Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 28: Dạ tiệc từ thiện (2)



Adeline là Hội trưởng Hiệp hội Thương mại phía Nam của Liên bang. Hiệp hội Thương mại do cô ta lập nên không mang tính chính thức mà là tổ chức tự phát do rất nhiều công ty tư nhân hoạt động ở vùng thiên hà phía Nam hợp thành, trong đó bao gồm cả Công ty Khoáng sản Norte ở hành tinh B-73.

Cả cô ta và người anh trai song sinh đều là Dẫn đường loại hình chữa trị cấp S, thực thể tinh thần bọ ngựa phong lan có khả năng tàng hình.

Năm năm trước, anh trai cô ta “qua đời vì bệnh”, cô ta nhớ thương anh mình, xây dựng nên cung điện Song Tử ở hành tinh Thủ đô. Giờ xem ra sau khi chết giả, thực chất anh trai cô ta chuyển sang chợ đen, âm thầm buôn lậu các loại quặng đá quý hiếm, thậm chí đánh tráo vật phẩm đấu giá bằng hàng giả.

Quỹ từ thiện do bọn họ lập nên mặt ngoài giúp đỡ trẻ em ở các thiên hà xa xôi có cơ hội đến trường, thực chất là thủ đoạn rửa những món tiền phi pháp kiếm được thông qua đấu giá, vơ vét vô số tài vật làm của riêng.

Dụ Nhiên lặng lẽ bò về nhà vệ sinh, khoác lại áo vest, chỉnh trang lại gọn gàng trước gương.

Năm phút sau, Dụ Nhiên bình tĩnh bước ra.

Lục Tắc Hiên quan tâm, hỏi: “Không sao chứ?”

Dụ Nhiên cười, lắc đầu: “Không sao ạ, chắc ăn phải đồ không bị hỏng. Buổi tiệc sắp bắt đầu chưa?”

Lục Tắc Hiên nói: “8 giờ mới chính thức bắt đầu.”

Hai người trở lại vị trí trong góc, ngồi xuống.

Lát sau, đã sắp đến 8 giờ.

“Không ngờ các vị Tướng quân đều đích thân tới tham dự dạ tiệc từ thiện lần này, tôi vô cùng lấy làm vinh hạnh.” Cùng với tiếng nhạc êm tai được tấu lên, chủ nhân cung điện Song Tử, quý cô Adeline, mặc váy dạ hội đỏ đính kim cương bước xuống từ trên cầu thang với dàn vệ sĩ vây quanh.

“Hiếm thấy thật, tiệc từ thiện hôm nay còn đông đủ hơn cả dạ tiệc năm mới của Bộ Quân sự Liên bang.” Nữ tướng quân của Quân đoàn Ánh Sao thản nhiên nhận xét.

“Chẳng mấy khi mọi tề tựu cùng nhau thế này mà không phải họp hành, đừng căng thẳng như thế. Thu bớt thực thể tinh thần lại đi, vui vẻ dùng bữa tối xem nào.” Người vừa nói vừa cười thân thiện ấy chính là Lục Đình Ngự, cha của Lục Tắc Hiên. Tính cách ông trước nay luôn ôn hòa, thấy không khí không được thoải mái bèn đứng ra hòa hoãn.

Phu nhân ông không nói tiếng nào, chỉ thể hiện bằng hành động dứt khoát thu hồi thực thể tinh thần của mình về.

Sau khi chim sẻ đỏ biến mất, đại bàng vàng cũng trở về thế giới tinh thần theo. Các loại mãnh thú như sư tử, báo tuyết, cá mập cũng về thế giới của mình nghỉ ngơi. Quả nhiên, bầu không khí tại hiện trường dễ chịu hơn hẳn.

Dù sao ngoại trừ họ, vẫn còn nhiều khách khứa khác là Lính gác và Dẫn đường cấp A. Nếu thực thể tinh thần của họ cứ đứng lù lù ở đây mãi sẽ gây ra cảm giác áp lực rất lớn cho người ta.

Adeline cười nói: “Tướng quân Lục lo nghĩ quả là chu toàn.” Cô ta đưa mắt nhìn quanh sảnh tiệc, lịch thiệp cúi chào, “Cảm ơn các vị đã dành thời gian tới tham dự tiệc từ thiện tại cung điện Song Tử của chúng tôi tối nay. Mời các vị khách quý an tọa, hội đấu giá sẽ bắt đầu ngay sau đây. Nếu còn điểm nào tiếp đãi chưa được chu toàn, mong các vị lượng thứ."

Sảnh đấu giá cỡ nhỏ bên cạnh sáng đèn, khách khứa tự động tập trung ngồi sang phía ấy.

Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên ngồi ở góc phòng, hắn không muốn khiến Dụ Nhiên bị quá nhiều người chú ý. Dù gì tham dự buổi tiệc này cũng chỉ để xã giao, không việc gì phải gây náo động.

Đúng 8 giờ tối, hội đấu giá chính thức bắt đầu.

Người chủ trì đấu giá bước lên sân khấu, bắt đầu giới thiệu từng món trang sức tinh xảo.

Dây chuyền kim cương quý hiếm; vòng tay phỉ thúy trong vắt, sáng ngời; hoa tai ngọc bích tạo hình độc đáo,…

Vì là buổi đấu giá mang tính chất từ thiện, phía ban tổ chức cam đoan sẽ quyên tặng toàn bộ số tiền đấu giá được vào quỹ từ thiện, giúp đỡ trẻ em ở các thiên hà xa xôi. Những người có tiền nhàn rỗi đều nể mặt chủ nhân cung điện Song Tử mà ra tay rất hào phóng, hầu hết các món đồ đã giới thiệu đều được bán đi với giá cao.

“Tiếp theo đây, chúng tôi xin giới thiệu vật phẩm cuối cùng của phiên đấu giá ngày hôm nay: Dây chuyền thạch anh đỏ thiên nhiên.”

Đèn tựu quang chiếu vào trung tâm sân khấu, một sợi dây chuyền nằm trong chiếc hộp nhung màu lam. Mặt đá quý ở chính giữa đỏ tươi như máu, khối thạch anh kia có hình dáng thuôn mượt như giọt nước mưa, phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Loại thạch anh này cực kỳ hiếm, huống hồ là viên thạch anh hình giọt nước tự nhiên như vậy lại càng vô giá.

“Giá khởi điểm 1 triệu, bước giá tối thiểu 100 nghìn.”

“1 triệu 5 trăm nghìn!”

“2 triệu!”

“3 triệu!”Cũng không phát hiện dấu vết tài liệu ở những người kể trên.

Hiện trường có không ít vị khách giơ bảng, giá cả càng ngày càng cao. Cuối cùng, một ông chú giàu có dùng 8 triệu tinh tệ mua được sợi dây chuyền kia. Ông ta vô cùng vui vẻ, nói: “Sợi dây chuyền này vừa khéo tặng cho phu nhân nhà tôi làm quà kỷ niệm 20 năm ngày cưới.”

Dụ Nhiên thầm nghĩ: Khổ thân, ông mua phải đồ giả rồi.

Anh em Adeline rất to gan, dám đánh tráo vật phẩm đấu giá.

Sau khi hoạt động đấu giá kết thúc, khách tham dự được mời tới sảnh tiệc bên cạnh. Mọi người có thể khiêu vũ cùng bạn nhảy, ai không muốn khiêu vũ, xung quanh có các dãy bàn tiệc đứng với rất nhiều mỹ thực để họ tự do thưởng thức.

Dụ Nhiên yên lặng đi theo Lục Tắc Hiên lấy đồ ăn, mắt vẫn liếc nhìn về phía nhà vệ sinh.

Cậu muốn tìm ra người sẽ tới đó lấy chip.

Không lâu sau, quý cô Adeline đứng dậy đi vệ sinh.

Ngay lúc cô ta vừa mở cửa, một con nhện đen khổng lồ đột ngột xuất hiện giữa hành lang. Theo sát nó, Chu Thiên Dịch với bộ đồ đen từ trên xuống dưới chầm chậm bước ra từ trong bóng tối.

Người đàn ông nói, gương mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc gì: “Quý cô Adeline, tôi là Chu Thiên Dịch, Trưởng phòng Điều tra Liên bang. Mời cô phối hợp điều tra.”

Adeline hơi biến sắc: “Điều tra cái gì? Các anh vào đây bằng cách nào?"

Chu Thiên Dịch đưa mắt ra hiệu với cấp dưới, Kane lập tức đi vào khu vệ sinh, cẩn thận tìm tòi trong đó. Lát sau, hắn phát hiện trần nhà có thể tách ra, Kane vươn tay gỡ tấm ghép trần, chui đầu lên đó quan sát tỉ mỉ một hồi rồi báo cáo với Chu Thiên Dịch: “Không có.”

Chu Thiên Dịch nhíu mày: “Tiếp tục tìm.”

Kane sang phòng vệ sinh khác, lặp lại y như vậy nhưng vẫn không phát hiện được gì.

Adeline hít sâu một hơi, không vui: “Trưởng phòng Chu, xem ra thông tin bên anh sai rồi nhỉ? Rốt cuộc anh đang điều tra cái gì?”C

Sắc mặt Chu Thiên Dịch hơi sầm xuống, thản nhiên đáp: “Không phải đồ bán đấu giá của cô bị mất à?”

Adeline sửng sốt: “… Đồ bán đấu giá nào? Sao tôi lại không biết?"

Chu Thiên Dịch nói xong đã đi thẳng tới sảnh tiệc. Ánh mắt sắc lẻm của hắn quét quanh hiện trường buổi dạ tiệc, ngoại trừ một số quan chức, tướng lĩnh quân đội và người nhà, bạn nhảy của họ, hắn bất ngờ phát hiện ra một người: Dụ Nhiên.

Dụ Nhiên 18 tuổi mặc trên mình bộ Âu phục, xuất hiện giữa khung cảnh này trông có vẻ ngây ngô, trong sáng lạ kỳ.

Cậu và Lục Tắc Hiên đang ngồi ở góc phòng ăn đồ ăn. Đĩa điểm tâm bắt mắt cầm trên tay, dáng vẻ cúi đầu chú tâm ăn từng miếng hệt như chú cừu non vô tội lạc giữa bầy sói. Thỉnh thoảng cậu lại cười với Lục Tắc Hiên một cái, tỏ ý rằng đồ ăn rất ngon miệng.

Lục Tắc Hiên chu đáo quan tâm cậu, bầu không khí giữa hai người rất thân mật, đúng chuẩn dáng vẻ một đôi đang trong giai đoạn yêu đương say đắm.

Chu Thiên Dịch rời tầm mắt, xem ra là Lục Tắc Hiên dẫn cậu vào đây.

Dụ Nhiên nhận ra nhện đen đã đến, dây thần kinh trong đầu lập tức căng lên. Nguy hiểm thật.Khách khứa trong sảnh chưa đầy trăm người, ong chúa và nhện nhanh chóng phối hợp điều tra xong xuôi.

Nếu khi nãy mình thiếu cảnh giác, để chip vào trần phòng vệ sinh thì chắc chắn sẽ bị Chu Thiên Dịch tóm gọn.

Chỉ cần Trưởng phòng Chu điều tra tỉ mỉ từng vị khách đã ra vào phòng vệ sinh kia thì Dụ Nhiên chối thế nào cũng không sạch tội. May mà cậu cảnh giác, vừa nãy đã nuốt con chip luôn rồi

Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe thấy Chu Thiên Dịch nói: “Các vị khách quý, xin phép làm phiền. Tôi là Trưởng phòng Điều tra Liên bang. Đây là lệnh điều tra tối cao có dấu xác nhận của Văn phòng Tổng thống.” Hắn giơ một văn kiện đã được đóng dấu ra, nói: “Bây giờ, mời tất cả mọi người ngồi nguyên tại chỗ, phối hợp điều tra. Chúng tôi nghi ngờ một món đồ đấu giá có giá trị cao đã bị đánh cắp.”

Khách tiệc kinh ngạc nhìn nhau.

Adeline sau lưng hắn chỉ có thể nổi điên trong bụng. Đồ đấu giá bị đánh cắp quái gì chứ, toàn là viện cớ! Rõ ràng Phòng Điều tra đang ngấm ngầm điều tra chuyện khác!

Mà lúc này, mạng nhện trắng đã lẳng lặng bao vây toàn bộ sảnh tiệc, khiến tất cả mọi người không thể đi đâu.

Đi bên cạnh Chu Thiên Dịch còn có một người phụ nữ trẻ, là Phó phòng Điều tra, Dẫn đường loại hình công kích cấp A+. Dụ Nhiên chưa từng gặp người này.

Thực thể tinh thần của cô là ong chúa, kích thước lớn gấp mấy chục lần ong mật bình thường. Chờ nhện bao vây toàn bộ khách khứa xong, ong chúa lập tức gọi cả đàn ong mật đông nghìn nghịt ùa vào sảnh tiệc.

Ong mật sở hữu mắt kép thường thấy ở côn trùng. Mà ong chúa cấp A+ ngoại trừ khả năng gọi đàn ong tấn công trên diện rộng còn có một năng lực đặc biệt khác: Giám sát quần thể.

Mắt của chúng có thể quan sát mọi chi tiết 360 độ không góc chết.

Nói cách khác, mỗi người đang có mặt tại đây, từng động tác làm ra dù là nhỏ nhất đều không thoát được sự giám sát của đàn ong.

Dụ Nhiên ngoài mặt vờ như vô cùng hoang mang, kỳ thật nội tâm lại cực kỳ bình tĩnh. May mà cậu sớm nhận ra điểm bất thường, đã bọc chip vào màng bảo vệ rồi nuốt từ lúc ở trong phòng vệ sinh. Bằng không, giờ phút này, cậu không thể làm bất kỳ động tác gì, bị Phòng Điều tra khám ra chip tại đây thì chẳng những bao công sức trước giờ của cậu đổ sông đổ biển mà còn bị Chu Thiên Dịch bắt ngay lập tức.

Tại sao Phòng Điều tra biết được cậu sẽ giao chip ở đây?

Thông tin này chỉ được nhắc tới giữa lúc cậu gửi tin nhắn cho người phụ trách liên lạc của tổ chức. Chẳng lẽ Phòng Điều tra chặn được tin kia, đồng thời phá được mã hóa?!

Bảo sao gần đây Chu Thiên Dịch không có động tĩnh gì, hóa ra là đang ôm cây đợi thỏ.

Dụ Nhiên nhớ lại khi nãy suýt nữa đã đặt chip lên trần nhà, không khỏi lạnh toát sống lưng nhưng vẫn vờ như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngồi im thin thít tại chỗ.

Khách khứa trong sảnh chưa đầy trăm người, ong chúa và nhện nhanh chóng phối hợp điều tra xong xuôi.

Khiến Chu Thiên Dịch bất ngờ là thế mà lại không lục soát ra được bất kỳ món đồ nào khả nghi.

Chẳng lẽ tình báo sai?

Hôm nay nhiều nhân vật tai to mặt lớn tập trung ở đây như vậy, rốt cuộc là ai cần lấy phần tài liệu kia? Tướng lĩnh quân đội, quan chức Chính phủ, phú hào kinh tế… Hay là quý cô Adeline, chủ nhân cung điện Song tử?

Vài tướng quân có mặt tại hiện trường đã khó chịu ra mặt. Dẫu sao thì bắt họ ngồi im tại chỗ để mặc cho ong chúa tra xét, ai cũng không thoải mái cho nổi.

Thế nhưng Phòng Điều tra lại là cơ cấu độc lập của Liên bang, chuyên phụ trách những vụ án bí mật liên quan tới Lính gác và Dẫn đường, không chịu sự quản lý của Bộ Quân sự. Trong tay Chu Thiên Dịch lại có lệnh điều tra tối cao do Tổng thống ký tên, họ buộc phải phối hợp.

Một lát sau, Chu Thiên Dịch nhíu mày, lịch sự nói: “Rất xin lỗi đã quấy rầy các vị.”

Hắn dẫn cấp dưới rời khỏi sảnh tiệc, tiếp tục tìm kiếm bên ngoài. Bây giờ, khách khứa bên trong mới thở phào một hơi.

Có người trộm thắc mắc: “Rốt cuộc mất gì vậy chứ?”

“Không biết, nhìn nét mặt cô Adeline thì chắc là món gì quý giá lắm.”

Lục Tắc Hiên nghe hết những lời bàn tán đó, hơi nhíu mày.

Làm gì có chuyện Chu Thiên Dịch rảnh rỗi đến mức giúp Adeline “tìm đồ bị đánh cắp”. Khả năng cao nhất chính là hắn tới đây vì tài liệu bị trộm ở Học viện Lính gác lần trước.

Chẳng lẽ thực sự có người mang theo tài liệu đó trong buổi dạ tiệc này?

Đã hai tháng trôi qua rồi, tại sao tài liệu quan trọng như thế giờ mới được giao đi?

Dụ Nhiên khẽ nói: “Khách mời hôm nay toàn những người quyền cao chức trọng, chắc không ai lại đi ăn cắp đồ đâu nhỉ?”

Đối diện ánh mắt tò mò của Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên thu hồi suy nghĩ, nói: “Cũng có thể là do người bên trong làm.”

Mặt ngoài, Dụ Nhiên làm như vô tội nhưng trong lòng lại đang nhanh chóng suy nghĩ biện pháp tiếp theo.

Có thể chắc chắn rằng tin tức đã bị lộ.

Cậu không thể tiếp tục dùng mật mã đặc biệt kia để liên hệ với ai khác nữa. Chip có thể nôn ra sau khi về trường, còn chuyện làm sao chuyển đi thì phải chờ đối phương sắp xếp. Giờ cần làm đâu chắc đó trước đã, không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào trước mặt Phòng Điều tra.

Chu Thiên Dịch rời khỏi địa điểm tổ chức tiệc, tìm gặp quý cô Adeline để trích xuất camera theo dõi, tìm xem những ai là người từng vào nhà vệ sinh trong tối nay. Hắn lại bất ngờ phát hiện ra một người rất quen: Dụ Nhiên.

Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên cùng vào khu vệ sinh rồi đi ra ngay sau năm phút.

Trong phòng vệ sinh cũng không tìm được bất kỳ thứ gì nên hắn không có lý do nào để nghi ngờ Dụ Nhiên. Ngoài ra, trong buổi tiệc, còn có vài người khác từng vào nhà vệ sinh, lần lượt là bà Joseph, Tướng quân Tạ của Quân đoàn Ánh Sao, một quan chức Quốc hội và quý cô Adeline.

Cũng không phát hiện dấu vết tài liệu ở chỗ những người kể trên.

Chẳng lẽ đối phương nhận thấy được điều bất thường nên lâm thời thay đổi kế hoạch?

Trước đó không lâu, Ban Thông tin của Phòng Điều tra phá thành công mật mã đã chặn được ở đường truyền tin đặc biệt, biết được thông tin quan trọng “Chuyển chip qua phòng vệ sinh số 3 trong buổi dạ tiệc từ thiện tại cung điện Song Tử”. Hắn đã bố trí rất tỉ mỉ, vốn tưởng hôm nay có thể bắt gọn cả mẻ.

Không ngờ đối phương lại thay đổi chủ ý ngay giữa đường, không chuyển giao chip nữa. Có lẽ kẻ kia không hề vào phòng vệ sinh số 3?

Đúng là một đối thủ xảo trá.Mà lúc này, mạng nhện trắng đã lẳng lặng bao vây toàn bộ sảnh tiệc, khiến tất cả mọi người không thể đi đâu.

Chu Thiên Dịch nhíu mày, dẫn cấp dưới rời khỏi cung điện Song Tử.

Lục Tắc Hiên vốn định đưa Dụ Nhiên tới chào hỏi cha mẹ, nhưng chuyện bất ngờ xảy ra kia khiến hắn nhớ ra Dụ Nhiên từng bị thẩm vấn tinh thần kiểu bạo lực, hắn nhất định phải bảo vệ Dụ Nhiên thật tốt. Huống hồ, Dụ Nhiên cũng chưa sẵn sàng để gặp mặt phụ huynh, trong buổi tiệc lại có nhiều quan chức, tướng lĩnh như thế, tùy tiện dẫn Dụ Nhiên đi gặp cha mẹ cũng không phải chuyện tốt.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên tạm gác ý định giới thiệu cậu với cha mẹ. Vẫn nên để sau, chọn một thời điểm thích hợp rồi chính thức đưa về nhà ra mặt. Gặp phụ huynh giữa tình huống thế này chung quy hơi vồ vập quá, Dụ Nhiên cũng sẽ rất xấu hổ.

Nghĩ vậy, Lục Tắc Hiên liền dẫn Dụ Nhiên rời khỏi buổi tiệc.

Adeline cũng đang đứng ngoài cửa tiễn khách. Ngay khi Dụ Nhiên đi ngang qua cô ta, một sợi tua ý thức màu lam nhạt lặng lẽ bò đến sau gáy cậu.

Dụ Nhiên cảm thấy sau ót mình nhói lên một cái, giọng cô ta vang lên rảnh rọt trong đầu.

“Chắc mật mã bị Phòng Điều tra phá được rồi, Chu Thiên Dịch đã biết hành động của chúng ta. May mà cậu cẩn thận, không để chip trong phòng vệ sinh. Thời gian tới đừng liên lạc bằng mật mã, cuối tuần sau tới nhà hàng sân vườn ở ngoại ô, giao chip cho bồi bàn mặc đồ đen.”

“Ngoài ra, Chu Thiên Dịch đã để mắt đến tôi. Sau này sẽ đổi người liên lạc với cậu, nhớ cảnh giác.”

“Đã biết.” Dụ Nhiên nói trong đầu.

Cậu giả vờ bình thản rời khỏi buổi tiệc của Lục Tắc Hiên.

Vừa nãy Adeline đã sử dụng khả năng tàng hình của bọ ngựa phong lan, khiến các Lính gác cấp cao xung quanh tự động bỏ qua sự tồn tại của cô ta. Không một ai phát hiện việc cô ta vươn tua ý thức ra trao đổi với Dụ Nhiên.

Về đến ký túc xá Học viện Dẫn đường, Dụ Nhiên vào phòng vệ sinh móc họng nôn như thể ăn phải đồ ăn bị hỏng.

Trận nôn dữ dội khiến sắc mặt cậu trông tái nhợt, khóe mắt ngân ngấn nước, cuối cùng cũng nôn ra được con chip đã bọc màng bảo vệ.

Dụ Nhiên xé lớp màng bảo vệ ra, một lần nữa cất con chip thật kỹ. Nét lạnh lùng xẹt qua ánh mắt.

Anh trai giả chết, chuyển sang hoạt động bí mật. Em gái bên ngoài xây dựng hình tượng nhà từ thiện, thực chất lại đang bắt tay với anh mình, ngấm ngầm làm những việc tham lam, ác độc đến tột cùng. Nhưng hai anh em này hiển nhiên chỉ là quân cờ, kẻ chỉ huy cao nhất sau màn rốt cuộc là ai vẫn phải điều tra thêm.

Sau lưng Chu Thiên Dịch là Văn phòng Tổng thống. Phòng Điều tra có rất nhiều mật vụ ngầm thực lực mạnh, về sau càng phải cẩn trọng hơn.