Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 20: Hiềm nghi



Chu Thiên Dịch luôn nghi ngờ Dụ Nhiên. Không lâu trước, Thống đốc căn cứ B-73 chết vì “bất cẩn ngã lầu”. Ngay tiếp đó lại có hai Lính gác chết do “tranh chấp rồi giết hại nhau” trên phi thuyền. Báo cáo Kane và Kloger nộp lên không có vấn đề gì cả, đặc biệt là vụ thứ hai, hung khí, dấu vân tay, dấu vết ẩu đả cùng các loại chứng cứ liên quan đều rất đầy đủ tại hiện trường.

Nhìn từ mặt ngoài, đây chỉ là một loạt những sự kiện trùng hợp. Nhưng ba Lính gác liên tục chết một cách kỳ lạ kia đều có liên quan đến vụ tai nạn hầm mỏ khoáng sản. Với kinh nghiệm phá án nhiều năm, Chu Thiên Dịch khẳng định chuyện không thể đơn giản như thế.

Dụ Nhiên, một Dẫn đường cấp C, lần nào cũng “tình cờ đi ngang qua” và luôn có bằng chứng ngoại phạm, trở thành đối tượng hắn nghi ngờ nhiều nhất. Trong đầu hắn có một suy đoán táo bạo: Có lẽ Dụ Nhiên không đơn thuần, vô hại như vẻ bề ngoài, thực chất, cậu là Dẫn đường cấp S, thậm chí cao hơn S đang giấu giếm năng lực. Chỉ vậy mới trót lọt vượt qua cuộc thẩm vấn tinh thần của Kloger.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dụ Nhiên.

Khác với dự đoán, biểu cảm, thái độ của Dụ Nhiên không có chút gì chột dạ giống như một kẻ bị tình nghi. Chu Thiên Dịch cũng không nhìn ra được lỗ hổng nào từ ánh mắt ngơ ngác, vô tội kia.

Sau khi nghe yêu cầu của Chu Thiên Dịch, cáo trắng nhỏ trên vai Dụ Nhiên giả vờ run rẩy như sợ hãi.

Cái con nhện đen kia bắt nó nói lại cả bài phát biểu?

May mà nó luôn ngồi trong hội trường, thế chỗ cho chủ nhân. Giáo sư Mạc Duy đã nói những gì, Dụ Nhiên không biết nhưng cáo trắng biết. Thực thể tinh thần cấp S có trí nhớ tốt gấp mấy trăm lần người bình thường. Đừng nói là đọc lại bài phát biểu, kể cả có bảo nó viết lại nội dung ngược từ cuối lên, nó cũng viết được không sai chữ nào.

Nhưng Dụ Nhiên là Dẫn đường cấp C. Trí nhớ của Dẫn đường cấp C chỉ tốt hơn người bình thường vài lần, khi học thuộc bài chỉ cần đọc đôi ba lượt là nhớ hết. Tuy vậy, bài phát biểu trong lễ khai giảng không phải thứ cần học thuộc, rất nhiều học sinh thường không nghiêm túc lắng nghe, đương nhiên càng không phí sức để ghi nhớ nó.

Nếu thật sự đọc thuộc không sai chữ nào thì chỉ khiến người ta càng sinh nghi.

Dụ Nhiên nói chuyện với cáo trắng nhỏ trong thế giới tinh thần: “Em đọc lại, anh nói. Anh sẽ cố ý nói sai vài chỗ.”

Cáo trắng nhỏ thuật lại nội dung bài phát biểu trong đầu, Dụ Nhiên vờ như đang nhớ lại, lát sau mới bắt đầu nói: “Chúc các giáo viên và các em học sinh Học viện Dẫn đường buổi sáng tốt lành. Tôi là Mạc Duy, rất vinh dự được làm khách mời đặc biệt tham gia lễ khai giảng và kỷ niệm tròn 300 năm thành lập Học viện Dẫn đường. Năm đó, khi vào Viện Thánh học tập, tôi đã gần 20 tuổi. Tôi thức tỉnh muộn hơn các em nhiều, sức mạnh tinh thần cũng không bằng nhiều em đang ngồi đây. May mắn thay, tôi là một Dẫn đường đã trưởng thành…”

Cậu gãi đầu, làm ra vẻ đang cố gắng nhớ lại: “Mấy câu tiếp theo tôi quên rồi. Sau đó, Giáo sư Mạc Duy nói… Các em học sinh có kết quả phân cấp sức mạnh tinh thần chưa cao đừng nên nản chí, các em đã có trí nhớ, khả năng lĩnh hội, cảm giác cảm xúc xuất sắc hơn nhân loại, hoàn toàn có thể phát huy thế mạnh của mình trong rất nhiều lĩnh vực…”

Dáng vẻ Dụ Nhiên hệt như học sinh ba tốt đang trả lời bài cũ với giáo viên.

Cậu không nói lại chuẩn chỉ từng câu từng chữ mà nói sai kha khá từ ngữ, còn bỏ quên một số đoạn hơi khó nhớ nhưng đại ý vẫn đúng.

“Chúc các em học hành thuận lợi, trải qua hai năm vui vẻ tại Học viện Dẫn đường. Xin cảm ơn!”

Thuật lại xong, Dụ Nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Thiên Dịch, nói khẽ: “Tôi chỉ nhớ được như vậy thôi… Mà sao anh lại yêu cầu tôi nói lại nội dung phát biểu của Giáo sư Mạc Duy vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Ánh mắt trông hoàn toàn vô tội của thiếu niên nhìn Chu Thiên Dịch với vẻ vừa thấp thỏm, vừa tò mò.

Chu Thiên Dịch: “…”

Kloger đứng cạnh ho khan một tiếng, nói: “Không có gì, hỏi theo thông lệ thôi.”

Chu Thiên Dịch thản nhiên nói: “Cậu về lớp đi, bảo mấy cậu bạn cùng ký túc ngồi cạnh cậu ra đây.”

Dụ Nhiên ngơ ngác gật đầu: “À, vâng.”Kết thúc đoạn trao đổi thông tin, Dụ Nhiên băn khoăn nhíu mày.

Cậu quay vào phòng học, gọi ba người cùng ký túc ra.Lệnh điều tra tối cao, xem ra là chuyện không nhỏ, hai người nhất định phải hỗ trợ điều tra.

Chu Thiên Dịch hỏi: “Sáng nay, trong lễ khai giảng, Dụ Nhiên có từng ra ngoài không?”

Các cậu bạn đồng loạt lắc đầu: “Không ạ.”

Camilla khẳng định chắc nịch: “Anh Nhiên vẫn ngồi cạnh cháu suốt, thỉnh thoảng cháu còn nói chuyện với anh ấy nữa cơ.”

Chu Thiên Dịch liếc mắt ra hiệu với Kloger. Kloger nhìn ba cậu nhóc, nói: “Các em đừng sợ, để anh kiểm tra thế giới tinh thần của các em một chút xem có tổn thương gì không.”

Đàn bướm sặc sỡ bay vào thế giới tinh thần của các Dẫn đường nhỏ tuổi. Cá vàng bơi trong bể, Poodle nhỏ chạy trốn trong sân, thỏ con nhút nhát co cuộn người lại trên mặt cỏ.

Ba học sinh này đều là Dẫn đường cấp C, sức mạnh tinh thần yếu đến đáng thương. Cũng vì thế giới tinh thần rất nhỏ, Kloger liếc mắt một cái là nhìn rõ mồn một: Cả ba chưa từng bị tấn công tinh thần. 𝘛ra𝓃g gì 𝙢à hay hay 𝘁hế == 𝘛rU𝙢 𝘛r𝙪ye𝓃.𝓥𝘕 ==

Kloger lắc đầu với sếp mình, nói nhỏ: “Mấy nhóc này đều nói thật. Dụ Nhiên thực sự luôn ngồi tại chỗ.”

Chu Thiên Dịch nhìn sang Lục Tắc Hiên: “Tướng quân Lục thấy sao?”

Lục Tắc Hiên thản nhiên đáp: “Trưởng phòng Chu nghi ngờ ai là quyền tự do của anh. Tôi chỉ hỗ trợ điều tra, không nhất thiết phải phát biểu ý kiến.”

Với độ phù hợp lên đến 98% giữa hắn và cậu, dù Lục Tắc Hiên nói giúp hay nghi ngờ Dụ Nhiên thì đều không hay, dứt khoát không nói gì là tốt nhất.

Chu Thiên Dịch cũng không hỏi thêm, hắn quay sang nhìn Kane: “Tiếp tục điều tra tuần tự các Dẫn đường cấp cao khác.” Dứt lời, hắn vươn tay: “Cảm ơn Tướng quân Lục đã phối hợp.”

Lục Tắc Hiên bắt tay hắn: “Đừng khách khí, hy vọng các anh sớm tra rõ chân tướng.”

Chu Thiên Dịch dẫn hai cấp dưới đi tra hỏi những Dẫn đường khác, Lục Tắc Hiên thì rời đi.

Đi vài bước, Lục Tắc Hiên bỗng dừng lại, ngoảnh lại nhìn về phía phòng học. Vì cao nhất, chỗ ngồi của Dụ Nhiên được xếp ở hàng cuối cùng. Lúc này, cậu đang ngẩng đầu nghe chủ nhiệm lớp nói. Cáo trắng nhỏ trên vai cậu đã bình tĩnh lại vì đám người bên Chu Thiên Dịch đã đi xa, nó duỗi cái đuôi xù lông, ngoan ngoãn nằm bên tay chủ nhân.

Một học sinh mồ côi ngây thơ, chăm chỉ, một Dẫn đường trẻ nỗ lực học hành.

Sao có thể đánh cắp tài liệu mật trong thư viện Học viện Lính gác thần không biết quỷ không hay?

Chim ưng trắng phân tích trong đầu hắn: “Cậu ấy luôn có mặt trong buổi lễ khai giảng, chưa từng ra ngoài. Hơn nữa tôi biết cáo trắng, cáo trắng không có năng lực tàng hình. Lại nói, Dụ Nhiên không biết bay, với tố chất cơ thể cậu ấy, sao có thể trèo tường lên cao như thế rồi chui cửa sổ trộm tài liệu được?”

Suy đoán của thực thể tinh thần phần nào thể hiện nhận định trong tiềm thức của chủ nhân.

Lục Tắc Hiên nhìn Dụ Nhiên, băn khoăn: “… Chuyện lần này chắc hẳn không liên quan gì đến cậu ấy.”

Ba Lính gác chết kỳ lạ khi trước, Dụ Nhiên đều từng đi ngang qua hiện trường. Chu Thiên Dịch nghi ngờ Dụ Nhiên, hiển nhiên là vì cho rằng cậu có động cơ gây án, không thể hoàn toàn loại khỏi diện tình nghi. Nhưng chuyện hôm nay thật sự không có cách nào liên hệ với Dụ Nhiên. Thế nên hắn hỏi Dụ Nhiên xong là đi ngay.

Trong phòng học, Dụ Nhiên nhận thấy hai vị Lính gác cấp S đã rời đi, cuối cùng cũng thở phào một hơi trong lòng. Cậu có hai thực thể tinh thần là cáo chín đuôi và cáo trắng. Bí mật này không quá ba người biết, khó trách Chu Thiên Dịch loại cậu ra khỏi diện tình nghi nhanh như vậy và hoài nghi của Lục Tắc Hiên đối với cậu cũng giảm hẳn.

Dụ Nhiên thật sự đã rời khỏi hội trường. Nhưng cậu để lại một thực thể tinh thần ngụy trang thành bản thân, luôn luôn theo dõi buổi lễ.

Nói cách khác, cậu có thể phân liệt sức mạnh tinh thần của mình, để cáo trắng và cáo chín đuôi làm hai việc trong cùng một thời điểm.

Nhiệm vụ lần này đã thuận lợi qua cửa, tiếp theo đây, chắc hẳn Chu Thiên Dịch sẽ đặt trọng tâm điều tra vào “khả năng tàng hình”, bản thân cậu tạm thời được an toàn.

Dụ Nhiên ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, tiếp tục nghe chủ nhiệm lớp nói.

Đúng như Dụ Nhiên dự đoán, sau khi tra hỏi các Dẫn đường cấp cao khác, hắn lập tức triệu tập cán bộ quản lý chủ chốt của Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác vào phòng họp nói chuyện.

Sắc mặt Giám đốc Tạ và Giám đốc Kelly đều khá tệ. Báo đen bên cạnh Kelly bực bội quật đuôi, cô nhíu mày, hỏi: “Trưởng phòng Chu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phải điều tra nhiều giáo viên và học sinh như thế?”

Chu Thiên Dịch lạnh lùng đáp: “Tài liệu trong thư viện Học viện Lính gác bị trộm.”

Giám đốc Kelly biến sắc. Dù cô không rõ nội dung tài liệu là gì nhưng với tư cách Giám đốc mới nhậm chức không lâu của Học viện Lính gác, Kelly biết đó là một thí nghiệm tuyệt mật do Bộ Quân sự từng tiến hành tại Học viện Lính gác.

Năm năm trước, Bộ Quân sự đã niêm phong tài liệu, đồng thời khóa luôn tầng 15 của thư viện, lệnh cho cô trông giữ cẩn thận. Số người biết về chuyện này có thể đếm trên đầu ngón tay. Ai là kẻ đánh cắp phần tài liệu kia và mục đích là gì?

Nghĩ đến đó, Kelly thấy sống lưng ớn lạnh.

Chu Thiên Dịch nói: “Tôi mời hai vị Giám đốc tới đây là vì cần một số hồ sơ.” Hắn ngừng một lát, bất chợt chuyển hướng: “Hai vị biết Dẫn đường và Lính gác tàng hình chứ?”

Kelly gật đầu, đáp: “Lính gác có thực thể tinh thần là các loài động vật giỏi ngụy trang như tắc kè hoa, tắc kè đuôi lá,… có thể thay đổi màu sắc cơ thể, hòa lẫn vào môi trường xung quanh, tạo thành hiệu quả khiến người khác không trông thấy mình về mặt thị giác.”

Tạ Thời Dật cũng lên tiếng: “Loại năng lực này cực kỳ hiếm gặp ở Dẫn đường, tôi mới thấy ở chưa đầy mười người. Thông thường, các Dẫn đường có thực thể tinh thần là các loài côn trùng nhỏ như bọ ngựa phong lan, bọ rùa bảy đốm,… có thể xóa bỏ cảm giác tồn tại của bản thân, giúp chủ nhân không bị phát hiện về mặt ý thức.”

Nguyên lý tàng hình của Lính gác và Dẫn đường khác nhau hoàn toàn. Lính gác hòa mình vào môi trường xung quanh, khiến người khác không nhìn thấy nhưng tiếng hít thở, tiếng bước chân vẫn có khả năng bị phát hiện; Dẫn đường lại khiến người ta tự động bỏ qua sự hiện hữu của anh ta về mặt ý thức. So ra, tàng hình của Dẫn đường cao cấp hơn.

Chu Thiên Dịch đưa một văn bản ra: “Đây là lệnh điều tra tối cao đã được Văn phòng Tổng thống và Bộ Quân sự Liên bang cùng ký, mong hai Giám đốc hợp tác tập hợp, sắp xếp và cung cấp danh sách toàn bộ Lính gác và Dẫn đường có khả năng tàng hình đã và đang học tại Học viện từ trước đến nay cho tôi.”

Hai Giám đốc nhìn nhau. Có thể trộm tài liệu ngay trước mắt nhiều người như thế, mấu chốt chính ở “khả năng tàng hình”. Hướng nghi ngờ của Trưởng phòng Chu rất hợp lý.

Sau cuộc trao đổi ngắn gọn, hai vị Giám đốc quay về sắp xếp thông tin. Ba người của Phòng Điều tra ở lại nhà khách của Học viện Lính gác.

Trên đường về nhà khách, Chu Thiên Dịch hỏi Kloger: “Lúc trước cậu thẩm vấn Dụ Nhiên không phát hiện cáo trắng kia có gì bất thường à?”

Kloger cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc đó rồi nói: “Không có gì bất thường. Cáo trắng đúng là thực thể tinh thần mới thức tỉnh, bị đàn bướm của tôi dọa cho khiếp hãi, thế giới tinh thần của Dụ Nhiên suýt nữa sụp đổ.”

Chu Thiên Dịch băn khoăn sờ cằm: “Cáo trắng là thực thể tinh thần loại hình chữa trị, cũng không có khả năng tàng hình… Xem ra chuyện lần này không liên quan đến Dụ Nhiên. Nhưng cái chết kỳ lạ của ba Lính gác kia không thể kết án qua loa được. Sau lại mở rộng phạm vi, tra xét toàn bộ cư dân căn cứ B-73 một lần nữa.”

Kane và Kloger cùng gật đầu: “Rõ thưa Trưởng phòng.”

***

12 giờ, ăn xong cơm trưa, Dụ Nhiên và các bạn ký túc xá cùng nhau trở về phòng.

Camilla tò mò chết đi được, bèn kéo Dụ Nhiên lại hỏi: “Anh Nhiên, mấy người hôm nay đến là của Phòng Điều tra đúng không? Gọi anh ra ngoài làm gì vậy? Còn hỏi bọn em anh có từng rời khỏi hội trường không nữa.”

Dụ Nhiên gãi đầu ra vẻ khó hiểu, cười nói: “Anh cũng không biết, hình như đang điều tra vụ án gì đó.”

Camilla kêu ca: “Làm em sợ quéo cả người. Lần đầu tiên em gặp Lính gác cấp S đấy.”

Dụ Nhiên nói sang chuyện khác: “Anh định ngủ trưa một lúc, chiều còn phải đi sắp xếp phòng học. Các em muốn đi ngủ không?”

Camilla nói: “Em cũng ngủ nửa tiếng!”

Ba cậu nhóc cùng ký túc lần lượt vào phòng, nghỉ ngơi. Dụ Nhiên cũng vào phòng mình, khóa trái cửa lại.

Ngay khi bước qua cánh cửa, nụ cười tươi tắn biến mất khỏi khuôn mặt cậu. Cậu lạnh lùng ngồi xuống bên giường, tháo sợi dây chuyền đang đeo ra, dùng chiếc kim đặc biệt thuần thục mở chốt trên mặt dây.

Cậu lấy thiết bị truyền tin mini ra, gửi một đoạn mật mã: “Đã lấy được tài liệu, khi nào giao đi?”

Đối phương nhanh chóng trả lời lại bằng một đoạn mã hỗn loạn: “Tháng sau, dạ tiệc từ thiện tại cung điện Song Tử, để chip ở trần nhà bên trên cửa phòng vệ sinh số 3.”

Dụ Nhiên: “Đã nhận.”

Kết thúc đoạn trao đổi thông tin, Dụ Nhiên băn khoăn nhíu mày.

Dạ tiệc từ thiện? Đây là nơi tập trung giới quan chức, quý tộc, sẽ xuất hiện rất nhiều Dẫn đường và Lính gác cấp S. Một Dẫn đường cấp C như cậu phải vào bằng cách nào đây?

Xem ra, chỉ có thể dựa vào độ phù hợp 98% để Tướng quân Lục giúp một tay thôi.