"Một công tử con nhà quyền quý, đột nhiên rửa tay làm canh thang.
Trước kia đều có người hầu hạ, bây giờ lại lẻ loi một mình.
Có chút đáng thương."
Nàng nói như tự giễu, biểu tình trên mặt lại dịu dàng thắm thiết.
"Ngươi cảm thấy ta đáng thương?"
Sắc mặt Hứa Chuỗi Ngọc dần dần hòa hoãn, hắn cúi đầu, tiếp tục nhặt rau xanh trong giỏ.
"Quyết định là do ta tự chọn, ngươi không cần cảm thấy hổ thẹn."
Hắn kiên quyết như thế, lại càng khiến Hàn Ngọc Sanh cảm thấy đau lòng.
Thật ra nàng rất xót xa cho Hứa Chuỗi Ngọc.
Trước kia luôn cảm thấy hắn đáng thương đến cực điểm, trước khi chết, nàng cảm thấy người nam nhân này cả đời bi thảm là do ở cùng tên cặn bã như nàng.
Bây giờ Hứa Chuỗi Ngọc cảm thấy nàng là người tốt, bởi vì nàng chưa làm việc gì tổn thương hắn.
Cho nên khi nhìn thấy Hứa Chuỗi Ngọc hiện tại đơn thuần tốt đẹp như thế.
Nàng càng muốn biết Hứa Chuỗi Ngọc đời trước đã từng nghĩ như thế nào.
Nàng nắm bàn tay đang nhặt rau của hắn.
"Chúng ta vẫn nên thành thân sớm một chút thì hơn, ngươi cũng không thể không danh không phận ở cùng ta như vậy, sẽ bị người khác chê cười."
Nàng nói, ý cười trên mặt càng sâu.
* * *
Cơm chiều là do nàng và Hứa Chuỗi Ngọc cùng nhau làm.
Sống mấy đời người, trù nghệ của nàng so với người vừa mới vừa vứt bỏ thân phận công tử Hứa gia mà nói, chỉ có hơn chứ không kém.
Trù nghệ của Hứa Chuỗi Ngọc luôn rất kém, đến nay nàng còn nhớ rõ đời trước, khi mới vừa thành thân, Hứa Chuỗi Ngọc nấu cho nàng một bàn thức ăn, khiến nàng ám ảnh đến ngày hôm sau vẫn không thể ăn gì.
Nàng phụ trách nấu chính, Hứa Chuỗi Ngọc đứng một bên làm trợ thủ cho nàng, thỉnh thoảng giúp nàng lau mồ hôi trên trán.
Nàng nhìn Hứa Chuỗi Ngọc, hắn đang hết sức chuyên chú dùng khăn tay lau mồ hôi cho nàng, động tác lạ lẫm lại ôn nhu tinh tế, sợ làm đau nàng.
Nàng nhìn một hồi lâu, thật sự kiềm chế không được, xoay đầu hôn lên khuôn mặt của hắn.
Cử chỉ càn rỡ như thế, làm Hứa Chuỗi Ngọc hoảng sợ.
Hắn giơ khăn tay, ngơ ngác nhìn nàng, biểu cảm cực kì đáng yêu, nàng lại nhịn không được hôn lên bờ môi của hắn.
* * *
Cơm chiều rất đơn giản.
Tiền công bây giờ của nàng không nhiều lắm, không thể mua những thứ đắt tiền.
Trên bàn chỉ có một mặn một canh.
Rau củ là do đào được ở sau núi, canh là do nàng còn cố ý mua gà về hầm để Hứa Chuỗi Ngọc bồi bổ thân thể.
Ngôi nhà này còn nhỏ hơn phòng của Hứa Chuỗi Ngọc ở Hứa phủ, hắn vốn dĩ đã yếu ớt, ở đây lâu đối với thân thể hắn không tốt.
"Ngươi ăn nhiều một chút."
Trên bàn, nàng liên tục gắp thức ăn cho Hứa Chuỗi Ngọc.
Hứa Chuỗi Ngọc giơ chén lên, vẻ mặt khó xử.
"Ngươi gắp nhiều như vậy, ta ăn không hết."
"Ăn không hết thì để đó."
Nói xong, Hàn Ngọc Sanh lại tiếp tục gắp thức ăn cho Hứa Chuỗi Ngọc, đến khi thức ăn trong chén cao lên như một ngọn núi nhỏ mới hài lòng.
Hàn Ngọc Sanh đang chăm chú gắp thức ăn cho Hứa Chuỗi Ngọc, không để ý hắn đang trộm nhìn nàng, thấy nàng ôn nhu như vậy, hốc mắt lặng lẽ ửng đỏ.
Tuy nói ăn không vô, nhưng hắn vẫn cầm đũa, cố gắng ăn hết thức ăn.
* * *
Vài ngày sau, Hàn Ngọc Sanh và Hứa Chuỗi Ngọc đã chọn được ngày thành thân.
Nàng nhân ngày nghỉ cùng Hứa Chuỗi Ngọc đi trên đường chọn vài thứ chuẩn bị cho buổi lễ.
Tuy Hứa phủ không cấm Hứa Chuỗi Ngọc ra ngoài, nhưng nam tử vẫn nên ít ra phủ mới thích hợp.
Bởi vậy bây giờ có Hàn Ngọc Sanh đi cùng, Hứa Chuỗi Ngọc cười nhiều hơn mọi ngày.
"Chúng ta nên mua cái gì đây?"
Hứa Chuỗi Ngọc mải lo nhìn xung quanh, còn Hàn Ngọc Sanh luôn cố gắng che chở hắn không bị người khác va vào.
"Đầu tiên phải mua vải may đồ cưới, còn phải mua khăn voan đỏ.
À ngươi có biết may đồ cưới không?"
Đây là Hàn Ngọc Sanh cố tình hỏi.
Nàng biết rõ, trong tay nải của Hứa Chuỗi Ngọc có một kiện áo đỏ rực, là hồng y thành thân.
Nàng đã quên mất đồ cưới ở đời trước từ đâu mà có.
Nàng vừa dứt lời, liền nhìn thấy Hứa Chuỗi Ngọc thuần thục chọn một khúc vải.