Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 77: Lễ tang



Trong tang lễ, Tiêu Thước mặc bộ Âu phục đen, sắc mặt tái nhợt. Từ đầu đến cuối bà không hề rơi lệ nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào di ảnh trên bia mộ. Chim sẻ đỏ bay vòng quanh mộ Lục Đình Ngự, không ngừng hót lên từng tiếng não lòng. Chắc chắn bà đang khóc trong thế giới tinh thần, ai có mặt tại đây cũng cảm nhận rất rõ cảm xúc đau khổ đến tuyệt vọng đang bao trùm lấy bà.

Hình ảnh ấy khiến thân bằng quyến thuộc ai cũng phải xót xa. Lính gác và Dẫn đường đã kết hôn chẳng khác gì buộc chặt linh hồn với nhau. Đối với Tiêu Thước, cái chết của Lục Đình Ngự không đơn giản chỉ là mất người bạn đời.

Mà đó là cảm giác đau đớn, thống khổ như huyết nhục chia lìa, linh hồn tan vỡ.

Lục Tắc Hiên thấy dáng vẻ này của mẹ mà lo lắng không thôi. Nhưng hắn không thể tiết lộ với bà rằng tất cả những điều này chỉ là một màn kịch. Lễ tang cha hắn sẽ có rất nhiều người tới đưa tiễn, biểu hiện của bà sẽ bị những “kẻ quan tâm” soi xét tỉ mỉ.

Hôm nay nghĩa trang Nam Sơn đông đúc lạ kỳ. Người đưa tang xếp thành hàng dài dằng dặc, ngoại trừ tướng sĩ thuộc Quân đoàn Liệp Ưng còn có đại diện các quân đoàn khác của Liên bang và Nguyên soái Tần Tiêu, Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường – Ludwig, Giáo sư Viện Khoa học Trung ương – Mạc Duy, thậm chí có cả Tổng thống Harrison.

Tất cả những “nhân vật lớn” đều đến đông đủ.

Lục Đình Ngự là Quân đoàn trưởng của một trong bốn quân đoàn lớn của Liên bang, Tổng thống đích thân tới phúng viếng cũng coi như rất nể mặt nhà họ Lục.

Tang lễ bắt đầu, khách viếng cùng mặc niệm ba phút.

Tất cả mọi người đều mặc đồ đen, bầu không khí đau buồn, trĩu nặng phủ khắp nghĩa trang.

Sau phút mặc niệm, Tổng thống Harrison tiến lên đầu tiên, cúi người vái chào trước di ảnh Lục Đình Ngự, đặt một bó hoa tươi trước mộ, giọng nặng nề, bi thương: “Cái chết của Tướng quân Lục khiến tôi cảm thấy rất đau lòng và thương tiếc… Trưởng khoa Tiêu, Thiếu tướng Lục, xin nén đau lòng.”

Tổng thống Harrison năm nay 66 tuổi, tóc bạc trắng, diện mạo trông khá nghiêm túc. Bên cạnh ông là vài Lính gác cấp cao đi theo bảo vệ.

Đây là lần đầu tiên Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên gặp trực tiếp Tổng thống Liên bang.

Ngoài mặt, Lục Tắc Hiên tỏ ra rất đau buồn vì cái chết của cha. Trên thực tế, đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng của hắn vẫn luôn âm thầm quan sát tất cả những người tới phúng viếng.

Lục Tắc Hiên tinh tường phát hiện ra tay trái và tay phải của Tổng thống không giống nhau. Tay phải ông vẫn như người bình thường nhưng tay trái lại có ngón áp út ngắn hơn hẳn so với ngón trỏ, trông khá kỳ lạ. Đương nhiên, phần đa mọi người đều có hai tay không giống nhau hoàn toàn, hai chân cũng có chút chênh lệch. Nhưng tiếp theo đây còn một trận chiến ác liệt phải đánh, hắn không thể bỏ qua dù là một chi tiết nhỏ nhất.

Lễ tang lần này là một cơ hội hiếm hoi tất cả những nhân vật cộm cán đều có mặt, thật sự là thời cơ tuyệt vời để quan sát bọn họ.

Sau khi nghe những lời Tổng thống nói, Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên cùng cúi đầu cảm ơn.

Hôm nay, Dụ Nhiên tham gia tang lễ cùng Lục Tắc Hiên với thân phận “người yêu”. Mọi người đều biết tình cảm giữa Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên rất bền chặt nên cũng không bất ngờ khi thấy cậu Dẫn đường cấp C này xuất hiện.

Biểu hiện của Dụ Nhiên cũng không có gì đáng ngờ, mắt đỏ hoe vì khóc, trông có vẻ rất đau lòng.

Tổng thống dời mắt sang Dụ Nhiên, ôn hòa hỏi: “Cậu chính là Dụ Nhiên?”

Dụ Nhiên gật đầu, kinh ngạc đáp: “Ngài Tổng thống… Biết cháu ạ?”

Tổng thống Harrison thở dài khe khẽ, nói với Dụ Nhiên: “Tôi từng nghe nói độ phù hợp pheromone của hai cậu đạt tới 98% rất hiếm gặp. Thiếu tướng Lục vừa mất cha, chắc chắn rất đau khổ. Có cậu bên cạnh cũng là một điều may mắn. Hy vọng cậu có thể trấn an cảm xúc cậu ấy.”

Dụ Nhiên nói: “Cháu nhất định sẽ cố hết sức.”

Hai người nhìn Tổng thống rời đi, thảo luận trong đầu: “Câu vừa nãy của ông ấy có ý gì? Nhờ em khống chế cảm xúc tôi ổn thỏa?”

Dụ Nhiên nói: “Tổng thống Harrison là địch hay bạn vẫn chưa hoàn toàn xác định được. Mạc Duy chỉ nhắc đến chuyện muốn để Tổng thống tái đắc cử, rốt cuộc là bất cẩn lỡ miệng hay cố tình làm chệch hướng tư duy của chúng ta thì vẫn cần điều tra thêm.”

Lục Tắc Hiên nói: “Tôi đã nhớ hết tất cả những điểm đặc trưng của Tổng thống, cất trong thế giới tinh thần, em xem lại lúc nào cũng được.”

Dụ Nhiên nói: “Ừ, tiếp tục quan sát những người khác.”

Liên kết tinh thần mang đến rất nhiều lợi ích, ví dụ như hiện tại, những chi tiết Lục Tắc Hiên đã nhìn thấy, ghi nhớ đều được chuyển thẳng tới não Dụ Nhiên. Các giác quan nhạy bén của Lính gác và năng lực tư duy xuất sắc của Dẫn đường kết hợp với nhau, hai người họ mới là “cặp bài trùng” thực sự.

Sau khi Tổng thống phúng viếng xong, Nguyên soái Liên bang Tần Tiêu cũng đặt hoa trước mộ.

Hoa ông dâng viếng là hoa cúc thuần sắc trắng. Hoa cúc trắng thể hiện rằng ông đã nắm được kế hoạch của Dụ Nhiên, sẽ phối hợp bằng hết khả năng.

Dụ Nhiên rũ mắt, cúi đầu, không tiếp xúc gì với Nguyên soái trong suốt quá trình đó.

Từng tướng lĩnh Bộ Quân sự lần lượt tiến lên phúng viếng, Tướng quân Tạ Thần của Quân đoàn Ánh Sao cũng tới.

Từng bước đi của cô thẳng băng, mạnh mẽ nhưng sắc mặt lại trông rất tệ. Cô không nói tiếng nào, chỉ cúi gập người vái chào trước bia mộ.

Cảnh hôm nay khiến cô nhớ lại chuyện chị gái hy sinh năm xưa. Cô chắc chắn cái chết của Tướng quân Lục cũng do tổ chức hắc ám gây nên. Cô còn chưa báo thù được cho chị, vậy mà đã có thêm một vị tướng quân nữa bị giết hại.

Lục Tắc Hiên cúi đầu, thấy cô siết chặt nắm tay, móng tay hằn thành vệt đỏ mờ mờ trong lòng bàn tay. Hôm nay, cá mập đen biển sâu của cô không xuất hiện, có lẽ vì lo sẽ để lộ cảm xúc căm phẫn của chủ nhân nên đã bị cô giấu đi.

Tướng quân Tạ Thần gật đầu với gia quyến rồi lập tức quay người rời đi.

Lục Tắc Hiên nói trong đầu: “Tướng quân Tạ rất tức giận, tay khuất dưới áo nắm chặt đến mức móng sắp găm thủng lòng bàn tay luôn.”

Dụ Nhiên nhìn theo bóng dì út, tim nhoi nhói đau. Mấy năm nay dì út lưng đeo huyết hải thâm thù, nhất định sống rất khổ sở. Lúc trước, trong lễ tang cha mẹ cậu, có lẽ dì ấy cũng đứng ở vị trí gia quyến, cúi đầu cảm ơn từng người tới phúng viếng mà máu đổ trong lòng thế này chăng?

Dụ Nhiên khẽ nói: “Mấy năm nay dì ấy vẫn không ngừng điều tra tổ chức hắc ám, nhất định nắm trong tay không ít thông tin. Vào lúc cần thiết, tôi sẽ ra tay phủ đầu, giả vờ khống chế trước. Bằng không, tôi sợ tổ chức hắc ám sẽ làm hại tới dì ấy.”

Lục Tắc Hiên nói: “Ừ, chúng ta “giải quyết” dì ấy trước chung quy vẫn tốt hơn để tổ chức hắc ám ra tay. Với dã tâm của Mạc Duy và kẻ đứng sau màn kia, chắc chắn bọn họ muốn nắm giữ tất cả các quân đoàn lớn trong tay, Quân đoàn Ánh Sao cũng không ngoại lệ.”

Năm xưa, Tướng quân Tạ Hi đã bị diệt khẩu, hiện tại, Tướng quân Tạ Thần cũng bị nguy hiểm rình rập. Dụ Nhiên sẽ không trơ mắt nhìn dì út phải hy sinh vô ích như mẹ mình, cậu sẽ bảo vệ thật tốt người thân luôn yêu thương cậu từ nhỏ này.

Hôm nay có rất nhiều người quyền cao chức trọng xuất hiện. Lục Tắc Hiên đích thân gửi giấy mời tham dự tang lễ tới họ, vì nể mặt Quân đoàn Liệp Ưng và danh tiếng của Lục Đình Ngự, hầu như ai được mời cũng có mặt đầy đủ.

Sau khi vài tướng quân của Bộ Quân sự rời đi, Giáo sư Mạc Duy tiến lên giả mù sa mưa dâng hoa viếng.

Lão ta tỏ vẻ vô cùng đau lòng, còn lấy khăn mùi soa ra chấm nước mắt. Lục Tắc Hiên nhìn lão làm bộ làm tịch mà chỉ muốn chửi nhưng vẫn phải cố diễn dáng vẻ bị Dụ Nhiên khống chế, nét mặt vừa đau khổ vừa thiếu linh hoạt.

Mạc Duy nhìn sang Tiêu Thước, nói: “Phu nhân nén đau lòng.”

Tiêu Thước nói: “Cảm ơn ông quan tâm,” Sức mạnh tinh thần ở chim sẻ đỏ của bà đang xói mòn cực nhanh, nó đã không bay nổi nữa, phải đáp xuống trên mộ Lục Đình Ngự, yếu ớt nằm sấp ở đó. Dáng vẻ kiệt lực trông vô cùng đáng thương.

Mạc Duy không kìm được, bèn nói: “Tình trạng phu nhân hiện tại khá nguy hiểm. Hay là để tôi ổn định sức mạnh tinh thần giúp bà một chút trước đã?”

Đúng lúc này, phía sau cách đó không xa chợt vang lên tiếng nói: “Để tôi giúp một tay.”

Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên nhìn sang, đối diện với một đôi mắt lam trong veo.

Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường, ngài Ludwig. Hôm nay ông mặc bộ Âu phục màu đen, mái tóc bạch kim mềm mại buộc gọn sau đầu, khí chất vẫn tao nhã, xuất chúng như mọi ngày.

Nhiều năm qua, dung mạo ông gần như không thay đổi. Dụ Nhiên nhớ như in lần đầu gặp Hội trưởng khi cậu còn nhỏ, vẻ ngoài của ông cũng hệt như thế này. Hơn mười năm trôi qua, ông vẫn trẻ trung như thế, không biết liệu có phải có phương pháp chăm sóc đặc biệt nào giúp giữ mãi thanh xuân như thế hay không?

Ludwig vừa rảo bước tiến tới, vừa nói: “Phu nhân phải chịu đả kích quá nặng nề, nhất thời luẩn quẩn trong lòng cũng là chuyện bình thường. Sức mạnh tinh thần của chim sẻ đỏ đang mất dần, phải mau chóng khống chế.” Ông nhìn Mạc Duy đối diện mình, nói: “Dù sao phu nhân cũng là Dẫn đường cấp S, hay tôi và ông cùng chữa trị cho bà ấy?”

Mạc Duy rất thoải mái: “Đương nhiên là được. Không biết phu nhân có bằng lòng để chúng tôi giúp một chút không?”

Tiêu Thước như sực hoàn hồn, bà nhìn chim sẻ đỏ sắp biến mất của mình, khẽ nói: “Phiền hai ông rồi.”

Ludwig và Mạc Duy cùng ngửa lòng bàn tay ra. Vài sợi tua ý thức màu lam nhanh chóng vươn dài ra từ lòng bàn tay hai Dẫn đường cấp S+, áp lên trán Tiêu Thước. Tiêu Thước chỉ thấy đầu mình hơi choáng, nước biển nhẹ nhàng len lỏi vào thế giới tinh thần của bà, lần lượt tinh lọc từng mảng bóng tối đang phủ kín trong đó.

Bản thân bà vốn là Dẫn đường hệ chữa trị. Chẳng qua cú sốc trước cái chết của chồng chẳng khác nào đột ngột xẻ đôi linh hồn. Chim sẻ đỏ không tìm thấy bạn của nó, bà cũng không còn tâm trạng điều chỉnh lại thế giới tinh thần của mình, đầu óc cứ ngơ ngẩn như lạc trong mơ.

Chuyện này thực chất rất nguy hiểm. Một khi thế giới tinh thần tan rã, chim sẻ đỏ biến mất thì sẽ cực kỳ khó cứu.

Ràng buộc giữa Lính gác và Dẫn đường quá sâu sắc, huống hồ hai người còn là vợ chồng nhiều năm luôn yêu thương nhau. Trong lịch sử Liên bang đã có rất nhiều tiền lệ về Lính gác sụp đổ, biến dị sau khi Dẫn đường qua đời hoặc Dẫn đường suy kiệt tinh thần, nhanh chóng bỏ mạng sau khi mất Lính gác.

Mạc Duy chủ động đề nghị chữa trị cho bà, trong mắt người ngoài, việc này không có gì bất thường.

Chỉ có Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên biết đây là một cuộc thăm dò. Lão ta muốn đích thân kiểm tra thế giới tinh thần của Tiêu Thước, xác nhận sự đau thương, khổ sở của bà có phải thật hay không. Còn chuyện tại sao Ludwig bỗng nhiên nhúng tay vào, hiện giờ vẫn chưa tài nào đoán được.

Tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều chăm chú quan sát với vẻ tò mò.

Cảnh tượng hai Dẫn đường cấp S+ phối hợp chữa trị thật sự là cảnh trăm năm khó gặp.

Tâm trạng Tiêu Thước nhanh chóng ổn định lại, chim sẻ đỏ cũng khôi phục sức sống, bay lên không trung. Bà day huyệt thái dương, nhìn hai người: “Cảm ơn hai ông. Ông nhà đột ngột qua đời, tôi nhất thời không điều chỉnh được tốt cảm xúc, để mọi người chê cười rồi.”

Ludwig mỉm cười, nói: “Phu nhân khách khí quá. Bà chỉ bị cảm xúc tiêu cực đến quá bất ngờ ảnh hưởng, nhất thời mất bình tĩnh thôi. Cái chết của Tướng quân Lục thật sự khiến ai cũng thương thiếc, mong phu nhân nén đau lòng để vượt qua. Đừng quên, bà vẫn còn một cậu con trai cần để tâm.”

Dường như câu nói này có ẩn ý khác. Sau khi nói xong, ông còn liếc mắt nhìn Lục Tắc Hiên một cái.

Lục Tắc Hiên cúi người cảm ơn ông.

Ludwig không nói thêm nữa, quay người rời khỏi nơi tổ chức lễ tang. Mạc Duy cũng đi luôn.

***

Lễ tang trọng thể này kéo dài hết cả buổi sáng.

Chờ toàn bộ khách viếng đi hết, Lục Tắc Hiên mới dìu mẹ trở về nhà cùng Dụ Nhiên.

Xe bay bật chế độ tự lái, trên xe chỉ có ba người họ. Tiêu Thước đã hoàn toàn tỉnh táo, bà bỗng hỏi: “Tắc Hiên, cha con không phải kiểu người hành động cảm tính như thế, sao lần này nhận được lời đe dọa từ cướp vũ trụ lại chỉ mang vài cận vệ thân tín đã tùy tiện tới chỗ hẹn gặp rồi?”

Ngày Lục Đình Ngự chết, Tiêu Thước đang họp cùng vài nhà khoa học tại Viện Khoa học Trung ương.

Sau khi nhận tin dữ chồng qua đời, bà đã ngất ngay tại chỗ. Tiếp đó, bà ở nhà liền hai ngày, thế giới tinh thần hỗn loạn, bà không hề gặp Lục Tắc Hiên, chỉ biết rằng con trai đang bận rộn lo chuyện tang lễ. Đến tận lúc này, hai mẹ con mới có cơ hội nói chuyện riêng với nhau.

Lục Tắc Hiên giải thích: “Có thể là vì cha quá quan tâm tình hình của anh trai, vội vàng muốn cứu người.”

Tiêu Thước còn định nói thêm nhưng lại bị Lục Tắc Hiên chặn trước: “Mẹ, con biết mẹ rất đau buồn. Đừng nghĩ nhiều nữa, về nhà nghỉ ngơi đã.”

Hắn đưa mắt ra hiệu với mẹ mình. Bấy giờ Tiêu Thước mới nhận ra có rất nhiều xe khách viếng cũng đang xuống núi. Thính giác của các Lính gác cực kỳ nhạy, đây không phải chỗ để nói chuyện. Bà đành nén nỗi nghi hoặc trong lòng xuống.

Đến tận khi xe về tới biệt thự nhà họ Lục ở vùng ngoại thành, Lục Tắc Hiên cho toàn bộ người giúp việc nghỉ làm, đưa cả Dụ Nhiên và mẹ vào thư phòng cách âm trên tầng hai, Tiêu Thước mới hỏi tiếp: “Kể cả ông ấy có muốn đi cứu người gấp thì cũng không bao giờ giáp mặt giao dịch với lũ cướp vũ trụ táng tận lương tâm đó trong tình huống không có sự chuẩn bị trước! Chắc chắn có nguyên nhân khác… Tắc Hiên, con biết gì đó đúng không?”

Lục Tắc Hiên ngồi xổm xuống, tìm chiếc két cha hắn thường cất tài liệu cơ mật, nhanh chóng nhập mật mã. Quả nhiên chiếc két sắt này có mật mã giống với mật mã khởi động lệnh bài triệu tập Tổ Đặc công.

Mở két ra, bên trong có một lá thư, mặt ngoài lá thư ngoài viết: Gửi riêng cho Tiêu Thước.

Lục Tắc Hiên đưa lá thư cho mẹ mình, Tiêu Thước vội vàng mở thư ra đọc. Trong thư chỉ có một đoạn được viết bằng nét chữ phóng khoáng, mạnh mẽ: “Bà nó à, chắc trong lễ tang tôi bà đã đau lòng lắm đúng không? Nhưng nếu bà không đau lòng thì sẽ không gạt được những kẻ đó. Xin lỗi, khi về tôi sẽ chịu đòn tạ tội với bà.”

Tiêu Thước: “…”

Ông ấy chưa chết! Nhất thời, chim sẻ đỏ vỗ cánh bay loạn khắp phòng, chẳng rõ là giận ông đã giấu giếm hay mừng vì ông còn sống.

Lục Tắc Hiên nhận lại lá thư, vo nó thành một nhúm bột giấy rồi vứt vào trong bồn cầu ở phòng bên. Hắn thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ mượn lý do chồng “hy sinh” xin nghỉ một tháng để về chỗ bà ngoại đi.”

Nhà mẹ đẻ của Tiêu Thước nằm ở thiên hà Tiểu Hùng. Đất đai nơi đó rất phù hợp cho cây nông nghiệp sinh trưởng nên được Liên bang phát triển thành vùng chuyên canh lương thực và trái cây, không có quái vật vũ trụ, cực kỳ an toàn. Bà ngoại có một vườn nho rất rộng ở đó.

Rõ ràng Lục Tắc Hiên muốn để mẹ rời đi, được thế thì hắn mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo cùng Dụ Nhiên mà không cần lo lắng thêm nữa. Bằng không, nhỡ đâu tổ chức ám dạ bắt Tiêu Thước làm con tin, Lục Tắc Hiên sẽ rất khó lo liệu ổn thỏa.

Tiêu Thước hiểu ý con trai. Bà nhìn Lục Tắc Hiên bình tĩnh đối diện mình, tâm trạng khá ngổn ngang.

Cậu con trai cần họ chăm sóc, bảo vệ trong ký ức đã trưởng thành rồi.

Hiện giờ đến lượt hắn bảo vệ cha mẹ mình.

Mắt Tiêu Thước cay cay: “Một mình con ở lại có ứng phó được không?”

Thái độ của Lục Tắc Hiên rất kiên định: “Mẹ yên tâm, con sẽ tiếp quản Quân đoàn Liệp Ưng, lo liệu tốt cho các tướng sĩ. Còn tổ chức hắc ám, con sẽ diệt trừ tận gốc, tính sổ toàn bộ. Mai con sẽ phái vài người hộ tống mẹ tới nhà bà ngoại, mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đó một thời gian.”

Tiêu Thước im lặng một hồi rồi gật đầu: “Được, cũng lâu lắm rồi mẹ không gặp bà ngoại con, nhân cơ hội này về thăm ông bà một chuyến.”

Bà biết mấy năm qua Lục Đình Ngự luôn điều tra về tổ chức hắc ám, giờ ông đã giao nhiệm vụ này lại cho con trai. Nếu Lục Tắc Hiên đã muốn bà rời đi, đương nhiên bà sẽ đi, tránh việc mình trở thành uy hiếp đối với con trai.

Tiêu Thước vỗ vai con mình, lại nhìn sang Dụ Nhiên: “Nhiên Nhiên, cháu đi cùng cô chứ?”

Lục Tắc Hiên lập tức nói: “Em ấy không đi được.”

Tiêu Thước nhướng mày, hỏi: “Nhiên Nhiên đi cùng mẹ chẳng phải càng an toàn hơn à?”

Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên liếc nhau. Tiêu Thước không biết sức mạnh tinh thần của Dụ Nhiên mạnh đến thế nào, vẫn nghĩ cậu là Dẫn đường cấp C cần được bảo vệ. Dụ Nhiên mỉm cười, nghiêm túc nói: “Cô yên tâm, cháu muốn ở lại bên cạnh Tắc Hiện. Chúng cháu đã đánh dấu nhau rồi, rời xa lại không hay.”

Tiêu Thước: “…??”

Cái thằng nhãi này giỏi quá nhỉ, chưa kết hôn đã dám đánh dấu Dẫn đường rồi?!

Đối diện với ánh mắt sắc như dao của mẹ, Lục Tắc Hiên xấu hổ nói: “Về sau bọn con sẽ tổ chức hôn lễ bù…”

Dụ Nhiên ngoan ngoãn hùa theo: “Vâng, cháu nghe anh Tắc Hiên sắp xếp.”

Lục Tắc Hiên: “…”

Đúng là càng bôi càng đen, rõ ràng là từ đầu đến cuối tôi đều nghe lời em đấy nhé?



Tiêu Thước nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Dụ Nhiên, rối rắm trừng mắt với Lục Tắc Hiên: “Chăm sóc Nhiên Nhiên cho tốt. Còn con chờ cha về xử lý… Mẹ đi trước, hai đứa bảo trọng.”

Sau khi Tiêu Thước rời đi, sắc mặt Dụ Nhiên nhanh chóng thay đổi. Cậu bình tĩnh nói trong đầu: “Tôi vẫn cảm thấy không đúng lắm.”

Lục Tắc Hiên hỏi: “Không đúng ở đâu?”

Dụ Nhiên nói: “Nếu tôi nhớ đúng thì thực thể tinh thần của Mạc Duy là cá heo, là một Dẫn đường loại hình chữa trị? Hôm nay lão ta và Hội trưởng phối hợp với nhau chữa trị cho mẹ anh.”

Lục Tắc Hiên nói: “Đúng thế. Trong lễ khai giảng Viện Thánh lần trước, tôi đã trông thấy thực thể tinh thần của Mạc Duy, đúng là một con cá heo đáng yêu.”

Dụ Nhiên hơi nhíu mày: “Nhưng hôm ở căn cứ B-73, lúc lão ta đột ngột tấn công, rừng nguyên sinh của tôi bị sóng thần của lão nhấn chìm rất nhanh. Tôi cảm thấy đó ít nhất cũng phải là lực công kích cấp S+.”

Dẫn đường loại hình công kích đa phần chỉ có khả năng chữa trị cơ bản từ cấp B trở xuống. Dẫn đường loại hình chữa trị hầu hết đều không có tính công kích mạnh. Đến nay, Liên bang mới xuất hiện duy nhất một Dẫn đường có cả hai loại hình sức mạnh là Dụ Nhiên.

Lục Tắc Hiên giật mình: “Sao có thể như thế?”

Thực thể tinh thần của Mạc Duy rõ ràng là cá heo đáng yêu, là thực thể tinh thần thuộc loại hình chữa trị, sao lại có lực công kích cấp S+?

Lục Tắc Hiên nói: “Chẳng lẽ lão ta cũng thức tỉnh hai thực thể tinh thần, một chữa trị, một tấn công, giống em?”

Dụ Nhiên lắc đầu: “Không đâu. Nếu lão ta có hai thực thể tinh thần thì hôm đó tôi chống không nổi rồi, núi tuyết của anh cũng sẽ lộ ngay. Tôi nghi ngờ… Hoặc người chúng ta gặp hôm đó không phải Mạc Duy, hoặc thực thể tinh thần của Mạc Duy biết ngụy trang, nó vốn không phải cá heo loại hình chữa trị.”

Hai người ngoảnh sang nhìn nhau.

Vốn tưởng đã tiếp xúc được với lãnh đạo cấp cao nhất của tổ chức hắc ám, cuối cùng lại phát hiện ra…

Hai người họ mới chỉ tìm ra được một góc của núi băng về kẻ bí ẩn kia.

Lời tác giả:

Chuyện không đơn giản vậy đây, nếu boss mà dễ tìm ra thế thì bộ truyện này thành đầu voi đuôi chuột rồi.