Đan Dược Thần Sư

Chương 29: Thế tử



“Ta nghĩ có một việc các ngươi đã lầm, loại nam nhân như Dạ Thiên Phong dù có đưa đến trước mặt ta, ta cũng sẽ không liếc hän lấy một cái, hơn nữa cha ở Kim Loan điện cũng nghe được, không phải hoàng tộc từ hôn mà là Mộ Như Nguyệt ta không muốn gả cho nam nhân cả người dơ bẩn đó, cho nên, Mộ Đình Nhi, chúc mừng ngươi đã nhặt được rác rưởi ta bỏ đi, nghe nói trong Vương phủ còn có hai mỹ thiếp, không chừng sau này càng nhiều hơn, đến lúc đó ngươi cũng sẽ cả người đầy vi khuẩn, nga, đúng rồi, không biết Dạ Thiên Phong có ham mê một đêm sủng hai nàng hay không, ta thật chờ mong biểu tình của ngươi khi thấy phu quân mình trên giường nữ nhân khác”

Sắc mặt Mộ Đình Nhi nháy mắt tái nhợt, thân hình mảnh mai lung lay säp đổ như một con thuyền nhỏ trong ngày mưa gió.

Nàng yêu Dạ Thiên Phong, rất yêu rất yêu, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến nam nhân mình yêu ở trên giường cùng nữ nhân khác làm chuyện đó, nàng đã cảm thấy trái tim rất đau hận không thể lập tức chết đi.

Nếu sau này nàng nhìn thấy cảnh tượng đó, không biết có còn dũng khí sống sót hay không.

Säc mặt Mộ Tình đại biến chuẩn bị nổi giận, nhưng hẳn còn chưa kịp mở miệng, một tiếng rống ta truyền đến mang theo lửa giận khó có thể áp chế.

“Mộ Như Nguyệt, ngươi nói cái gì!”

Lúc nói lời này, Dạ Thiên Phong đã ôm chặt thân thể nhu nhược của Mộ Đình Nhi, ánh mắt thương tiếc: “Đình Nhi, ngươi đừng nghe nàng nói bậy, sao ta có thể có loại ham mê này?”

“Thế tử”, Mộ Đình Nhi gắt gao nắm chặt tay Dạ Thiên Phong, hai mắt chứa lệ, “Về sau người còn cưới nữ nhân khác vào phủ sao? Sẽ làm chuyện đó cùng các nàng sao? Sẽ để các nàng mang thai con ngươi sao?“Dạ Thiên Phong ngẩn ra, mím môi, không biết trả lời nàng thế nào.

Dần dần, ánh mät mong đợi của Mộ Đình Nhi ảm đạm, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt yêu kiều.

Hăn luôn miệng nói yêu nàng, đồng thời lại lên giường nữ nhân khác, cái này gọi là yêu sao? Tình yêu là ích kỷ, nàng không muốn chia sẻ nam nhân mình yêu với bất kì ai.

Cảm giác cùng chia sẻ với những người khác này khiến nàng đau đớn muốn chết, giống như có vô số thanh kiếm đâm thủng thân thể nàng.

“Đình Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với ngươi cả đời” Dạ Thiên Phong gắt gao ôm thân thể mảnh mai vào ngực, đau lòng nói, “Ngươi là nữ nhân cả đời ta yêu nhất."

Chỉ đối xử tốt với nàng cả đời thôi sao? Nhưng điều nàng muốn là cả đời này hắn chỉ thuộc về một mình nàng.

lộ Như Nguyệt!" Dạ Thiên Phong phấn nộ nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, rống to: “Ai cho ngươi nói với Đình Nhi như: vậy? Dù ngươi có ghen ghét cũng không thể tổn thương một nữ tử yếu đuối! Đình Nhi không phải ngươi, nàng yếu như vậy căn bản không chịu nổi những lời đó, lập tức xin lỗi Đình Nhi cho ta!”

“Ghen ghét?” Mộ Như Nguyệt cười châm chọc nhìn Dạ Thiên Phong, “Ta ghen ghét ai? Mộ Đình Nhi? Hay là vì ngươi ghen ghét? Vẫn là lời ta đã nói ở Kim Loan điện, Mộ Như: Nguyệt ta cả đời này kiên quyết không gả cho một con ngựa giống, vị hôn phu của ta đời này kiếp này chỉ có một nữ nhân là ta, ngươi có chỗ nào phù hợp với tiêu chuẩn của ta? Dù mắt ta mù cũng không chọn ngươi.”

Ánh mắt của thiếu nữ khiến sắc mặt Dạ Thiên Phong thay đổi.

Dù hắn đã sớm nghe lời đồn đãi ngoài phố nhưng cũng không ngờ được thiếu nữ đã từng yêu hẳn tận xương kia sẽ nói ra lời này. Nhưng hiện tại nàng đứng trước mặt hản, lại không dùng ánh mắt si mê nhìn hẳn nữa.

Đáy mät nàng không có chút tình yêu nào, chỉ có trào phúng châm chọc. Thậm chí còn có sự chán ghét mà hẳn không muốn tin tưởng.

Ngay cả Dạ Thiên Phong cũng không biết tại sao khi đối diện với ánh mắt phỉ nhổ của Mộ Như Nguyệt, trong lòng có chút không thoải mái, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, nàng thay đổi?

Là cái ngày nàng chứng kiến tình cảnh kia khiến nàng hoàn toàn hết hi vọng?