Dẫn Đường Này Bị Điên À

Chương 13: Mang ta trở về nha



EDITOR: KEN

BETA: MARSELYNNE

Trong đêm tối gió lạnh, một bóng người di chuyển qua các kiến trúc, thân thủ thoăn thoắt. "Chết tiệt, ghét nhất là mấy tên theo đuôi." Huyết Thần đứng giữa hẻm của hai tòa kiến trúc rồi nhảy lên, bóng dáng dưới ánh đèn đường lóe vài cái sau đó liền biến mất không thấy. Một đám ngu ngốc lại dùng phương pháp bắt thỏ để bắt hắn, nếu bọn họ bắt được thì cũng uổng công lăn lộn ngoài biên thuỳ trong tinh đoàn 53 rồi. Huyết Thần ở trong lòng mỉa mai nhưng thân hình vẫn không hề chậm lại, đôi khi hắn thật không hiểu những lính gác đó lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng có thể ngăn hắn với vài người như vậy.

Theo tiếng súng đứt quãng, Huyết Thần nhảy từ đỉnh tòa kiến trúc này qua đỉnh tòa kiến trúc kia, hắn ở trên cao giống như chim ưng bay lượn trên trời, có thể nhìn thấy rõ ràng gió thổi cỏ lay cùng con mồi đáng thương trốn trong bụi cỏ. Giơ súng vừa cướp được lên, tay lên đạn, tuy rằng hắn không hứng thú đối đầu với đám tiểu binh này lắm, nhưng để trò khôi hài nhàm chán này nhanh kết thúc thì cần vài người trong số chúng hi sinh.Viên đạn bay ra thình lình làm mọi người bất ngờ không kịp phòng bị, hai bên đang giao chiến đồng thời ngừng lại mà xoay người tìm chỗ chắn đạn, người tới không rõ, không biết là địch hay bạn.

Thanh âm trừ khử vang lớn, gió cuốn cát đất đánh vào vách tường phát ra tiếng vang, nhịp thở bị nén tới thấp nhất, nhóm lính gác sử dụng ngũ quan nhạy cảm, cố gắng thu lấy âm thanh cho dù là nhỏ nhất, nhưng không nghe được gì. Cái gì cũng không nghe được, bọn họ không thể dò thám ra hành động kế tiếp của đối phương. Xung quanh có vô số tạp âm, nhóm lính gác muốn nhân lúc này tách ra, nhưng cũng không thể, mọi nỗ lực đều phí công, đối phương giống như không tồn tại vậy. Đây tuyệt đối là một kết luận vớ vẩn, mấy thi thể kia không phải giả, có ai đó đã bắn một phát súng, xuống tay ngoan độc, sạch sẽ lưu loát, không có một chút chần chờ. Kết quả hoàn hảo như hắn đã dự đoán, không hề ngoài ý muốn.

Nhóm lính gác nhìn lẫn nhau, sắc mặt có chút khó coi, bọn họ không cảm nhận được đối phương, nhưng tính mạng lại đặt dưới họng súng của đối phương, mặc người xâu xé, tình huống này không ổn, người nọ có vẻ biết đường, nếu không khó có thể giải thích tình huống trước mặt.

Thời gian giằng co, Huyết Thần chống cằm, tầm mắt ngẫu nhiên đảo xung quanh, trên mặt vô cùng nhàn hạ, hắn nghiêng người khỏi chỗ núp một chút để quan sát, tránh cho những lính gác đang co đầu rụt cổ phát hiện, lãng phí càng nhiều thời giờ.

Hai đồng tử nhảy lên một chút, bọn họ cảm thấy phương vị của đối phương, tuy rằng chỉ có một thoáng, nhưng cũng đủ cho bọn họ suy đoán mơ hồ, Hắc Xà dùng ánh mắt trao đổi, tâm như gương sáng.

Bọn họ ăn ý tạm thời mặc kệ, Huyết Thần bên này thập phần vui sướng, tiếp tục núp sau lá chắn, ước lượng trọng lượng súng trong tay, hiện tại có mười ba phát đạn, mỗi người một viên đạn thì còn hai phát, Huyết Thần rất vừa lòng. Người của Hắc Xà còn chưa biết bản thân đã bị ban cho một viên đạn, bọn họ đang âm thầm di chuyển để đưa ra chiến thuật. Huyết Thần không quan tâm bọn họ đang làm gì, dù sao cuối cùng cũng sẽ về Thiên Quốc, muốn chết chỗ nào thì tùy bọn họ, chuyện nhân đạo này vẫn phải có.

Huyết Thần thập phần nhân đạo cho bọn họ lựa chọn chỗ chết, cho dù bọn họ có khả năng sẽ không cảm kích. "Mau, đuổi theo." Người bên dưới yểm hộ, người bên trên nhanh chóng di chuyển, lựa chọn thời cơ ra tay tốt nhất.

"Ổn, động thủ." Sau tiếng ra lệnh thật nhỏ, nơi này lại lần nữa vang lên tiếng súng tàn bạo phá hủy sự yên lặng, vô số thanh âm giao tạp với nhau, nhưng chỉ có hai loại âm thanh mà thôi. Một loại là tiếng hỗn loạn, loại kialà tiếng đạn đâm xuyên qua thân thể. Dần dần âm thanh biến mất, chỉ còn lại vài tiếng súng ngẫu nhiên vang lên, nhiều hơn cũng không có.

Huyết Thần trên nóc nhà duỗi eo lười biếng buông khẩu súng, từ giày lấy ra một chủy thủ dùng ngón tay lau vài cái, "Có lẽ đến lúc một đấu một." Cửa bị đá văng ra, yên tĩnh bị cắt đứt, bối cảnh một lần nữa hiện ra, tỏ rõ sự tồn tại mãnh liệt, lần này tới tựa hồ càng mãnh liệt hơn, nó gần như điên cuồng công kích bắn phá nơi này.

"Ta liều mạng với ngươi."

Huyết Thần: "..., ờ, ngươi thích là được." Vui đùa cái gì, ta mặc kệ, chủy thủ phát ra hàn quang xẹt qua đáy mắt bọn họ, máu tươi từ cổ bắn tung toé, nhanh chóng sờ lên cổ liền cảm thấy một trận hít thở không thông, thế giới trước mắt hoảng hốt một chút cuối cùng biến thành một mảnh hắc ám.

"Vĩnh Ninh." Huyết Thần mở miệng, lau đi vết máu còn dính trên mũi đao, ngẩng đầu nhìn xa xăm, "Không tồi, còn ba phát đạn, xem như niềm vui ngoài ý muốn." Đi đến mái bên ngoài hiên, nhìn nhìn mặt đất, quân đội duy trì cảnh giới như cũ, Huyết Thần không ra tay với bọn họ, nên bọn họ không có hành động gì.

"Tiếng súng ngừng rồi." Một người kéo thấp vành nón, "Đúng vậy, nhìn qua thì toàn quân đều bị diệt." Bên cạnh một người khác mở miệng, sau đó cái gáy bị hung hăng đánh một cái.

"Vô nghĩa, cũng không biết là ai mà xuống tay thật tàn nhẫn, lúc này mới vài phút." Người nọ xoa tay nói, "Đừng nhúc nhích, cẩn thận một chút, vạn nhất để hắn thấy được chúng ta liền xong đời." Lời nói vừa xong, liền thu được một ánh nhìn xem thường, "Nếu thật sự tìm đến chúng ta, chúng ta sớm muộn gì cũng đi theo vết xe đổ của đám gia hỏa kia."

Nhìn tình huống, đối phương hẳn không phải là địch nhân, nhưng này hết thảy đều chỉ là suy đoán. "Chỉ mong không suy đoán sai, hy vọng chúng ta đoán đúng, nếu không hôm nay tất cả mọi người đều xui xẻo, từ thủ đoạn có thể thấy, đối phương tuyệt đối là một lính gác cao giai."

"Có lẽ còn thảm hại hơn, đối phương còn có một dẫn đường cao giai phối hợp, nếu cho ta một người dẫn đường như vậy..." Còn chưa nói xong, người bên cạnh liền nói tiếp: "Thì là lãng phí tài nguyên."

Lời này nói xong mọi người đều gật đầu tán đồng, có lẽ Huyết Thần không nhắm vào bọn họ, cộng thêm không có thêm người tử vong, không khí nhất thời thả lỏng một chút, khiến bọn họ có thời gian trêu ghẹo nhau.

"Hiện tại làm sao bây giờ?" Một lính gác nhắc nhở các vị chú ý tình huống trước mặt, đội trưởng ngồi xổm bên cạnh suy tư: "Ta đi xem, nếu không vấn đề gì, chúng ta liền tản ra sau đó tập hợp ở đại bản doanh." Mọi người trầm mặc, mới hồi phục: "Rõ." Đi ra ngoài chính là bia ngắm sống, sinh tử hoàn toàn nằm trong tay đối phương, hiện tại chỉ có thể đánh cược đối phương sẽ không ra tay, nếu không tất cả đều game over. "Ta đi." Đội trưởng mở miệng, đội viên bên cạnh hắn gian nan gật gật đầu, lắc mình một cái, thân ảnh bại lộ giữa chỗ có đầy thi thể, dừng chân nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt nhìn vào một nơi cố định.

Nhận thấy tầm mắt xa lạ, Huyết Thần dò đầu xem xét, cứ như vậy hai người nhìn nhau vài lần, lính gác có chút khẩn trương, trong phạm vi ngắn chỉ có mình hắn.

"Ta thấy được, ngươi về đại bản doanh đi." Huyết Thần phất phất tay có chút bất đắc dĩ, lính gác dừng lại nhìn hắn, một hồi, không cam lòng lại không có biện pháp, chỉ có thể yên lặng mà nhớ kỹ gương mặt này, tóc đỏ, mắt đỏ, nhưng nhìn qua như thế nào lại có chút quen thuộc, không hiểu cảm giác này là gì. Lính gác nhanh chóng chạy đi hướng khác. Tầm mắt Huyết Thần yên lặng theo dõi đối phương rời đi, sờ sờ mặt mình, vì sao vậy, chẳng lẽ sự tồn tại của hắn thấp như vậy sao? Vậy mà lại không nhận ra hắn, trong lòng hắn đầy thương cảm.

Đội trưởng bình yên vô sự rời đi, đội viên khác cũng dựa theo kế hoạch tứ tán chạy đi, từng người bọn họ trước khi chạy đi đều dừng lại nhìn Huyết Thần một lát, sau đó không hề lưu luyến chừa lại cái ót cho Huyết Thần, sắc mặt hắn càng thêm khó coi, mười mấy người thế nhưng không ai nhận ra thủ lĩnh là hắn đã trở về. Trái tim giống bị một lưỡi dao hung hăng đâm vào khiến máu tươi chảy ra, tầm mắt hắn chăm chú nhìn vào người đi cuối cùng kia. Sau lưng lính gác đó nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ta không biết gì đâu.

Huyết Thần ngồi ở trên xà nhà, sắc mặt đen đến nỗi có thể tích ra mực, "Ngươi lại đây, cẩn thận nhìn xem ta là ai." Lính gác sửng sốt dùng hai tay ôm ngực, rất giống phụ nữ nhà lành bị lưu manh ven đường chiếm tiện nghi, biểu tình hoảng sợ lui về sau vài bước, mặt nhăn nhó khó coi. Lông mày giật lợi hại, Huyết Thần cảm thấy hắn sắp nổi bão đến nơi, "Lại đây, nhìn ta, có cảm thấy ta thoạt nhìn có chút quen thuộc không." Lời này nói ra, lính gác kia càng run lợi hại, "Ngươi có người dẫn đường." Có dẫn đường còn cơ khát như vậy, ngay cả lính gác cũng không buông tha, quả nhiên lính gác cao giai cùng mình không ở cùng thế giới.

Nếu biết đối phương suy nghĩ cái gì, Huyết Thần nhất định tặng cho hắn một viên đạn, "Ta, chưa từng gặp qua sao?" Huyết Thần chỉ chỉ mặt mình, liền nhảy xuống đến gần cho người nọ thấy rõ hơn, tin tức tố tản ra trong không khí, lính gác thấy bộ dáng Huyết Thần hung ác liền co rụt cổ.

Cánh mũi kích động giật giật, ngửi được trong không khí truyền đến mùi rượu, lính gác đột nhiên ý thức được không đúng, lính gác này uống không ít nha, uống nhiều như vậy còn có thể bắn chuẩn như vậy, quả nhiên là quái vật sao? Uống thành như vậy, dẫn đường nhà hắn cũng không quản còn thả hắn ra hồ nháo, may mắn lần này không gây ra sai lầm gì bằng không thì biết làm sao. Lính gác quét nhìn Huyết Thần vài lần, ta không chấp nhặt với một tên tửu quỷ, hắn nhanh như chớp lóe một cái, lưu lại một mình Huyết Thần ở nơi đứng trong gió thật lâu sau không biết nói gì.

"Giác quan của lính gác không phải đều rất tốt sao?" Bọn họ không đoán được tin tức tố trên người hắn sao? Không phải vì tin tức tố này mới bại lộ thân phận người dẫn đường sao? Hiện tại các ngươi làm sao vậy, đều bị cảm mạo đến hư mũi rồi sao?

Huyết Thần ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên sao trời, ta là người dẫn đường nhà các ngươi nè, mau tới đem ta về đi, lính gác này, các ngươi đến tột cùng đang chơi trò gì vậy.

...........

Tác giả có lời muốn nói: Cầu nhóm tiểu thiên sứ đem tác giả áng văn này trở về đi.

Không biết thêm nhiều suất diễn cho tiểu công có thể xoay chuyển vận mệnh cuốn tiểu thuyết này không, tác giả có chút khó chịu trong lòng.

←Chương trước: Chương 12: CÒN AI NÀO←

→Chương sau: Chương 14: DẪM TRÊN HỌNG SÚNG→