Dấm Phu

Chương 56: Ở chung



Hàn Ngọc Sanh ở Lâm phủ một thời gian, tiên sinh quản lí mọi việc ở phòng thu chi họ Đổng, là người kinh thành.

Thời trẻ gia cảnh không tồi, nhưng sau khi song thân qua đời, lại thi rớt, tất cả mọi chi phí sinh hoạt trong nhà đều cần bà chi trả, Đổng tiên sinh liền tới Lâm phủ làm việc.

Bà cảm thấy mình không thích hợp làm quan, đối với việc làm quan cũng không hứng thú, ở Lâm phủ vừa làm đã qua mấy năm.

Sau khi Hàn Ngọc Sanh quen biết Đổng tiên sinh, Đổng tiên sinh mới nghe quản gia nói nàng là tới kinh thành đi thi, bây giờ đang chờ kết quả.

Lúc nghỉ ngơi, ngẫu nhiên Đổng tiên sinh sẽ hỏi thăm tình huống của nàng.

Đổng tiên sinh làm việc cực kì nghiêm khắc, nhưng là người ngoài lạnh trong nóng, bà đã giúp đỡ Hàn Ngọc Sanh rất nhiều, cũng giải thích rất nhiều việc ở kinh thành cho Hàn Ngọc Sanh, khiến Hàn Ngọc Sanh đối với bà cảm kích vạn phần.

Mấy ngày trước, nhà phu lang Đổng tiên sinh đến Lâm phủ tới tìm bà, Đổng tiên sinh đột nhiên gọi Hàn Ngọc Sanh lại.

"Ngọc Sanh, ta nhớ ngươi nói nhà ngươi ở Đào Hoa trấn phải không?"

Hàn Ngọc Sanh gật đầu, nghi hoặc nhìn bà.

Đổng tiên sinh nhìn nàng hơi mỉm cười.

"Vừa lúc, người nhà ta có việc phải đến đó một chuyến, ngươi muốn gửi hoặc nhắn gì cho người nhà không?"

Hàn Ngọc Sanh nghe như vậy, rất vui vẻ, liên tục gật đầu.

Nàng sớm đã muốn báo cho Hứa Chuỗi Ngọc biết tình cảnh bây giờ của nàng bao gồm công việc ở Lâm phủ, nhưng vẫn luôn không cơ hội, nàng lại lo lắng Hứa Chuỗi Ngọc ở nhà có suy nghĩ miên man hay không, rốt cuộc lâu như vậy cũng không có tin tức của nàng.

"Cảm ơn Đổng tiên sinh, thật sự cảm tạ."

Nàng hưng phấn đến mức hai tay không nhịn được cọ xát góc áo, lại quên trên tay đang cầm bút, mực nước trên bút liền dính vào quần áo, từng khối mực đen tuyền.

Đổng tiên sinh thấy bộ dáng này của nàng, nhịn không được lắc đầu.

Nàng đưa cây trâm gỗ và một bức thư cho người thân của Đổng tiên sinh, nhờ họ chuyển về quê cho Hứa Chuỗi Ngọc.

Đổng tiên sinh vẫn luôn ở bên cạnh nhìn Hàn Ngọc Sanh.

"Hoàn hồn, người đã đi xa rồi."

Hình như hôm nay tâm trạng của Đổng tiên sinh cũng không tồi, Hàn Ngọc Sanh phạm sai lầm nhỏ cũng không trách cứ.

"Nhìn dáng vẻ này, ngươi đối với phu lang ngươi cũng không tồi."

Đổng tiên sinh nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sung sướng.

Hàn Ngọc Sanh biết trong nhà Đổng tiên sinh có một vị hiền phu, vốn dĩ là công tử thế gia, bởi vì gia đạo sa sút, nên luôn chưa lập gia đình, cho đến khi có bà mối làm mai, mới gả cho Đổng tiên sinh.

Đổng tiên sinh cùng phu lang luôn tương kính như tân, cử án tề mi, mỗi người trong Lâm phủ đều biết chuyện này, nên người mới vào phủ như nàng cũng biết.

"Phải đối xử tốt với phu lang mới đúng."

Đổng tiên sinh biết được sự tồn tại của Hứa Chuỗi Ngọc từ trong miệng nàng, cũng biết Hứa Chuỗi Ngọc vì kiếm ngân lượng cho nàng thượng kinh đi thi mà ngày ngày đêm đêm vội vàng giúp người ta giặt quần áo đổi lấy ngân lượng.

Đổng tiên sinh cũng khen ngợi nàng có phu lang tốt.

"Dạ, ta sẽ."

* * *

Lúc có kết quả, Hàn Ngọc Sanh đã xin quản gia và Đổng tiên sinh đi xem.

Trước cửa viện khảo thí biển người đông đúc, không ít thí sinh đến xem kết quả.

Hàn Ngọc Sanh thật vất vả mới chen được lên phía trước, mới có thể nhìn thấy bảng kết quả.

Nàng liên tục tìm tên mình.

Lúc trở lại Lâm phủ, Hàn Ngọc Sanh còn có chút lâng lâng, quên mất đường đi.

Ngay cả quản gia kêu nàng, nàng cũng mất một lúc mới phản ứng lại.

"Ngươi.."

Quản gia thấy dáng vẻ này của nàng, thật cẩn thận dò hỏi.

"Như thế nào?"

Hàn Ngọc Sanh nhìn quản gia, cười.

"Có tên của ta.

Mấy ngày nữa sẽ thi đình."

Quản gia vừa nghe thấy liền vui vẻ.

"Ngươi thật đúng là.

Trách không được ta kêu ngươi nhiều lần, ngươi đều giống như không nghe thấy, thì ra là do quá vui mừng."

Quản gia nhìn nàng cười cười, mới để nàng vào phủ.

Nàng vừa vào Lâm phủ, liền đi thẳng đến phòng thu chi.

"Đổng tiên sinh, Đổng tiên sinh."

Nàng vừa vào cửa liền gọi to.

Đổng tiên sinh đang đứng ở cạnh cửa nhìn nàng.

"Nhìn ngươi kìa, không quy củ."

Đổng tiên sinh vẻ mặt nghiêm túc.

Cho đến khi Hàn Ngọc Sanh an tĩnh lại, Đổng tiên sinh mới hỏi.

"Đậu?"

"Dạ."

Hàn Ngọc Sanh dùng sức gật đầu.

"Mấy ngày nữa sẽ thi đình."

Đổng tiên sinh nhìn nàng một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

"Ngươi cũng rất giỏi.

Thứ ta phải nỗ lực rất lâu, ngay lần đầu tiên ngươi đã đạt được, thật đúng là khiến người khác hâm mộ."

Đổng tiên sinh nhìn nàng giống như đang suy tư cái gì, cuối cùng cũng cười.

"Chuẩn bị mấy ngày nữa thi đình cho tốt.

Làm xong việc thì cố gắng đọc sách đi."

* * *

Hàn Ngọc Sanh không phải lần đầu tiên tham gia thi đình, nên so với những người khác, nàng hoàn toàn trấn định tự nhiên, không có dấu vết rối loạn, thế cho nên khi gặp Nữ hoàng của Đại đường cũng không hoảng loạn.

Đối với cách trả lời những câu hỏi của Nữ hoàng sao cho thật khéo léo, vừa không đắc tội Nữ hoàng vừa có thể hoàn mỹ thể hiện bản thân, từ lâu về trước, Hạ Vân Hoàn đã giúp nàng chuẩn bị tốt hết tất cả mọi thứ.

Người thi đình đều rất xuất sắc, Hàn Ngọc Sanh cũng không phải là người kém cỏi nhất, nhưng cũng không phải giỏi nhất.

So với nàng, Canh Xán Hoa có vẻ nổi bật hơn, thậm chí còn khiến người trước mắt sáng ngời.

Lúc Hàn Ngọc Sanh cảm thấy chỉ vừa mới bắt đầu, thi đình đã kết thúc.

Kết quả thi đình một tháng sau mới công bố trên hoàng bảng.

Lúc người trong quan phủ đến Lâm phủ, Hàn Ngọc Sanh còn đang vùi đầu làm việc.

Lúc Đổng tiên sinh kéo nàng ra cửa, nàng còn chưa phản ứng, chờ nàng lấy lại tinh thần, đã bị Đổng tiên sinh ấn trên đất quỳ tiếp chỉ.

"Đổng tiên sinh, ta trúng Thám Hoa?"

Lúc quan sai rời đi, nàng ngây ngốc tiếp chỉ.

Đổng tiên sinh dùng vẻ mặt hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng.

Thánh chỉ ban cho nàng một chức quan ở một huyện nhỏ, quan cư bát phẩm, ba ngày sau sẽ khởi hành đi nhậm chức.

Nàng không thể không xin từ chức ở Lâm phủ, cũng chào từ biệt với Đổng tiên sinh.

"Cố gắng cho tốt.

Nếu có vấn đề gì khó giải quyết, có thể viết thư thảo luận với ta."

Đổng tiên sinh vỗ vai nàng, có chút cảm khái.

Hàn Ngọc Sanh dùng sức gật đầu.

Trước khi đi, người Hàn gia tới tìm Hàn Ngọc Sanh.

"Có chuyện gì?"

Ngọc Hoan đứng trước mặt nàng, giống như có chút không biết nói gì.

Hàn Ngọc Sanh đợi nửa ngày, mới nghe hắn mở miệng.

Hắn nói.

Nghe nói ngươi đậu Thám Hoa.

"Đúng vậy.

Thì sao?"

Nếu có thể, nàng tuyệt đối sẽ không nói chuyện với người nam nhân này.

Nàng cho rằng qua mấy năm, thù hận trong lòng nàng đã sớm bị những việc nhỏ nhặt chôn vùi, nhưng khi nhìn thấy người nam nhân này, nàng đều sẽ dâng lên một xúc động muốn bóp chết hắn.

"Ta mừng cho ngươi."

Dứt lời, còn ngửa đầu nhìn nàng, dáng vẻ nhu nhược đáng thương khiến Hàn Ngọc Sanh càng thêm bực bội.

"Đừng ở đây làm bộ làm tịch.

Năm đó ngươi hãm hại phụ thân ta cũng không phải vẻ mặt này.

Diễn thật sự rất giống, không hổ là con của ca kỹ, ghê tởm vô cùng."

Nàng cũng không muốn cho hắn thể diện.

Nếu hắn không xuất hiện trước mặt nàng, còn cố ý chọn vào ngày cuối cùng nàng ở kinh thành, có lẽ nàng sẽ để lại một chút khẩu đức.

Sau khi nam nhân này nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt như hoa mặt nháy mắt biến thành tro tàn.

Hầu hạ nàng mấy năm, hắn ghét nhất người khác nhắc tới thân phận của mình, làm chủ tử cũ của hắn, nàng là người biết rõ nhất.

"Ngươi..

Không phải đã đồng ý với ta sẽ không bao giờ nhắc đến việc này sao?"

Vốn dĩ Ngọc Hoan còn đang tươi cười đã mang theo tức giận.

Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn cười lạnh, xoay người rời đi.

Mỗi lần hắn xuất hiện trước mặt nàng, vĩnh viễn sẽ luôn gợi lên những việc nàng đã từng cố gắng quên đi.

Bởi vì nàng vô dụng, mới khiến nam nhân sinh ra nàng chết oan uổng.

Rõ ràng là trong sạch, Ngọc Hoan lại vu oan nàng không phải là người Hàn gia, mà là do nam nhân kia cùng nữ nhân khác thông đồng sinh ra.

Mà người nam nhân sinh ra nàng cũng ép dạ cầu toàn, ngay cả giải thích cũng không có liền chết đi.

Có lẽ người nàng gọi là phụ thân đã sớm muốn thoát khỏi Hàn gia, thoát khỏi gánh nặng là nàng cho nên mới dễ dàng chết đi như vậy.

Nữ nhân hắn yêu không cưới hắn, hắn lại gả cho kẻ thù hắn hận nhất, cũng coi như là một loại trả thù đi.

Nàng làm quan của một huyện nhỏ, kinh thành và Hàn gia cũng còn liên quan gì đến nàng nữa.

Trước khi đi Ngọc Hoan lại nói cho nàng một việc.

"Hắn chôn trên núi cách Hàn gia không xa."

Nàng sửng sốt, ngơ ngác nhìn bóng dáng Ngọc Hoan đang dần đi xa..