Dẫn Lửa Thiêu Thân

Chương 35: Con mèo nhỏ hay để ý ánh mắt của người khác



Trong lúc cô tắm hắn cũng phải chuẩn bị cho bản thân, quần âu áo sơ mi đen, vest khoác ngoài sau cùng là cà vạt có họa tiết xanh lam, kệ trưng bày phụ kiện như đang cố ý mời gọi nhưng Lam Vũ Hàn phớt lờ cầm lấy chiếc đồng hồ hôm qua bản thân vứt ở bàn tiếp tục dùng lại.

Bậc thang dẫn dối cho hai người bọn họ, xuống sảnh vừa vặn có thể dùng bữa sáng.

“Con sẽ ăn sáng ở công ty.” Lam Vũ Hàn lạnh nhạt thông báo.

“Gấp cái gì?” Lão phu nhân tiếp tục nói “Chẳng phải hôm qua nói là đem Diên Ảnh đi cùng sao?”

“Đó là người nói, con vẫn chưa đồng ý.”

Diên Ảnh vui vẻ lên tiếng: “Không sao đâu, con có thể tự đi.”

Lão phu nhân kiên định nhả ra hai chữ: “Không được.”

Cao Tử Hạ thở ra một hơi, lay nhẹ tay người bên cạnh đè thấp giọng: “Đi cùng nhau cũng không sao.”

Hắn miễn cưỡng mở miệng: “Được, nhưng con đi ngay bây giờ, không đợi dù chỉ một giây.”

Cô ta nghe thấy thế thì đứng dậy cười nói: “Vậy con đi trước, lát nữa ăn cùng với anh Vũ Hàn.”

Lão phu nhân khẽ vỗ vỗ vào tay Diên Ảnh, từ trong ánh mắt chứa bao nhiêu sự cưng chiều: “Đừng để bụng đói.”

Lam Vũ Hàn không muốn nhìn thấy cảnh này, nắm tay Cao Tử Hạ rời đi trước, đến ngưỡng cửa hắn đột nhiên cuối người nhận lấy đôi giày cao gót từ tay người làm cẩn thận đeo nó cho cô.

Sau khi hoàn thành, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Có khó chịu không?”

“Rất vừa chân.” Cô mỉm cười hỏi “Đây là mua khi nào vậy?”

“Hôm qua, sáng nay được trợ lý đem đến.”

Lam Vũ Hàn cùng cô ra bên ngoài, chậm rãi bước xuống những bậc thang, xe đã được người làm chuẩn bị sẵn.

Diên Ảnh sau khi chật vật đuổi theo hai người bọn họ thì đứng bên cạnh nũng nịu nói: “Anh Vũ Hàn, em… Em muốn ngồi phía trên được không?”

“Được.”

Sau lời nói của hắn một chiếc xe khác đỗ ngay phía sau, Lam Vũ Hàn thờ ơ nói: “Cô ngồi ở đâu, tùy thích.”

Cao Tử Hạ đứng bên cạnh còn cảm nhận được độ lạnh lùng của người đàn ông này, lần đầu tiên cả hai gặp nhau cô bị đối xử giống với Diên Ảnh còn nghĩ bản thân bị ghét, vấn đề nằm ở Lam Vũ Hàn ai hắn cũng ghét mà thôi.

Hắn mở cửa giúp, cô ngoan ngoãn ngồi vào trong, chiếc lamborghini trắng lao nhanh trên đường bỏ xa chiếc xe phía sau một khoảng cách lớn, cảnh vật hai bên đường như thể được tua nhanh.

Địa điểm dừng chân ấy vậy mà không phải công ty nào cả, Cao Tử Hạ bước ra ngoài với sự che chở của hắn, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy trước mắt là một nhà hàng gần biển với thiết kế ba tầng.

“Anh trốn việc?” Cô hoang mang hỏi “Lão phu nhân đã già rồi anh còn chọc tức nữa, đứa cháu ngỗ nghịch.”

“Vẫn còn sớm, chúng ta ăn rồi đến cũng không muộn.” Hắn điềm tĩnh đáp lời.

Phòng ăn đã được đặt từ trước, theo như thường lệ ai trả tiền thì người đó gọi món. Kẻ nghèo hèn như Cao Tử Hạ vẫn còn gói ghém trong năm trăm triệu mà đối phương cho ứng trước, mấy bữa ăn sang trọng như thế này chỉ cần tiếp diễn thêm vài lần nữa sẽ cạn sạch ví mà mất.

“Những thứ muốn đem theo thì căn dặn với dì Lý chuẩn bị, tôi sẽ cho người quay về nhà lấy.” Hắn âm trầm nói “Tôi sẽ đưa em đến chỗ quay phim.”

“Ừm ừm.” Cao Tử Hạ tròn mắt gật đầu, trong miệng ngốn đầy thịt.

Lam Vũ Hàn chăm chỉ lột tôm, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh: “Hạ Trung không phát triển, nhớ cẩn thận.”

Lột xong con nào hắn đều bỏ qua đĩa cho cô con đấy, thịt cắn sẵn cho đối phương bữa sáng hắn thực sự không muốn ăn nhiều, ý định duy nhất là vỗ béo con mèo nhà mình.

Nhai hết thức ăn trong miệng, cô nói: “Tôi biết vài đường cơ bản để phòng thân, đối phương nếu như đánh hội đồng thì tôi sẽ chạy.”

Trên gương mặt bày ra điệu bộ đắc ý, giống như lúc gặp bọn người truy đuổi trên đường về, đánh không lại lập tức bỏ của chạy lấy người, chung quy thử sức một lần đâm ra cảm giác sợ hãi, sợ bản thân phải chết một lần nữa.

Vết thương lớn nhưng chẳng thấy đau, nhìn máu trong cơ thể từ từ một rút cạn hoà vào nền đất và nước mưa, Cao Tử Hạ nuốt xuống ngụm khí lạnh, quá đáng sợ rồi!

Câu nói kia không thể chọc Lam Vũ Hàn cười, ngược lại mới đúng, như có con dao vừa cứa vào da thịt, toàn thân trở nên buốt giá, truyền đến cơn run rẩy quái lạ, hắn biết nguồn cơn đến từ đâu.

Hàn mi hạ dần xuống, chất giọng cũng trở nên trầm hơn, hắn nói: “Hay là thôi, không đi nữa.”

“Tại sao?” Cô nhíu mày nhỏ giọng “Anh đã nói không can thiệp vào chuyện của nhau.”

“Đem theo vệ sĩ thì thế nào?” Hắn cố ý phớt lờ câu nói của cô.

“Quá phô trương.” Tâm trạng Cao Tử Hạ trùng xuống không ít.

Hắn nhìn ra được chuyện đó lập tức nói: “Không nhắc đến chuyện này nữa.”

Hắn ngồi đợi cô nhâm nhi hết cái bánh ngọt rồi mới thanh toán rời đi, ra bên ngoài còn không quên giúp cô cầm chiếc túi xách màu trắng nhỏ xinh, bên trong chỉ vừa đủ để điện thoại, son và mấy cái thẻ hắn đưa.