Dẫn Lửa Thiêu Thân

Chương 22: Thủ phạm



Thạch Lý lập tức đi mở cửa, người đứng bên ngoài với chiếc đầm ôm sát, thêm cặp mắt kính râm, mái tóc vàng ngang vai, bước vào nhà một cách tự nhiên, đối với quản gia thái độ vô cùng xem thường.

Tiếng giày cao gót nện xuống sàn từng hồi, đều đặn hòa cùng giọng nói cứng cáp của người dẫn bản tin thời sự.

Cách xuất hiện của người này tương tự với Cao Tử Hy, khiến cô nảy sinh cảm giác không mấy thiện cảm.

Đối phương ngồi xuống đối diện với giọng điệu ngạo mạn hỏi: “Anh Vũ Hàn đâu? Cô là giúp việc mới đến sao?”

“Tôi…”

Lời nói bỗng chốc im bặt, đối phương gỡ bỏ cặp kính sang một bên khiến Cao Tử Hạ nhớ đến một thứ. Chính xác mà nói giống với bản thân trước khi xuyên không, đôi mắt mèo ẩn chứa sự kiêu ngạo.

Sắc mặt Diên Ảnh trở nên khó coi, giữa trán xuất hiện thêm mấy nếp nhăn: “Tôi còn tự hỏi các người làm việc kiểu gì để lại mùi hôi thối ở khắp nơi, thì ra là thứ này.”

Cao Tử Hạ nhìn xuống dĩa sầu riêng được quản gia chuẩn bị, sau lại nhìn đến người con gái ngồi đối diện, cảm thấy cô ta có chút khinh người.

Cô bình tĩnh giải thích: “Tôi không phải giúp việc.”

“Chẳng lẽ có giấc mơ đẹp đến nỗi leo lên giường anh Hàn Vũ sao?” Nụ cười khinh bỉ nở trên môi Diên Ảnh.

Không khí giữa hai người bọn họ giảm xuống vài độ, Thạch Lý đem ly nước đến lập tức lui ra, đứng phía sau Cao Tử Hạ, vị quân sư này những lúc quan trọng thật hữu dụng, làm tăng thêm vài phần khí thế.

Cao Tử Hạ nhướng mày thản nhiên đối đáp: “Tôi là vợ của Lam Vũ Hàn, cô là ai?”

Gân xanh nổi đầy trán, Diên Ảnh cố gượng để không nổi cơn thịnh nộ, giọng điệu trở nên khó nghe: “Từ khi nào một người thấp hèn bẩn thỉu như cô lại dám mở miệng ra nói những từ đấy.”

Cô ta dằn xuống cơn giận, bắt đầu khoe khoang: “Cô muốn biết tôi là ai sao? Tôi là Diên Ảnh, con gái duy nhất của Diên Gia, là người bạn đời của Lam Vũ Hàn.”

“Lúc anh ấy gặp tai nạn cô ở đâu?” Cao Tử Hạ nhấp một ngụm trà, thư thả hỏi “Sao bây giờ mới xuất hiện?”

“Cô đang điều tra tôi sao?” Diên Ảnh đứng bật dậy, cầm ly nước quản gia mang đến hất thẳng vào người Cao Tử Hạ.

“Đủ rồi!” Chất giọng vừa đủ nghe, âm trầm không vang.

Lam Vũ Hàn di chuyển xe lăn đi ra từ phòng, từ lúc Cao Tử Hạ dặn dò thì cửa phòng của hắn không hề khóa, luôn chừa một nửa hoặc khép hờ.

Đoạn hội thoại giữa hai người họ từ nãy đến giờ hắn không nghe thấy nhưng hành động vô lễ của Diên Ảnh, hắn thật sự nhịn không nổi.

Gương mặt Diên Ảnh lập tức thay đổi, những giọt pha lê rớt xuống đôi má trở nên ửng hồng, bởi vì biết Lam Vũ Hàn sẽ dỗ dành mỗi khi cô ta khóc, cho dù làm sai chuyện gì đi nữa.

Chạy đến chỗ Lam Vũ Hàn, cô ta quỳ xuống bên cạnh, khóc lóc nói: “Em em, em không có, không có ức hiếp chị ta.”

Cao Tử Hạ ngồi yên một chỗ, cái đầu xoay một góc đủ để xem màn kịch mà Diên Ảnh đang diễn.

Lam Vũ Hàn khó khăn nhìn khẩu hình miệng, câu nói ngắt quãng khiến quá trình càng trở nên khó khăn, hắn nhìn đôi mắt mà bản thân từng trân quý như mạng sống, hiện tại phản chiếu hình ảnh của chính mình.

“Cô đến đây làm gì?” Hắn khó chịu hỏi.

Diên Ảnh cúi đầu nhỏ giọng: “Em nhận được tin tức quá trễ, anh đang trách em sao?”

Ngồi bên ngoài xem cảm thấy thú vị không ít, Cao Tử Hạ dùng chiếc điện thoại mới mua vào ngày trước, viết lại câu thoại của Diên Ảnh, nếu tên ma bệnh không cận nhất định sẽ đọc được.

Hắn chậm một chút rồi đáp: “Không trách.”

“Trước tiên đứng dậy, vào phòng nói chuyện.” Lam Vũ Hàn di chuyển xe lăn vào phòng trước.

Câu nói đó phát ra tim Cao Tử Hạ đập lệch đi một nhịp, cô không tin vào phản ứng này đưa tay chạm vào nơi ngực trái.

“Có lẽ là ganh tỵ.” Cô miễn cưỡng thuyết phục bản thân.

Dù sao người con gái kia đã nói là bạn đời, bọn họ không thể quen biết dưới một năm, có tình cảm với nhau là chuyện bình thường.

Cao Tử Hạ thoáng buồn rồi lấy lại tinh thần, đem cái dĩa lên phòng, thay đồ xong liền chén sạch những múi sầu riêng mà không biết cảm giác ngán là gì. Lâu rồi mới được thưởng thức thứ này, Cao Tử Hạ chẳng muốn khiêm tốn.

Bên trong phòng Lam Vũ Hàn, vừa vào Diên Ảnh đã ngồi xuống giường vắt chéo chân, giương mắt nhìn khắp nơi.

Bên trong ngoài kệ sách và chiếc giường ngủ, chẳng còn thứ gì nữa. Nào giống với căn phòng để con người có thể gắn bó trong thời gian dài, cô ta đến đây không phải vì chút chuyện vặt muốn nhìn ngắm không gian bên trong.

Diên Ảnh trưng ra bộ mặt buồn tủi: “Em nghe tin tức công ty của anh không còn nữa, việc đó là sự thật sao?”

Hắn lạnh nhạt đáp: “Sự thật.”

“Vậy, vậy tin tức Lam Gia trở thành nhà đầu tư cho bộ phim Ánh Sáng Cuối Cùng không phải anh chi tiền cho người ngồi ngoài kia sao?”

“Không phải.” Lam Vũ Hàn nhếch mép nói tiếp “Cô về được rồi.”