Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 51: Bắt tay hợp tác



8 giờ sáng, phi thuyền Liệp Ưng xuất phát trở về hành tinh Thủ đô.

Vốn tưởng nhiệm vụ này sẽ đi ròng rã cả tháng, không ngờ bọn họ lại đụng độ sinh vật hoàn toàn xa lạ, buộc phải quay về sớm.

Qua quá trình bàn bạc, Bộ Chỉ huy quyết định tạm hoãn việc thăm dò thực địa đối với các hành tinh thuộc chòm sao Kiếm Ngư. Sinh vật trí tuệ cao khó đối phó, cưỡng chế khai chiến sẽ dẫn đến tổn thất rất lớn. Phương pháp cụ thể để chiếm lĩnh hành tinh này phải nghiên cứu, phân tích lại. Cứ thế, Đội đặc chiến Liệp Ưng tạm thời khá rảnh rỗi.

Moore chủ động hỏi: “Đội trưởng Lục, tiếp theo có sắp xếp gì không?”

Lục Tắc Hiên cân nhắc, trả lời: “Tôi định đưa Dụ Nhiên về chính thức ra mắt phụ huynh.”

Hội Lính gác lập tức cười thích chí: “Chà, về gặp phụ huynh luôn rồi!” “Tiến triển nhanh ghê!”

Dụ Nhiên giật mình. Dù không ngờ Lục Tắc Hiên sẽ nói thế nhưng cậu vẫn phối hợp theo rất nhanh, hỏi: “Em cần chuẩn bị quà gì ạ?”

Lục Tắc Hiên nói: “Không cần, để tôi chuẩn bị là được.” Hắn đưa mắt nhìn mọi người: “Tối nay tạm thời không có nhiệm vụ, tôi sẽ đưa Dụ Nhiên về nhà một chuyến. Mọi người cứ nghỉ lại trong Tháp Trắng, công việc tiếp theo chờ tôi quay về sẽ sắp xếp.”

Các Lính gác lập tức tản ra, Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên về ký túc xá của mình.

Dụ Nhiên lập tức kết nối với hắn bằng tua ý thức, hỏi trong đầu: “Ý gì vậy? Sao tự nhiên lại muốn dẫn tôi về gặp ba mẹ anh?”

Lục Tắc Hiên nói: “Với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, dẫn cậu về ra mắt là rất bình thường, như thế mới không khiến nội gián nghi ngờ. Đương nhiên tôi không chỉ dẫn cậu về gặp phụ huynh suông, tôi cần một quyền hạn của bố mình. Bố tôi là Thượng tướng ba sao của Liên bang, Quân đoàn trưởng Quân đoàn Liệp Ưng, có một số chuyện tôi không tự điều tra được nhưng dùng quyền hạn của ông ấy thì có thể.”

Dụ Nhiên hiểu ngay: “Anh muốn điều tra Đội đặc chiến Liệp Ưng?”

Lục Tắc Hiên gật đầu, ánh mắt hiện rõ sự sắc bén: “Là đội trưởng, tôi không cho phép phản đồ tồn tại bên cạnh mình. Nếu cậu không có chứng cứ chứng minh ai là nội gián, vậy để tôi tìm thay cậu.”

Lục Tắc Hiên không phải người làm việc theo cảm tính. Hắn luôn bình tĩnh, chỉ cần cân nhắc rõ mặt lợi mặt hại sẽ có thể đưa ra quyết định lý trí nhất ngay lập tức. Dụ Nhiên yên tâm, nói: “Được. Vậy anh chuẩn bị quà nhé, tôi không biết ba mẹ anh thích gì.”

“Không thành vấn đề.” Lục Tắc Hiên gửi tin nhắn cho cha mẹ, nói: “Bố, mẹ, tối nay hai người có thời gian về nhà không? Con về Thủ đô rồi, định đưa Dụ Nhiên tới nhà, chính thức chào hỏi.”

Thấy tin nhắn này, Lục Đình Ngự phấn khởi ra mặt: “Về được về được! Tối nay bố mẹ sẽ chờ ở nhà!”

Buổi chiều, Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên đi mua vài món quà đơn giản, giả vờ như thực sự đến ra mắt gia đình rồi lái xe bay về nhà vườn của họ Lục ở vùng ngoại ô. Dụ Nhiên nhìn những ngôi nhà kính trồng rau cỡ lớn xung quanh, kinh ngạc: “Nhà anh tự trồng rau à?”

Lục Tắc Hiên nói: “Bố tôi thích trồng, ông ấy còn làm hẳn trang trại trong nhà, nuôi khá nhiều gà vịt.”

Không ngờ Tướng quân Lục cha lại là người có đời sống thú vị như thế. Nghe nói, trong số mấy vị thượng tướng của Bộ Quân sự, Lục Đình Ngự là người ít làm cao nhất, tính cách ôn hòa, dễ gần, xem ra lời đồn hoàn toàn chính xác.

Xe nhanh chóng chạy đến cửa, Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên xuống xe. Dụ Nhiên thấy trên bầu trời có một con đại bàng vàng và một con chim sẻ đỏ đang bay lượn cùng nhau, là thực thể tinh thần của cha mẹ Lục Tắc Hiên.

Sau khi trông thấy cáo trắng nhỏ của Dụ Nhiên, đại bàng vàng và chim sẻ đỏ chủ động đáp xuống, liệng vài vòng trên đầu nó, tỏ thái độ thân thiện.

Cáo nhỏ ngượng ngùng trốn ra sau lưng chim ưng trắng.

Chim ưng trắng ngẩn ra: “… Tôi… Tôi cũng phải diễn hả?”

Lục Tắc Hiên nói trong đầu: “Chẳng phải mi vẫn luôn muốn được chơi với cáo à? Đi đi.”

Chim ưng trắng hào hứng bay đi chơi. Đối với nó, chăm sóc cáo nhỏ là chuyện không cần phải diễn.

Lục Tắc Hiên đưa Dụ Nhiên vào phòng khách. Căn nhà tổ truyền của họ Lục mang phong cách cổ kính, trong nhà có khá nhiều đồ dùng bằng gỗ, trông rất mộc mạc. Một người đàn ông đang đeo tạp dề, xắn tay áo nấu nướng dưới bếp, một người phụ nữ tao nhã ngồi trên ghế sô pha đọc tài liệu trong máy tính. Nhìn cảnh tượng này, Dụ Nhiên chợt nhớ khung cảnh cha mẹ mình ở bên nhau nhiều năm trước.

Khi ấy, cha cũng rất thích nấu cơm cho mẹ.

Thấy Dụ Nhiên, Tiêu Thước chủ động đứng dậy, nói: “Dụ Nhiên, qua đây ngồi đi.”

Tuy tính cách Trưởng khoa Tiêu khá lạnh lùng nhưng bà đã tỏ thái độ tương đối ôn hòa với Dụ Nhiên. Dụ Nhiên lễ phép mỉm cười, đưa quà tận tay bà: “Cháu chào cô.” Đúng lúc này, Lục Đình Ngự bưng đồ ăn bước ra khỏi phòng bếp, Dụ Nhiên quay sang chào: “Cháu chào chú.”

Lục Đình Ngự nhìn Dẫn đường ngoan ngoãn, lễ phép trước mặt, lòng mừng lắm. Ông tươi cười bắt chuyện: “Nhiên Nhiên đấy à, chào con. Tắc Hiên, còn đứng đực ra đấy làm gì, không đi rót nước nhanh lên?”

Lục Tắc Hiên quay đi rót nước cho Dụ Nhiên, xong xuôi mới ngồi xuống cạnh cậu.

Lục Đình Ngự xếp món cánh gà kho cuối cùng lên bàn, tủm tỉm cười đưa đũa cho Dụ Nhiên: “Đói rồi phải không? Mau nếm thử đồ chú nấu đi.”

Dụ Nhiên rất bất ngờ: “Chú đích thân vào bếp luôn ạ?”

Lục Đình Ngự nói: “Con là khách quý, đương nhiên chú phải thể hiện bản lĩnh chứ! Phải rồi, Tắc Hiên cũng được di truyền tài nấu nướng từ chú đấy, nấu ăn ngon lắm. Sau có rảnh thì bảo nó nấu cho con ăn. Nào nào, thử món rau nhà trồng đi, gà này cũng của nhà nuôi, tươi lắm đấy.”

Dụ Nhiên: “…”

Tướng quân Lục nhiệt tình quá đỗi, tiếp thức ăn đầy cả bát khiến Dụ Nhiên khá ngại.

Tiêu Thước nhìn cậu, ôn hòa nói: “Nhiên Nhiên, chuyện của cháu, Tắc Hiên đã kể sơ với cô chú rồi. Thanh niên các cháu tự do yêu đương, cô chú làm cha làm mẹ sẽ không cấm cản. Cháu không cần phải thấy áp lực, cứ coi nơi này như nhà mình, đừng làm khách.”

Dụ Nhiên: “… Cảm ơn cô.”

Cậu cúi đầu ăn cơm, trộm liếc Lục Tắc Hiên bằng đuôi mắt như đang hỏi: Rốt cuộc anh định làm gì?

Lục Tắc Hiên bình thản ăn cơm, còn chủ động gắp thức ăn cho Dụ Nhiên, tỏ ra cực kỳ quan tâm, chu đáo. Ăn xong, hắn bỗng đứng dậy, nói: “Mẹ, mẹ nói chuyện với Nhiên Nhiên một lúc nhé. Con có vài việc cần vào thư phòng bàn với bố.”

Lục Đình Ngự không nghĩ nhiều, tưởng con trai muốn bàn bạc chuyện kết hôn, bèn đứng dậy, nói: “Được, bà nó nói chuyện với Nhiên Nhiên nhé.”

Hai cha con lần lượt vào thư phòng trên tầng.

Thư phòng nhà họ Lục được xây bằng vật liệu đặc biệt, có thể cách âm hoàn toàn. Đôi khi Lục Đình Ngự sẽ xử lý quân vụ khẩn cấp ngay tại nhà, hồi trước còn có vài giúp việc lo chăm bón rau dưa và nuôi gà, nuôi cá, đương nhiên ông không muốn tai vách mạch dừng, để người ngoài nghe được những chuyện cơ mật.

Lục Tắc Hiên đưa tay đóng cửa cách âm lại, tiện thể buông luôn cả rèm xuống.

Lục Đình Ngự tủm tỉm cười, vỗ vai cậu con trai, khen: “Khá quá nhỉ, mới đó đã cưa được Dụ Nhiên rồi. Bố nghe nói Dụ Nhiên bất chấp nguy hiểm để cứu con, Dẫn đường như vậy hiếm lắm, con phải trân trọng đấy. Nói đi, cần bàn chuyện gì? Muốn kết hôn sớm chút hả?”

Lục Tắc Hiên bình tĩnh nói: “Con muốn bố giao quyền quản lý lực lượng tình báo cho con.”

Nụ cười trên mặt Lục Đình Ngự tắt ngấm: “Con nói gì?”

Thấy vẻ mặt con trai rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đang đùa, Lục Đình Ngự siết chặt nắm đấm, cả giận quát: “Mới có hai mấy tuổi đã nhăm nhe cướp quyền trong tay bố? Con biết lực lượng tình báo của Quân đoàn Liệp Ưng phụ trách công việc gì không? Một thằng nhãi như con có tài đức gì mà ra lệnh cho họ?”

Lục Tắc Hiên nhìn thẳng vào mắt cha mình: “Con biết, chỉ Quân đoàn trưởng các đời mới có thể điều động lực lượng bí mật này, hiện tại con vẫn chưa có tư cách tiếp xúc với họ. Nhưng con là con trai duy nhất của bố, chuyện này liên quan đến sống chết của con, chẳng lẽ bố vẫn sẽ trơ mắt mặc kệ sao?”

Lục Đình Ngự sầm mặt: “Cái gì gọi là liên quan đến sống chết của con?”

Lục Tắc Hiên hỏi: “Bố nghe về tổ chức hắc ám rồi chứ?”

Đồng tử Lục Đình Ngự co lại, mặt lộ rõ vẻ không dám tin: “Sao con biết?”

Lục Tắc Hiên nói: “Khoảng thời gian trước, vì Lính gác cuồng bạo số lượng lớn, con có về hỏi chuyện bố nhưng bố không cho con biết chân tướng. Thực chất, những Lính gác đó cuồng bạo không phải tai nạn mà do có người gây ra, tổ chức hắc ám dùng bọn họ làm vật thí nghiệm, đúng không?”

Lục Đình Ngự: “…”

Lục Tắc Hiên nhìn vào mắt cha mình, từ tốn nói: “Bố nghĩ bố giấu giếm, không để con tiếp xúc tới những chuyện tối tăm đó là đang bảo vệ con sao? Bố đừng quên, con là Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng, là con của bố. Nếu thật sự muốn uy hiếp Quân đoàn Liệp Ưng, sao bọn họ có thể bỏ qua cho con?”

Thấy mặt cha mình xám ngoét, Lục Tắc Hiên hít sâu một hơi, nói: “Bố, con đã trưởng thành rồi. Rất nhiều chuyện nên để con biết rõ đầu đuôi. Con không muốn phải trở thành đứa nấp sau lưng, cần bố bảo vệ.”

Lục Đình Ngự quay người ngồi xuống ghế, vẻ mặt vẫn rất đắn đo.

Nên cho Lục Tắc Hiên biết không?

Năm đó, chính Tướng quân Tạ Hi của Quân đoàn Ánh Sao đã nói chuyện này cho con trai mình, để cậu tham gia điều tra, cuối cùng lại là cả gia đình cùng gặp nạn. Chiến hạm của Quân đoàn Ánh Sao bị nổ, hiện trường thảm khốc ấy khiến Lục Đình Ngự nhớ đến vẫn thấy gai người.

Ông không muốn cho con trai mình biết quá nhiều chỉ vì hy vọng một ngày nào đó, nếu bản thân ông gặp nạn, Lục Tắc Hiên vẫn có thể sống sót, kế thừa Quân đoàn Liệp Ưng.

Nhưng Lục Tắc Hiên suýt chút xíu nữa đã hy sinh trong nhiệm vụ lần này. Có quá nhiều nguy hiểm chưa biết, đến từ những hành tinh xa lạ trong vũ trụ, đến từ những toan tính, tranh đấu của con người. Nếu Lục Tắc Hiên vẫn không biết gì, thiếu cảnh giác, ngược lại càng dễ xảy ra chuyện.

Nhìn cậu con trai mạnh mẽ, kiên định trước mặt, lần đầu tiên Lục Đình Ngự nhận ra đứa con này của ông đã trưởng thành. Hắn có thể nhanh chóng đưa ra quyết định trong thời khắc quan trọng, cứu sống những người khác. Hắn là Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng có đầy đủ bản lĩnh, năng lực chứ không phải đứa trẻ cần ông bảo vệ.

Lục Đình Ngự khẽ thở dài, quyết định. Ông thấp giọng nói: “Tổ chức hắc ám ẩn nấp từ rất lâu rồi. Vụ Trại Trinh sát Quân đoàn Ánh Sao bị diệt sạch chính là do bọn chúng gây ra. Năm đó, Tướng quân Tạ Hi dẫn quân xuất chinh vì đã điều tra được vị trí căn cứ lớn nhất của tổ chức hắc ám, muốn tập kích bất ngờ, đánh sập nơi đó. Kết quả, hành tung của bà ấy bị lộ, trong tình huống cấp bách, đối phương đã tiêu diệt toàn bộ đội quân bà ấy đưa theo, thậm chí còn cho nổ tung cả chiến hạm Ánh Sao.”

“Ngay sau đó, bố và Nguyên soái cùng tới hiện trường. Mấy trăm Lính gác và Dẫn đường của Quân đoàn Ánh Sao không một ai sống sót. Khu vực vũ trụ đó chỉ còn lại vô số mảnh chiến hạm vỡ nát…” Lục Đình Ngự nhìn Lục Tắc Hiên, ánh mắt rất nghiêm khắc, “Kẻ địch hung tàn đáng sợ, bố không để con biết chuyện này là hy vọng con sẽ không bị cuốn vào. Con trai của Tướng quân Tạ hy sinh trong chính tai nạn năm đó. Cậu ấy bằng tuổi con, khi hy sinh còn chưa đầy 20 tuổi. Con biết bậc cha chú như bố biết được tin này đã đau lòng đến mức nào không?”

Con trai của Tướng quân Tạ bằng tuổi hắn… Mùi pheromone Dẫn đường ngửi được trong vũ hội tốt nghiệp, sức mạnh tinh thần hùng mạnh của Dụ Nhiên, người duy nhất sống sót trong Quân đoàn Ánh Sao… Con trai của Tướng quân Tạ cũng là một Dẫn đường cực kỳ có thiên phú!

Từng mảnh ghép được ráp vào với nhau, Lục Tắc Hiên bỗng nghĩ đến một khả năng.

Chẳng lẽ… Dụ Nhiên là con trai của Tướng quân Tạ?

Tướng quân Tạ Hi và Giáo sư Tần Lạc là Lính gác và Dẫn đường cấp S. Chắc chắn con của hai người họ phải có bộ gen cực kỳ ưu tú. Cậu vốn là Dẫn đường cấp S, thực thể tinh thần thứ hai được thức tỉnh trong tình huống cực kỳ nguy nan? Vậy nên mới có thể sống sót giữa vũ trụ đầy rẫy hung hiểm ư?

Càng nghĩ, Lục Tắc Hiên càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng xảy ra.

Hắn hít thở sâu để tỉnh táo lại, nói: “Bố yên tâm, con sẽ không để bi kịch năm đó tái diễn. Tấm lòng muốn bảo bọc của bố, con có thể hiểu, nhưng con cũng nói thẳng, nếu đã là con của bố, con chắc chắn không đứng ngoài cuộc. Con muốn trở thành cánh tay phải đắc lực của bố, cũng hy vọng bố sẽ tin tưởng con. Con xin quyền quản lý lực lượng tình báo từ bố không phải muốn soán vị, con chỉ muốn mượn sự hỗ trợ của họ, điều tra rõ một vài việc.”

Lục Đình Ngự cau mày: “Con muốn điều tra chuyện gì?”

Lục Tắc Hiên: “Điều tra Đội đặc chiến Liệp Ưng.”

Lục Đình Ngự biến sắc: “Con nghi ngờ trong đội có vấn đề?”

Lục Tắc Hiên gật đầu: “Đúng vậy, tổ chức hắc ám đã theo dõi con, bên cạnh con đã có tai mắt do bọn họ cài vào. Bố có còn cảm thấy không cho con biết là đang bảo vệ con nữa không?”

Lục Đình Ngự: “…”

Lũ thần kinh đó vậy mà muốn ra tay với Lục Tắc Hiên?

Khống chế thế hệ con cái, từ đó khống chế lãnh đạo cấp cao trong Bộ Quân sự? Thủ đoạn này thật sự quá độc địa.

Lục Đình Ngự tức đỏ mắt, siết chặt nắm đấm. Sau một hồi im lặng thật lâu, ông lấy ra một chiếc lệnh bài, đưa cho Lục Tắc Hiên, lạnh lùng nói: “Thiếu tướng Lục Tắc Hiên, kể từ hôm nay, cậu chính thức được bổ nhiệm làm Phó ban Tình báo của Quân đoàn Liệp Ưng, có quyền điều động tất cả đặc công tình báo, hỗ trợ cậu làm bất kỳ việc gì.”

Lục Tắc Hiên nhận lấy lệnh bài, đứng nghiêm trước mặt cha mình, kính cẩn chào theo quân lễ: “Tuân lệnh!”

Chuyển giao lệnh bài, đối với cả hai cha con đều có ý nghĩa đặc biệt.

Lực lượng tình báo của Quân đoàn Liệp Ưng nắm giữ rất nhiều bí mật, được nhà họ Lục tuyển chọn từ lực lượng bộ đội chính quy, là những đặc công hàng đầu bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, tuyệt đối trung thành với nhà họ Lục. Bọn họ ẩn nấp ở nhiều nơi, khi cần thiết sẽ thề chết bảo vệ Quân đoàn trưởng.

Bình thường, chỉ khi thay đổi Quân đoàn trưởng, quyển quản lý lực lượng tình báo mới được chuyển giao cho tướng quân đời kế tiếp.

Nhưng hiện tại, Lục Đình Ngự cho con trai mình quản lý lực lượng tinh nhuệ này sớm. Thứ nhất, ông nhận thức được nguy hiểm tiềm tàng khó lòng lường trước, nếu còn tiếp tục giấu giếm, chỉ sợ Lục Tắc Hiên khó giữ mạng. Thứ hai, Lục Tắc Hiên đã được tôi luyện nhiều năm, không ít lần tìm được đường sống trong hoàn cảnh ngặt nghèo, quả thật đủ khả năng đảm đương việc lớn.

Đã đến lúc ông cho con trai tiếp xúc với những chuyện này. Lục Tắc Hiên nói đúng, che giấu không phải cách bảo vệ tốt.

Lục Đình Ngự vỗ vai con trai mình, nói: “Bí mật về lực lượng tình báo, chỉ có Tướng quân các đời được biết. Không được tiết lộ kể cả là với người đầu ấp tay gối bên cạnh con. Bố sẽ để đại bàng vàng hỗ trợ phong ấn bí mật này ở sâu trong núi tuyết của con, đảm bảo không Dẫn đường nào có thể mở ra.”

Lục Tắc Hiên trịnh trọng gật đầu: “Con hiểu.”

Dưới lầu, Dụ Nhiên nhạy bén phát hiện đại bàng vàng đột nhiên bay vào thư phòng, có lẽ là Tướng quân Lục gọi thực thể tinh thần về để làm gì đó? Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Dụ Nhiên vẫn tiếp tục sắm vai cậu Dẫn đường ngoan ngoãn, đáng yêu, nói chuyện phiếm cùng Tiêu Thước. Diễn xuất của cậu được dày công trui rèn, Tiêu Thước cũng không thấy có gì bất thường, chỉ nghĩ người yêu của con trai rất dễ mến, trước khi ra về còn tặng quà cho Dụ Nhiên.

Là một chiếc máy truyền tin đời mới nhất. Trong máy được lưu sẵn số của bà và Lục Đình Ngự, hiển nhiên là đã chấp nhận Dụ Nhiên.

Lục Tắc Hiên đưa Dụ Nhiên rời khỏi nhà họ Lục.

Trên đường về, Dụ Nhiên băn khoăn hỏi: “Hôm nay anh đã nói những gì với cha?”

Lục Tắc Hiên nói: “Xin lỗi, không thể tiết lộ với cậu được. Nhưng cậu yên tâm, tôi đã tìm vài trợ thủ đáng tin cậy. Muốn đối đầu với tổ chức hắc ám, chỉ hai chúng ta thôi thì không đủ sức đâu.”

Dụ Nhiên hiểu ngay. Quân đoàn lớn nào cũng có lực lượng thân tín được bồi dưỡng bí mật. Chắc chắn nhà họ Lục cũng có một nhóm quân thề chết trung thành, chuyên bảo vệ Quân đoàn trưởng. Rất có thể Lục Tắc Hiên đã điều động đến lực lượng tinh nhuệ này.

Dụ Nhiên ngoảnh sang nhìn hắn, nói: “Anh định điều tra thế nào, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng tôi nhắc lại với anh, thứ nhất, đừng để lộ thân phận tôi với bất kỳ ai; thứ hai, đừng đánh rắn động cỏ, phá hỏng kế hoạch của tôi.”

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc, sắc bén của Dụ Nhiên, tâm trạng Lục Tắc Hiên rất phức tạp.

Cậu thật sự là con trai của Tướng quân Tạ sao? Nếu đúng vậy, khí khái quyết tuyệt, gãy gọn này của cậu thật sự vô cùng giống mẹ.

Lục Tắc Hiên gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Dụ Nhiên, nói: “Nếu đã quyết định trở thành đồng minh, mong cậu tin tưởng tôi sẽ không kéo chân cậu. Cậu có kế hoạch của cậu, tôi có cách thức của tôi. Chúng ta hợp tác với nhau, nhanh chóng tìm ra nội gián thực sự trong Đội đặc chiến Liệp Ưng.”

Dụ Nhiên nhìn dáng vẻ bình tĩnh, đáng tin cậy của Lính gác, cảm giác tán thưởng dâng lên trong lòng.

Không hổ là đối tượng hợp tác cậu nhìn trúng. Sau khi đưa ra quyết định thì hành động rất gọn ghẽ, nhanh nhẹn. Đối với Đội đặc chiến Liệp Ưng, đương nhiên Lục Tắc Hiên sẽ hiểu rõ hơn. Dụ Nhiên phỏng đoán Hùng Khải là nội gián, nhưng đó chỉ là phỏng đoán, chưa chắc đã chính xác.

Có Lục Tắc Hiên ra tay, bắt nội gián sẽ không còn là chuyện khó.

Phải xác định được chính xác nội gián, hai người mới có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

Dụ Nhiên dời tầm mắt, dặn dò: “Anh cũng phải cẩn thận đấy, đừng để ai phát hiện anh đang điều tra.”

Lục Tắc Hiên nói: “Yên tâm. Nội trong một tuần sẽ có đáp án chính xác cho cậu.”