Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 44: Hành tinh lạ



Tuy mọi kết luận lúc này đều chỉ là phân tích dựa theo manh mối đã lộ ra và thông tin có sẵn nhưng Dụ Nhiên cảm thấy phỏng đoán của mình phải đúng đến tám, chín phần mười. Hùng Khải đã ở trong Đội đặc chiến Liệp Ưng bảy năm, cái chết của Đội trưởng tiền nhiệm, Thiếu tướng Lục Thành An, liệu có dính líu gì đến hắn không?

Lục Tắc Hiên đã làm đội trưởng hơn năm năm, Hùng Khải vẫn luôn giữ cương vị Đội phó Đội đặc chiến Liệp Ưng. Mỗi khi đi làm nhiệm vụ, Lục Tắc Hiên dẫn đội chiến đấu, hắn luôn thủ ở hậu phương bảo đảm phi thuyền được an toàn. Hắn là “hậu thuẫn” của Đội đặc chiến Liệp Ưng, thật khó lòng tưởng tượng nổi nếu “hậu thuẫn” này có vấn đề, đến khi đụng độ nguy hiểm thực sự, sợ rằng toàn bộ Đội đặc chiến Liệp Ưng sẽ chết sạch.

Dụ Nhiên bỗng nhớ đến chuyện năm đó của Quân đoàn Ánh Sao: Tại sao chiến hạm lại đột ngột phát nổ? Là vì trong Quân đoàn Ánh sao cũng có nội ứng của tổ chức hắc ám. Phát hiện tình huống vượt ngoài tầm khống chế, kẻ đó liều chết hủy diệt mọi thứ, làm chiến hạm Ánh Sao tan tành giữa vũ trụ mịt mờ, khiến hơn một nghìn chiến sĩ chết không thấy xác.

Ánh lửa chói mắt và tiếng nổ vang trời trong ký ức khiến tim Dụ Nhiên đau thắt lại. Cậu vội kiềm chế cảm xúc đang muốn tràn ra, tiếp tục giữ vẻ mặt bình tĩnh, kiểm tra Lính gác tiếp theo.

Người vào để được kiểm tra ngay sau đó chính là Đội phó Hùng Khải.

Lính gác thân hình cao lớn cười trừ, ngồi trước mặt hai người, nề nếp nhắm mắt lại. Dụ Nhiên yên lặng vươn tua ý thức ra cùng Moore, tiến vào thế giới tinh thần hắn.

Thế giới ấy là một vùng núi rừng rộng lớn. Một con gấu nâu to béo đang lăn qua lăn lại dưới bóng cây, trông có vẻ rất đáng yêu, chất phác.

Thế giới tinh thần hắn không có dấu vết tiêu cực nào, nhưng lại có một hang núi ở sâu bên trong. Động vật họ gấu thích sống trong hang, tạo ra một cái hang cho gấu ngủ trong thế giới tinh thần là chuyện rất bình thường.



Nhưng Lính gác có thể giấu những chuyện riêng tư ở sâu trong thế giới tinh thần. Dụ Nhiên đoán nếu cưỡng chế tìm kiếm trong sâu cái hang kia, nhất định có thể moi ra được rất nhiều bí mật quan trọng.

Dụ Nhiên giả vờ dùng tua ý thức kiểm tra qua phía ngoài hang rồi lùi ra luôn.

Sau khi kiểm tra xong xuôi, Hùng Khải lịch sự nói: “Hai người vất vả rồi.”

Dụ Nhiên cười nói: “Đội phó Hùng khách sáo quá.”

Việc kiểm tra vẫn tiếp tục, vẻ mặt Dụ Nhiên không có gì thay đổi, Hùng Khải lẳng lặng liếc nhìn cậu rồi trở về chỗ của mình.

***

Đúng 4 giờ chiều, phi thuyền Liệp Ưng tới địa điểm thực hiện nhiệm vụ: Hành tinh số hiệu S-107 thuộc chòm sao Kiếm Ngư.

Từ xa nhìn lại, hành tinh tỏa ra vầng sáng dịu mắt này hệt như một viên đá quý màu tím đẹp đẽ giữa vũ trụ. Bên cạnh nó còn có hai vệ tinh rất nhỏ đang chầm chậm quay quanh.

Đài quan trắc thiên văn Liên bang phát hiện có sự sống tồn tại trên hành tinh này. Bọn họ đã cho phi thuyền không người đổ bộ và thu thập mẫu đất, nước, thực vật ở đây về tiến hành phân tích, xác định được trên hành tinh có nguồn khoáng sản khổng lồ.

Nhiệm vụ lần này của Đội đặc chiến Liệp Ưng chính là khảo sát thực địa, xem thử trên hành tinh có tồn tại sinh vật vũ trụ đe dọa đến con người hay không.

Phi thuyền tiếp cận hành tinh, mở chế độ phòng ngự, bay chậm xung quanh tìm kiếm nơi thích hợp để hạ cánh. Lục Tắc Hiên phái một máy bay trinh sát không người lái xuống đo đạc mặt đất, âm thanh báo cáo của máy móc nhanh chóng vang lên bên tai: “Nhiệt độ bề mặt 45 độ C, độ ẩm 50%, hàm lượng dưỡng khí dồi dào, tạm thời chưa phát hiện khí độc. Mức độ phù hợp đổ bộ: Cấp 1.”

Moore tiến lên trường, nói: “Môi trường ở đây ngoại trừ nhiệt độ quá cao thì những yếu tố còn lại rất phù hợp cho con người sinh sống.”

45 độ, nhiệt độ này còn cao hơn cả nhiệt độ những ngày nóng đỉnh điểm nhất vào mùa Hạ ở hành tinh Thủ đô.

Nhưng nhân loại có khoa học kỹ thuật tiên tiến, có thể tạo ra môi trường đẳng nhiệt trong nhà. Hai điều kiện quan trọng nhất là độ ẩm và hàm lượng dưỡng khí đều phù hợp với con người, nếu ở đây không có quá nhiều sinh vật vũ trụ có tính công kích mạnh thì có thể khai phá thành hành tinh tài nguyên.

Lục Tắc Hiên đứng trước đài chỉ huy, cẩn thận nhìn vào màn hình trước mặt. Trên màn hình là hình ảnh sắc nét về môi trường của hành tinh này. Dụ Nhiên cũng bước tới quan sát một hồi, băn khoăn nhận xét: “Đất đai ở đây có màu tím đậm chưa từng xuất hiện ở đâu.”

Lục Tắc Hiên nói: “Chắc trong đất có nguyên tố kim loại đặc biệt nên mới có màu sắc lạ.”

Dụ Nhiên phân tích: “Nhiệt độ, độ ẩm cao, lại giàu dưỡng khí, nơi này hệt như một nhà kính tự nhiên. Thảo nào thực vật ở đây lại sinh trưởng um tùm đến vậy, rễ cây gần như đan hết vào với nhau.”

Đúng như Dụ Nhiên nói, thông qua máy bay trinh sát không người lái, có thể thấy thực vật trên hành tinh này nêm chặt vào nhau, tạo thành một biển thực vật tươi tốt, rậm rạp. Một số cành cây vươn thẳng phải cao chừng hơn trăm mét, hình dáng giống như những chiếc vuốt sắc giương lên trời, lá cây cũng đều mang màu tím rất kỳ lạ.

Dụ Nhiên không khỏi nhớ tới loài hoa khát máu, ăn thịt người, sinh sôi nảy nở cực nhanh ở hành tinh B-73. Cậu nhìn Lục Tắc Hiên, nói: “Lát nữa, các anh nhớ cẩn thận, nhất định phải tránh xa những cái cây đó. Nhỡ đâu chúng nó có độc, hoặc biết tấn công, nhiều như thế sẽ rất khó đối phó.”

Nghe Dụ Nhiên quan tâm, Lục Tắc Hiên thấy rất ấm lòng, khẽ nói: “Yên tâm, bọn tôi đều trang bị vũ khí tối tân. Nếu gặp phải nguy hiểm sẽ rút lui kịp thời.”

Dụ Nhiên gật đầu, không nói gì thêm.

Lục Tắc Hiên quay lại, nhìn những Lính gác bên dưới: “Mọi người kiểm tra lại vũ khí, trang bị và tai nghe không dây, chuẩn bị đổ bộ.”

Các Lính gác xếp thành hai hàng, nhanh nhẹn kiểm tra trang thiết bị của bản thân.

Trang bị của Đội đặc chiến Liệp Ưng rất tốt, mỗi người đều được cung cấp những vật tư hiện đại nhất Liên bang: Súng tiểu liên chứa đầy đầu đạn có tính chất hủy diệt, đao điện từ chém sắt như chém bùn, tai nghe không dây dùng để liên lạc, khiên kim loại cá nhân,…

Mọi người nhanh chóng chỉnh đốn xong xuôi, đứng nghiêm.

Lục Tắc Hiên bắt đầu gọi tên bố trí nhiệm vụ: “Chim Ruồi, A Long, cậu Đường, mỗi người lái một phương tiện bay, làm tiên phong trinh sát, xem xét tình hình theo hướng chính Nam. Cậu Đường mới gia nhập chú ý theo sát đồng đội.”

“Cá Sấu, Cá Mập Đen, mỗi người dẫn một đội mười người, theo sau tiếp ứng cho tiểu đội trinh sát.”

“Đại Hùng, Triệu Thuyên, hai người và hai Dẫn đường ở lại phi thuyền Liệp Ưng, sẵn sàng công tác phòng thủ.”

“Những người còn lại theo tôi.” Lục Tắc Hiên lia mắt nhìn cả đội, “Rõ cả chưa?”

Mệnh lệnh của Đội trưởng rất rõ ràng, rành mạch, các Lính gác đồng thanh đáp: “Rõ!”

Lục Tắc Hiên phất tay: “Hành động!”

Phi thuyền Liệp Ưng lơ lửng giữa không trung, mở lồng phòng ngự điện từ và cửa cabin.

Từng chiếc phương tiện bay cỡ nhỏ màu đen ngay ngắn bay ra khỏi phi thuyền lớn.

Tạo hình phương tiện bay chiến đấu của Quân đoàn Liệp Ưng trông giống như những con chim màu đen nhẹ nhàng, linh hoạt. Ba chiếc phương tiện bay bay vọt ra đầu tiên xếp thành hình tam giác, bay thẳng về phía Nam, nhoáng cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của Dụ Nhiên.

Đội trinh sát tiên phong đã xuất phát, đội ngũ yểm hộ lập tức di chuyển theo.

Ánh mắt Lục Tắc Hiên liếc về phía Triệu Thuyên và Đại Hùng, thấp giọng dặn dò: “Bảo vệ hai Dẫn đường cẩn thận.”

Hai người đồng thanh: “Đã rõ!”

Lục Tắc Hiên nhìn Dụ Nhiên một cái rồi xuất phát ngay.

Dụ Nhiên ở lại phi thuyền, nhìn ra ngoài cửa sổ với tâm trạng thấp thỏm. Trên hành tinh này, đất đai màu tím bao phủ, thực vật với cành lá như móng vuốt sắc cũng màu tím sinh sôi khắp nơi, không hề phát hiện dấu vết của động vật. Trông có vẻ rất yên bình, nhưng hình dạng kỳ quái của những cái cây kia…

Trông giống thực vật chưa chắc đã là thực vật.

Dụ Nhiên nhắm mắt lại, tua ý thức màu xanh lục từ từ vươn ra khỏi phi thuyền, thăm dò nền đất bên dưới.

Moore tò mò, hỏi: “Nhiên Nhiên, em đang làm gì vậy?”

Dụ Nhiên nói: “Em muốn thử xem có cảm nhận được sự tồn tại trí não hoặc dao động cảm xúc nào đó không.”

Moore hiểu ngay, cũng vươn tua ý thức xuống cùng Dụ Nhiên. Hai loại tua ý thức một xanh một trắng là rà sát mặt đất như sợi dây leo dẻo dai, chúng linh hoạt vòng quanh những thân cây gần mình, hai người nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận…

Lát sau, hai người đồng loạt thu tua ý thức về.

Moore cười nói: “Không có phản ứng gì cả.”

Dụ Nhiên gật đầu: “Xem ra chỉ là cây cối có hình dạng tương đối kỳ lạ thôi, không có tính công kích.”

Thực vật cần sinh trưởng tại một vị trí cố định, không có tư duy. Động vật luôn có não bộ và ý thức, một số loài còn rất thông minh. Dẫn đường có thể xâm nhập thẳng vào thế giới tinh thần, thế nên chỉ cần là động vật, Dụ Nhiên sẽ cảm nhận được cảm xúc và tư duy của nó.

Có lẽ bản thân đã quá lo lắng. Thực vật ở đây chẳng qua có hình dạng và màu sắc khác thường thôi chứ không biết tấn công con người.

Lúc này, đội trinh sát do Chim Ruồi, Tắc Kè Hoa và Đường Sách tạo ra đang lái phương tiện bay, nhanh chóng thăm dò đến khu vực cách phi thuyền 10km. Khác với Dẫn đường dùng tua cảm nhận dạng sống có ý thức, Lính gác quan sát hoàn cảnh dựa vào các giác quan vượt trội.

Chim Ruồi quan sát phía trước, Tắc Kè Hoa chú ý bên trái, Kỳ Nhông để mắt bên phải. Ba người điều tra dọc theo đường bay.

Nửa giờ trôi qua, vẫn không phát hiện có gì bất thường.

Dưới chân toàn là loài cây kỳ lạ trông giống móng vuốt, không có dấu vết của động hoặc thực vật khác sinh sống.

Chim Ruồi ấn nút liên lạc trên tai nghe, nói: “Đội trưởng Lục, không có dấu vết động vật hoạt động, thực vật này cũng rất yên.”

Giọng Lục Tắc Hiên vang lên trong tai nghe: “Tiếp tục trinh sát.”

Chim Ruồi nhận lệnh, tiếp tục tiến lên.

Không lâu sau, bọn họ phát hiện ra một khối núi. Khối núi kia cao cỡ một tòa nhà 10 tầng với hai đỉnh liền kề, hình dạng không giống nhau hoàn toàn. Đỉnh núi phía sau cao hơn đỉnh phía trước một ít, ở giữa có thung lũng trũng hẳn xuống. Xung quanh khối núi, loài cây hình móng vuốt kia mọc rất dày, màu sắc cũng đậm hơn hẳn những nơi khác.

Đường Sách cảnh giác, nói: “Chị Chim, chị có thấy hình dạng khối núi này rất giống bướu lạc đà không?”

Nghe Đường Sách nhắc, Chim Ruồi cũng sực nhận ra, đăm chiêu: “Hai ngọn núi đứng liền với nhau, một lớn một nhỏ, đúng là hơi giống bướu lạc đà.”

Đường Sách tiến lên trước, nhìn quanh: “Trong phạm vi mười mấy ki lô mét chỉ có độc một khối núi này, rất kỳ lạ.”

Giọng Lục Tắc Hiên vang lên trong tai nghe: “Mọi người dừng lại, tôi lên trước xem thử.”

Vừa dứt lời đã nghe “xoạt” một tiếng, đôi cánh trắng phau đột ngột xuất hiện trên vai Lục Tắc Hiên. Người đàn ông nhảy lên, dang cánh bay lượn như chim, nhoáng cái đã vút qua đỉnh đầu hai người, bay lơ lửng bên trên khối núi.

Các Lính gác trong Đội đặc chiến Liệp Ưng đều là lái phương tiện bay.

Nhưng bản thân Lục Tắc Hiên biết bay, tốc độ còn nhanh hơn phương tiện bay. Hắn bay lên cao, đôi mắt tinh tường quan sát mặt đất. Đúng là kỳ lạ, khối núi hai đỉnh này trụi lủi như hai đống đất khổng lồ. Mà xung quanh nó, thực vật phát triển cực kỳ rậm rạp.

Cảnh quan lạ lùng thế này, hắn chưa thấy bao giờ.

Cứ như thể đám cây cối kia tụ lại một chỗ… quỳ lạy hai ngọn núi này?

Rốt cuộc là sao?

Cùng lúc đó, hình ảnh tiểu đội trinh sát thu được đã truyền tới màn hình lớn trên phi thuyền.

Thấy cảnh kia, Dụ Nhiên vội nói: “Đội trưởng Lục, rút mau!”

Nhưng lời nói ra vẫn chậm một bước.

Gần như ngay khi Dụ Nhiên dứt lời, dưới khối núi vang lên tiếng động rầm trời như loài cự thú nào đó đang tỉnh giấc.