Dẫn Lửa

Chương 1: Ngọn lửa trong tuyết



<!-- Quảng cáo 1 -->

Đầu mỗi chương đều có nút cộng trừ để thay đổi size chữ, các bạn điều chỉnh theo tầm mắt của mình nhé!

_____

Chương 1: Ngọn lửa trong tuyết

Mặt trăng khổng lồ treo cao phía chân trời, bốn phía mây mù lượn lờ hệt như một tấm màn che, ngăn không cho ánh trăng trong trẻo lạnh lùng trút xuống. <!-- Quảng cáo 1 -->

Trước cửa sổ sát đất sáng ngời, phản chiếu —— <!-- Quảng cáo 1 -->

Bóng hình chồng lên nhau.

Tấm lưng gầy mềm mại của cô gái dán sát vào lồng ngực vạm vỡ của người đàn ông, da thịt trắng như tuyết ửng hồng. Ngón tay thon dài của người đàn ông lại hệt như một chiếc cối xay, chậm rãi bao lấy những đốt ngón tay mảnh khảnh của cô gái.

Một giây sau, mười ngón tay đan vào nhau, nặng nề chống lên tấm kính.

“Ưm…”

Hạ Nam Chi nức nở.

Giữa hơi thở thoang thoảng mùi hương lạnh, trong bóng tối quanh quẩn dục vọng hoang dã, nguy hiểm lại gợi cảm, quen thuộc mà trầm luân.

Cô bỗng nhiên mở hé hàng mi ướt át, tầm mắt đụng phải tấm kính trong suốt như đang treo lơ lửng và ánh đèn neon rực rỡ của thành phố dưới chân, tựa như chỉ cần sơ sẩy là sẽ ngã xuống thế giới phàm trần.

Năm giác quan như bị sợi tơ điều khiển, giữa lúc đê mê, cô hoảng hốt phát hiện trên tấm kính thủy tinh phản chiếu người đàn ông phía sau.

Những giọt nước nóng hổi trượt dọc theo hàm dưới của anh, nhanh chóng chảy qua xương quai xanh và đường cong cơ bụng trắng lạnh.

Hạ Nam Chi nhịn không được muốn thấy rõ mặt anh.

Ai ngờ, bàn tay mát lạnh như ngọc đã phủ tới.

Hạ Nam Chi bất giác lại khôi phục tư thế ban đầu, hàng mi run rẩy, trong khoảnh khắc vừa rồi cô thấy được nốt ruồi đỏ quen thuộc nằm giữa khu vực ngón cái và ngón trỏ của anh.

Như là ngọn lửa trong tuyết, hòa tan đi chút nhiệt độ, thiêu đốt trí nhớ cô.



Hạ Nam Chi bỗng dưng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, lập tức ngồi thẳng người dậy.

Theo động tác của cô, tấm chăn màu vàng nhạt phủ trên bờ vai gầy cũng uốn lượn trượt xuống, tỏa sáng trên khung xương tinh xảo như ngọc tạc.

Để lộ ra chiếc váy dài lưng trần, lúc này da thịt trắng như tuyết đã hơi ửng hồng vì oi bức.

Cô mở to mắt, ngó quanh bốn phía ——

Chợt thấy bức tranh sơn dầu tinh xảo treo trên vách tường khách sạn, vài giây sau mới thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra là nằm mơ.

Hạ Nam Chi giống như chưa ngủ đủ, lại nằm xuống sô pha.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Tiếng mở cửa truyền đến.

“Nam Chi.”

Theo đó là giọng nói của quản lý Đàm Tụng.

Trong tay anh ấy là bộ lễ phục dạ hội dùng để tham dự hoạt động tối nay, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đang lười biếng nằm trên sô pha, đôi mắt cô khép hờ, hàng lông mi cong vút tinh xảo như cánh bướm, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa hồng.

Đàm Tụng dừng một giây, sau đó tiếp tục gọi: “Người đẹp?”

Vẫn không có phản ứng.

Anh ấy cất bước đi tới, nhẹ nhàng nói bên tai thiếu nữ: “Em lên hot search rồi.”

Lông mi Hạ Nam Chi khẽ run rẩy, cuối cùng cũng chầm chậm mở ra, tiện đà nửa dựa vào lưng sô pha, đầu ngón tay xoa nhẹ ấn đường rồi nhìn về phía anh ấy: “Em? Hot search?”

“Anh Tụng, anh thấy có diễn viên tuyến 18 nào lên được hot search không?”

Hạ Nam Chi mới ra mắt được hơn một năm, không có nhiều người chú ý, lên hot search quả thực là chuyện hoang tưởng.

Cho nên, Đàm Tụng chỉ vì muốn gọi cô tỉnh lại mới cố ý nói thôi.

Cô cũng không để trong lòng.

Lúc này, Đàm Tụng đã đưa máy tính bảng tới trước mặt cô, trên màn hình bóng loáng như gương, chủ đề tìm kiếm trên Weibo chính là #cặp đôi trời sinh Bùi Diệu Hạ Nam Chi #

Lông mi Hạ Nam rũ xuống.

Mặt mày nhăn lại: “Bùi Diệu là vị nào?”

Đàm Tụng hít sâu một hơi: “Là Bùi Diệu đóng vai người yêu thầm em, sống không quá ba tập phim trong bộ phim cổ trang <Hoàng Triều> vừa công chiếu vào mùa hè năm nay đó. Lúc ấy còn bị tài khoản marketing cưỡng ép ghép đôi làm nổi tiếng cả một thời gian, chuyện này em quên hết rồi sao?!”

Hạ Nam Chi vắt hết óc tìm kiếm người này.

“Là nam diễn viên phải bôi trét hai cân phấn lên mặt mới bằng lòng lên hình quay phim đó sao?”

Đàm Tụng nghẹn ngào: “…”

Cũng không thể nói cô nhớ lầm được.

Nhưng người ta là đỉnh lưu đó trời ơi!

Trong trí nhớ của em, anh ta chỉ có hình ảnh này thôi sao???

Hạ Nam Chi cũng không có hứng thú với vẻ mặt của quản lý, mở bình luận ra, đập vào mắt chính là ——

Bình luận sôi nổi thứ nhất: Diễn viên tuyến 18 như Hạ Nam Chi mà cũng mon men tới cọ nhiệt anh trai nhà tôi sao?

Bình luận sôi nổi thứ hai: Bùi Diệu không xứng với Hạ Nam Chi.

Đàm Tụng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giải thích với cô:

“Thật ra hot search này đâu có hại với em, dù sao trước nửa năm phim được phát sóng em cũng đâu nhận được thông báo gì. So sánh ra thì đỉnh lưu bên đó hình như cũng muốn cọ nhiệt, nên mới…”

Vô tình cuốn theo Hạ Nam Chi.

Đang chuẩn bị thừa thắng xông lên, khích lệ sự nghiệp của cô:

“Tuy hiện tại em chưa nổi tiếng nhưng không phải cả đời sẽ không nổi tiếng, đợi chúng ta đóng thêm vài bộ phim, có nhiệt rồi…”

Hạ Nam Chi như có chọn lọc bỏ qua lời nói của anh ấy, nhìn chằm chằm bình luận sôi nổi thứ hai vài giây.

Hả? Vị đỉnh lưu này quả thực không xứng với bổn tiên nữ.

Cư dân mạng này đúng là có mắt nhìn.

Nghĩ như vậy, Hạ Nam Chi bình tĩnh duỗi một đầu ngón tay thon dài trắng nõn ra thưởng cho người đó một like.

Cái quái gì thế?

Đàm Tụng đang chú ý hành động của cô bỗng nhiên sửng sốt, nhảy dựng lên giành lại máy tính bảng, muốn hủy bỏ nút like nhưng không còn kịp nữa: “Mẹ kiếp, tiêu rồi tiêu rồi!”

Quả nhiên.

Fan của Bùi Diệu như phát điên bắt đầu công kích Hạ Nam Chi.

“Đúng rồi, đăng bài “trượt tay” lên Weibo xin lỗi đỉnh lưu Bùi đi!”

Nói xong lập tức muốn hành động.

Giây tiếp theo.

Bị Hạ Nam Chi rút lại máy tính bảng, thản nhiên mở miệng: “Nhấn cũng nhấn rồi, sợ gì chứ.”

Sau đó còn tốt bụng an ủi anh ấy một câu: “Dù sao cũng chỉ là diễn viên tuyến 18, còn có thể tiêu tùng thế nào nữa?”

Đương nhiên là tới chừng nào thì tiếp chừng đó.

……

Đàm Tụng suýt nữa bị nghẹn, rất có phong cách, đây chính là sự tự tin của nữ minh tinh tuyến 18.

Đừng thấy Hạ Nam Chi có khuôn mặt mỹ nhân cổ điển mà lầm, thực ra cô hành sự không hề kiêng dè gì.

Còn nhớ thời cô mới bước chân vào giới, lần đầu tiên vào đoàn làm phim, chỉ dựa vào khuôn mặt tinh xảo vô hại này đã hấp dẫn một vị sếp tổng của công ty truyền thông nào đó vừa vặn đến thăm ban ở Hoành Điếm, còn bỏ ra số tiền lớn lấy lòng mỹ nhân.

Nhưng mà Hạ Nam Chi không hề nể mặt vị sếp tổng đó, từ chối quy tắc ngầm ngay tại chỗ, chọc cho vị sếp tổng đe dọa sẽ phong sát cô trong nghề.

Kết quả cô lại tưởng là được nghỉ phép, chạy đến rạp hát cũ kỹ không tên tuổi chơi hai ba tháng, lúc về còn không quên mang theo một đống vé biểu diễn Côn Khúc tặng người khác.

Nghĩ vậy, Đàm Tụng lại nhìn gương mặt xinh đẹp hơn tất cả các nữ minh tinh kia.

Lại cảm thấy vẫn có thể nhịn được.

Hít sâu một lúc lâu, anh ấy đau lòng nói: “Người đẹp à, nể tình sự nghiệp ngôi sao mới nổi của em, em tuyệt đối đừng đắc tội với Bùi Diệu như lần này nữa, có gặp mặt cũng phải tôn trọng cậu ấy một chút, biết không?”

Đầu ngón tay trắng mịn của Hạ Nam Chi chống má, nhẹ nhàng kéo dài giọng: “Biết rồi ——”

Vừa nhìn đã biết qua loa.

“Đúng rồi.” Đàm Tụng giơ tay lên nhìn đồng hồ, không quên việc chính, hai tay nâng lễ phục dạ hội đặt sang một bên: “Còn nửa tiếng nữa là bắt đầu bữa tiệc từ thiện, em thay quần áo đi, biết đâu còn có thể được đạo diễn nổi tiếng trong giới nhận ra. Đại minh tinh của tôi ơi, em chỉ còn cách tiểu hoa đán một bước nữa thôi.”

(*Hoa đán là danh xưng chỉ những nữ diễn viên nổi tiếng, ngôi sao đại chúng, có độ quốc dân cao và nổi bật hơn trong mảng điện ảnh, được đánh giá cao về thực lực hoặc độ nổi tiếng. Hoa đán gồm 3 cấp bậc được phân ra thành đại hoa, trung hoa và tiểu hoa.)

Diễn viên tuyến 18 Hạ Nam Chi nhìn anh ấy bằng ánh mắt sâu kín: “Đừng cưỡng ép thứ hạng, cảm ơn.”



Sau khi thay đồ xong.

Cô rời khỏi phòng nghỉ, đi tới đại sảnh tiệc tối dưới lầu.

Ánh đèn hành lang khách sạn hoa lệ rực rỡ, dưới sự chỉ dẫn lễ phép của bồi bàn, Hạ Nam Chi cầm thư mời thuận lợi tiến vào hội trường.

Bên trong đã lên đèn lộng lẫy, khách khứa ăn mặc sang trọng qua lại không ngớt, một gương mặt mới như cô xuất hiện cũng không có vinh hạnh gây ra động tĩnh quá lớn.

Nhân viên phục vụ nâng khay thủy tinh đi ngang qua, Hạ Nam Chi tự nhiên bưng lên một ly sâm banh.

Bong bóng khẽ lắc lư trong ly thủy tinh phản chiếu thứ ánh sáng dịu nhẹ, cô khẽ chạm môi rồi đi tới chiếc sô pha nhung đen bên trái ngồi xuống.

Trong hội trường xa hoa trụy lạc tối nay, Hạ Nam Chi mặc một chiếc váy dài màu sương, mái tóc dài như gấm đen xõa xuống bờ vai gầy, sườn mặt trắng nõn trong suốt hệt như tuyết mỏng đầu cành, dưới ánh sáng lại hiện ra một vẻ đẹp cổ điển quyến rũ và thuần khiết.

Chỉ tùy ý ngồi đó cũng đã hấp dẫn vô số ánh mắt.

Hạ Nam Chi lại làm như không thấy, chậm rãi mở điện thoại ra.

Là Đàm Tụng.

Anh ấy gửi tới danh sách các vị sếp tổng: [Người đẹp, cho dù em mù mặt nhưng cũng phải nhận rõ người khác, không thể đắc tội được.]

Hàng mi cong cong của Hạ Nam buông xuống, tiện tay gõ một chữ: [Ồ.]

Sau đó mở bản danh sách kia ra, sóng mắt như nước đảo qua những cái tên kia.

Đột nhiên ngừng nửa giây.

Không đợi cô kịp suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nam xa lạ:

“Nam Chi.”

Hạ Nam Chi ấn tắt màn hình, có chút mờ mịt theo tiếng gọi ngẩng đầu lên.

Chợt thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu yến mạch đi tới, ánh đèn thủy tinh phản chiếu khuôn mặt anh ta, ngũ quan có thể dùng hai chữ tuấn tú để hình dung, nhưng đáng tiếc lại tự cho mình là phong độ nhẹ nhàng lộ ra nụ cười ngả ngớn với cô.

Một khuôn mặt cực kỳ xa lạ.

Cho nên —— sao lại gọi cô thân thiết như vậy?

Đuôi mắt Hạ Nam Chi hơi cong lên, tinh tế như được bậc thầy tài ba chấm mực Tùng Yên cẩn thận miêu tả qua, tràn đầy sinh động.

Thế nhưng lúc này lại nhuộm nét hoang mang: “Chúng ta quen nhau sao?”

“Chúng ta ít nhiều gì cũng quay chung ba tập phim ——” Bùi Diệu đến gần mới phát hiện ánh mắt cô nhìn mình như nhìn một người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Có điều, đối với anh ta, từ trước đến nay người đẹp luôn được hưởng đặc quyền.

Bùi Diệu cố ý bắt chuyện làm quen, ngữ điệu đầy hứng thú: “Tôi là Bùi Diệu, cô quên tôi rồi sao?”

Sự hoang mang trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Nam Chi dần dần tiêu tán, mất vài giây cô mới nhớ ra.

Là vị đỉnh lưu họ Bùi đang nằm trên hot search kia sao?

Quản lý của cô dặn đi dặn lại là không được đắc tội với vị này.

Ngẫm tới danh sách vừa mới lướt qua.

Cô nhớ rất rõ anh Tụng còn đính kèm biểu tượng tình yêu thật lớn ở phía sau tên anh ta, e sợ cô không nhìn thấy.

Ừm —— cho nên trọng điểm là phải tôn trọng đối phương.

Kết quả là, đôi môi đỏ mọng của Hạ Nam Chi cong lên: “Anh có việc gì sao?”

“Nghe nói cô ra mắt ở Tinh Kỷ nhưng đãi ngộ không được tốt, đã nửa năm trôi qua mà vẫn không nhận được một bộ phim nào.” Bùi Diệu thấy cô nở nụ cười, trái tim như ngừng đập nửa nhịp, ánh mắt càng si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ nhân kia: “Nhưng tôi lại rất tán thưởng cô, Hạ Nam Chi, cô biết cái gì gọi là đổi tài nguyên không?”

Hạ Nam Chi bỗng dưng ngộ ra: “Anh muốn xài quy tắc ngầm với tôi?”

Bùi Diệu không phủ nhận, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô trong đoàn làm phim đã sinh ra không ít suy nghĩ xấu xa, nhưng khi đó không có cơ hội tiếp xúc, thế nên tối nay anh ta cũng không ngụy trang nữa, lấy thẻ phòng màu vàng từ trong túi quần ra, dùng hai ngón tay thon dài kẹp lấy đưa tới trước mặt cô, ám chỉ:

“Đạo diễn Dương Dực gần đây đang chuẩn bị quay một bộ phim trinh thám lớn, còn đang tuyển diễn viên, đêm nay cô tới phòng tôi đi, biết đâu sẽ có được cơ hội thử vai…”

“À, nhưng gần đây tôi không thiếu bạn giường.”

Đầu ngón tay Hạ Nam Chi tùy ý xẹt qua ly rượu thủy tinh, không hề có ý cảm kích.

Và……

Người quen biết cô cũng có thể cảm nhận được.

Sự kiên nhẫn của cô sắp cạn kiệt.

Nhưng Bùi Diệu không hiểu, lại đi về phía trước đập đập thẻ phòng.

Hạ Nam Chi từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục lễ nghi truyền thống của gia tộc, ở bên ngoài luôn ghi nhớ thân phận, ngay cả khi sắp nổi giận cũng không quên thưởng cho người ta một nụ cười lễ phép, trên môi nhẹ nhàng nói: “Mà anh…”

“Không xứng.”

Hai chữ bình tĩnh rơi xuống.

Câu này làm cho động tác của Bùi Diệu hơi trì trệ, như là vô hình trung cảm thấy bị sỉ nhục: “Cô đừng có không biết điều.” Sau đó vươn tay, muốn dùng thẻ phòng lạnh như băng vỗ vào mặt cô.

Thẻ phòng cách chóp mũi Hạ Nam không quá nửa tấc.

Cô không trốn, ngữ điệu lành lạnh như tuyết: “Tôi ấy à, từ nhỏ đã biết khuôn mặt của mình rất quý giá, bất cứ người nào cũng không được chạm đầu ngón tay vào, anh có biết người lần trước cố ý chạm vào có kết cục gì không?”

“Kết cục gì?” Bùi Diệu vô thức hỏi.

Tầm mắt đột nhiên khựng lại, chỉ thấy bàn tay trắng như ngọc kia nhoáng lên trước mắt, sâm banh lạnh như băng hắt thẳng vào mặt người si nói mộng của anh ta, cồn cũng theo đó thấm vào mắt phải, đau đớn như kim châm khiến anh ta chật vật lui về phía sau nửa bước.

Hạ Nam Chi hắt xong còn nói: “Là như vậy.”

Động tĩnh bên này không nhỏ, sảnh tiệc bỗng chốc rơi vào yên lặng.

Trong đám người, khách khứa vây xem bắt đầu xì xào bàn tán.

“Đó không phải là Bùi Diệu, đỉnh lưu ‘như diều gặp gió’ mới nổi gần đây sao? Sao lại bị hắt vào mặt thế nhỉ?”

“Ai hắt anh ta vậy?” <!-- Quảng cáo 1 -->

“Không biết là người mới tuyến mười tám nào đó, cũng bất kính với đàn anh quá đi.”

“——”

Ngay khi bầu không khí ngưng đọng, có người hiểu chuyện bắt đầu gọi ban tổ chức, Đàm Tụng vừa bước vào phòng tiệc thì nghe thấy tiếng ồn ào, vốn muốn tới xem kịch hay, cho đến khi phát hiện một trong những nhân vật chính là nghệ sĩ nhà mình, anh ấy thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nhưng mà cơ thể như phản xạ có điều kiện vọt vào hộ giá, ngăn trở giữa hai người, lại lật đật hỏi chuyện ‘tên đầu sỏ gây nên’, hệ thống ngôn ngữ sụp đổ: “Nam, Chi, em làm cái gì vậy!?”

Hạ Nam Chi: “Em chỉ tiện tay giúp anh ta tẩy trang thôi mà.”

Tẩy trang? <!-- Quảng cáo 1 -->

Bùi Diệu đau đớn che mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đêm nay không có lời giải thích rõ ràng, cô đừng hòng đi khỏi đây.”



Ban tổ chức nghe tiếng chạy tới, vừa thấy hiện trường hỗn loạn này thì cực kỳ thuần thục tìm một gian phòng VIP để giải quyết.

Trong căn phòng xa hoa trống trải, yên tĩnh không tiếng động.

Cho đến khi quản lý của Bùi Diệu là Chu Lệnh Cách dẫn theo hai tên vệ sĩ mặc âu phục đen chạy tới, vừa vào cửa đã quan tâm nghệ sĩ nhà mình có bị hủy hoại nhan sắc không, sau khi nhìn thấy vết thương ở mắt phải Bùi Diệu mới lạnh mặt nói: “Biết đôi mắt của nghệ sĩ nhà chúng tôi đáng giá thế nào không? Vừa ra mắt đã mua bảo hiểm cả nghìn vạn, cô bồi thường nổi không?”

Trên chiếc bàn dài màu đen, người của đối phương ngồi dọc hai bên.

So với khí thế hung hăng của đối phương, Hạ Nam Chi giơ tay nhận lấy khăn choàng màu ngọc trai Đàm Tụng đưa tới, tùy ý quấn lên người.

Sau đó chậm rãi tựa vào lưng ghế da thật, vải vóc mỏng manh dọc theo đầu gối rủ xuống đến vị trí mắt cá chân trắng như tuyết, hoàn mỹ chống đỡ không khí se se lạnh.

Đàm Tụng kinh hồn bạt vía nghe xong, đột nhiên quay đầu: “Một nghìn vạn? Bán em đi cũng không đủ đền đâu, mau xin lỗi anh Bùi đi.”

Ánh sáng lạnh lẽo trên đỉnh đầu dừng lại trên sườn mặt cô, hàng lông mi cong vút xẹt qua mấy phần kinh ngạc, nhìn về phía khuôn mặt Bùi Diệu.

Mỗi thế mà đáng giá một nghìn vạn?

Đúng là chuyện cười.

Hạ Nam Chi lắc đầu, dứt khoát: “Tôi là phòng vệ chính đáng, không tính.”

Với tư cách là quản lý đầy chuyên môn, Đàm Tụng không chút nhục nhã muốn đứng lên, sợ vị kia lại gây ra động tĩnh gì đó lớn hơn nữa!

Nhưng lại bị một đôi tay trắng nõn ngăn cản.

“Em không nói thì để anh nói!”

Hạ Nam Chi khẽ mím môi: “Là anh đừng làm em mất mặt.”

Đàm Tụng: “Bé cưng, bây giờ là lúc nào rồi…vị đỉnh lưu đối diện kia không phải là diễn viên tuyến 18 chúng ta có thể đắc tội, huống chi bọn họ còn có vệ sĩ đấy!”

Đỉnh lưu?

Ánh mắt Hạ Nam Chi hơi sáng lên, như sực tỉnh nhớ đến cái tên quen thuộc trên danh bạ điện thoại của mình. Kể tới đỉnh lưu thì bạn nối khố Trì Lâm Mặc của cô mới là đỉnh lưu hàng thật giá thật. Ai lăn lộn trong giới giải trí mà không có quan hệ cá nhân chứ?

Lại liếc mắt sang đối diện, như có điều suy nghĩ gật đầu: “Cũng có lý, bên ta đúng thực là thân cô thế cô.”

Đàm Tụng thở phào nhẹ nhõm.

Còn chưa kịp nói chuyện, Chu Lệnh Cách đã sớm hết kiên nhẫn giành trước một bước cất giọng châm chọc: “Gây thương tích cho người ta rồi nói một câu xin lỗi là xong? Con mắt này mà không có một nghìn tệ bồi thường thì mấy người đừng mơ chúng tôi chịu hòa giải!”

Một nghìn tệ?

Đúng là công phu sư tử ngoạm*.

(*cắn một phát được một miếng to, ý chỉ tốn tiền.)

Sắc mặt Đàm Tụng nháy mắt trầm xuống, sau đó phản ứng cực nhanh, quay đầu xin giúp đỡ của ban tổ chức: “Như vậy có tính là tống tiền không?”

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của ban tổ chức lướt qua Đàm Tụng, rơi vào trên người Hạ Nam Chi.

Trong giới giải trí cũng không thiếu mỹ nhân, nhưng kiểu dung nhan mỹ miều như cô dù là kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ bị kinh diễm từ ánh mắt đầu tiên, lại là người mới, ít scandal, trên người còn có một loại sạch sẽ thuần khiết không tỳ vết.

Cũng khó trách Bùi Diệu ỷ vào thân phận muốn sử dụng quy tắc ngầm với cô.

Ban tổ chức sáng tỏ trong lòng, cũng không muốn đắc tội với bên có địa vị lớn hơn, trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng: “Không tính.”

Bầu không khí bất chợt ngưng đọng.

Hạ Nam Chi gầy gò dựa lưng vào ghế, đón lấy những ánh mắt chăm chú khác nhau ở đây, cất vang ngữ điệu trong trẻo: “Được, nhưng tôi không có một nghìn vạn trong người, chờ một lát có người tới trả tiền.”

Sau đó đưa tay về phía quản lý: “Đưa di động cho em.”

Đàm Tụng vô thức đưa cho cô: “Làm gì?”

Ngón tay trắng nõn của Hạ Nam Chi trượt mở điện thoại, khẽ cười một tiếng: “Gọi thêm người tới.”

Những người còn lại đều bị câu nói tỉnh bơ của cô làm chấn động.

Quả nhiên thật sự yên tĩnh lại.

*

Cho đến nửa giờ sau.

Đồng hồ treo tường tích tắc một tiếng, kim giây về 0.

Bùi Diệu ngồi ở bàn dài đối diện chưa bao giờ chật vật như lúc này, âu phục màu yến mạch dính vết rượu đậm màu, cà vạt hơi thả lỏng, một tay cầm khăn lông lạnh đắp lên mắt phải, lạnh lùng nhìn sườn mặt Hạ Nam Chi.

“Không kêu được người đến thì lo ký khế ước bán thân cho tôi…”

Đừng kéo dài thời gian như vậy.

Lời khiêu khích vừa dứt.

Hai cánh cửa sang trọng bỗng dưng được hai vị thư ký trẻ tuổi mang âu phục giày da đẩy ra.

Tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.

Người tổ chức đang khoanh tay ngồi ở giữa đột nhiên đứng lên, thấp giọng nói một câu: “Sao lại là vị này!”

Đồng thời bước nhanh ra khỏi phòng VIP nghênh đón.

Hả? Là vị nào?

Sao hạng A Mặc Mặc nhà cô đã cao quý đến bước này rồi sao?!

Hạ Nam Chi đang nghịch điện thoại di động, nghiêng mắt nhìn theo âm thanh xa xa, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại.

Người đàn ông thân hình dong dỏng cao được các vệ sĩ chuyên nghiệp vây quanh theo thứ tự, trên người anh là bộ âu phục cắt may hoàn mỹ, tao nhã mà lạnh lùng.

Nhưng thứ đầu tiên cô nhìn thấy lại là bàn tay thon dài buông hờ của người đàn ông…

Nốt ruồi nhỏ màu đỏ nằm giữa khu vực ngón cái và ngón trỏ rơi vào đồng tử, vô cùng chói mắt.

Ngẩn ngơ vài giây, tầm mắt cô vô thức dời lên trên.

Đập vào tầm mắt là một khuôn mặt tuấn tú gần như tuyệt sắc, có cốt cách mỹ nam trời sinh, đường cong sườn mặt tinh xảo hoàn mỹ tựa như được tạc từ bạch ngọc, kết hợp với một đôi mắt sâu vô cùng lạnh lùng và phong thái bất khả xâm phạm nổi bật.

Độ nhận biết cực cao.

Làm cho người ta gặp mà khó quên.

Nhất là đối với Hạ Nam Chi.

Ký ức trong đầu như đang bị xé rách.

Người đàn ông mơ hồ nhưng lại quen thuộc trong giấc mơ kia dường như đột nhiên có cảm giác chân thật giữa ảo ảnh quyến rũ.

Là anh, Tạ Thầm Ngạn.

Mà lúc này.

Tạ Thầm Ngạn thản nhiên đảo mắt nhìn Bùi Diệu vừa mới nói chuyện, đôi mắt đen kịt như mực không chút cảm xúc, giống như một bức tượng Quan Âm bằng ngọc lạnh rũ mắt nhìn phàm trần, như thể tất cả chúng sinh đều là con kiến.

Giọng nói dễ nghe của người đàn ông như xen lẫn gió tuyết, thốt ra mấy chữ lạnh lùng mà rõ ràng: “Chỉ dựa vào cậu?” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->