Dân Chơi

Chương 7: “Ngay cả 21 giờ đi ngủ cũng là giả.”



Tôi về nhà rửa mặt, màn hình máy tính vẫn còn đang sáng, hình ảnh là bộ phim Hàn đang chiếu dở một nửa.

Tôi không chút nghĩ ngợi, lên mạng vào Baidu, search ED.

Tôi xem từ điển bách khoa Baidu xong thì vỗ gáy cái bép, tự phỉ nhổ bản thân. Nghĩ gì không biết, có là thật thì cũng mắc mớ gì tới tôi đâu! Chẳng lẽ lại muốn cúng trai tăng?

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng tôi vẫn mất ngủ.

Trước khi ngủ, tiềm thức của tôi vẫn lặp đi lặp lại hình ảnh anh gạt nước mắt vì cười rạp trên tay lái, nhún vai với tôi, đổi thành cười khổ: “Em cảm thấy có gã trai nào lại đem chuyện này ra đùa không?”

Đúng vậy, người không được còn phải mạnh mồm nói được, huống chi “phần cứng” của người này rất tốt, cần gì nói dối một chuyện không có hàm lượng kỹ thuật như vậy để tán gái.

Tôi trầm lắng hồi lâu, tham gia xã giao, đắm chìm trên internet cũng không thể cứu adrenalin của tôi.

Có một anh chàng ở công ty cùng tầng theo đuổi tôi, cùng đi ăn bữa cơm. Đối phương là người thành thật, nhưng mùi mồ hôi thì cứ ngây ngấy, rất khó ngửi. Tôi kéo dài thời gian đáp lại tin nhắn, coi như lịch sự xa cách. Một ngày nào đó, tôi bỗng nhận ra, hành vi này của tôi có khác gì Hàn Triệt, à không, khác gì Hàn Triệt* đâu.

(*: Hai chữ Triệt khác nhau)

Về phần Hàn Triệt, tôi coi như mình được dạy một khóa miễn phí. Dù sao đâu phải ai gặp trai hư đều có thể thoát thân nguyên vẹn.

Nhưng con người vẫn luôn một loại sinh vật cảm tính, lãng phí nhiều ngày đêm như vậy, hao tổn bao nhiêu nhiệt tình trên người anh, khó tránh khỏi sinh ra ảo giác thất tình. Thỉnh thoảng, khi tôi đi bộ trên đường vào ban đêm, ngang qua con phố nào đó, ngọn đèn đường nào đó đều sẽ ngẩn ngơ nghĩ đến anh. Sau đó tôi vội lắc đầu, bật cười tiếp tục dấn thân vào đời thực.

Tôi muốn yêu đương, yêu đương theo kiểu nghiêm túc.

Trước kia tính tình chữa vững, lòng bao dung nhỏ. Sinh viên đều nghèo, tôi không chịu nổi đám con trai bủn xỉn keo kiệt, vừa xót tiền lại vừa xấu hổ thẹn thùng, ăn chung với nhau vài bữa cơm là tôi đã đánh trống lui quân ngay.

Chị họ nói người như tôi chắc chắn không muốn phát triển với mã “cổ phiếu tiềm năng”, không ăn được cay đắng không chịu nổi nghèo. Kiểu của tôi chỉ có thể tìm kiếm cổ phiếu tối ưu. Tôi cực kỳ đồng ý với chị ấy, nhưng lại không biết rằng, kiếm một loại cổ phiếu tối ưu chẳng khác nào lên núi đao xuống biển lửa, độc hơn cả p2p*, đả kích hết tầng này đến tầng khác.

(*: Dịch vụ cho vay trực tuyến ngang hàng – Peer to Peer Lending. Một bên đứng ra làm trung gian, kết nối người đi vay và người cho vay. Người đi vay và người cho vay có thể giao dịch trực tiếp với nhau mà không mất nhiều thủ tục, thời gian giao dịch nhanh chóng. Nhưng người cho vay sẽ phải chịu rủi ro khi người đi vay không trả được tiền, hoặc bên trung gian không chịu trách nhiệm, cuối cùng dẫn đến mất tài sản.)

Tôi đăng ký phần mềm kết bạn, chẳng những chất lượng so le không đồng nhất, mà lướt cả trăm người mới tìm được một người thuận mắt. Nói qua lại vài câu thì hoặc là thành thật nhạt nhẽo, không thì cũng là kiểu trắng trợn táo bạo. Đi ngàn dặm cuối cùng cũng tìm được một người thú vị, nhưng rồi lại phải thấp thỏm không biết có phải Hàn Triệt thứ hai không.

Đương nhiên, gặp mặt mới biết tôi suy nghĩ nhiều rồi, đàn ông cũng biết chỉnh sửa ảnh! Không phải muốn tìm là tìm được người hội tụ đầy đủ điều kiện “phần cứng” và óc hài hước như “Hàn Triệt”.

Lần tiếp theo Hàn Triệt liên hệ với tôi là ba tháng sau đó... Trên Douban.

Thời gian này tôi có theo dõi Zhihu của anh. Anh dùng trang web kia rất thường xuyên, tôi còn tưởng anh không chơi Douban nữa, không ngờ người này lại bình luận cho tôi.

Tôi chia sẻ một bộ phim, nói đêm nay xem, đăng lên trạng thái mới. Nửa tiếng sau thấy anh bình luận: [Xem một mình à?]

Tôi không trả lời, đến tối khi xem phim thì có tin nhắn Douban. Được rồi, tôi thừa nhận, tôi vẫn luôn đợi.

Giữ liên lạc với một người thú vị lắm tiền cũng không xấu. Anh ta là trai đểu thật, nhưng chưa đểu đến mức không biết giới hạn. Tôi cũng chỉ vừa chạm tới ranh giới kia thôi, đã kéo phòng tuyến trong lòng rồi, không sao, không sao đâu.

Tôi có phần tự cho mình là đúng, tự yêu nhan sắc của mình, còn tưởng bản thân có năng lực nắm trong tay tuyệt đối chuyện nam nữ.

Hai mươi hai tuổi là độ tuổi chẳng biết cái khỉ gì nhưng lại tưởng bản thân biết tuốt. Là độ tuổi tôi gặp được người đàn ông quái dị thay đổi hoàn toàn thế giới sau này của mình.

Tôi còn tưởng ba tháng yêu trên mạng là khúc quanh co trên đường tình cảm của mình cơ, nào ngờ người này lại là đường tắt.

Anh hẹn tôi đi bar, tôi dài giọng nói mình không đi uống rượu với đàn ông, nguy hiểm lắm.

Anh gửi cho tôi dấu hỏi chấm: [Anh cũng tính là đàn ông á? Anh không ngờ hình tượng của mình trong lòng em lại cao thế đấy.]

Thử hỏi lực sát thương khi một anh đẹp trai hài hước tự giễu bản thân lớn nhường nào? Tóm lại là mấy lời này dễ dàng đánh bại thói lập lờ không quyết của tôi.

Tôi choáng váng đầu óc, đờ đẫn chuẩn bị xuất phát.

Bên ngoài ánh đèn rực rỡ, Hàn Triệt đứng trong làn gió đêm, anh mặc áo bành tô dài màu trắng, tà áo phấp phới. Dáng anh đứng ngậm điếu thuốc trông hệt như Đinh Lực cạnh Hứa Văn Cường thời kỳ huy hoàng vậy. Ánh mắt của anh hờ hững rà quét, hoàn toàn lướt ngang qua tôi giữa sóng người. Được thôi, trông rất có phong cách nam chính, nhưng phong cách mặc đồ thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Tôi bước tới trước mặt anh, quơ tay trước ánh mắt mờ mịt của anh. Lúc này anh mới tập trung ánh nhìn: “Trang điểm à?”

“Anh tán gái mà miệng mồm như thế à? Không ED thì cũng chẳng cô nào thèm.” Tôi biết người này thích kiểu trong sáng thuần khiết, nên tôi dứt khoát trang điểm kiểu quyến rũ lả lơi luôn.

Anh đưa điếu thuốc lá đến bên môi tôi: “Hút không?”

“Không hút.” Tôi ghét mùi thuốc lá.

“Nói cho cùng thì có trang điểm lòe loẹt đến đâu, tận sâu bên trong vẫn là cô gái ngoan ngoãn trong sáng.” Anh ôm vòng lấy eo tôi, kéo tôi vào chốn ồn ào rực rỡ. Tôi cố gắng giãy dụa, vừa tránh được người đi thì chợt bị tiếng gọi cao vút của người dẫn chương trình dọa cho giật thót, rụt thẳng vào lòng Hàn Triệt. “Cô Trương tại ghế dài số tám mở một chai Royal Salute!”

Lần này là lần tiếp xúc thân mật nhất giữa chúng tôi tính tới bây giờ. Lần trước chuồn chuồn lướt nước nên tôi đều cảm thấy là trò con nít thôi, không coi là thân mật.

“Bên này chơi khá sớm đấy.”

Tay anh rất nghiêm chỉnh, khiêng tôi như khiêng bao cát, dẫn thẳng vào bên trong, cũng không sờ loạn.

Trong bar chen chúc mà ồn ào, cứ như nhà hàng cao cấp bị người ta chen lúc nha lúc nhúc. Trung bình trên đầu mỗi người đàn ông đều có một phần ba bình keo xịt tóc, hơn một nửa phụ nữ nhuộm tóc đủ thể loại màu. Hồi đại học tôi cũng đi bar vài lần, nhảy disco, đi cùng toàn bạn học nên đương nhiên không thể buông thả bản thân được, chỉ chơi bậy chơi bạ thôi.

Tôi thừa nhận mình rất hướng đến thế giới cao cấp của người trưởng thành. Nhưng tôi ở đây chưa được năm phút là đã bắt đầu khủng hoảng rồi.

Câu chuyện nữ sinh viên lỡ sa chân khi đi bar với tên tay chơi quen qua mạng? Trên đầu tôi nảy ra một dấu chấm hỏi. Dưới ánh đèn nhoang nhoáng lập lòe, mặt đám trai gái đều bành trướng thành yêu ma quỷ quái, hiệu ứng đặc biệt như vậy dọa cho tôi khiếp vía. Tôi nhắn tin cho chị họ, bảo chị ấy là tôi đang ở bar, mỗi tiếng sẽ nhắn tin cho chị ấy báo bình an một lần. Nếu không thấy tôi nhắn thì nhớ gọi cho tôi.

Cảm giác luống cuống này chỉ giảm bớt sau nửa ly Mojito vào bụng.

Tôi thở hắt ra một hơi, lòng bàn chân nhẹ bỗng, thả lỏng cơ thể mềm mại, chậm rãi hòa vào tiết tấu.

Hàn Triệt đưa tôi tới ghế riêng, nói với bạn mình hai câu. Có lẽ thấy tôi gượng gạo nhìn mặt bàn, anh còn nhắc nhở tôi đừng uống thứ gì người khác đưa cho.

Tôi bĩu môi muốn nói mình không phải trẻ con, nhưng nơi này là sân nhà người khác, tôi vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Tôi vừa tăng cho anh 10% điểm tin cậy thì anh đã đưa một ly Mojito tới, nhấc lá bạc hà trang trí trên cục đá ra cho vào miệng mình, chép lưỡi: “Anh nếm rồi, không có độc đâu.”

Tôi nhận lấy, đang định uống thì bị anh ngăn lại, lườm tôi một cái rồi cướp đi uống cạn.

Tôi trợn mắt há hốc mồm miệng nhìn anh uống cạn ly Mojito của tôi. Sao người này lại như thế chứ? Bảo sao mời tôi uống rượu để xin lỗi cơ mà?

Không lâu sau, anh lại đưa một ly tới. Tôi rặn ra một nụ cười, xua nhẹ tay. Hàn Triệt vui mừng gật đầu, sau đó nói: “Được rồi, em học được là được, giờ thì uống đi.”

“Ồ.” Tôi cũng không ngốc, biết anh có lòng tốt. Tôi vươn tay, còn tiện đường khoe khoang móng tay màu cherry vừa làm, sau đó lần nữa bị anh đánh tay cái ‘bép’: “Vẫn không học được.”

Tôi lại tiếp tục thấy anh thất vọng lắc đầu với tôi, sau đó uống cạn ly rượu kia.

Ly thứ ba tôi học được rồi, xụ mặt lắc đầu liên tục, mãi tới khi phục vụ rượu bưng khay đưa rượu tới tận tay tôi, tin chắc là rượu chưa qua tay người khác, lúc này tôi nhận lấy.

Tôi là người phương Bắc, tửu lượng cũng khá, không đến mức nửa ly Mojito là đã lâng lâng. Bài học của anh lần này khiến tôi thả lỏng hẳn, bắt đầu hưởng thụ thế giới người trưởng thành kỳ lạ này.

Đến giờ tôi mới biết hóa ra chiếc sơ mi của Hàn Triệt đã bị anh nốc rượu làm ướt sạch từ lúc chơi thật hay thách khi nãy, đành phải mượn áo khoác của bạn mình. Tôi nói rồi mà, tự nhiên thay đổi phong cách hẳn.

Anh giới thiệu hai người đàn ông ở đây với tôi, một người đầu bóng lưỡng, biệt danh là Mập, có dẫn theo vài bạn nữ đi cùng, nhưng mấy bạn nữ đó đã đi rồi. Một người khác đã có gia đình, cũng là người phong cách cho Hàn Triệt mượn áo kia, nghe đâu là trai ngoan không đụng vào giọt rượu nào, làm đám bạn nhậu lắc đầu nguầy nguậy.

Giờ anh ta đang lột áo của Hàn Triệt, chuẩn bị rời đi.

Hàn Triệt giữ anh ta lại, đối phương xua tay, bày ra vẻ mặt cậu hiểu mà, không ổn không ổn, còn không chịu về là chết chắc.

Tôi nhìn đồng hồ, hai mươi mốt giờ. Đối với thời gian tại quán bar thì lúc này mới là khai vị thôi.

Hàn Triệt tiễn anh ta đi, lúc quay về có phần thất vọng, nhưng vừa thấy tôi lại cười ngay: “Em gái, hài lòng không?”

“Ngay cả 21 giờ đi ngủ cũng là giả.” Tôi oán giận.

Anh sung sướng, không ngờ tôi còn nhớ mãi vụ anh lừa tôi. Anh lập tức ra ý xấu làm nóng bầu không khí, cải tiến trò chơi giao lưu: “Hay thế này đi, hai chúng ta uống rượu. Em đoán ra một chuyện anh lừa em thì anh uống một ly, còn em đoán sai thì tự uống một ly.”

“Anh nói thật thì là thật, nói giả thì là giả. Thật giả toàn do anh quyết, em có kiểm chứng được đâu. Anh tưởng em ngốc hả?” Tôi bĩu môi. Nói thì nói vậy thôi chứ tôi vẫn tò mò lắm: “Trừ khi có nhân chứng.”

“Đây, Mập ơi!” Anh kéo vai Mập qua, còn đặc biệt giơ ngón cái lên: “Bạn học cấp ba của anh, chuyện gì của anh cậu ấy cũng biết.”

Anh đang rất high, một phần do rượu, một phần là do âm nhạc, chiếc eo thon chắc lắc lư theo tiết tấu, cánh lưng hoàn hảo siêu thẳng thể hiện rõ nỗ lực nếm cay đắng của anh ở phòng thể hình. Tôi không đánh mất lý trí trước sắc đẹp, tập trung hỏi: “Nếu em uống say thì phải làm sao?”

Có lẽ thấy rõ tôi đề phòng, anh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, buông thõng hai tay, vô tội cực kỳ: “Uống say thì anh thuê một phòng cho em, hoặc đón xe đưa em về nhà, không thì còn làm sao được nữa? Anh cũng có làm ăn được gì với em đâu.”



Lời tác giả:

Xin đừng bắt chước hành vi của nhân vật, cũng xin đừng cho rằng diễn biến trong tiểu thuyết là thật.

Nội dung chương này không mang ý nghĩa hướng dẫn gì hết.

Con người làm bất cứ điều gì cũng đều mang nguy hiểm, phải xác định chính xác rủi ro trong đó, xây dựng phương án dự phòng khẩn cấp hợp lý. Nhất định phải bảo vệ bản thân.