ra thực sự là đói bụng.

"Còn nữa không?" Hàn Vũ ăn không no, mong đợi nhìn Thẩm Đình. Thẩm Đình không có cách nào, lại đi nấu thêm một tô nữa, Hàn Vũ nhanh chóng quét sạch.

"No rồi ha?" Thẩm Đình đi rửa chén, không nghe thấy tiếng trả lời nên muốn quay đầu lại tìm người, kết quả anh suýt bị Hàn Vũ đột nhiên đi đến phía sau mình dọa sợ cho rớt tô.

"Vẫn chưa no." Hàn Vũ tiến tới gần, dọa Thẩm Đình nhanh chóng lùi về sau, mãi đến khi lưng anh cũng dán cả lên tường không còn đường lui nữa.

"Tôi muốn ăn anh." Hàn Vũ áp đến càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp phẩy nhẹ trên mặt Thẩm Đình.

"Cậu đừng có quá đáng..." Thẩm Đình muốn đẩy hắn ra, nhưng người nào đó vẫn không nhúc nhích, lực đạo áp bức trái lại càng lớn hơn.

Lần này nụ hôn của Hàn Vũ mang mục đích, hơn nữa cũng không cho anh phản kháng, Thẩm Đình không kịp phản ứng liền bị áp chế hoàn toàn, chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn có tính xâm lược này, trong đầu vang oành oành.

Một lát sau, Hàn Vũ buông anh ra lùi về sau, thỏa mãn liếm môi dưới, "Ừm, bây giờ thì no rồi."

Chờ tiếng nổ vang trong đầu Thẩm Đình đi qua, anh phục hồi tinh thần, đá một cước lên bắp chân Hàn Vũ. Hàn Vũ đau đớn gào lên ngã ngồi trên đất, nhưng trên mặt là ý cười, vì hắn thấy được khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt ngập nước của Thẩm Đình, phản ứng như thế đã nói rõ, có hy vọng.

"Cậu thật là đồ... khốn nạn!" Trong miệng toàn là mùi vị của mì, Thẩm Đình chùi miệng, nhưng cảm giác bị vật lạ mềm mại xâm lấn mà liếm láp kia lại cứ vương vấn, nửa người tê dại nửa còn lại thì vô lực, tưởng chừng như biến thành người thực vật.

Hàn Vũ đứng lên, vẫn là nghênh "nam" mà lên, bất chấp có thể lại bị đá một cước, nắm vai Thẩm Đình, gần như thành kính nói: "Em thật lòng thích anh, mình quen nhau đi."

Thẩm Đình nhìn gương mặt anh tuấn chân thành của hắn, dĩ nhiên cũng có chút động tâm, đứng ở góc nhìn khác mà nói người này đúng là xứng danh thanh niên tài giỏi, ưu tú xuất chúng, được người đàn ông như vậy yêu thích, đối với bất kỳ người nào cũng là một loại mê hoặc cực lớn.

Bàn cân vốn đang dao động của Thẩm Đình dần dần lệch đi, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng anh thấp giọng nói: "Cậu không nên như vậy, cho tôi chút thời gian..."

"Em đã cho anh rất nhiều thời gian." Hàn Vũ tủi thân, "Em sắp nghẹn chết rồi, không muốn đợi thêm nữa."

"Không được thì tìm người khác đi."

"Em đi tìm người khác thì anh sẽ vui vẻ à?" Hàn Vũ được voi đòi tiên, áp trán hắn vào trán anh, "Người ta nói không có gì mà "làm một nháy" không thể giải quyết được, anh có muốn cùng em thử trước không, em nhất định sẽ làm cho anh hài lòng..."

"Biến!" Thẩm Đình lại cho hắn một cước, cái thằng nhóc này, ít nói mấy lời bậy bạ thì sẽ chết liền hả!

Tuy làm một nháy thì không thể, nhưng tối hôm đó Hàn Vũ vẫn thuận lợi qua đêm ở nhà Thẩm Đình, dù là chỉ được ngủ trên sofa. Thẩm Đình nhất thời mềm lòng, Hàn Vũ thừa dịp này quấy rối anh ngày một táo tợn, hơn nữa hắn còn nghiện hôn trộm. Mỗi khi có thời gian, dù là ở nhà vệ sinh hay phòng trà trong công ty, hắn đều có cách hôn trộm anh, làm Thẩm Đình rất phiền não. Nhưng dù không tình nguyện, anh vẫn dần quen với những nụ hôn của Hàn Vũ, đôi khi trong lúc ý loạn tình mê anh còn có thể cho hắn một ít nho nhỏ đáp lại.

Ôi, sa đọa.

Thẩm Đình gõ gõ đầu, rất đau lòng cho bản thân.

"Ối, mọi người nghe nói chưa, công ty muốn tổ chức du lịch, đi Tam Á."

"Thiệt hả, ngon luôn. Tui muốn đi lâu rồi."

"Còn bao trọn gói phí đưa đón luôn, boss mới hào phóng quá trời."

"Quyết định thời gian chưa vậy, tui phải đi chuẩn bị nón che nắng với đồ bơi."

Nghe nói có thể đi du lịch Thẩm Đình cũng rất vui vẻ, dù sao ở đơn vị trước đây của anh cũng không hề có loại phúc lợi này.

Trong lúc mọi người chờ đợi, ngày đó rất nhanh đã đến, hơn mười người ngồi máy bay đi tới Tam Á, Thẩm Đình không ngoài dự liệu ngồi với Hàn Vũ.

Vị trí của bọn họ là một góc ở phần đuôi máy bay, thuận lợi tránh được đoàn người, Hàn Vũ liền bắt đầu hành trình quấy rối của hắn.

Mới đầu chỉ là cọ quẹt cánh tay, Thẩm Đình nhịn, sau đó biến thành sờ mó tay, Thẩm Đình đẩy ra mấy lần, cũng đành chấp nhận, mãi đến tận khi cái tay kia mò tới bắp đùi của anh, Thẩm Đình không thể nhịn được nữa, đẩy tay hắn ra, giận dữ trừng mắt một cái. Hàn Vũ giơ tay lên vẻ mặt không liên quan tới em, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Thẩm Đình lặng lẽ thở dài, nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, không khỏi nhớ tới tình huống lần đầu gặp Hàn Vũ. Vốn cho rằng cậu là tài xế, sau đó phát hiện cậu là ông chủ của khu nghỉ dưỡng, tiếp sau đó biết được cậu là anh trai của Hàn Y Y, là đặc biệt tới báo thù.

Hai người bọn họ rốt cuộc là làm sao phát triển thành loại quan hệ ngày hôm nay nhỉ?

Hàn Vũ nói thích mình, đến hiện tại anh vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.

Máy bay lắc nhẹ, Thẩm Đình có chút buồn ngủ, đang tính chợp mắt một lúc, bên người truyền đến động tĩnh, tiếp đến một chiếc áo khoác được đắp lên người, kính mắt cũng được lấy xuống.

Anh biết đây là do ai làm, anh không biết phải làm sao để đối mặt với sự quan tâm của hắn, dứt khoát tiếp tục nhắm mắt, giả vờ đang ngủ.

Thôi, đành giao cho thời gian quyết định đi.

Anh mơ hồ một hồi, cảm thấy cổ đau nhức nên đổi sang một bên khác, vừa mở mắt liền bắt gặp gương mặt Hàn Vũ, dung mạo tinh xảo va vào tầm mắt khiến anh không khỏi kinh diễm.

Cũng may Hàn Vũ đang nhắm mắt, không nhìn thấy ánh mắt có chút ngẩn người của anh.

Kiềm lại, chớ bị cậu ta mê hoặc, cùng đàn ông bên nhau không tốt, cậu ta còn nhỏ hơn mày mấy tuổi, nhất định phải tỉnh táo!

Anh ở trong lòng nhắc nhở chính mình, cúi đầu nhìn áo khoác của Hàn Vũ đắp trên người, nhẹ nhàng lấy xuống đắp lên người hắn, vốn định giả vờ không nhìn thấy không biết gì, không ngờ Hàn Vũ mở mắt, một phát bắt được bàn tay chưa kịp rút về, đặt ở bên môi hôn một cái.

Cái hôn này ôn nhu đến gần như thành kính, so với tất cả những lời tâm tình thiên hoa loạn trụy* càng có năng lực làm rung động lòng người, Thẩm Đình có thể cảm giác được phòng tuyến trong lòng mình có chút buông lỏng, vết nứt đang lặng lẽ lan tràn.

*Thiên hoa loạn trụy: ngàn hoa rơi loạn.

Đến khách sạn, mọi người đều dựa theo sự phân chia trước đó mà nhận phòng, Thẩm Đình không hề bất ngờ lại ở chung phòng với Hàn Vũ.

Thẩm Đình đã quen với loại quy tắc ngầm này rồi, trực tiếp bước vào dẹp gọn hành lý, cũng may phòng này là giường đôi, để anh không đến nỗi hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

Hàn Vũ đi cùng người bên phía khách sạn bàn bạc một vài việc, chưa tới xem phòng, mãi cho đến lúc ăn cơm tối Thẩm Đình cũng không thấy hắn, cũng không biết hắn đến cùng là đang bận cái gì.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh vậy mà có chút nhớ hắn.

Nằm trên giường buồn bực bấm TV, Thẩm Đình thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ rồi, sao cậu ta còn chưa về?

Anh thậm chí còn muốn gọi điện thoại cho hắn, nhưng mình và hắn chẳng có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà gọi điện thoại cho hắn đây?

Tuy đã hôn nhau nhiều lần rồi, nhưng mình với cậu ta tính là quan hệ gì nhỉ?

Thẩm Đình càng nghĩ càng cảm thấy mờ mịt, dứt khoát tắt TV, nằm xuống ngủ. Không lâu sau, phòng cửa bị mở ra, Hàn Vũ cuối cùng cũng trở lại.

Thẩm Đình nhẫn nhịn không nhìn đến hắn, làm bộ đang ngủ, nghe tiếng bước chân lại gần, anh khẩn trương lên.

"Ngủ rồi hả?" Hàn Vũ vỗ anh một cái, thấy không có động tĩnh, hắn đến gần hôn lên mặt anh một cái, ngâm nga một giai điệu dân gian đi tắm rửa mà không hay biết người nào đó mặt đỏ đến mang tai.

Thẩm Đình nhìn đèn treo trên trần nhà, vị trí mới vừa bị hôn trộm nóng lên từng trận, sắp đem anh nướng chín. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, sau kính thủy tinh bán trong suốt là thân ảnh thon dài...

Nghĩ đến hắn không mặc gì, mặt Thẩm Đình càng nóng hơn, cảm thấy bản thân mình thật xấu xa.

Anh vùi đầu vào trong chăn, ngăn loại ý nghĩ đáng sợ này lại, mãi đến tận giường lõm xuống, có người bước tới.

"Đừng trùm đầu ngủ." Hàn Vũ kéo chăn, Thẩm Đình không tự chủ níu chặt. Hàn Vũ lại kéo kéo, biết Thẩm Đình căn bản không ngủ, cười nói: "Làm gì vậy, nhìn thấy em nên xấu hổ hả?"

Thẩm Đình không lên tiếng, xem tấm chăn như lớp bảo hộ duy nhất mà níu chặt, quyết không để hắn nhìn thấy bộ dáng như phát xuân này của mình.

Hàn Vũ kéo không ra, vỗ vỗ đầu anh: "Được rồi, em tắt đèn, nhớ đừng để ngạt."

Đèn tắt, xung quanh tối om, Thẩm Đình lúc này mới kéo chăn xuống thở dốc. Bên kia Hàn Vũ rất yên tĩnh, cũng không biết đã ngủ chưa, ngược lại Thẩm Đình thì không ngủ được.

Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, ai ai cũng hưng phấn chạy ra biển, Hàn Vũ thu xếp xong xuôi mấy trò vui chơi của mọi người lại tiếp tục biến mất. Thẩm Đình cùng đồng nghiệp chơi bóng chuyền trên bãi cát một hồi rồi ngồi nghỉ mệt trên ghế dựa, chợt thấy cách đó không xa, một bộ áo phao đang trôi nổi trên mặt nước, nhìn lên chẳng thấy ai mà mặt nước bên cạnh áo phao lại đang gợn sóng.

Làm anh liên tưởng tới vụ đuối nước anh từng thấy, có chút bất an nhưng không xác định được, nên đành bơi qua xem thử trước đã.

Mặt nước gợn sóng làm tầm mắt mơ hồ, anh bơi đến gần kéo người đang giãy dụa dưới nước kia, dùng hết khí lực mới kéo được người nọ nổi lên mặt nước, chòng áo phao vào thân người nọ, đồng thời hô to để người khác chạy đến giúp đỡ. Xung quanh có người phát hiện liền bơi đến giúp, kéo cậu nhóc đã mê man lên bờ, tìm người nhà, gọi nhân viên cứu hộ, rộn thành một đoàn.

Thẩm Đình thở phào, điều chỉnh hô hấp tính bơi về, cẳng chân chợt bị chuột rút, trong lòng anh hoảng hốt, uống một ngụm nước lớn, cố gắng giật giật cẳng chân nhưng căn bản không thể nào dùng lực.

"Cứu mạng..." Anh vừa há miệng nước liền tràn vào, lá phổi bị sặc từng trận khó chịu. Sự chú ý của đám người trên bờ lúc này đều đặt hết lên người cậu nhóc kia, không ai chú ý tới anh. Anh hít sâu mấy hơi để bản thân tỉnh táo lại, nhưng từng trận sóng biển đánh tới, đánh cho anh lay động không ngừng.

Không lẽ ngày hôm nay mình phải chết ở đây?

Ngay lúc này, anh thấy có người bơi về phía mình, bơi rất nhanh, không thấy rõ là ai. Anh thả chậm hô hấp, thử giật giật chân, vẫn là một trận đau nhức, thành thật chờ người kia lại đây.

Chờ người kia bơi tới, Thẩm Đình mới thấy rõ, là Hàn Vũ.

Thần sắc Hàn Vũ cực kỳ nghiêm túc, thậm chí có vẻ hơi hung ác, một tay đỡ Thẩm Đình bơi vào bờ. Hắn ôm rất chặt, khiến Thẩm Đình cảm thấy bản thân như sắp bị khảm vào trong người hắn.

Nhưng mà lực đạo này lại làm cho anh cảm nhận được sự chân thật trước nay chưa từng có.

Vào lúc này có thể phát hiện mình, quả nhiên chỉ có cậu ấy.

————————————————————

Chuyến đi Tam Á hữu kinh vô hiểm* kết thúc, Thẩm Đình trở về với cuộc sống công việc hằng ngày, Hàn Vũ trở nên bận rộn, không có thời gian tiếp tục quấy rối Thẩm Đình. Thẩm Đình mỗi khi nhìn bóng lưng hắn lại nhớ tới người vớt mình từ trong biển lên vào lúc ấy.

*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.

Có một loại tình cảm yên lặng nảy mầm, Thẩm Đình nhận ra rằng anh không thể kiểm soát nó.

Mấy ngày sau, Hàn Vũ thu xếp thêm một chuyến du lịch, khu nghỉ dưỡng của hắn chính thức đi vào hoạt động, cho nhân viên công ty đi trải nghiệm trước để tiện bề nghiên cứu mở rộng về sau. Thẩm Đình vẫn như cũ ngồi xe Hàn Vũ, nhưng tâm tình hoàn toàn không như trước.

"Anh thích chỗ đó hả?" Hàn Vũ hỏi.

Thẩm Đình gật đầu, anh đúng là rất thích nơi đó, tuy hồi ức lần đầu đến không tốt, nhưng những gian nhà gỗ lộng lẫy và tiếng chim ca trong rừng ở nơi đó lại làm cho anh rất mong nhớ.

"Lần này ở lại thêm mấy ngày đi." Hàn Vũ nhìn con đường phía trước, chậm rãi nói, "Lần trước không để anh chơi vui, về sau em bù lại."

Thẩm Đình nhìn góc nghiêng của hắn, tim đập lệch vài nhịp, thấp giọng đáp: "Ừm."

Đến khu nghỉ dưỡng, mấy nhân viên khác đều hưng phấn kéo hành lý đi chọn phòng, còn Hàn Vũ trực tiếp xách hành lý của Thẩm Đình đi về phía gian nhà gỗ đảo ngược. Thẩm Đình vốn cũng thích nơi đó, yên lặng đi theo phía sau hắn.

Nhà gỗ không giống với lần trước lắm, vốn là giường đơn nay lại to hơn một chút, Thẩm Đình ý thức được gì đó, cũng không nói gì, nhìn mãi thành quen.

"Lần này nhiều người quá nên không đủ phòng, "Hàn Vũ vừa đặt hành lý xuống vừa nói, "Em với anh một phòng, không có ý kiến chứ?"

Thẩm Đình: "Ý kiến của tôi cậu chịu tiếp thu à?"

Hàn Vũ: "Không tiếp."

Thẩm Đình quả thực muốn đá cho hắn một cước.

Làm một buổi liên hoan ở phòng ăn, mọi người đều uống chút rượu, Thẩm Đình uống không nhiều nhưng cũng có hơi choáng váng, ngồi một bên nhìn bọn họ high. Hàn Vũ vì mấy lần ra tay hào phóng đã giành được sự kính yêu của các nhân viên, ai cũng tranh nhau chúc rượu hắn, làm hắn vất vả mãi mới thoát ra được, suýt chút nữa nhào lên người Thẩm Đình, đi đứng cũng loạng choạng.

"Được rồi, đừng chuốc say cậu ấy nữa, say hỏng rồi về sau biết tìm đâu ra một ông chủ tốt như vậy đây." Thẩm Đình đỡ Hàn Vũ đùa giỡn, có người bắt đầu trêu ghẹo: "Ui, đây là đau lòng."

"Được rồi, mọi người giải tán thôi, không thấy ông chủ đã gục rồi sao, còn uống nữa sẽ làm loạn mất."

Mọi người cười to, Thẩm Đình không khỏi có chút nóng mặt, đỡ Hàn Vũ về trước.

Chính anh cũng có chút mơ hồ, nhưng vẫn cố hết sức đỡ Hàn Vũ, thang sắt trong huyền không mờ mịt nhìn qua rất không an toàn, Thẩm Đình có chút không dám đi. Bỗng nhiên Hàn Vũ kéo cổ tay anh, sãi bước đi lên, hoàn toàn không giống bộ dáng say rượu.

"Sao em..." Thẩm Đình bị kéo vào trong nhà, Hàn Vũ đóng cửa lại cười với anh, sắc mặt hơi hồng nhưng không mơ hồ chút nào.

"Tửu lượng của em rất tốt, sẽ không dễ say." Hàn Vũ đi về phía anh, "Bất quá, đám bọn họ nói đúng một câu."

Thẩm Đình ngơ ngác hỏi: "Nói cái gì?"

Hàn Vũ tiến tới gần, Thẩm Đình theo bản năng lui về sau, trực tiếp ngồi lên giường, Hàn Vũ áp đến, anh liền tự giác nằm xuống.

"Em muốn làm loạn."

Mắt nhìn mặt hắn cách ngày càng gần, tim Thẩm Đình đập như sấm, đại não đã không còn suy nghĩ được nữa, chỉ có duy nhất một ý nghĩ rõ ràng chính là.

Xong đời rồi!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!