Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 48: Kỹ thuật diễn xuất



Lục Tắc Hiên cực kỳ mệt mỏi, từng tế bào trên cơ thể đều đang gào thét đòi được nghỉ ngơi nhưng đầu óc hắn lại vô cùng tỉnh táo. Toàn bộ “chân tướng” mà Dụ Nhiên tiết lộ gần như khiến nhận thức và tư duy của hắn đảo điên.

Dẫn đường có hai thực thể tinh thần, từ nhỏ đến lớn, đừng nói là gặp, đến cả nghe Lục Tắc Hiên cũng chưa nghe bao giờ.

Chẳng lẽ Dụ Nhiên là Dẫn đường đầu tiên thức tỉnh hai thực thể tinh thần trong lịch sử Liên bang?

Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường Ludwig, Nguyên soái Tần Tiêu, Viện trưởng Viện Khoa học Trung ương – Giáo sư Mạc Duy và Tổng thống Harrison, những người này hiện là những Dẫn đường có sức mạnh tinh thần mạnh nhất Liên bang đã được biết đến, cấp bậc đánh giá đối với thực thể tinh thần đều là S+. Vậy nên xếp Dụ Nhiên vào cấp nào? Cậu có hai thực thể tinh thần siêu mạnh, rốt cuộc là S+ hay SS?

Vốn tưởng Dụ Nhiên là cậu Dẫn đường trẻ nhỏ bé, vô tội, cần được bảo vệ… Kết quả, cậu lại là một con boss ẩn?

Lục Tắc Hiên đột nhiên cảm thấy bản thân rất nực cười. Hắn dẫn theo boss bên người, ngày nào cũng lo lắng liệu đối phương có gặp chuyện bất trắc không… Kết quả, vào thời khắc mấu chốt lại thành Dụ Nhiên cứu hắn. Sợ là trong mắt Dụ Nhiên, hắn rất ngu xuẩn nhỉ? Ngu xuẩn, dễ lừa hệt như chim ưng trắng.

Trong đầu, chim ưng trắng thì thầm: “Anh cũng đừng buồn quá! Nhỡ đâu cậu ấy nói thật, cậu ấy thật sự là gián điệp của Quân đoàn Ánh Sao, đang làm nhiệm vụ đặc biệt, thế thì lừa anh cũng là chuyện bắt buộc, đâu thể nào vừa gặp đã nói với anh cậu ấy là gián điệp…”

Chim ưng trắng ngừng một lát, lại lẩm bẩm tiếp: “Hơn nữa, với sức mạnh tinh thần của cậu ấy, nếu hai cáo đồng thời tấn công, chúng ta chưa chắc đã đỡ nổi đâu. Cậu ấy thật sự không có ác ý với chúng ta mà, huống hồ, ban nãy cậu ấy còn mới cứu anh một mạng.”

Chim ưng trắng nhấn mạnh: “Cậu ấy bất chấp nguy hiểm cứu mạng anh đó!”

Đầu Lục Tắc Hiên đau muốn nứt ra: “… Đừng ồn nữa được không, tôi muốn yên tĩnh một lúc.”

Chim ưng trắng tủi thân đập cánh bay đi. Nó không có tư duy phức tạp như con người, cũng không biết suy xét đâu là đúng đâu là sai. Trực giác động vật và bản năng nói với nó rằng hai cáo kia không hề có ác ý, nó có thể cảm nhận được thái độ thân thiện của đối phương.

Nếu Dụ Nhiên thật sự muốn hại hắn, thế thì tại sao khi nãy lại bất chấp nguy hiểm đi cứu hắn. Lục Tắc Hiên nhắm mắt lại, ép bản thân thôi suy nghĩ. Hắn thực sự cần nghỉ ngơi cho lại sức. Chỉ là những thông tin trong đầu gây nên cú sốc quá lớn, hắn nhất thời ngủ không được, đành phải cau mày nhắm mắt nghỉ tạm.

Sau một lúc lâu, hắn nghe tiếng Dụ Nhiên đứng dậy, cầm một chiếc khăn mặt sạch sẽ từ trong phòng tắm ra, nhẹ nhàng lau sạch những vết bẩn trên mặt hắn. Tim Lục Tắc Hiên giật thót nhưng hắn nhất quyết không chịu mở mắt ra.

Tua ý thức màu xanh lục áp lên trán, giọng Dụ Nhiên vang lên trong đầu. Giọng nói ấy dịu dàng hiếm thấy: “Dẫn đường có thể cảm giác được cảm xúc. Tôi biết anh vẫn thức, cũng biết anh đang khó chịu và tức giận… Xin lỗi, tôi không cố ý muốn lừa anh.”

Lục Tắc Hiên: “…”

Dụ Nhiên nói tiếp: “Còn nữa, trước nay tôi chưa bao giờ cảm thấy anh ngu xuẩn, dễ lừa. Mà ngược lại, anh luôn lý trí vô cùng, để khiến anh tin tưởng, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức. Dẫn đường lần trước anh gặp ở công viên vịnh biển là tôi nhờ cấp trên sắp xếp. Khi tôi đi ngang qua đã vẩy máu của mình lên mu bàn tay anh ta, khiến anh hiểu nhầm rằng người anh gặp ở vũ hội là người đó và tin vào lai lịch của tôi.”

Lục Tắc Hiên nhớ lại chuyện này. Dẫn đường kia đúng là người thuộc Quân đoàn Ánh Sao, từng tham gia vũ hội tốt nghiệp năm 494. Chính vì những điều này, Lục Tắc Hiên mới thôi nghi ngờ Dụ Nhiên, cho rằng vấn đề pheromone Dẫn đường chỉ là trùng hợp.

Không ngờ, tất cả những chuyện này đều là Dụ Nhiên sắp xếp sẵn. Dụ Nhiên còn có cấp trên, có thể điều động Lính gác và Dẫn đường cấp A của Quân đoàn Ánh Sao tới hỗ trợ, điều này cũng phần nào chứng minh có lẽ Dụ Nhiên thật sự là gián điệp do Quân đoàn Ánh Sao phái đi.

Lục Tắc Hiên vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, không lên tiếng. Dụ Nhiên khẽ thở dài, nói: “Cảm ơn anh khoảng thời gian vừa qua đã giúp đỡ tôi. Tôi lợi dụng anh hoàn thành một số nhiệm vụ, nhưng có nhiều chuyện tôi cũng rất khó xử.”

Dụ Nhiên lau sạch máu dính trên mặt hắn rồi thu tay về: “Ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Hiệu suất thôi miên của Dẫn đường rất cao. Theo tua ý thức màu xanh lục nhẹ nhàng trấn an giữa núi tuyết, thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên nhanh chóng bình ổn, bất tri bất giác thiếp đi.

Dụ Nhiên rút tua ý thức lại, đứng dậy, cất khăn mặt về phòng tắm.

Trong đầu cậu, cáo chín đuôi bình tĩnh nhận xét: “Có vẻ anh an ủi đã có hiệu quả.”

Cáo trắng nhỏ nói: “Lính gác tức giận dỗ dành là xong. Dỗ không được thì thôi miên luôn. Vừa đấm vừa xoa, không sợ anh ta không nghe lời!”

Dụ Nhiên vừa rửa mặt, vừa nói trong đầu: “Anh không định bắt ép anh ta nghe lời anh. Anh mong rằng anh ta có thể hiểu được việc anh đang làm, cam tâm tình nguyện phối hợp cùng anh. Nếu không, một khi Lục Tắc Hiên để lộ sơ hở, kế hoạch của anh cũng không thành công được, chưa biết chừng cả hai còn cùng chết nữa.”

Cáo chín đuôi hỏi: “Kế hoạch tiếp theo là?”

Dụ Nhiên cau mày ngẫm nghĩ một lát: “Cả Đội đặc chiến Liệp Ưng hơn năm mươi người, dẫn theo tất cả thì quá phiền, nhỡ trong số đó có người kéo chân thì rất dễ sẽ thua trắng. Vậy nên anh định tạo ra một sự cố, khiến hầu hết các Lính gác trong Đội đặc chiến Liệp Ưng đều… “hy sinh”.”

Cáo chín đuôi hiểu ý chủ nhân ngay: “Anh muốn dẫn bọn họ về chòm sao Nam Tam Giác, nhờ nhện mắt đỏ giúp?”

Dụ Nhiên nói: “Đúng vậy. Tốt nhất chỉ chừa lại ba người thoát được là anh, Lục Tắc Hiên và nội gián. Để nội gián làm nhân chứng, tận mắt chứng kiến anh khống chế Lục Tắc Hiên. Những người khác của Đội đặc chiến Liệp Ưng thì giao cho Thiếu tá Đường Sách lo liệu. Có nhện mắt đỏ, bọn họ ở lại đó sẽ cực kỳ an toàn.”

Kế hoạch này không được sơ suất dù chỉ một li.

Tổ chức yêu cầu cậu phải phá hủy thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên trong vòng ba tháng, khống chế hoàn toàn Lính gác cấp S cuồng bạo này. Nhưng hơn năm mươi người trong Đội đặc chiến Liệp Ưng, ngoại trừ nội gián, còn lại đều là thân tín của Lục Tắc Hiên.

Bọn họ coi Lục Tắc Hiên là đội trưởng đáng tin cậy nhất, là lãnh đạo đáng để bọn họ vào sinh ra tử.

Nếu Dụ Nhiên khống chế Lục Tắc Hiên trước mặt nhiều người như vậy, thứ nhất, Lục Tắc Hiên rất khó đóng kịch, thứ hai, Dụ Nhiên làm hại Lục Tắc Hiên, các Lính gác sẽ lập tức coi cậu là kẻ địch, đồng tâm hiệp lực tìm cách cứu đội trưởng. Cậu không ứng phó nổi với chừng ấy người đâu.

Thế nên biện pháp tốt nhất chính là tách những người này ra. Một mình cậu sẽ dẫn theo Lục Tắc Hiên và nội gián trở về tổ chức hắc ám.

Hiện tại là trung tuần tháng Năm, còn nửa tháng nữa là tới hạn mà tổ chức giao cho. Trong nửa tháng này, cậu phải làm cho Lục Tắc Hiên tin tưởng tuyệt đối, khiến hắn biết được sự khủng khiếp của tổ chức hắc ám, chấp nhận trói buộc mạng sống mình với cậu, đồng thời tìm ra con cá lớn luôn náu mình dưới biển sâu kia.

Đây là cơ hội duy nhất họ có.

***

Ba tiếng sau, phi thuyền Liệp Ưng đã tới thiên hà Củ Xích.

Các Lính gác về phòng nghỉ ngơi dưỡng thương lục tục tỉnh giấc. Hiện giờ khoa học kỹ thuật trong y tế cực kỳ phát triển, vết thương ngoài da có thể lành lặn rất nhanh. Ngoại trừ cậu Lính gác bị xẻ đôi người kia cần điều dưỡng thêm ít lâu nữa, vết thương của những người khác gần như đều đã khỏi hẳn.

Hôm nay Đường Sách phụ trách cứu viện, không hề bị thương. Hắn vờ như mình đi ngủ, thực ra là đang cho kỳ nhông đổi màu của mình ngụy trang vào với trần nhà, cẩn thận theo dõi trong hành lang. Kỳ nhông phát hiện Đội phó Hùng kia lại tình cờ đi ngang qua phòng Lục Tắc Hiên, hẳn là đang thám thính động tĩnh bên trong.

Quả nhiên, người này có vấn đề.

Đúng 6 giờ tối, phi thuyền Liệp Ưng đáp xuống hành tinh số hiệu B-73 thuộc chòm sao Củ Xích.

Khi Lục Tắc Hiên thức dậy, Dụ Nhiên đã thay quần áo sạch sẽ, chỉnh tề. Cậu đưa mắt ra hiệu với Lục Tắc Hiên như đang muốn nói “Xin anh đấy, phối hợp với tôi chút đi”. Lục Tắc Hiên gật đầu đầy gượng gạo, thay bộ quần áo khác rồi cùng ra khỏi phòng với Dụ Nhiên.

Ngay khi bước qua cánh cửa, biểu cảm của Dụ Nhiên lập tức thay đổi: Từ quân nhân bình tĩnh, cứng cỏi biến thành một “Dẫn đường yếu ớt mới khỏi ốm”, đi đường còn phải vịn vào tay Lục Tắc Hiên.

Lục Tắc Hiên nhìn vẻ ốm yếu, nhợt nhạt của cậu, trong lòng thật sự phục kỹ năng diễn xuất này sát đất.

Thay đổi sắc mặt trong tích tắc, sao mà làm được vậy?

Rốt cuộc cậu tốt nghiệp Học viện Quân sự số 1 Liên bang hay Học viện Điện ảnh số 1 Liên bang thế hả?

Chim ưng trắng nói trong đầu: “Chắc chắn cậu ấy đã được huấn luyện diễn xuất chuyên nghiệp. Quá đỉnh, đến tôi cũng phải tin là cậu ấy mới ốm dậy.”

Tâm trạng Lục Tắc Hiên rất khó tả nhưng ngoài mặt vẫn phải phối hợp với Dụ Nhiên.

Lúc hai người vào sảnh chính, các Lính gác khác đều đã thay quần áo sạch, tập trung đông đủ chờ lệnh.

Thấy Dụ Nhiên, Chim Ruồi vội vàng chạy tới: “Dụ Nhiên, em có sao không?”

Dụ Nhiên mỉm cười, đáp: “Không sao chị Chim ạ. Ngủ một giấc là ổn hơn nhiều rồi.”

Các lúc đang đông Lính gác tụ lại đây, quan tâm hỏi han Dụ Nhiên.

“Lúc đó Dụ Nhiên ngầu thật chứ, lái phương tiện bay lao thẳng đi luôn. Bọn tôi còn chưa kịp nghĩ gì!”

“Cậu giỏi quá chừng, dám xông vào đàn thú cứu Đội trưởng Lục nhà ta!”

“Lúc đó tôi còn tưởng cậu đi tự tử… Không không không! Hai người không sao là tốt rồi!”

“Không màng nguy hiểm, quyết đoán lao ra cứu người. Dẫn đường Dụ, cậu đúng là hết lòng hết dạ với Đội trưởng Lục nhà ta!”

Lục Tắc Hiên: “…”

Cậu ta “hết lòng hết dạ” lừa tôi gần nửa năm trời đấy.

Dụ Nhiên liếc nhìn Lục Tắc Hiên, hai má đỏ bừng, làm bộ thẹn thùng cúi đầu, nói: “Lúc ấy tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ biết là pheromone Dẫn đường của mình có thể cứu anh ấy. Tắc Hiên tốt với tôi như vậy, chỉ cần cứu được anh ấy, bảo tôi làm gì tôi cũng làm.”

Lục Tắc Hiên: “…”

Giả vờ được cả đỏ mặt thẹn thùng luôn? Cậu diễn xuất sắc quá rồi.

Chim Ruồi nhạy bén nhận ra cách Dụ Nhiên gọi Đội trưởng Lục đã thay đổi, không còn lễ phép gọi Tướng quân Lục hay Đội trưởng Lục mà gọi thẳng là Tắc Hiên? Hai mắt cô sáng bừng lên, kích động khen: “Nhiên Nhiên, em quá là ngầu luôn ấy! Đội trưởng Lục vui đến mức không thốt nổi nên lời luôn kìa!”

Lục Tắc Hiên gãi mũi, hắng giọng một tiếng: “Khụ. Nhiên Nhiên là Dẫn đường tôi tự mình tìm được, mọi người ghen tị cũng vô ích.”

Mọi người ồ lên. Xem ra sau lần cùng nhau vượt qua hoạn nạn này, tình cảm giữa Đội trưởng Lục và Dụ Nhiên đã tiến triển rõ rệt. Vừa rồi hai người còn ngủ chung phòng, chưa biết chừng đã có vài chuyện thân mật diễn ra rồi. Chắc hẳn hai người đã xác định mối quan hệ, chẳng bao lâu nữa là cưới!

Bao giờ Đội trưởng Lục mới cho mọi người uống rượu mừng đây? Các Lính gác hào hứng tưởng tượng về hôn lễ của hai người.

Hùng Khải đi tới, báo cáo tình hình: “Đội trưởng Lục, phi thuyền đã đáp xuống hành tinh B-73 thuộc chòm sao Củ Xích rồi, đêm nay bố trí sao?”

“Mọi người nghỉ ngơi trên phi thuyền một đêm. Tôi sẽ liên lạc với Bộ Chỉ huy ở Tháp Trắng, ngày mai sẽ quyết định kế hoạch tiếp theo.” Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng ôm vai Dụ Nhiên, nhìn khung cảnh quan thuộc bên ngoài cửa sổ, giọng ôn hòa: “Nhiên Nhiên, chúng ta đến chòm sao Củ Xích rồi… Nơi này chính là quê nhà của em.”

Dụ Nhiên thuận đà nói theo: “Đúng vậy, em đã rời khỏi đây gần nửa năm.” Cậu chân thành nhìn Lục Tắc Hiên: “Anh về nhà cùng em một chuyến được không? Em muốn đi xem tiệm bánh ngọt hồi trước của nhà em giờ sao rồi.”

Lục Tắc Hiên ngoảnh lại nhìn đồng đội: “Tôi đưa Nhiên Nhiên về nhà, mọi người nghỉ ngơi phục hồi tại chỗ. Có vấn đề gì, liên lạc với tôi qua tai nghe.”

Mọi người đồng thanh đáp: “Rõ, hai người cứ đi đi!”

Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên liếc nhìn nhau, sóng vai rời khỏi phi thuyền.

Hùng Khải lẳng lặng nhìn theo bóng lưng hai người mà không biết Đường Sách đứng giữa đám người đang âm thầm quan sát mình.