Dẫn Lửa

Chương 20: Cực nóng



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 20: Cực nóng

Bên trong chiếc xe hơi sang trọng, bầu không khí yên tĩnh đến áp lực.

Khi khăn giấy ướt lau qua mặt cô, lướt qua lông mày và chóp mũi, mùi cồn mát lạnh trộn lẫn với mùi hương lạnh của người đàn ông như ẩn trong từng lớp tuyết, cuối cùng rơi xuống bên môi cô, lúc hít thở có thể ngửi thấy, da thịt thấm nhiều vết nước lại hơi đỏ lên.

Hạ Nam Chi hoảng hốt nhìn anh, mở to đôi mắt xinh đẹp hơi nhuốm đỏ hỏi: “Vẫn còn chảy máu sao?” <!-- Quảng cáo 1 -->

“Không, trên mặt em toàn là những sản phẩm hóa học có hại cho da thôi.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Tạ Thầm Ngạn thẳng thừng lau sạch lớp trang điểm đậm màu của cô, chẳng mấy chốc, một khuôn mặt non nớt chưa qua tạo hình hiện ra dưới ánh sáng màu cam ấm áp. Anh gần như theo thói quen áp ngón tay nóng bỏng vào má cô, tốc độ chầm chậm gây ngứa ngáy, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào mơn trớn khóe môi cô.

Người quen thuộc tính cách Hạ Nam Chi đều biết cô rất quý trọng gương mặt của mình, không cho người ta tùy tiện chạm vào.

Nhưng Tạ Thầm Ngạn có được đặc quyền này, hôn cũng được.

Cho nên hành động vượt quá giới hạn trong mắt người ngoài này của anh cũng không khiến Hạ Nam Chi cảm thấy mập mờ, cô cũng theo thói quen dán khuôn mặt vào sườn cổ thon dài mềm mại của anh, như thể đang tìm một nơi che chở, thì thào: “Tạ Thầm Ngạn, liệu em có chết không?”

Nếu cô chết.

Chỉ trong thời gian cực ngắn, Hạ Nam Chi đã nghĩ ra nội dung lập di chúc. Quỹ đen mà cô tích góp được hai mươi mốt năm qua đã quyên góp toàn bộ cho rạp hát, trên người ngoại trừ rương bảo vật đáng giá chút tiền kia ra thì thù lao đóng phim ngay cả một xu cũng không có.

Cho nên có thể phân chia tài sản…

Cũng chỉ có các món đồ trong rương bảo vật kia thôi.

Hạ Nam Chi bỗng nhiên nghẹn ngào nói: “Anh giúp em chuyển lời cho Hạ Tư Phạm một tiếng, gia sản của nhà họ Hạ kiếp này em tặng cho anh ấy, nhưng anh ấy phải nhớ kỹ chuyện mình từng nói muốn dùng một tòa thành làm của hồi môn cho em, kiếp sau phải trả lại em gấp ba lần, tính lãi suất kếch xù.”

Không ai trả lời.

“Còn nữa.” Hạ Nam Chi tiếp tục nói di ngôn: “Trong rương bảo vật có một bộ vương miện hồng ngọc và vương miện phỉ thúy, cái này cho đàn chị, vòng cổ thì cho mẹ em… Những chiếc nhẫn đá quý kia cũng cho mẹ em, đề phòng anh thừa kế… qua tay lại tặng cho vị hôn thê kế tiếp.”

“Tạ Thầm Ngạn, anh nhất định phải đợi sau khi em chết, chôn xuống đất xong xuôi rồi mới được mở rương bảo vật kia ra. Nếu không, dù em có làm nữ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh.” Hạ Nam Chi đau lòng muốn chết nói tới nửa chừng thì ngừng lại, đến cuối cùng, cơ thể mềm mại không xương bám vào người anh, mệt mỏi khép mí mắt hơi ửng đỏ lại, miệng thì thầm: “Em chợp mắt một lát đã, nếu vẫn chưa chết, anh nhớ đánh thức em dậy đó.”

Không khí bên trong xe.

Thịnh Kỳ vểnh tai lắng nghe rất lâu, vô cùng khó khăn nhịn cười.

Sau đó len lén liếc mắt một cái, thấy sếp Tạ nhà mình vẫn bình tĩnh ngồi ngay ngắn, tư thế cũng không hề thay đổi, mà Hạ Nam Chi lại công khai ngồi trên đùi anh. Phải biết rằng từ trước đến nay Tạ Thầm Ngạn nổi tiếng là thanh tâm quả dục, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, cho dù ai có tâm đến gần cũng không dám mạo phạm đụng vào đùi anh.

Chỉ có Hạ Nam Chi dám.

Ánh nắng chiều đã không còn chói mắt, xuyên qua cửa kính xe chiếu vào trong.

Dưới ánh sáng loang lổ đan xen, Tạ Thầm Ngạn đột nhiên ngước mắt lên.

Thịnh Kỳ giật mình, cầm máy tính bảng trong tay báo cáo: “Sếp Tạ yên tâm, bên Dương Dực đã cho phí bịt miệng, người trong đoàn làm phim sẽ không lan truyền chuyện anh ôm cô Hạ đi đâu.”



Đến khách sạn mình đang ở.

Tạ Thầm Ngạn ôm Hạ Nam Chi bất tỉnh nhân sự vào phòng tổng thống, đoàn bác sĩ gia đình đã chờ từ lâu.

Sau khi kiểm tra toàn bộ phương diện một lần, ngay cả mức độ khỏe mạnh của sợi tóc cũng không bỏ qua.

Nữ bác sĩ đeo kính đứng ở phòng khách, đưa ra kết quả giám định nguyên nhân bệnh rất có uy tín là: “Cô Hạ đột nhiên chảy máu mũi là bởi vì uống quá nhiều rượu thuốc có chứa nhân sâm nhung hươu, dẫn đến nội hỏa bừng bừng.”

Thịnh Kỳ dự thính kinh ngạc: “Vậy không được đi…”

Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn tràn ra ngữ điệu nhẹ nhàng: “Trước kia cô ấy từng mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, thường xuyên mất ngủ nặng vào ban đêm và chảy máu mũi, sau đó dùng thuốc điều trị can thiệp một thời gian mới từ từ khôi phục cuộc sống bình thường.”

Một bác sĩ chuyên ngành tâm lý học khác đúng lúc này xen vào hỏi: “Cô ấy ngừng thuốc bao lâu rồi?”

“Hai năm.”

“Sau khi ngừng thuốc, trạng thái cảm xúc riêng của cô ấy có ổn định không?”

Khuôn mặt tuấn mỹ như chạm ngọc của Tạ Thầm Ngạn không có vẻ gì đặc biệt, chỉ dừng lại một chút, nhớ lại vài giây rồi nói: “Trước sau cô ấy uống thuốc vẫn không khóc không gây náo loạn, ban đầu phát hiện cô ấy có chướng ngại này là lúc cô ấy bước vào sân khấu rạp hát thì sẽ tự động chảy máu mũi, người lớn trong nhà cho rằng cơ thể cô ấy xảy ra vấn đề.”

Nhà họ Hạ và nhà họ Tạ đều có bác sĩ gia đình gia truyền, suốt đêm kiểm tra cho Hạ Nam Chi từ đầu tới chân.

Bất luận là Đông y hay là Tây y, đều nói thân thể được nuông chiều từ bé của cô rất khỏe mạnh, cũng không có tật xấu gì.

Lúc mọi người đang trăm mối ngổn ngang không có cách nào giải thích, Hạ Tư Phạm tuổi nhỏ từng mắc chứng tự kỷ vẻ mặt cực lạnh đứng ra nói: “Đi tìm bác sĩ tâm lý đến đây.”

Hạ Nam Chi sinh ra trong bụi gấm, lớn lên trong hũ mật.

Cô không chỉ di truyền gien cực kỳ xinh đẹp của mẹ, còn được bố và bác họ rất cưng chiều, cùng với một đám trúc mã môn đăng hộ đối lớn lên bên nhau, cho dù ở rạp hát thì những năm đó cũng là học trò được đại sư Côn Khúc cưng chiều nhất.

Một tiên nữ được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh như vậy, tất nhiên sẽ không có bất kỳ phiền não nào.

Nếu có.

Có thể đã nếm phải ngũ vị tạp trần của nhân gian.

Cho nên khi Hạ Nam Chi được chẩn đoán mắc bệnh tâm lý, từ lời nói đến cử chỉ, dù là một chút cảm xúc vội vàng xao động cũng không nhìn ra.

Mà dù vậy, sự bảo hộ của nhà họ Hạ đối với cô, đặc biệt là Hạ Tư Phạm đã đạt tới mức độ trước nay chưa từng có. Hạ Nam Chi không thể lên sân khấu nữa, cô trốn trong phòng khóc nghẹn một thời gian, bỗng nhiên đề xuất muốn vào giới giải trí làm diễn viên…

Đoàn bác sĩ gia đình biết được tình huống của Hạ Nam Chi qua lời kể của Tạ Thầm Ngạn, bèn cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa.

Chỉ còn thiếu nước mang chai rượu thuốc của đoàn làm phim đi kiểm tra đo lường, xem thử rốt cuộc uống bao nhiêu mà chỉ trong hai tiếng đồng hồ lại chảy máu mũi.

Bóng đêm bên ngoài cửa sổ sát đất nồng đậm, người trong phòng tổng thống đã giải tán, không gian cũng yên tĩnh lại. Tạ Thầm Ngạn rót một ly nước đá, ngón tay thon dài cầm ly thủy tinh đi vào phòng ngủ chính.

Rèm cửa sổ màu vàng đen dày nặng đóng chặt, chỉ mở một ngọn đèn tường màu cam ấm áp, chiếu rọi bóng dáng thiếu nữ đang vùi vào lớp chăn bồng bềnh.

Cô bị rượu làm choáng váng, vẫn chưa tỉnh lại, mái tóc dài như tơ lụa tản ra trên tấm lưng mềm mại, lộ ra non nửa khuôn mặt đang nhíu chặt đầu mày, dường như giấc ngủ không được an ổn.

Tạ Thầm Ngạn đặt ly thủy tinh lên tủ đầu giường, vươn bàn tay trắng lạnh thon dài muốn lật người cô lại, đề phòng nằm đè lên tim, ai ngờ vừa động vào, Hạ Nam Chi lại nỉ non một tiếng, chậm rãi mở đuôi mắt ửng hồng ra: “Nóng.”

Cái nóng của cô là trong cơ thể có ngón lửa tà đang thiêu đốt, nhìn thứ gì cũng thành ra hư ảo.

Khi hơi thở mát lạnh của Tạ Thầm Ngạn tới gần, cô lại không nhịn được dính sát vào người anh: “Em sẽ không phát triển được nữa.” <!-- Quảng cáo 1 -->

“Hửm?” Tạ Thầm vô thức đỡ lấy cơ thể cô, một âm tiết nhàn nhạt tràn ra khỏi đôi môi mỏng.

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Nam Chi như ngậm nước, chỉ chớp khẽ một cái là có thể rớt xuống giọt nước mắt trong suốt, đúng thật là đã say đến hồ đồ, nói ra nỗi ấm ức của mình: “Bố nói… cơ thể mà nóng thì sẽ không phát triển được.”

Cô muốn nói với Tạ Thầm Ngạn là cô đang rất nóng, nhưng không biết hình dung thế nào.

Nói nửa ngày, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, lại chủ động hôn lên sườn cổ thon dài của người đàn ông, động tác triền miên lại lộ ra vẻ ngây thơ, kiểu liếm mút như gần như xa này, cho dù là Tạ Thầm Ngạn cũng chịu không nổi…. sự trêu chọc như vậy.

Anh và Hạ Nam Chi có danh phận vợ chồng chưa cưới, cho dù bây giờ phát sinh chuyện gì thì cũng rất đỗi bình thường.

Chỉ là cô đang say.

Ánh mắt Tạ Thầm Ngạn thoáng u ám, khi Hạ Nam Chi vô thức muốn giảm bớt hơi nóng trong cơ thể, vươn bàn tay trắng nõn cởi quần tây của anh, giọng nói của anh cũng hạ thấp vài phần: “Em có nhận ra anh là ai không?”

Hạ Nam Chi khẽ chớp mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông đang gần trong gang tấc một lúc lâu mới khàn khàn lên tiếng: “Tạ, Thầm Ngạn.”

Giây tiếp theo.

Ngón tay thon dài cân đối của người đàn ông men theo thắt lưng của cô —— trượt xuống, vén váy cô lên.

Toàn bộ phần lưng của Hạ Nam Chi trong nháy mắt ửng đỏ, chịu không nổi co rúm lại, chẳng mấy chốc đã mềm nhũn trên người anh như bị rút hết sức lực.

Ba phút sau.

Hạ Nam Chi vẫn khó chịu dùng cằm cọ vào anh, thì thào: “Không đủ…”

Đầu ngón tay kéo thắt lưng anh cũng chưa buông ra.

“Cạch.”

Một tiếng vang rất nhỏ, cô quả nhiên đã làm thật. Hạ Nam Chi ngẩng mặt lên, người uống say có quyền không nói lý, tùy hứng yêu cầu: “Muốn nơi này.”

Mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, cô thẳng thừng ——

Tầm mắt Tạ Thầm Ngạn đột nhiên tối sầm lại.

Sau đó, ý thức của Hạ Nam Chi hoàn toàn tan biến, trong ký ức chỉ còn lưu lại hình ảnh ánh đèn lay động trên vách tường, cùng với mùi hương thoang thoảng còn sót lại.



Một tiếng sau.

Cửa kính ban công ngoài trời nhẹ nhàng được đẩy ra, Hạ Nam Chi hoàn toàn tỉnh rượu, bọc áo choàng tắm rộng thùng thình đi ra hóng gió đêm, cổ áo của cô buông lỏng, cũng không có lòng dạ nào sửa sang lại, loáng thoáng có thể thấy được phía dưới xương quai xanh tinh xảo trắng như tuyết có một vệt ửng đỏ.

Da thịt cô mỏng manh, bình thường hơi có chút dấu vết cũng đã rất bắt mắt, sợ là phải mười ngày nửa tháng mới hoàn toàn phai nhạt.

Sau khi làm ổ trên sofa.

Có lẽ là đêm khuya yên tĩnh, cho dù cách mười vạn tám ngàn dặm cũng có thể nghe được tiếng nước tí tách truyền ra từ phòng tắm…

Hạ Nam Chi hơi cứng đờ, đầu ngón tay cuộn tròn níu lấy góc áo.

Không khỏi liên tưởng tới tiếng nước dập dờn ái muội và tiếng vải vóc cọ xát trong phòng ngủ chính vừa rồi.

Còn cả việc tự mình trải nghiệm chất liệu mỏng tanh của chiếc quần Tạ Thầm Ngạn đang mặc.

Aaaaaaaaa!

Cái quần rách nát gì vậy.

Bị nhà thiết kế cắt xén nguyên vật liệu sao???

Cô không dám nhớ lại nữa, men rượu làm cơ thể nóng đến hồ đồ và hơi nóng trên môi tựa như cùng nhau kéo về, cho dù hứng từng đợt gió đêm cũng không xua tan đi được.

Hít thở sâu vài giây.

Hạ Nam Chi nâng đôi mắt lấp lánh, đưa tay lấy điện thoại di động trong túi áo tắm ra, nhanh chóng mở Wechat của Đàm Tụng.

Cô bắt đầu bằng cách bỏ qua hàng chục tin nhắn thoại chưa đọc.

Gõ lạch cạch hai câu rồi quăng qua:

[Anh Tụng, đạo diễn Ngô của tổ đạo diễn bị người bán rượu giả lừa rồi!!!]

[Có chắc đây là rượu bồi bổ cơ thể không?]

Đàm Tụng chực chờ điện thoại cả một đêm, gần như trả lời ngay: [Tổ tông của anh ơi, đừng quan tâm rượu giả hay không nữa… Trả lời anh trước, rốt cuộc mối quan hệ kinh thiên động địa giữa em và nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này là thế nào?]

Sau khi Hạ Nam Chi bị ôm đi, Đàm Tụng bị vài người trong tổ đạo diễn thăm dò nhiều chuyện.

Nhưng anh ấy cũng chẳng biết gì cả.

Nữ minh tinh tuyến mười tám không có bất kỳ bối cảnh hay chỗ dựa của nhà mình sao nháy mắt lại biến thành người mang tư bản vào đoàn làm phim rồi?

Vài giây sau.

Hạ Nam Chi gửi tin nhắn thoại tới: [Chỉ là quan hệ bình thường, đoàn làm phim sẽ không truyền lung tung đấy chứ?]

Đàm Tụng: [Chuyện này thì không, Dương Dực đã bịt miệng hết rồi.]

Giới giải trí thực ra rất thực tế, ai có quyền có thế thì chính là kim chủ, cho dù Tạ Thầm Ngạn bế nữ chính đi trước mặt mọi người, bị toàn bộ đoàn làm phim ‘may mắn’ nhìn thấy, thì cũng không có ai dám mạo hiểm đắc tội với ông lớn mà đi đồn đãi lung tung, nhiều lắm chỉ là lén lút bàn tán với nhau vài câu.

Anh ấy trở lại chuyện chính, lại chất vấn: [Quan hệ bình thường là sao?]

Đầu ngón tay Hạ Nam Chi khẽ chạm vào màn hình bóng loáng, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: [Ồ, anh Tụng, người tình nhỏ bé bị nhà đầu tư cưỡng đoạt và vị hôn thê thanh mai trúc mã đang lẩn trốn của anh ta, anh chọn một thân phận đi.]

Hai thân phận này, trong mắt Đàm Tụng dường như đều không có sức thuyết phục.

Xét cho cùng, dựa vào việc từ khi ra mắt đến nay cô từ chối các quy tắc ngầm, đắc tội với một nhóm ông lớn theo đuổi cô đến nỗi bị phong sát như một mối tai họa, vậy mà lại đi làm tình nhân nhỏ bé?

Là cái kiểu giúp rút ống oxy cho nhanh chết ấy hả?

Qua nửa giây, anh ấy yếu ớt hỏi: [Không có lựa chọn thứ ba à?]

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nam Chi xụ xuống: [Còn muốn lựa chọn gì nữa, chẳng lẽ em và Tạ Thầm Ngạn không có tướng phu thê?]

Đàm Tụng vẫn đang nghiêm túc hồi tưởng lại dung mạo như thần của hai người này. Nếu thật đúng là vợ chồng chưa cưới, vậy thì cái gien nghịch thiên này… Suy nghĩ thoáng bay xa như đang nằm mơ, anh ấy hỏi: [Em thật sự là vị hôn thê kia sao?]

Đầu ngón tay Hạ Nam Chi nhẹ nhàng gõ chữ ừ rồi gửi qua.

[Vậy tại sao em vào giới giải trí lạ bị hạn chế tài nguyện như vậy???]

Đàm Tụng phá vỡ sự phòng ngự, gửi một tin nhắn thoại dài đến sáu mươi giây tấn công cô: [Hạ Nam Chi, anh cứ tưởng chọn em làm nữ chính là vì thứ hạng tuyến mười tám của em, xuôi ngược nửa ngày lại thành ra bà chủ tự mình tới đóng phim!!]

Hạ Nam Chi dời di động hơi phát nóng ra xa lỗ tai, chờ bên kia không lên tiếng nữa mới trả lời: [Anh sẽ giúp em giữ bí mật chứ?]

Trên giao diện Wechat hiển thị Đàm Tụng đang nhập, thế nhưng ba phút trôi qua vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời.

Không chừng, trong lúc tâm tình kích động anh ấy viết ra một bài tiểu luận cũng nên.

Hạ Nam Chi đợi thêm một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng động mở cửa phòng tắm bên kia.

Lông mi cô khẽ run lên, gần như theo phản xạ có điều kiện nhảy xuống khỏi sofa chạy vào phòng, trước khi Tạ Thầm Ngạn tắm rửa xong đi ra một giây, cô với tay xốc chăn trên chiếc giường lớn của khách sạn lên chui vào, cẩn thận che đầu lại.

Cục diện sau khi phóng túng buông thả, vẫn nên giả chết thì hơn.

Nói không chừng ngủ một giấc tỉnh lại, ngày mai Tạ Thầm Ngạn đã mất trí nhớ thì sao???

Hạ Nam Chi miên man mơ tưởng giấc mộng thiên thu, mà bên kia, Tạ Thầm Ngạn đã khoác áo choàng tắm màu đen sẫm đi tới bên giường, rũ mắt thản nhiên nhìn quả bóng nhỏ đang trốn trong chăn, một chốc sau, đôi môi mỏng gợi lên độ cong nhàn nhạt.

Phòng ngủ chính yên tĩnh đến nghẹt thở.

Mấy giây sau, ngón tay Hạ Nam Chi có chút khẩn trương nắm chặt góc chăn, tiếng tim đập thình thịch dưới áo choàng tắm ngày càng vang dội.

Cho đến khi nghe thấy giọng nói chậm rãi của Tạ Thầm Ngạn vang lên, nhiễm chút lười biếng: “Ngủ rồi à?”

Hả?

Cô còn trẻ, đang độ tuổi tươi đẹp của đời người…

Có di ngôn gì để nói không?

Hạ Nam Chi bối rối vài giây, bị ký ức hỗn loạn khóc thút thít ở trong xe mạnh mẽ đánh thức, động tác còn nhanh hơn phản ứng của đại não, bỗng nhiên xốc chăn lên, trừng mắt nhìn mỹ nam đang bình tĩnh ngồi bên giường:

“Tạ Thầm Ngạn, nếu anh dám động vào rương bảo vật của em, anh sẽ trở thành bị cáo Tạ mỗ!!!”

<!-- Quảng cáo 1 -->

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->