Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 33: Bố trí chỗ ở



Lục Tắc Hiên đưa Dụ Nhiên về Tháp Trắng với bộ quân phục vẫn mặc nguyên trên người.

Thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng đã nghe ngóng được thông tin từ sớm, tập hợp đông đủ ở sân bay phi thuyền, chờ đợi Dẫn đường mới gia nhập đội.

Cả đám ồn ào bàn tán: “Mấy anh nói xem, đội trưởng Lục với Dụ Nhiên tiến triển đến bước nào rồi?”

“Lần nào Đội trưởng về Thủ đô cũng dành thời gian đến Học viện Dẫn đường gặp Dụ Nhiên, chắc chắn đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy!”

“Tôi nghe bảo vì để được đến bên cạnh Đội trưởng Lục, đêm nào Dụ Nhiên cũng thức khuya học tập, tốt nghiệp Học viện Dẫn đường đầu tiên luôn.”

“… Tình cảm hai người họ thắm thiết quá nhỉ?”

Thính giác của Lính gác rất nhạy, vừa đến sân bay, còn chưa nhìn thấy ai, Lục Tắc Hiên đã nghe tiếng xôn xao của họ từ tít đằng xa.

Chuyện “Vì Đội trưởng Lục, đêm nào Dụ Nhiên cũng học đến tận khuya” đã lan truyền khắp nơi từ lâu. Dù gì Dụ Nhiên có thể tốt nghiệp Học viện Dẫn đường sớm như thế cũng khiến rất nhiều người kinh ngạc không thôi. Khóa này, cậu là học sinh tốt nghiệp đầu tiên, tiến độ còn nhanh hơn cả học sinh lớp A.

Nghĩ tới chuyện Dụ Nhiên đêm nào cũng thức khuya học bài đến mức quầng thâm hiện rõ dưới mắt, Lục Tắc Hiên chợt thấy hơi xót.

Hắn ngoảnh lại nhìn Dụ Nhiên, vừa lúc đụng phải ánh nhìn của cậu.

Sau khi mặc quân phục, Dụ Nhiên trông rất khí khái, không còn vẻ yếu ớt, đáng thương như khi mới gặp, ngược lại, cậu có nét quả cảm của quân nhân. Dường như cậu bẩm sinh rất phù hợp để nhập ngũ, mặc quân phục lên người, thần thái cũng đổi khác hoàn toàn.

Lục Tắc Hiên không kìm được, bèn hỏi: “Tư thế chào quân đội khi nãy của em rất chuẩn, từng tập rồi à?”

Dụ Nhiên đỏ mặt ngại ngùng, đáp: “Vâng, em từng tập theo phim tuyên truyền của Bộ Quân sự. Ước mơ của em chính là trở thành quân y.”

Hiếm lắm mới thấy Lục Tắc Hiên mỉm cười, nhìn cậu bằng ánh mắt rất ôn hòa: “Em quả thật rất hợp với quân phục. Đi nào, tôi đưa em tới gặp đồng đội.”

Hai người sóng vai bước lên phi thuyền Liệp Ưng.

Đây là lần thứ hai Dụ Nhiên lên phi thuyền Liệp Ưng. Nhưng lần trước là Lục Tắc Hiên cứu cậu về đây, cậu chỉ gặp được Moore, cũng không có thời gian tham quan toàn bộ phi thuyền. Lần này, Lục Tắc Hiên đích thân dẫn cậu tới Đội đặc chiến trình diện.

Trong phòng chỉ huy, hơn năm mươi Lính gác cấp A đã xếp thành hai hàng ngay ngắn.

Ngay khi Lục Tắc Hiên bước vào, một Lính gác vạm vỡ cao giọng hô: “Chào!”

Mọi người đồng loạt kề tay phải lên trước vành mũ, làm động tác chào. Lục Tắc Hiên cũng chào lại họ theo nghi thức quân đội, nói: “Giới thiệu với mọi người Dẫn đường mới của chúng ta. Cậu ấy tên Dụ Nhiên, sau này sẽ hỗ trợ Moore phụ trách công tác chữa trị và hậu cần của đội. Mọi người đón chào cậu ấy nào!”

Bốp bốp bốp, các Lính gác vỗ tay rất nhiệt tình.

Bọn họ không chỉ chào đón “đồng đội Dẫn đường mới” một cách đơn thuần, họ đang chào mừng “phu nhân đội trưởng”. Ai tinh ý đều hiểu tại sao Tướng quân Lục lại trình đơn xin đặc cách, đưa Dụ Nhiên đi theo mình. Nhưng có một số chuyện không nhất thiết phải nói toạc ra, tự hiểu trong lòng là đủ rồi.

Sau này không thể đắc tội Dụ Nhiên, không thì Tướng quân Lục sẽ không bỏ qua đâu. Đây là nhận thức chung của các Lính gác trong Đội đặc chiến Liệp Ưng.

Sau màn chào mừng, Lục Tắc Hiên nói: “Từ Đại Hùng, lần lượt tự giới thiệu để Dụ Nhiên làm quen với mọi người.”

Moore không cần giới thiệu nữa, Dụ Nhiên đã quá quen với anh rồi.

Đứng bên cạnh Moore, một Lính gác với thực thể tinh thần là gấu nâu rất uy mãnh cười trừ, nói: “Tôi tên Hùng Khải, là Đội phó Đội đặc chiến Liệp Ưng, Lính gác cấp A+. Thực thể tinh thần cậu cũng thấy rồi đấy, đồng đội đều gọi tôi là Đại Hùng.”

Đứng cạnh hắn là một cô gái khá trẻ với mái tóc ngắn. Cô chào Dụ Nhiên rồi giới thiệu mạch lạc: “Lâm Phong Dao, trinh sát viên Đội đặc chiến Liệp Ưng, mọi người gọi tôi là Chim Ruồi!”

Thực thể tinh thần của cô là một con chim ruồi bé xíu nhưng linh hoạt. Giữa đại đa số Lính gác với thực thể tinh thần là mãnh thú, Chim Ruồi tiến hóa về mặt tốc độ thường đảm nhận nhiệm vụ trinh sát chiến trường cấp tốc.

“Chào cậu, tôi tên Carlo, thực thể tinh thần là cá sấu. Cậu đừng sợ, bình thường nó ngoan lắm.” Một Lính gác tóc xoăn vàng nói. Con cá sấu to bự của anh ta nghe thế còn thân thiện quẫy đuôi với Dụ Nhiên.

“Tôi tên Trâu Dũng, thực thể tinh thần là thạch sùng.”

“Tôi tên Lữ Tiểu Long, thực thể tinh thần là tắc kè hoa, phụ trách trinh sát cùng Chim Ruồi.”

“Tôi tên Ster, thực thể tinh thần là chó săn, phụ trách tìm kiếm cứu nạn.”

“Tôi tên…”

Từng Lính gác lần lượt bước ra khỏi hàng, giới thiệu ngắn gọn về bản thân, đồng thời đưa thực thể tinh thần ra làm quen.

Dụ Nhiên là Dẫn đường, trí nhớ xuất sắc, nghe xong một lượt, cậu đã có thể ghi nhớ họ tên, thực thể tinh thần và nhiệm vụ phụ trách của 52 Lính gác trong Đội đặc chiến Liệp Ưng.

Rốt cuộc ai mới là tay trong do tổ chức hắc ám phái tới giám sát Lục Tắc Hiên? Cậu lướt mắt nhìn cả đội một lượt, không thể tìm ra manh mối gì trên gương mặt của những Lính gác này. Có thể làm nằm vùng, kẻ đó chắc chắn phải có tố chất tâm lý cực vững và kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, chỉ nhìn thôi là không thể nhận ra được.

Nhưng cậu cũng không gấp, cậu vẫn còn thời gian hai tháng nữa. Cậu có thể từ từ tìm cho ra tên nội gián này, sau đó diễn trò trước mặt hắn.

Dụ Nhiên thu ánh mắt, nghiêm túc chào mọi người bằng động tác của quân đội: “Sau này mong mọi người giúp đỡ!”

Đám Lính gác đồng loạt cười trừ, có người nhỏ giọng nói: “Nhờ cậu giúp đỡ chúng tôi mới phải.” “Đúng đúng, Dẫn đường Dụ giúp đỡ chúng tôi nhé!”

Lục Tắc Hiên nhìn Dụ Nhiên: “Tôi đưa em đi dạo một vòng, làm quen với kết cấu trong phi thuyền.”

Dụ Nhiên gật đầu: “Vâng.”

Moore mỉm cười: “Dụ Nhiên, anh đã bố trí xong phòng ký túc trên phi thuyền rồi, ở ngay cạnh phòng anh.”

Hắn dẫn Dụ Nhiên tới khu ký túc xá trên phi thuyền, mở cửa, nói: “Mật mã cửa em có thể tự đổi. Không gian trên phi thuyền hữu hạn, ký túc xá của mọi người đều rất đơn giản, chỉ có giường, tủ đồ và phòng tắm nhỏ. Đôi lúc ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ phải ở trên phi thuyền rất lâu, em cố gắng nhanh chóng làm quen với điều kiện sống nhé.”

Dụ Nhiên nói: “Nơi nghỉ có giường, có chỗ tắm là ổn lắm rồi.”

Cậu không đòi hỏi gì về điều kiện sinh hoạt. Nghe vậy, Lục Tắc Hiên thầm thở phào một hơi, tiếp tục dẫn cậu tới các khu vực khác.

Phòng điều khiển, khu y tế, kho vũ khí, nhà ăn,…

Tuy phi thuyền Liệp Ưng không lớn nhưng bên trong vẫn rất đầy đủ. Đi tham quan hết một vòng, Dụ Nhiên đã ghi nhớ sơ đồ mặt phẳng của phi thuyền vào đầu. Cậu hỏi Lục Tắc Hiên: “Khi nào chúng ta làm nhiệm vụ ạ?”

Lục Tắc Hiên đáp: “Cuối tuần. Đội đặc chiến Liệp Ưng còn phải chiêu mộ thêm vài thành viên mới. Chờ chiêu mộ xong, Tháp Trắng mới bố trí nhiệm vụ cho chúng ta. Trong khoảng thời gian này, em có thể đi theo Moore, làm quen với các công việc hậu cần trên phi thuyền trước.”

Dụ Nhiên gật đầu: “Vâng.”

Đợt tuyển mộ tân binh nhập ngũ hằng năm của quân đội thường rơi vào tháng Năm. Ban đầu, Đội đặc chiến Liệp Ưng có hơn trăm thành viên, nhưng mấy năm trở lại đây, trong quá trình thực hiện các nhiệm vụ khó, một số lượng lớn đã hy sinh, hiện chỉ còn lại 52 Lính gác.

Lục Tắc Hiên đã nhiều lần nhắc về chuyện “thiếu nhân lực”. Tranh thủ đợt mở rộng tuyển quân của Bộ Quân sự, hắn cũng tranh thủ tuyển thêm lính vào đội.

Dụ Nhiên cúi đầu suy tư. Trước khi rời đi, Nguyên soái đã nói với cậu trong phòng giam 103 tầng B10 của Tháp Trắng đang giam giữ một Lính gác cuồng bạo có thể hỗ trợ cậu. Nguyên soái sẽ làm thân phận giả để đối phương trà trộn vào Đội đặc chiến Liệp Ưng. Dụ Nhiên cần phải cứu được người kia ra ngoài trong vòng một tuần.

Nếu là Lính gác do Nguyên soái chọn, chắc chắn phải có năng lực rất xuất sắc.

Phải cứu người ra khỏi Tháp Trắng được canh phòng nghiêm ngặt thế nào đây? Xem ra cậu phải tìm cách thật cẩn thận.

Rời khỏi phi thuyền Liệp Ưng, Lục Tắc Hiên đưa Dụ Nhiên vào trong Tháp Trắng. Để tiện cho việc tập hợp nhanh nhất có thể, trong thời gian không có nhiệm vụ, thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng đều ở trong ký túc xá của Tháp Trắng.

Dụ Nhiên là Dẫn đường cấp C, không đủ tư cách được phân phòng ở độc lập tại Tháp Trắng. Nhưng nếu dùng tư cách “người nhà của Lục Tắc Hiên”, cậu có thể ở trong phòng ký túc của hắn tại nơi này.

Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên vào khu ký túc xá S của Tháp Trắng, quẹt thẻ mở cửa.

Dụ Nhiên bước vào theo. Đây là phòng ký túc của Lục Tắc Hiên, cậu đã tới trong lần chữa trị cho Tiểu Thất trước đó. Nhưng khi ấy cậu giả vờ ngủ mê mệt vì kiệt sức, chưa hề quan sát tỉ mỉ.

Giờ ngắm kỹ mới thấy trong phòng khách mở là một bộ sô pha tông màu ấm, bên cạnh là một phòng tập thể thao với một vài thiết bị luyện tập Dụ Nhiên không biết rõ chức năng. Tiếp đến là phòng tắm và phòng ngủ chính với giường đôi cỡ lớn.

Lục Tắc Hiên lúng túng hắng giọng một tiếng, giải thích: “Tháp Trắng có quy định chỉ Lính gác và Dẫn đường cấp A trở lên mới có thể đệ đơn xin cấp phòng ký túc. Tạm thời… Em chỉ có thể ở cùng tôi.”

Dụ Nhiên:???

Thấy Dụ Nhiên ngây ra, Lục Tắc Hiên vội vàng giải thích: “Tôi ngủ sô pha, em ngủ trong phòng.”

Dụ Nhiên thở phào một hơi.

Tuy hiện tại cậu muốn tiếp cận Lục Tắc Hiên, thăm dò xem người này có đáng để tín nhiệm không. Nhưng chung chăn chung gối với Lục Tắc Hiên, cậu chưa thể chấp nhận ngay được. Độ phù hợp của pheromone Dẫn đường giữa cậu và Lục Tắc Hiên cao đến 98%, nhỡ chẳng may gần nhau quá dẫn đến kết hợp nhiệt thì thật không dám tưởng tượng hậu quả.

Dụ Nhiên gãi đầu, giả vờ xấu hổ, nói: “Anh cao như thế ngủ sô pha thì khó chịu lắm nhỉ? Để em ngủ ở đó thì hơn.”

Lục Tắc Hiên nói: “Không sao, thể lực tôi tốt, ngủ chỗ nào cũng được. Em cần nghỉ ngơi đầy đủ…” Thấy Dụ Nhiên còn muốn nói thêm, Lục Tắc Hiên chặn trước: “Cứ quyết định vậy đi.”

Nói xong, hắn kéo vali trong tay Dụ Nhiên vào thẳng phòng ngủ chính, mở tủ quần áo ra.

Một nửa không gian trong tủ đã xếp kín quần áo của Lục Tắc Hiên, nửa còn lại thì trống trơn. Hiển nhiên, Lục Tắc Hiên đã sắp xếp lại để đón Dụ Nhiên vào ở.

Chính ra Lính gác này rất tỉ mỉ, ngay đến dép lê, áo ngủ, khăn mặt bàn chải Dụ Nhiên cần dùng đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Dụ Nhiên xếp quần áo của mình vào tủ đồ của Lục Tắc Hiên mà lòng cứ nhộn nhạo không yên.

Chim ưng trắng kích động kêu ầm lên trong đầu: “Tuyệt quá tuyệt quá, thế này coi như hai người chính thức chung sống nhỉ? Vậy là ngày nào tôi cũng được gặp cáo nhỏ rồi!”

Nó ngừng một chút, lại nói: “Chủ nhân, sao anh lại phải ngủ sô pha, sao không ngủ chung với cậu ấy? Hai người có thể liên kết tinh thần trước rồi sau đó tiến đến liên kết thân thể nè.”

Lục Tắc Hiên nhíu mày: “Tôi có phải cầm thú đâu. Cậu ấy mới 18 tuổi, sao tôi có thể liên kết… với cậu ấy. Nghĩ cái gì đó hả?”

Chim ưng trắng ngẩn ra: “Thế ý anh là suy nghĩ của tôi rất cầm thú? Bản thân tôi vốn thuộc họ cầm (chim) mà, có suy nghĩ của cầm thú không phải rất bình thường sao.”

Lục Tắc Hiên: “…”

Chỉ số thông minh của con chim này thật đáng quan ngại.

Lục Tắc Hiên mệt mỏi day huyệt thái dương.

Thấy động tác này của hắn, Dụ Nhiên không khỏi quan tâm hỏi thăm: “Anh sao vậy? Đau đầu ạ?”

Lục Tắc Hiên ho nhẹ một tiếng, nói: “Khá nhức đầu khi có thực thể tinh thần hơi ngu.”

Dụ Nhiên ngẩng đầu nhìn chim ưng trắng, nó còn ẹo cổ như vô tội lắm.

Dụ Nhiên khẽ bật cười: “Đại đa số thực thể tinh thần của Lính gác vẫn duy trì đặc tính hoang dã. Anh đừng ghét chim ưng trắng, nó giúp anh tiến hóa ra khả năng bay lượn đã là thực thể tinh thần rất giỏi rồi.”

Chim ưng được khen sướng rơn cả người, bay luôn sang vai Dụ Nhiên như muốn tuyên bố từ giờ nó sẽ theo phe cậu.

Lục Tắc Hiên mặc kệ nó, lấy một tấm thẻ ra vào từ trong ví ra: “Đây là thẻ thông hành bên trong Tháp Trắng tôi đã xin giúp em. Sau này em cố gắng đi cùng tôi, nếu em cần ra ngoài trong lúc tôi vắng mặt thì dùng tấm thẻ này. Phải rồi, không được phép xuống các tầng dưới tầng 1 nếu không có lý do đặc thù.”

Dụ Nhiên nhận lấy thẻ thông hành, tò mò: “Tầng dưới tầng 1 chính là tầng hầm ạ? Tầng hầm của Tháp Trắng dùng để làm gì vậy?”

Lục Tắc Hiên nói: “Các tầng hầm từ B1 đến B10 của Tháp Trắng giam giữ rất nhiều Lính gác cuồng bạo. Những Lính gác có tính công kích cực kỳ mạnh, hơn nữa bọn họ đã mất lý trí, dù giam lại rồi nhưng vẫn rất nguy hiểm.”

Dụ Nhiên đã hiểu, hỏi tiếp: “Chính là các Lính gác cuồng bạo bị bắt về khi đi làm nhiệm vụ mà anh từng kể cho em ạ?”

Lục Tắc Hiên lắc đầu: “Không chỉ Lính gác mới cuồng bạo thôi đâu. Ở đó giam giữ cả những Lính gác đã bắt về từ nhiều năm trước. Vì không thể chữa trị nên bọn họ chỉ có thể sống lay lắt qua ngày trong ngục giam dưới đất.”

Hắn ngừng một lát, dường như cảm thấy không nên nói những chuyện này với Dụ Nhiên, bèn dừng đề tài, hỏi: “Em đói chưa? Đi ăn nhé.”

Dụ Nhiên cười nói: “Vâng, vừa hay em cũng đói rồi.”

Hai người cùng tới nhà ăn.

Thấy quân phục đen viền vàng của Quân đoàn Liệp Ưng trên người Dụ Nhiên, những Lính gác khác đều lộ rõ vẻ tò mò.

“Người kia chính là Dẫn đường cấp C được Tướng quân Lục trình đơn xin đặc cách để đưa tới Tháp Trắng hả?”

“Nghe bảo pheromone của cậu ấy phù hợp đến 98% với Tướng quân Lục. Về sau, nhỡ Tướng quân Lục gặp nguy hiểm, pheromone của Dẫn đường có thể cứu mạng đấy.”

“Hâm mộ ghê. Bao giờ tôi mới gặp được Dẫn đường như thế nhỉ?”

“Trông họ đẹp đôi đấy chứ.”

Lục Tắc Hiên nghe hết những tiếng bàn tán trong nhà ăn, tâm trạng bỗng trở nên khó tả. Mọi người đều nhận định hắn và cậu là một cặp, cho rằng Lục Tắc Hiên đưa người yêu vào Tháp Trắng, muốn trói chặt cậu Dẫn đường có độ phù hợp lên tới 98% này bên mình, tiếp đó liên kết tinh thần, thậm chí kết hợp thân thể với đối phương, khiến thế giới tinh thần của bản thân càng thêm vững chãi.

Đổi thành phần đa những Lính gác khác, gặp được Dẫn đường phù hợp tới vậy, ai chẳng muốn nhanh chóng đánh dấu, biến đối phương thành “Dẫn đường của riêng mình”.

Nhưng… Lục Tắc Hiên thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Hắn rất tôn trọng Dụ Nhiên, hiện tại chỉ mời Dụ Nhiên tới Đội đặc chiến Liệp Ưng hỗ trợ với tư cách “chiến hữu”. Hắn không có ý nghĩ quá phận nào với cậu, càng không thể đánh dấu một Dẫn đường chỉ vừa đủ tuổi trưởng thành.

Chuyện này, hắn không tài nào giải thích với các Lính gác đó.

May mà tai Dụ Nhiên không thính đến thế, không nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, nếu không thì xấu hổ lắm.

Quả thật Dụ Nhiên không nghe thấy những tiếng bàn tán trong nhà ăn. Cậu vốn không hề để tâm tới những chuyện tầm phào này.

Hiện tại cậu đang nghĩ cách làm sao cứu được Lính gác ở tầng B10 kia ra?

Phải rồi, giờ cậu là Dẫn đường chữa trị của Đội đặc chiến Liệp Ưng, cậu có đầy đủ lý do để tiến hành khơi thông tin thần cho các Lính gác cấp C Lục Tắc Hiên bắt về gần đây.

Trước cứ xuống tầng hầm quan sát tình hình, tiến hành với các Lính gác cấp C cuồng bạo trước đã. Dù gì cậu cũng có một tuần, rồi sẽ nghĩ ra cách thôi.