Đàn Đứt Dây

Chương 2



Bên ngoài vương cung, sóng ngầm bắt đầu khởi động. Nhưng bên trong lại im bặt như ve sầu mùa đông.

Ai cũng hiểu, ở thời điểm này, chỉ cần lỡ nói sai một câu, thì sau này nó sẽ trở thành lý do cho việc vu hãm và là chứng cứ cho việc định tội.

Tất cả tưởng chừng như không có gì thay đổi, nhưng ẩn sau tầng tầng lớp lớp trầm mặc là những biến động nguy hiểm đáng sợ dữ dội. Mà trong tầng tầng lớp lớp đó, tựa như có vô số bàn tay vô hình duỗi vào hư không, siết càng lúc càng chặt khiến con người sống trong vương cung này cảm giác như bị ngột thở.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, chỉ có một mình công chúa có dũng khí đứng ra, đánh cược toàn bộ sủng ái của phụ thận với nàng, thỉnh cầu phụ thân cho huynh trưởng của nàng sự tín nhiệm cùng cơ hội giải thích.

Vương thượng thực ra cũng đang muốn thể hiện sự nhân từ của bản thân.

Vì vậy ông ta ủy thác trọng trách này cho nữ nhi yêu quý, phái công chúa xuất cung, đi đến phủ thái tử, truyền đạt lòng bao dung và khoan thứ của vị lão phụ thân đối với nhi tử.

Thái tử cũng rất cảm động.

Một khắc kia, bọn họ đều cảm động đến mức tiếp tục trở thành người một nhà.

Màn đêm buông xuống, thái tử cố ý lưu muội muội lại, vì nàng chuẩn bị một bữa tiệc chu đáo. Trong bữa tiệc, thái tử bàn luận về sự sùng kính và tuân theo của hắn đối với phụ thân cùng sự coi trọng đối với thân tình huynh muội.

Hắn nói: “Muội muội, muội phải tin tưởng ta, những việc trong quá khứ ta chưa từng quên.”

Để chứng minh, thái tử thậm chí còn đặc biệt cho mời toàn bộ nhóm nhạc sư xuất sắc nhất kinh thành vì công chúa tấu nhạc.

Đồng thời mỗi khúc nhạc được tấu lên đều là những khúc nhạc mà công chúa thích nhất.

*****

Cầm sư cũng ẩn mình trong đoàn nhạc.

Trong danh sách của đoàn nhạc không có tên của hắn. Mọi người đều biết, hắn sớm đã bị công chúa ghét bỏ lạnh nhạt, đáng ra không nên xuất hiện ở những dịp như thế này.

Nhưng cầm sư lại muốn tấu một khúc nhạc vì công chúa.

Vì thế hắn bỏ ra một số tiền lớn tặng cho chủ sự tổ chức đoàn nhạc, xin một vị trí tầm thường nhất trong dàn nhạc. Hắn cũng sẽ cải trang, cũng không nói một lời, giả bộ làm một người mới được an bài tạm thời trong đoàn nhạc, chỉ góp một chút phụ họa tấu nhạc.

Không một ai biết hắn, cũng không một ai chú ý đến hắn.

Thật lâu trước đây, thái tử cũng từng nghe hắn gảy đàn, nhưng cầm sư không một chút lo lắng về việc bản thân bị bại lộ.

Hắn sớm đã biết, trong mắt những người bề trên kia, những người dưới chỉ có là kẻ hèn mọn có bóng dáng mơ hồ, gặp qua rồi sẽ quên, không phân biệt rõ.

Nhưng cầm sư tin tưởng chỉ duy nhất công chúa sẽ không giống với họ, những việc trong quá khứ, nàng chưa từng quên.

Mà kể cả công chúa không nhớ rõ hình dáng của hắn, cũng không sao cả.

Chỉ cần nàng hiểu tiếng đàn của hắn là được.

*****

Cũng chính nhờ sự ăn ý này, mới tạo cơ hội cho cầm sư lợi dụng tiếng đàn nhắc nhở công chúa.

Mặc dù thái tử che giấu rất tốt, nhưng thính lực của cầm sư lại hơn người. Dù buổi yến tiệc đang diễn ra trong không khí hân hoan linh đình, nhưng hắn vẫn có thể biết được, tận sâu trong phủ đệ này, đang che giấu những tiếng động do khôi giáp và binh khí gây ra.

Những tiếng động này không phải là biểu hiện trung tâm đối với vương thượng mà thái tử nên có.

Cũng vì thế mỗi một câu nói, mỗi một chén của thái tử đối với công chúa, đều là lời nói dối cùng bẫy rập, cùng việc kéo dài thêm thời gian đợi viện binh cùng việc giữ lại nhiều con tin hơn.

Lòng nhân từ của vương thượng cũng không thể cảm hóa được thái tử, trái lại, phần nhân từ này còn kích động dụng ý xấu của hắn.

Nếu quân vương vẫn còn nhân từ, như vậy tính mạng của công chúa đương nhiên càng trở thành một phần lợi thế lớn mà thái tử nắm trong tay.

Cầm sư suy tính, khúc nhạc tuôn ra từ những đầu ngón tay vẫn là khúc nhạc cũ, nhưng hình thức lại lặng lẽ thay đổi.

Chỉ cần công chúa có chút lưu tâm, sẽ có thể phát hiện ra, trong làn điệu vui tươi tạo không khí náo nhiệt của buổi tiệc có những đoạn âm sắc mờ nhạt, ám chỉ thẳng những kẻ lòng muông dạ thú.

Thái tử không thể nghe được, bởi vì hắn không có đặt tâm tư vào những khúc nhạc được tấu lên.

Công chúa ngầng đầu, nhìn về phía vị trí của cầm sư, cùng lúc đó, cầm huyền phát ra ba chủ âm.

Chạy mau!

Chạy mau!

Chạy mau!

Cầm sư rũ mắt, vẻ mặt khiêm tốn, tựa như một nô bộc tầm thường không đáng chú ý nhất, khiến không một ai nhìn ra nửa điểm bất thường.

Ngoại trừ công chúa.

*****

Vẻ mặt của công chúa vẫn bình tĩnh.

Nàng nâng chén rượu lên, uống với thái tử hết lần này đến lần khác.

Thẳng cho đến khi không thể tiếp tục uống được nữa, nàng mới nhìn về phía thái tử, trong nụ cười có vài phần uể oải: “Vương huynh, rượu này uống vào khiến muội có chút mệt mỏi, muội có thẻ ra ngoài cho thoáng khí một chút được không?”

Thái tử đồng ý, công chúa bước ra ngoài điện, nhưng một hồi lâu sau cũng chưa thấy quay lại.

Đợi thái tử ý thức được chuyện gì đang xảy ra, công chúa đã sớm hồi cung, kể cả lập tức cho người đuổi theo cũng không còn kịp.

Thái tử giận dữ, nổi trận lôi đình.

Hắn biết một khi công chúa nhận ra bẫy rập nhất định sẽ mật báo cho vương thượng, kế hoạch mưu phản của hắn sẽ bị phá vỡ, đợi viện quân cũng đã không còn kịp. Trong lúc vội vàng, khi tất cả mọi việc đều chưa chuẩn bị tốt, thái tử điên cuồng ra lệnh. Trên dưới khắp trong phủ, lòng người bàng hoàng, tất cả hỗn loạn.

Mà cầm sư cũng nhân lúc hỗn loạn, lén chạy ra ngoài.

May mắn là trên đường chạy trốn, hắn không gặp bất kỳ ngăn cản nào. Kinh thành vào một đêm này, có quá nhiều việc lớn sắp diễn ra, không một người nào để ý đến sự biến mất của một cầm sư.

Cầm sư rẽ sang một con đường nhỏ bí mật, xác định không có người đuổi theo phía sau, lúc này hắn mới dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.

Một vầng trăng tròn đầy đang tỏa những ánh sáng lạnh lẽo bao trùm khắp kinh thành.

Gió đêm quét qua con ngõ nhỏ tối tăm chật hẹp, khiến cầm sư rùng mình.

Hắn nghĩ bất kể một đêm này có phát sinh giết chóc đẫm máu nào, ánh trăng trước giờ vẫn không thay đổi, biết được sắp xảy ra một trận phong ba, nhưng trong lòng sẽ không có một chút thương xót nào.

*****

Ngày thứ hai, tin tức thái tử mưu phản bị giết truyền khắp kinh thành.

Tin tức này khiến cả kinh thành quá mức hoảng sợ. Thế nên việc gia quyến tôi tớ, mẫu tộc thân hữu, triều thần ngày thường có quan hệ tốt với thái tử, hay kể cả các nhạc sư được mời đến phủ thái tử tấu nhạc đêm qua, tổng cộng mấy ngàn người đều bị vương thượng xử tử, cũng chỉ được coi như một việc bé nhỏ không đáng kể.

Thế nhân đều tán thưởng sự anh minh của vương thượng. Vương thượng sớm đã có chuẩn bị, bí mật triệu hồi huynh trưởng của tân vương hậu từ biên cương quay về kinh thành. Vị đại tướng quân trung thành tận tâm đã cùng tướng sĩ của hắn đã sớm đợi ở trong cung, chỉ đợi thái tử dẫn binh xông vào vương cung, dĩ dật đãi lao (Đợi quân địch kiệt sức rồi tấn công), bắt rùa trong hũ.

Người cầm sư may mắn trốn thoát cũng đang suy nghĩ, kế hoạch của vương thượng quả thực chu đáo.

Thái tử mưu phản cũng không phải không có chút căn cơ, vương thượng chuẩn bị cũng phải cần thời gian. Đặc biệt đội quân từ ngoài kinh thành được điều về, cũng không thể tập hợp ngay trong tức thời được. Vì vậy, vương thượng đã để công chúa mang theo cái gọi là “Sự nhân từ của quân vương” đến phủ thái tử để tiến hành trấn an.

Nếu đổi lại phái bất kể người nào đi, đều sẽ khiến thái tử cảnh giác. Trước khi động thủ, chỉ có thể phái nữ nhi mà vương thương sủng ái nhất đi, mới có thể khiến thái tử buông lỏng, đảm bảo kế hoạch bố trí của vương thượng không có sai sót.

Nhưng một phần vạn công chúa thực sự bị bắt làm con tin? Nếu thái tử lấy tính mạng của công chúa ra để uy hiếp, vương thượng sẽ có ứng phó như thế nào?

Cầm sư nhớ lại ánh trăng lạnh lùng đêm đó.

Đại khái ngay cả việc hy sinh công chúa, cùng với việc mang đến cho thái tử thêm càng nhiều tội danh, cũng là một trong những kế hoạch của vương thượng.

Phụ tử hai người này thật giống nhau!

Cầm sư nhớ lại những buổi yến tiệc đã qua, tiếng cười vui vẻ của công chúa, sự từ ái củng vương thượng cùng sự khiêm tốn của thái tử.

Cho dù một cầm sư nhỏ bé không liên quan như hắn nhìn vào, cũng thấy bọn họ đối đãi với công chúa vô cùng tốt, thế nên hai bên mới cùng hiểu lầm, còn tưởng rằng công chúa vô cùng quan trọng đối với đối phương.

Buồn cười là chuyện tới trước mắt không một ai thực sự quan tâm đến nàng.

*****

Điều may mắn là tính mạng của công chúa được bảo vệ trong biến cố này; nhưng cũng bất hạnh là từ đây nàng hoàn toàn mất đi tín nhiệm của vương thượng.

Trước khi thái tử mưu phản, công chúa đã vì hắn cầu tình. Việc này trước sau đều là một cái gai trong lòng của vương thượng.

Hơn nữa điểm mấu chốt là công chúa có thể bình an rời khỏi phủ thái tử, điều này cũng khiến vương thượng cho rằng trong lúc đó mối quan hệ giữa nàng và thái tử cũng không phải là phân rõ giới hạn.

Thái tử mưu phản, đã khiến cho tâm của lão phụ thân trở nên lạnh lẽo, cho dù đối với nữ nhi mà ông ta sủng ái cũng không còn bất kỳ ôn nhu dư thừa nào.

Vì vậy công chúa được coi là tàn dư của phe cánh phản nghịch. Chỉ là có lẽ vương thượng còn niệm tình xưa, không có hạ lệnh đẩy nàng vào trong ngục để chịu tội, mà chỉ đuổi nàng ra khỏi cung, tước đoạt tất cả tôn vinh, giam lỏng trong trong một tòa cung điện gần như bỏ hoang của tiền triều ở nơi hẻo lánh nhất của kinh thành.

Cầm sư cũng từng cố gắng làm sáng tỏ nỗi oan khuất của công chúa. Hắn biết, mặc dù hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới, nhưng chỉ cần hắn nguyện ý trả giá kể cả mạng sống, vẫn có thể đưa được lời biện giải của hắn đến bên tai vương thượng.

Chỉ là cuối cùng hắn đã từ bỏ.

Không phải là hắn luyến tiếc mạng sống của bản thân, mà là hắn đã nghĩ thông suốt mọi việc. Từ thời khắc vương thượng phái công chúa đi khuyên nhủ thái tử, nàng cũng đã trở thành kẻ bị vứt bỏ, bất kể nàng đứng ở bên nào, chờ đợi nàng cũng chỉ là một bờ vực nguy hiểm sâu không thấy đáy.

Sự trung thành và trong sạch của công chúa, đối với vương thượng mà nói, không phải là vui mừng mà là chỉ trích.

Dù sao với sự thông minh của công chúa, làm sao nàng không đoán được lợi dụng và tàn nhẫn của vương thượng đối với nàng. Với sự nghi kỵ nặng nề của vương thượng hiện giờ, vương thượng sẽ cho rằng dù công chúa không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng trong lòng chắc hẳn khó tránh khỏi có nỗi oán hận.

Một vương giả chí cao vô thượng sẽ không bao giờ tha cho một kẻ mang lòng oán hận đối với ông ta.

Lão phụ thân tôn quý vĩnh viễn sẽ không thừa nhận bản thân đã làm sai, càng không bao giờ thừa nhận, vì đối phó với nghịch tử mà nhẫn tâm hy sinh một hài tử vô tội khác của ông ta.

Điều này thật buồn cười, cũng tuyệt đối không có khả năng phát sinh.

Chính vì lẽ đó mà công chúa trở thành tàn dư của phe cánh phản nghịch, như vậy tất cả quyết định của vương thượng mới có thế anh minh phi phàm, không thể chỉ trích.

Phẫn nộ cùng trách móc, so với hổ thẹn cùng xin lỗi càng là lý do để trấn an lòng người.

*****

Có thể hiểu được toàn bộ, đều là thông qua một thị nữ của công chúa chỉ điểm cho cầm sư.

Người thị nữ này từng có duyên gặp mặt cầm sư mấy lần khi nàng hầu hạ công chúa trong các buổi công chúa cho truyền riêng cầm sư đến đánh đàn. Cho nên khi hai người gặp nhau ngoài cung, cầm sư chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.

Thị nữ nói với cầm sư, trước khi quyết định xử phạt của vương thượng được chính thức ban ra, công chúa đã đuổi hết thị nữ thân cận đi, lấy lý do các thị nữ này đã đến tuổi xuất cung, dựa theo quy định trong cung, các nàng có thể rời cung quay về quê hương.

Các thị nữ khác không muốn chỉ vì bản thân mà bỏ mặc công chúa. Vì muốn thay công chúa rửa sạch oan khuất, các nàng thậm chí còn thượng lượng dâng lên vương thượng một bức huyết thư, dùng nó để chứng minh việc công chúa chưa bao giờ có dị tâm.

Chỉ có duy nhật người thị nữ này do dự.

Tuy nàng nàng cảm niệm ân tình của công chúa, nhưng sống lâu trong cung, nàng đã chứng kiến quá nhiều thủ đoạn tra tấn, chỉ sợ hơi sơ sảy sẽ bị đem đi chém đầu, càng sợ hơn là cuộc sống sau này là những chuỗi ngày sống không bằng chết kéo dài không có điểm dừng. Lần xuất cung này là cọng rơm cứu mạng duy nhất cho cuộc đời của nàng.

Công chúa nhìn thấu sự do dự của nàng, tặng cho nàng một số vàng bạc đồ trang sức, nhắc nhở nàng mau chóng rời cung, đừng tiếp tục chần chừ nữa.

Việc này càng khiến thị nữ thêm dao động, nàng lo sợ không yên nhìn về phía công chúa, hỏi thật sự không còn cách nào nữa hay sao?

Nếu bức huyết thư kia hữu dụng, nàng … cũng có thể tham gia viết nó.

“Nhưng cuối cùng ngươi không viết nó, mà lựa chọn xuất cung quay về quê hương.” Cầm sư biết, nếu người thị nữ này tuyển việc viết huyết thư, hắn sẽ không có khả năng gặp được người này ở ngoài vương cung.

Thị nữ gật đầu thừa nhận, nói rằng công chúa khuyên nàng không nên viết.

Công chúa nói với nàng rằng, các ngươi không cần phải uổng phí tính mạng của bản thân, việc phụ thân đã nhận định chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi.

Dù sao phụ vương ông ấy… có thể làm sai được.

*****

Cuộc nói chuyện này khiến cầm sư ngay lập tức hiểu ra rất nhiều thứ.

Sau đó hắn không hỏi thêm nữa. Hắn thấy người thị nữ đã ở quá lâu trong cung, không quá hiểu cuộc sống bên ngoài, viết thư về quê cũng lâu rồi chưa có người hồi âm, nên cầm sư đã chủ động giúp nàng mướn mã phu có thể tin tưởng chở nàng ra khỏi thành, sau đó còn tiễn nàng một đoạn đường rất dài.

Sau khi ra khỏi thành, người thị nữ ngồi trên xe ngựa nhìn về phía đô thành đang xa dần, vẻ mặt cô đơn hỏi cầm sư: “Ta cứ đi như vậy, ngài nói xem, công chúa có trách ta hay không?”

Cầm sư lắc đầu.

Hắn nói, công chúa chỉ hy vọng mọi người có thể an bình mà sống.

Bất luận phụ thân tôn quý và huynh trưởng của nàng, hay cầm sư cùng thị nữ nhỏ bé không đáng kể.

Nếu không còn ai tồn tại trên đời này, những hồi ức tốt đẹp không thể vãn hồi của công chúa, còn ai có thể làm chứng giúp nàng những việc đấy đã từng xảy ra.

Thị nữ ôm mặt khóc, cầm sư cũng không tiện an ủi, chỉ ngồi trong xe ngựa đánh đàn. Tiếng đàn ban đầu mềm mại nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng lại khó tránh khỏi nhiễm thêm vài phần bi thương.

Đến khi hai người chia tay, rốt cuộc thị nữ cũng ngừng khóc. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía cầm sư.

“Công tử, ta không hiểu về âm luật, đánh đàn tốt hay không ta cũng không phân biệt rõ ràng, nhưng ta còn nhớ rất rõ, trước đây mỗi lần ngài vào cung đánh đàn, công chúa đều rất vui vẻ.”