Dấm Phu

Chương 51: Kiếp phù du như mộng



Buổi tối Hứa Chuỗi Ngọc nằm bên cạnh Hàn Ngọc Sanh ngủ rất say, nhưng Hàn Ngọc Sanh lại ngủ không an ổn, luôn lăn qua lộn lại, nhíu màu giống như đang gặp ác mộng.

Nàng đang mơ một giấc mơ rất kì lạ.

* * *

Lúc Hàn Ngọc Sanh tỉnh lại, vốn dĩ còn đang mơ màng, nhưng sau khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, lập tức thanh tỉnh.

Nàng trừng lớn mắt nhìn xung quanh, lại nhìn thân thể mình, cuối cùng vẫn không thể phủ nhận, bây giờ nàng đang ở trong một cái nhà giam.

Tất cả mọi thứ trong nhà giam, thậm chí đến vị trí của rơm rạ đều rất quen thuộc với nàng.

Đời trước nàng rất thích ngủ trên đống rơm này, nơi này đến chết nàng cũng sẽ không quên.

Lúc Hàn Ngọc Sanh còn đang quan sát xung quanh, lao ngục từ bên ngoài đi vào.

Phía sau ngục tốt là một nam nhân, thân hình cao dài ốm yếu, khá giống với Hứa Chuỗi Ngọc.

Dưới sự tò mò của nàng, người nam nhân này cũng đã đi đến trước cửa phòng giam.

Lúc nàng còn đang nghi ngờ nhìn chằm chằm nam nhân đứng trước mặt mình, sau khi hắn ngẩng đầu, đầu óc nàng lập tức trống rỗng.

"Thê chủ."

Hắn ngẩng đầu, hơi mỉm cười nhìn nàng.

Hàn Ngọc Sanh chỉ biết ngây ngốc đứng đó.

Nàng không hiểu, tại sao Hứa Chuỗi Ngọc lại xuất hiện ở đây.

Hơn nữa..

Nàng nhìn quần áo trên người hắn.

Vẻ mặt hiện tại của Hứa Chuỗi Ngọc cực kì tái nhợt, trắng bệch như bóng ma, trong nhà lao không có ánh sáng, nàng cũng không thấy rõ ràng.

Nàng chỉ nhớ rất rõ là quần áo trên người hắn bây giờ với quần áo hắn mặc đời trước khi đến thăm nàng giống nhau như đúc.

Cũng lôi thôi dơ bẩn như thế, trên người cũng có rất nhiều bùn đất.

Nhưng đầu tóc của hắn lại được chải gọn gàng, hoàn toàn không bị rối.

"Thê chủ, ta tới đón ngươi.

Huyện quan đại nhân nói ngươi có thể ra tù."

"Hả?"

Hứa Chuỗi Ngọc nói như vậy khiến nàng hoang mang.

Nàng hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nàng nhớ rõ ràng là nàng sẽ chết trên đoạn đầu đài, tại sao bây giờ lại thành được ra tù? Chẳng lẽ những gì nàng trải qua lúc trước đều là một giấc mơ?

"Còn không đi ra?"

Ngục tốt đứng bên cạnh bắt đầu không kiên nhẫn, đẩy mạnh Hứa Chuỗi Ngọc vào trong phòng giam.

"Thu dọn nhanh một chút rồi biến đi."

"Dạ, phiền ngài chờ một lát."

Hứa Chuỗi Ngọc bị đẩy như vậy, chân có chút lảo đảo, lúc Hàn Ngọc Sanh duỗi tay muốn nâng hắn dậy, hắn đã tự mình vịn vào hàng rào gỗ đứng dậy, vẻ mặt áy náy nhìn nàng mỉm cười.

"Thê chủ, để ngươi đợi lâu.

Bây giờ ta sẽ giúp ngươi dọn dẹp một chút, sau đó cùng nhau về nhà."

Hàn Ngọc Sanh thấy rất rõ ràng lúc hắn nói đến 2 chữ về nhà, nụ cười càng thêm chân thành vui vẻ.

Lúc nàng đi ra khỏi nhà giam, Hứa Chuỗi Ngọc vẫn luôn đi theo phía sau nàng, ôm bọc quần áo của nàng, đột nhiên nói.

"Thê chủ, đêm nay ngươi muốn ăn cái gì? Muốn uống nữ nhi hồng không?"

Hắn vừa đi vừa lải nhải phía sau, Hàn Ngọc Sanh đột nhiên đứng lại, trừng mắt nhìn hắn, Hứa Chuỗi Ngọc không biết nàng dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

"Hứa Chuỗi Ngọc!"

Hàn Ngọc Sanh thấy hắn vẫn luôn đi về phía trước, giống như đang dần dần biến mất trước mắt nàng, nàng đột nhiên cảm thấy kinh hãi, cuống quít gọi to, nhanh chóng đuổi theo.

Hứa Chuỗi Ngọc vẫn tiếp tục đi về phía trước, nàng nhanh chóng đuổi theo hắn, vươn tay nắm chặt tay hắn.

Đúng như nàng dự đoán, tay Hứa Chuỗi Ngọc vẫn lạnh lẽo như đời trước.

Khiến nàng nhịn không được run rẩy.

"Hả?"

Người bị nàng nắm chặt tay mới chậm bước chân lại, giật mình nhìn nàng, cúi đầu nhìn bàn tay bị nàng nắm lấy, sau đó cười thẹn thùng.

"Đang ở ngoài đường, sẽ có người thấy."

Lúc Hàn Ngọc Sanh muốn buông tay ra, hắn đột nhiên lại nói tiếp.

"Nhưng mà ta rất thích."

Hắn nói xong liền dựa vào người nàng, ôm lấy cánh tay của nàng, bước cùng bước với nàng đi về nhà.

Hàn Ngọc Sanh vẫn luôn quan sát hắn, cảm thấy Hứa Chuỗi Ngọc bây giờ rất khác với Hứa Chuỗi Ngọc nàng gặp sau này, hiện tại giống như là trải qua thống khổ bị nàng vứt bỏ, cho nên mới quý trọng ôn nhu và săn sóc mà nàng đối với hắn?

Hứa Chuỗi Ngọc dựa vào bên cạnh nàng, trên tay còn cầm một cái rổ, bộ dáng đi đường có chút tập tễnh.

Hắn tưởng Hàn Ngọc Sanh không thấy, nên luôn lén lút ngẩng đầu nhìn nàng, rồi lại trộm nhấp miệng cười cười.

"Còn bao lâu nữa mới đến nhà?"

Hai người bọn họ đã đi trên con đường vắng vẻ không dân cư này rất lâu rồi, nhưng vẫn không thấy có cái trấn nhỏ nào.

Nàng hơi mệt mỏi, nhịn không được hỏi Hứa Chuỗi Ngọc.

Hứa Chuỗi Ngọc dựa vào trong lòng nàng, nhỏ giọng nói.

"Sắp tới rồi, đi qua ngọn núi phía trước là được."

"Hả, còn phải trèo đèo lội suối?"

Nàng giật mình kêu lên.

Tuy nàng đoán được nhà mình cách ngục giam cũng không gần, đường xá cũng hơi xa, nhưng Hứa Chuỗi Ngọc cứ cách một ngày đều đến lao ngục, nàng còn tưởng rằng không cần đi qua núi là tới rồi.

Hứa Chuỗi Ngọc nhìn dáng vẻ này của nàng, trầm mặc một lát, mới nói.

"Cũng có thể không cần đi qua núi, nhưng mà hơi xa chút, phải đi hai ngày.

Nhưng nếu đi qua núi liền đến, thật sự."

Cuối cùng, Hàn Ngọc Sanh vẫn cùng Hứa Chuỗi Ngọc leo núi.

Đường núi rất khó đi, đêm qua lại vừa mưa xong, một mảnh lầy lội, bùn đất lại rất nhiều, rất nhiều lần nàng bị dẫm vào.

Lúc nàng còn muốn than thở gì đó một chút, xoay đầu lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Chuỗi Ngọc đang cố gắng dựa theo vách đá bò về phía trước, trên mặt lại bị cục đá quẹt vài cái, mu bàn tay cũng hiện ra gân xanh.

Không muốn, không muốn rời giường.

Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên dáng vẻ ngày xưa của Hứa Chuỗi Ngọc lúc làm nũng với nàng.

Tiểu công tử tay trói gà không chặt lúc trước, bây giờ lại biết cách leo núi, làm đáy lòng nàng có chút chua xót.

Sau khi đi qua ngọn núi, giống như Hứa Chuỗi Ngọc nói, đằng trước có một thị trấn nhỏ, là thị trấn ngày xưa nàng và Hứa Chuỗi Ngọc sinh sống.

Nàng đã mệt không chịu được, cùng Hứa Chuỗi Ngọc tìm nơi râm mát gần đó ngồi nghỉ tạm một chút.

"Chuỗi Ngọc."

Nàng nghỉ ngơi một lát, không nói gì, Hứa Chuỗi Ngọc cũng trầm mặc, híp mắt lại nhìn cách đó không xa.

Hàn Ngọc Sanh nhìn sườn mặt tuấn tú của hắn, trên mặt còn có vài vết sẹo.

"Hả?"

Nghe thấy nàng kêu tên mình, Hứa Chuỗi Ngọc xoay đầu nhìn nàng.

"Chuỗi Ngọc, bình thường ngươi đều..

Đều đi con đường này đến thăm ta sao?"

Nàng nắm chặt tay Hứa Chuỗi Ngọc, từ nãy đến giờ vẫn chưa buông ra.

Mặc cho nàng muốn ủ ấm như thế nào, tay hắn vẫn lạnh băng giống như trước.

Hứa Chuỗi Ngọc nhìn nàng cười cười, sau đó lại cúi đầu.

"Là một đại nhân quen biết chỉ đường tắt này cho ta, đúng là gần hơn so với đường bộ lúc trước."

"Vậy ngươi không thấy vất vả sao?"

Nàng nhịn không được hỏi.

Nắm tay hắn chặt hơn.

Nàng thật sự không được hiểu được sao hắn có thể nói về con đường núi mà chỉ cần sơ sẩy một chút liền sẽ mất mạng kia một cách thản nhiên như thế.

Một lát sau hắn lại nói.

"Đi quen sẽ ổn thôi.

Huống chi không phải bây giờ ngươi đã trở về sao? Sau này..

Chúng ta sẽ sống cùng nhau được không?"

Lúc nói câu này, Hứa Chuỗi Ngọc đã tạm dừng một chút.

Lúc nàng phản ứng lại, Hứa Chuỗi Ngọc đã đứng lên.

"Người đến lao ngục thăm ngươi cũng chỉ có ta, cho nên, ngươi không được lại nhớ đến những người khác.

Sau này toàn tâm toàn ý đối với ta, được không?"

Hắn đưa lưng về phía ánh mặt trời, ngũ quan chìm trong bóng tối, nàng không thấy rõ biểu tình của hắn như thế nào, chỉ biết bàn tay nàng đang nắm càng thêm lạnh băng, giống như rất sợ câu trả lời của nàng.

Nàng trầm mặc một lát, nắm tay hắn, từng bước từng bước trở về nhà.

"Được.

Ta hứa với ngươi.

Cho đến khi ta chết, bên cạnh ta cũng chỉ có một mình Hứa Chuỗi Ngọc ngươi."

Hắn nghe xong câu này của nàng nhịn không được cũng nắm tay nàng.

"Ngươi đã hứa rồi, không cho đổi ý nữa.

Nếu không..

Ta sẽ không tha thứ cho ngươi."

Những người trong thị trấn nhìn thấy bọn họ hình như không cảm thấy kinh ngạc gì, nhưng những người trong xóm lại có thái độ rất kì lạ, lúc nàng còn chưa mở miệng hỏi, bọn họ đều đóng chặt cửa phòng lại.

Ban đêm lúc nghỉ ngơi, Hứa Chuỗi Ngọc đã ngủ trước nàng, ngủ thật sự rất ngon lành, khóe miệng mang theo ý cười.

Lúc nàng nằm xuống, Hứa Chuỗi Ngọc liền nhích lại gần.

Đầu óc Hàn Ngọc Sanh rất tỉnh táo, không buồn ngủ, vì thế ngủ không được.

Đôi mắt nàng nhìn xung quanh căn phòng một lượt.

Trong sân vẫn còn cái lu nước, bình phong cũng có.

Hết thảy mọi thứ đều không có gì thay đổi.

Nàng lại cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu.

Nửa đêm về sáng Hàn Ngọc Sanh bị lạnh mà tỉnh lại.

Thân thể Hứa Chuỗi Ngọc ngủ bên cạnh nàng còn lạnh hơn ban ngày, khiến nàng đang ngủ mơ màng tỉnh lại, rất đáng sợ.

Cũng không biết là do nàng nhìn lầm hay sao, nàng cứ cảm thấy sắc mặt Hứa Chuỗi Ngọc rất kém, tái nhợt giống hệt tờ giấy trắng.

Buổi sáng thức dậy, người bên cạnh đã không ở bên cạnh, để lại một mình nàng nằm trên giường ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.

"Chuỗi Ngọc, Chuỗi Ngọc, Hứa Chuỗi Ngọc?"

Nàng gọi vài tiếng, trong phòng im ắng, không có ai trả lời nàng.

Hàn Ngọc Sanh để chân trần đi đến phòng bếp, nàng dựa vào cửa phòng bếp.

Trong phòng bếp một người cũng không có, chén đũa đều rất sạch sẽ đặt trong tủ gỗ.

Ánh mặt trời từ cửa sổ phòng bếp chiếu vào, khiến phòng bếp từ trong ra ngoài đều tràn đầy ánh sáng.

Nàng nhìn trong sân.

Đã rất lâu không có ai gánh nước đổ vào lu nước trong sân, nên có rất nhiều rêu xanh.

Nàng đi lên trấn trên mua bàn chải và bánh bao về, đem bánh bao vào phòng bếp hấp lại.

Sau đó cầm bàn chải dọn sạch sẽ rong rêu trong lu nước, rồi ra ngoài gánh nước đổ vào lu nước.

Sau khi ăn xong cơm sáng, cơm trưa, Hứa Chuỗi Ngọc vẫn không thấy bóng dáng.

Nàng tìm khắp mỗi góc trong thị trấn cũng không thấy hắn.

Lúc nàng trở về, hàng xóm xung quanh trước giờ luôn đóng chặt cửa, lại đang chỉ vào nhà nàng thì thầm to nhỏ.

Thấy nàng trở về ai nấy đều trầm mặc, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, khiến nàng cảm thấy khó hiểu vô cùng.

"Thê chủ, ngươi đi đâu vậy?"

Hứa Chuỗi Ngọc không biết khi nào đã ở trong phòng.

"Đi tìm ngươi."

Nàng cũng không hỏi hắn đi đâu, chỉ đưa một cái khăn lông sạch sẽ cho hắn lau mặt.

"Mặt ngươi rất dơ."

Nàng chỉ mặt Hứa Chuỗi Ngọc.

Hứa Chuỗi Ngọc nhìn nàng mỉm cười, nhận lấy khăn lông lau mặt.

* * *

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Hàn Ngọc Sanh tỉnh lại Hứa Chuỗi Ngọc vẫn không ở bên cạnh nàng, cũng không có trong phòng bếp.

Trên thị trấn cũng không thấy bóng dáng hắn.

Ngày thứ ba cũng như thế.

Cho đến ngày thứ tư, có lão thái gia gần nhà giống như nhìn không được nữa, mở cửa nhà ngăn nàng lại.

"Ta nói ngươi a.

Có một thân một mình, tại sao cứ muốn ở trong nhà này?"

Nàng nghe như vậy, buồn cười nhìn lão thái gia.

"Đây là nhà của ta, tại sao ta không thể ở?"

"Nhà ngươi? Ngươi không biết nơi này bị quỷ ám sao?.