Dân Chơi

Chương 10: “Em muốn công năng toàn vẹn cơ.”



Không có anh đẹp trai cao ráo nhiều tiền nào hết, Hàn Triệt lừa tôi, chỉ vì kéo tôi ra ngoài cho đủ số người ăn đêm.

Bọn họ vừa chơi bóng rổ xong, từ sân bóng đi ra ngoài. Mập mệt đến mức xuống xe còn phải đỡ chân, Hàn Triệt vỗ vỗ tấm lưng dày rộng của anh ta: “Thể lực của cậu đúng là...”

Mập phản bác: “Còn hơn cậu nhiều, làm con gái nhà người ta mệt chết.”

Hàn Triệt ho nhẹ một tiếng cắt ngang anh ta, đẩy anh ta vào trong, hùng dũng ngồi ra phía ngoài. Tôi ngồi đối diện hai người họ, nghi ngờ nhìn chằm chằm Hàn Triệt: “Làm ai mệt chết?” Chắc chắn không phải tôi.

Hàn Triệt cúi đầu nghịch điện thoại di động: “Cậu ta nói lung tung đấy.”

“Đúng đúng đúng, tôi nói lung tung thôi.” Mập pha trò, thấy phục vụ không tới hỏi chúng tôi gọi món gì, anh ta dứt khoát đến chỗ ông chủ đang xâu xiên, hỏi xin thực đơn.

Chờ Mập đi rồi, tôi chống hai tay, rướn người đến trước mặt Hàn Triệt, cắn răng nghiến lợi: “Anh lại lừa em cái gì nữa.” Tôi vừa thấy Hàn Triệt hiếm khi lảng tránh!

“Không phải…” Anh cố ý nhìn thoáng qua chỗ Mập, dáng vẻ khổ não, cau mày thở dài: “Anh không tiện nói chuyện này cho anh em mình.”

“Vậy anh ấy vừa nói cái gì?”

“Các cô gái cứu vãn lòng tự trọng cho anh, khoác lác giùm cho anh. Như anh nói rồi mà, em gặp phải thằng nào không được thì em cũng sẽ không đi nói oang oang khắp nơi đâu.” Thấy tôi ngẩn ra, anh căng thẳng nói: “Em nói cho người khác biết anh không được à?”

Tôi lắc đầu thật mạnh. Tuyệt đối không nói, chủ yếu là tôi không biết nói cho ai. Quan hệ giữa tôi và anh là không tưởng, nào có điểm nào giao nhau.

Anh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Anh nói chuyện này với em là vì em tốt bụng, người khác không nhất định cảm thấy như vậy.” Anh làm bộ sửa sang lại chiếc cà vạt không hề tồn tại: “Em cũng biết đấy, người thành công như bọn anh không thể có loại scandal này.”

Anh nói lời này tự nhiên không gì sánh được, cũng có vài phần có lý. Nhưng không hiểu sao tôi cứ cảm thấy như anh đang diễn trò. Tôi nhìn anh chằm chằm vài giây: Được thôi, là tôi suy nghĩ nhiều.

“Okay.” Tôi đá anh: “Anh đẹp trai cao ráo nhiều tiền đâu!”

“Ngay trước mặt em nè!” Anh cười với tôi, còn nhe hàm răng trắng bóc ra làm lóa mắt tôi.

Dưới gầm bàn, Hàn Triệt kẹp lấy bắp chân của tôi, tôi xoay mắt cá chân, cố gắng giãy dụa, trong lúc đó gót giày trượt ra, tôi mất cảm giác an toàn đi tìm giày, nhưng động tác mập mờ vẫn không dừng lại.

“Em muốn công năng vẹn toàn cơ.” Tôi cắn răng nhấn mạnh.

Điều kiện của Hàn Triệt rất tốt, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là một người phụ nữ bình thường mà. Tôi còn chưa nghiên cứu sâu về phương diện thế giới kia bao giờ, không định chấp nhận đâu. Tôi thích hư vinh, tham cái đẹp, còn rất mong đợi thế giới “thịt thà”.

Anh không coi ai ra gì, dùng chân kẹp chắc chân tôi, cọ tới cọ lui. Ban đầu tôi không quen lắm, nhưng lát sau gan bàn chân lại sinh ra cảm giác buồn buồn.

Anh nhìn tôi chằm chằm, đầu lưỡi gian tà dao động trên cánh môi. Tôi cắn môi để mặc cho chân anh linh hoạt trêu chọc, duy trì vẻ mặt nghiêm túc đến tận khi Mập quay lại.

Khoảnh khắc anh đứng dậy buông chân tôi ra, tôi vội rút chân về, trong lòng mắng thầm người đàn ông này nên bị ED lắm, miễn cho hại người.

Hơi thở của tôi hơi rối loạn, sợ bị phát hiện nên cúi đầu tỉ mỉ thưởng thức trà lúa mạch suốt một hồi lâu, không để ý đến nụ cười xấu xa đầy hàm ý của Hàn Triệt.

Mập nhận điện thoại, nói với Hàn Triệt rằng người kia không tới.

Anh ta dùng hai tay ôm đầu, buồn bực ngả lưng ra ghế dựa, chửi thề: “Đệch! Cóc có đứa nào!”

“Sao cơ?”

“Thì có ba chúng ta thôi.” Hàn Triệt lại duỗi chân trêu chọc tôi: “Đi karaoke suốt đêm nhé?”

Tôi là một con dạ miêu siêu cấp, thức thâu đêm cũng không phải chuyện gì khó, nhưng ba người đi karaoke...

Tôi lộ vẻ mặt khó xử: “Anh có mỗi Mập là bạn à?” Hôm nay là thứ sáu đấy.

Anh ném di động lên bàn, tức giận nói: “Em cứ đến tuổi của anh mà xem, giờ này gọi được bao nhiêu bạn già ra ngoài đâu chứ.”

Bắt đầu nướng thịt, Mập vừa chuyển đĩa thịt vừa lắc đầu lia lịa: “Chắc mấy năm nữa tôi cũng cưới vợ sinh con thôi. Nếu không sẽ không còn vui nữa, hoặc là chỉ chơi đùa với mấy em nhỏ tuổi thôi.” Anh ta chắt lưỡi thu hút sự chú ý của tôi: “Em mấy tuổi?”

“Hai mươi hai.”

Mập cười xấu xa với Hàn Triệt: “Súc sinh!”

Đồ nướng của thành phố M chẳng bõ nhai, thịt thái rất nhỏ, ngô cũng xâu thành từng viên, quan trọng nhất là không có bầu không khí, ông chủ nướng xong bưng lên, tôi không có cảm giác tham dự. Phương Bắc vừa ăn vừa nướng ồn ào, náo nhiệt hơn.

Tôi vừa nói vậy xong, Hàn Triệt lập tức tiếp lời: “Được, lần sau đi chung.”

Tôi bĩu môi. Thôi khỏi, tôi cũng biết ‘lần sau’ của người trưởng thành xa xôi cỡ nào.

Hàn Triệt đưa tôi về đến dưới nhà theo lệ thường, rõ ràng mới một lần mà đã ăn ý như vậy.

Lúc anh xoay người, tôi cũng quay đi luôn, không ai buồn khách sáo.

Lên tầng, tôi mở cửa sổ, nhìn bóng lưng lẻ loi của anh hòa vào bóng đêm, không khỏi thở hắt ra một hơi. Anh đẹp trai cao ráo nhiều tiền lại còn cô đơn là vô duyên với tôi rồi.

Con người Hàn Triệt cũng tốt, bởi vì tôi cảm thấy anh tán gái chỉ xuất phát từ cô đơn, mà tôi thì không nằm trong phạm vi ‘gái’, coi như nửa anh em. Thế nên tôi mới mặt dày đòi anh giới thiệu bạn trai cho tôi.

Anh không vui, hỏi tôi anh không tốt chỗ nào?

Tôi gửi một đống dấu chấm hỏi cho anh. Người anh em, không phải chính anh là người rõ ràng nhất anh không tốt ở điểm nào à.

Tháng bảy, tôi đăng ký một khóa yoga, từ phòng yoga nhiệt độ ổn định bước ra ngoài trời ba mươi tám độ, cảm giác như đi vào trong máy điều hòa không khí vậy.

Tôi không gặp Hàn Triệt suốt cả tháng sáu. Anh có hẹn tôi một lần, nhưng khi đó tôi chưa quen yêu cầu của khách, phải thay đổi thiết kế một lần, thành ra từ chối buổi hẹn.

Không ngờ thế giới của dân chơi lại bạc bẽo đến vậy, mới một lần không tham gia mà đã không còn phần của tôi nữa. Quả nhiên không có tình bạn khác giới. Tôi nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng vẫn trò chuyện với anh trên mạng.

Anh tới Hợp Phì một chuyến, tham gia hoạt động bộ phận cầu đường. Có người nói có trao giải, tôi hỏi anh có được thưởng không?

Anh nói cho tôi biết, lĩnh vực cầu đường này vốn dĩ doanh nghiệp nhà nước sẽ chiếm phần lớn, doanh nghiệp tư nhân chỉ chia nhau bát canh để uống thôi, tham gia hoạt động chỉ vì mở rộng mạng lưới quan hệ.

Tôi luôn cảm thấy người không thiếu tiền thì nên đi làm nhà nước: [Thế sao anh không làm nhà nước?]

[Lúc tốt nghiệp đi một thời gian rồi, mỗi tháng hai nghìn tệ, em nghĩ có được không?]

[Nhưng làm tư nhân mệt hơn chứ.]

[Xem mục tiêu cá nhân thôi. Anh không thích gò bó quá, giờ quản lý team phải chịu áp lực lớn, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, nhưng được cái tự do. Đúng rồi, tháng này mới có hai em trai mới đến, xấp xỉ tuổi em đấy, muốn làm quen không?]

[Có!] Tâm tình tôi lập tức sáng trong trở lại!

[Dự phòng trước nhé, nhân viên ngành kỹ thuật bọn anh tương đối nhàm chán đấy.]

Tôi toàn tiếp xúc dân nghệ thuật, lơ đễnh đáp: [Nhàm chán như anh là được rồi.]

Anh đáp trả một icon nguýt mắt: [Yêu cầu cao quá đấy.]

Nửa tiếng sau, tôi nghĩ đến một vấn đề: [Thậm chí em còn không biết anh làm công ty nào.]

[Lần sau cho em một tấm danh thiếp mạ vàng của anh.]

Tôi giặt sạch đồ tập yoga, đang phơi đồ thì nghe được tiếng động vật, lập tức làm nhanh nhanh chóng chóng rồi vội chạy vào phòng.

Bạn chung nhà chẳng những mang theo bạn trai mà còn nuôi một con Golden Retriever, đáng thương cho con chó to đáng yêu vô cùng, nhưng tôi lại sợ chó. Bình thường cô bạn sẽ khóa chó trong phòng, nhưng thỉnh thoảng nó buồn chán sẽ tông cửa, tiếng động dọa cho tôi khiếp vía… Chó to như thế, chắc chắn cửa không khóa được nó.

Tôi vừa trang điểm vừa nghĩ ngợi, hợp đồng nhà còn nửa năm nữa, hết hạn là tôi đổi nhà luôn.

Lúc đón xe đến quán karaoke, tôi mới biết lần này có bao nhiêu người!

Một chiếc phòng riêng rộng rãi xa hoa đầy người, đội của Hàn Triệt lớn mạnh nhanh quá đấy. Tôi thấy Mập trước, đầu anh ta bắt mắt nhất. Anh ta đang cầm một lon Pepsi đứng bốc phét ở cầu thang giữa tầng một và tầng hai. Tôi vỗ nhẹ anh ta, lên tiếng chào hỏi.

Anh ta cực kỳ nhiệt tình: “Em gái, lâu rồi không gặp!” Anh lại chỉ Hàn Triệt đang gác chân dài ngồi tít góc trong cùng: “Kia, thằng ranh đấy ở kia kìa.”

Tôi gật đầu, thở dài nói: “Hơn một tháng không gặp, các anh tìm được nhiều người như vậy tới chơi chung cơ à!” Chẳng trách tôi bị đá ra rìa.

Mập nhíu mày lắc đầu: “Làm gì có. Chỗ này tôi chỉ biết vài người của công ty Hàn Triệt thôi, người khác đều là bạn của bạn, hoặc là công ty hợp tác với cậu ấy.”

Tôi hiểu rõ, đi về phía Hàn Triệt. Nói thật lòng, một tháng không gặp, tôi lại sinh ra cảm giác lúng túng như lúc gặp lần đầu, may mà anh thể hiện vô cùng thân thiết, kéo tôi ngồi xuống ghế, còn mình thì duỗi đôi chân dài, gác lên tay vịn sô pha. Anh nói xin lỗi: “Em gái, hôm nay để em bắt hụt rồi.”

“Sao cơ?” Tôi cau mày.

“Em trai mới đến phải tăng ca!”

Hôm nay hiếm thấy anh mặc một món đồ mà tôi nhìn ra thương hiệu. Sơ mi trắng Cowboy, sạch sẽ như thiếu niên. Tính dại trai của tôi chợt nổi lên, gật đầu nói: “À, không sao.”

“Sao em không hỏi vì sao bọn họ phải tăng ca?” Anh ra vẻ mong đợi.

Tôi mím môi: “Tăng ca còn có thể vì sao nữa?” Người làm công chưa hoàn thành công việc chứ sao.

“Anh bắt đấy.” Anh nở nụ cười đắc ý với tôi, thấy vẻ dịu dàng trên mặt tôi vỡ nát, sắc mặt anh càng thêm kiêu ngạo.

“Đồ hâm.”

“Em nghĩ thử xem, chẳng may em với cấp dưới của anh ưng nhau, thế là cậu ta sẽ thành người có quan hệ rồi. Sau đó anh không phạt được, không mắng được. Vẫn là thôi đi…” Anh vung tay lên: “Nhưng ở đây thiếu gì đàn ông, tự em nhìn xem.”

Tôi bị mấy chữ “người có quan hệ” dỗ ngoan, bắt đầu đi chọn phi tần thật.

Hàn Triệt chắc chắn tôi sẽ không tìm được người đúng ý, nhưng hôm nay tôi đeo thạch anh hồng, rất hữu hiệu trong việc tìm hoa đào. Sau hai bài hát, tôi bị chất giọng dễ nghe của một cậu trai thu hút, đang định cầm hai chai Rio chủ động xuất kích thì lại thấy người ta đến gần!

Chúng tôi có vẻ cùng sở thích nghe nhạc, đều thích Châu Kiệt Luân. Đúng vậy, thời buổi này lôi Châu Kiệt Luân ra thì ai cũng là tri kỷ. Đối phương thấy tôi thích còn cố ý chọn bài Thất Lý Hương, tôi cười tủm tỉm nghe, cảm giác như quay lại vườn trường vậy.

Người này tên là Hồ Mẫn, cũng làm cầu đường. Tôi hỏi anh ta có giống Hàn Triệt không?

Anh nói nghề của anh phải chạy thực địa nhiều hơn, sau đấy còn nói cho tôi nghe phân công trong ngành cầu đường. Tôi gật đầu ra vẻ nghe hiểu, tiếp tục nhìn về phía MV trên màn hình.

Trước khi vào nhà vệ sinh, Hàn Triệt nhìn thoáng qua hai chúng tôi, sau đó di động của tôi rung lên.

[Ra ngoài chút đi.]