Dẫn Lửa

Chương 24: Vi ninh sở nguyện



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 24: Vi ninh sở nguyện

Quý Nhân Nhân cũng đọc hiểu được khẩu hình, không khỏi dâng lên cảm giác thấp thỏm lo lắng, vô thức muốn giơ tay khoác lấy khuỷu tay của Hạ Tư Phạm: “Tư Phạm, tối nay sẽ có rất nhiều truyền thông ở đây…”

Cho dù bên ngoài cô ta xấc láo kiêu căng thế nào, nhưng khi đối mặt với người đàn ông khó lòng nắm bắt này cũng không dám bày ra tư thái đại minh tinh tài trí hơn người.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ từ trước đến nay chuẩn hơn bất cứ thứ gì, khi ngón tay cô ta còn chưa kịp chạm vào ống tay áo âu phục của Hạ Tư Phạm, anh ta đã đi về phía Hạ Nam Chi nơi ánh đèn tối tăm. <!-- Quảng cáo 1 -->

Không khí đột nhiên trở nên vi diệu. <!-- Quảng cáo 1 -->

Đặc biệt là nhân viên ban tổ chức ở đây ‘được may mắn’ tận mắt chứng kiến cảnh này, hơn nữa còn ngửi được khói thuốc súng vô hình giữa Tiểu Hoa và minh tinh tuyến 18 nhỏ bé. <!-- Quảng cáo 1 -->

Chỉ có Đàm Tụng biết nội tình mới cảm thấy sảng khoái, tự giác nhường đường.

Chờ Hạ Tư Phạm đi thẳng tới trước mặt mình, khóe môi Hạ Nam Chi vẫn giữ một độ cong nhàn nhạt, nhưng lời nói ra lại không còn lịch sự như trước: “Là vợ sắp cưới của anh bới lông tìm vết, cố ý viết vào những điều cấm kỵ là bất kỳ trường hợp nào cũng từ chối đứng chung khung hình với em. Hạ Tư Phạm, tối nay anh mà dám chủ động rời khỏi em nửa bước, cứ chờ xem, em sẽ tìm bố mách lẻo ngay trong đêm.”

Lời còn chưa dứt, cô nhướng đuôi mắt cong cong lên, nhìn người máy vô tình tận tụy kiếm tiền vì nhà họ Hạ bằng ánh mắt khiêu khích: “Cho anh quỳ gối trước liệt tổ liệt tông nhà họ Hạ, ăn năn sám hối vì dám đại nghịch bất đạo chọc giận cô công chúa bảo bối nhất cả nhà như thế nào.”’

Hạ Nam Chi thốt ra một tràng dài những lời nhe nanh múa vuốt, Hạ Tư Phạm nghe xong lại tỏ ra thờ ơ, có điều cánh tay rắn rỏi của anh ta lại rất tự nhiên đỡ lấy bờ vai gầy của cô, cùng nhau đi đến hàng ghế đầu tiên.

Tiệc tối càng thu hút sự chú ý của mọi người lại càng đại biểu cho trung tâm của sự quyền lực.

Bình thường rất khó tìm được chỗ ngồi.

Hạ Nam Chi muốn qua đó, đương nhiên phải có người nhường chỗ.

Không đợi ban tổ chức khó xử, Hạ Tư Phạm lạnh nhạt liếc nhìn Quý Nhân Nhân vẫn đứng sững sờ tại chỗ, giọng điệu giống như đang đưa ra tối hậu thư cho cô ta: “Không phải em từ chối đứng chung khung hình với con bé sao?”

Sao còn chưa đi?

Quý Nhân Nhân nghe hiểu ý của anh ta, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều nghẹn lại: “Em đi rồi, biết ngồi ở đâu?”

Hạ Nam Chi mở to đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ vô tội: “Chỗ ngồi của tôi nhường cho cô đấy, cách chỗ này tới mười vạn tám ngàn dặm… Cô Quý không cần phải lo dính chung khung hình với tôi.”

Quý Nhân Nhân tức giận bỏ đi, mà những người chung quanh vẫn còn muốn xem hai nữ minh tinh tranh giành sự sủng ái của sếp lớn.

Đáng tiếc, Hạ Tư Phạm từ trước đến nay là kiểu người cao quý không thể hiện cảm xúc ra ngoài. Xét từ biểu cảm, cho dù chọn người đẹp hơn thì anh ta cũng chỉ ngồi ngay ngắn hệt như một người vô dục vô cầu, ngược lại là Hạ Nam Chi không hề có dáng vẻ nữ minh tinh cứng nhắc như trong ấn tượng của mọi người, cô lấy điện thoại di động ra, ngồi bên cạnh sếp tổng thờ ơ giết thời gian. <!-- Quảng cáo 1 -->

Tình cờ nhấp vào bộ phim cổ trang đang nổi tiếng trên hot search, có điều lần này không có tên của cô, từ phản ứng trong phần bình luận sôi nổi của fan, thì hình như ba chữ Hạ Nam Chi này đã trở thành từ cấm.

Hành vi phòng ngừa nổi tiếng này ——

Quả thực đã quá rất rõ ràng.

Nếu bình thường là cô đã nhịn xuống, nhưng ngặt nỗi bây giờ tên đầu sỏ gây chuyện đang ở ngay trước mắt.

Hạ Nam Chi bắt đầu mỉa mai: “Hạ Tư Phạm, anh có muốn cân nhắc chuyện kết nghĩa anh em với Tạ Thầm Ngạn không? Em phát hiện hai người các anh ác ý nhắm vào em cũng vô cùng ăn ý đấy?”

Hạ Tư Phạm đổi ly sâm banh bị ánh đèn rực rỡ khúc xạ ra ánh sáng lạnh trước mặt cô thành một ly sữa, thong thả nói: “Cậu ta bắt nạt em?”

Không phải chứ.

Sao trong một câu nói đơn giản mà anh ta cũng có thể chọn từ để bắt bẻ vậy?

Hạ Nam Chi nghẹn ngào mấy giây, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, dù thế nào cũng không thể kể với Hạ Tư Phạm chi tiết chuyện Tạ Thầm Ngạn bắt nạt cô được.

Cô giơ tay cầm ly thủy tinh lên uống một ngụm sữa, thở hắt ra một hơi.

Bữa tiệc trang sức tiến hành được một nửa.

Hạ Nam Chi ngẩng đầu, thấy Đàm Tụng đứng xa xa khoa tay múa chân chỉ vào di động.

Đang còn nghi hoặc, Wechat bỗng vang lên một tiếng.

Là Đàm Tụng chia sẻ cho cô một siêu thoại, tên là # Nhân gian Đệ Nhất Chi #

Chuyện này âu cũng nhờ Hạ Tư Phạm ban tặng, dưới thủ đoạn bá đạo của anh ta, tốc độ lan truyền hot search và ngay cả tên của nhân vật nhỏ nằm trong góc xó xỉnh cũng bị niêm phong che đậy, fan của Hạ Nam Chi cũng ngửi thấy mùi bất thường.

Rõ ràng là nhan sắc cấp bậc tiên nữ, vậy mà lại ghi danh vào sử sách ngành giải trí.

Vậy làm sao nổi tiếng cho được??

Sau đó fan cũng bắt đầu thông minh, muốn tuyên truyền cho Hạ Nam Chi thì phải khiêm tốn một chút.

Cho nên mới có siêu thoại Nhân Gian Đệ Nhất Chi. Những người tự xưng là fan tiên nữ cũng không dám thổi phồng trắng trợn, chỉ cần nhấn vào, tốc độ tay nhanh thì sẽ phát hiện các cô ấy thường xuyên đăng những bức ảnh xinh đẹp của Hạ Nam Chi trong các bộ phim, chờ fan mới click vào và lưu lại, chúng sẽ sớm tự động xóa bỏ.

Thỉnh thoảng còn đăng ảnh lẫn lộn, trong một đống ảnh của các nữ minh tinh khác sẽ kẹp một tấm ảnh chụp góc nghiêng của Hạ Nam Chi.

Thậm chí những người hâm mộ này còn có một khẩu hiệu gọi là: “Chi thử nhất sinh, vi ninh sở nguyện*”.

(*đại khái có nghĩa là: Hy vọng mọi thứ mà ‘Chi’(nữ chính) mong muốn sẽ trở thành hiện thực.)

Đàm Tụng lại gửi tin nhắn tới: [Ha ha ha ha, anh họ em giết không hết, hoàn toàn không giết hết được.]

Hạ Nam Chi liếc nhìn siêu thoại, đúng là nếu một từ bị chặn thì sẽ xuất hiện một từ mới khác.

Hơn nữa còn rất bí ẩn, để cho mấy nhà tư bản độc ác muốn phong sát cô cũng không tra ra được.

Liếc mắt xem một hồi, cô bình tĩnh rời khỏi giao diện trò chuyện trên điện thoại, sau đó nâng khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết lên cười nói với Hạ Tư Phạm: “Tranh thủ trước khi em chưa thăng hạng, anh có muốn cân nhắc đến việc sưu tầm chữ ký của em trước không? Nể tình mối quan hệ anh em bấp bênh, tính cho anh một tờ một vạn tệ là được rồi.”

Lời nói này chẳng khác gì người si nói mộng, khiến Hạ Tư Phạm phải nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Uống sữa mà cũng say được à?”

Hạ Nam Chi: “…”

Im lặng vài giây.

Cô tức giận nói: “Sau này em trở thành ngôi sao lớn rồi, anh đừng có mơ mà với tới em!!!”

Hạ Tư Phạm nâng ngón tay lạnh lẽo lên nhéo mặt cô, bỗng nhiên cười nhạo: “Ồ, công chúa điện hạ cao không với tới này khi nào mới dựa vào khả năng của mình ngồi lên ghế đầu đây?”

“Hạ Tư Phạm!”

Hạ Nam Chi vỗ tay anh ta, cực kỳ bảo vệ khuôn mặt bảo bối của mình, cặp mắt xinh đẹp kia ném cho anh ta cái nhìn đầy hung dữ: “Em phải đi mách với Tạ Thầm Ngạn, anh nhéo em!”

*

Đề phòng Hạ Tư Phạm lại nhéo khuôn mặt vừa mềm vừa mỏng của cô, Hạ Nam Chi nhấc váy lên giận dữ rời đi.

Nhưng tìm một vòng lại không biết Đàm Tụng đã chạy đi đâu.

Trái lại còn chạm mặt Quý Nhân Nhân vẫn chưa đi ở trong hành lang.

Hạ Nam Chi gọi điện thoại cho Đàm Tụng hai lần nhưng không có ai nghe máy, đầu ngón tay trắng mịn lại nhấp vào Wechat, gửi định vị qua cho Tạ Thầm Ngạn, ngang nhiên sai khiến anh làm tài xế, đôi giày cao gót dưới làn váy đi về phía trước, đang muốn soạn đoạn văn gửi qua: [Cho anh một cơ hội tới đón nữ minh tinh, mau cảm ơn đi.]

Kết quả hai chữ cảm ơn còn chưa đánh ra.

Quý Nhân Nhân đã chặn đường, ngữ điệu thấm đẫm sự lạnh lẽo: “Hạ Nam Chi, cô cố ý đúng không?”

Không có Hạ Tư Phạm ở đây trấn áp, Hạ Nam Chi thấy cô ta lại bộc lộ bản tính, giọng nói trong trẻo mang theo chút tùy ý uể oải: “Cố ý cái gì?”

Quý Nhân Nhân mặc một chiếc váy dạ hội cao cấp đính ngọc trai lấp lánh, thậm chí còn sửa đi sửa lại rất nhiều lần chỉ để có được vẻ ngoài hoàn hảo nhất trong ống kính truyền thông, khiến mọi người đều cảm thấy cô ta và Hạ Tư Phạm là một đôi trời đất tạo thành, kết quả thông cáo tuyên truyền tình yêu còn chưa đăng tải đã bị Hạ Nam Chi cố ý cắt ngang.

Vậy mà cô còn hỏi một câu nhẹ nhàng như thế?

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, mặt nạ giả vờ dịu dàng của Quý Nhân Nhân nháy mắt vỡ vụn, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới: “Không phải cô muốn tôi nhường chỗ cho Lâm Kinh Thước sao?”

“Quý Nhân Nhân, ân oán cá nhân của chúng ta đừng kéo đàn chị vào.” Hạ Nam Chi chỉ thuần túy là không hợp với Quý Nhân Nhân, thấy cô ta còn kéo theo người vô tội vào, cô hơi nghiêng mặt, ánh mắt dưới hàng lông mi thanh mảnh trở nên lạnh lùng.

“Cô ta vô tội?”

Vẻ mặt Quý Nhân Nhân lạnh lẽo: “Đừng tưởng rằng tôi không biết Lâm Kinh Thước thích Hạ Tư Phạm mười năm, chẳng qua là thân phận không xứng với người cầm quyền Hạ thị, chỉ có thể ở trong rạp hát ngày qua ngày cầu mong chồng sắp cưới của người khác có thể đến thăm cô ta một lần.”

Đáng tiếc Hạ Tư Phạm nổi tiếng là người lòng dạ sắt đá không có tình cảm, Hạ Nam Chi cũng không ở lại rạp hát, làm sao anh ta có thể đặt thời gian và tinh lực vào chỗ đó?

Mà dù vậy, cũng không thể ngăn cản Quý Nhân Nhân chán ghét Lâm Kinh Thước và Hạ Nam Chi.

Người trước là tình địch mà thôi.

Còn người phía sau sinh ra trong nhung gấm lụa là cành vàng lá ngọc, mới là người mà cả đời này cô ta muốn đạp xuống vũng bùn lầy.

Quý Nhân Nhân nhìn khí chất tiên nữ không nhuốm chút phàm trần của Hạ Nam Chi, lời nói cay nghiệt đột nhiên dừng lại, chỉ vì nhớ tới lúc mới gặp cô.

Trước khi gặp Hạ Nam Chi.

Quý Nhân Nhân vẫn là cô con gái riêng không nhận được bất kỳ sự cưng chiều nào, bị bố bỏ mặc, một thời gian dài sống trong nhà bà ngoại ở thành trấn nhỏ ven biển, sau đó đến tuổi đi học thì được bác cả trong nhà đứng ra đón về Tứ Thành. Khi đó các bạn đồng trang lứa sinh ra trong giàu có đều cô lập cô ta, cười nhạo trên người cô ta có mùi cá tanh.

Mà hòn ngọc quý trên tay bác cả thì tới chỗ nào cũng được người người chào đón.

Quý Nhân Nhân rất ấm ức, chỉ có thể trốn trong bóng tối hâm mộ chị họ giống như công chúa, vụng trộm noi theo cô ấy.

Sau đó nữa.

Cô ta nghe nói chị họ đã được người đứng đầu gia tộc hào môn Hạ thị chọn làm học trò của ông ấy, vì cô ấy có kỹ năng hội họa.

Bác cả len lén nói với cô ấy: “Nhà bác Hạ có một cô con gái lá ngọc cành vàng chỉ nuôi trong khuê phòng, con bé tên là Tiểu Lý Nhi, con có thể may mắn trở thành học trò của ông ấy, bình thường chắc chắn sẽ gặp được con gái cưng của ông ấy, tới lúc đó nhớ xử lý mối quan hệ cho tốt.”

Tiểu Lý Nhi?

Quý Nhân Nhân trốn sau bức bình phong ngẫm nghĩ, vì sao lại liên quan đến cá, ngay cả chị họ mà cũng phải hao tốn tâm tư nịnh bợ vị nhà họ Hạ kia sao?

Đây là lần đầu tiên cô ta nảy sinh sự ghen tị với Hạ Chi Nam, một người chưa từng gặp mặt.

Nhưng mọi chuyện lại nhanh chóng mở ra bước ngoặt mới, nửa năm sau, chị họ đột ngột qua đời khi đang trên đường đi du lịch.

Quý Nhân Nhân vui mừng khôn xiết, ban ngày bầu bạn với bác cả khóc đến sưng cả mắt, ban đêm lại trốn trong chăn len lén cười.

Vì cô ta biết.

Chị họ xuất sắc ưu tú như vậy đã chết, nhà họ Quý cũng không còn cô gái nào khác, mà bản thân cô ta lại có thể thay thế địa vị của cô cả nhà họ Quý.

Tất cả đều đúng như Quý Nhân Nhân mong đợi, bác cả không muốn mất đi cơ hội kết duyên với nhà họ Hạ, vì thế đã hao phí tâm tư tạo dựng danh tiếng cho cô ta thành chị họ thứ hai, sau đó gửi cô ta đến nhà họ Hạ.

Quý Nhân Nhân mặc váy công chúa màu hồng nhạt yêu thích nhất, trong tay ôm một con búp bê xinh đẹp, nhếch khóe môi muốn đi xem Tiểu Lý Nhi trong truyền thuyết.

Nhưng đường đến nhà họ Hạ thật sự rất dài, nửa đường cô ta đã bị Tạ Thầm Thời chặn lại.

Cậu thiếu niên điển trai với dáng người cao ráo kia rủ đôi mắt ngọc xuống, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn chăm chú cô ta khoảng chừng ba mươi giây.

Lúc Quý Nhân Nhân toát mồ hôi lạnh, anh ấy mới mở miệng cảnh cáo cô ta tránh xa Tiểu Lý Nhi một chút.

Mấy chữ này.

Cùng với ‘bản án tù chung thân’ của cô ta trước đó, Quý Nhân Nhân bỗng nhiên cảm thấy cay mũi, nước mắt từ hốc mắt lăn xuống.

Hạ Nam Chi từ nhỏ đã là viên minh châu được giấu sâu trong khuê phòng, là ánh hào quang mà người bên ngoài tha thiết mơ ước được chạm vào.

Thế nhưng, hôm nay Quý Nhân Nhân cũng đã có thể ngang hàng với Hạ Nam Chi. Sau khi thoát ra khỏi đoạn hồi ức, cô ta giẫm lên đôi giày cao gót chậm rãi đi về phía trước hai bước, khi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia của Hạ Nam Chi, cô ta cất giọng nghiền ngẫm nhưng lại rất rõ ràng: “Đôi mắt của cô từ nhỏ đã bám chặt vào Tạ Thầm Ngạn, làm gì nhìn thấy được những thứ khác, có điều ông trời rất công bằng… để cho chúng ta không ai có thể tránh khỏi số kiếp liên hôn gia tộc. Những thứ tôi muốn đều đã có được, còn cô thì sao?”

“Cuối cùng Tạ Thầm Ngạn cũng bằng lòng cưới cô, nhưng cũng chỉ vì lợi ích gia tộc như Hạ Tư Phạm mà thôi, thật là buồn cười.”

Dứt lời.

Quý Nhân Nhân cao ngạo đi về phía trước, cố ý nói những lời này làm Hạ Nam Chi chán ghét.

Một giây rồi hai giây trôi qua.

Cô ta đột nhiên cảm giác được cánh tay trần trụi của mình bị thứ gì đó đập mạnh vào, sau đó một chiếc giày cao gót màu trắng óng ánh lăn tới bên cạnh bồn hoa trên hành lang, vang lên tiếng động khe khẽ.

Quý Nhân Nhân không thể tin quay đầu lại, nhìn chòng chọc vào Hạ Nam Chi vừa cầm giày đánh người.

“Giáo dưỡng của cô đâu cả rồi?”

Đây chính là giáo dưỡng của cô con gái cao quý nhà họ Hạ được người người ngượng mộ sao??

Tiểu thư cành vàng lá ngọc ở trước mặt công chúng cãi nhau không lại với người khác là bắt đầu sử dụng vũ lực?

Bầu không khí tựa như ngừng lại.

Trái lại, Hạ Nam Chi còn khom vòng eo mảnh khảnh xuống, bàn tay trắng mịn tiếp tục cởi chiếc giày cao gót còn lại ra, ném thẳng về phía đầu gối cô ta: “Nói chuyện với cô thì cần gì giáo dưỡng?”

Quý Nhân Nhân cầm túi xách hàng hiệu nạm kim cương trong tay, đang muốn phản kích.

Khóe mắt lại nhạy bén phát hiện một nhóm đàn ông cao lớn mặc tây trang đang đứng cách đó năm mét.

Cô ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: “Hạ Tư…”

Chữ Phạm còn chưa có cơ hội thốt ra.

Người đàn ông lạnh lùng vô tình đó đã phớt lờ cảnh em gái ức hiếp vợ chưa cưới của mình, dẫn theo thư ký xoay người rời đi.

Và người nán lại, lại chính là Tạ Thầm Ngạn đã đến ngoài cổng tiệc ngay lúc Hạ Chi Nam định ‘triệu hồi’ anh.

Lúc anh mặc một bộ âu phục màu đen chầm chậm đi qua đây.

Hạ Nam Chi cũng ngơ ngẩn vài giây, đôi mắt xinh đẹp không còn cảm xúc phẫn nộ như trước, thậm chí còn thấp thoáng vẻ vui mừng.

Mà cô cũng không quên sự tồn tại của con người ghê tởm Quý Nhân Nhân này, muốn giở mặt sao, ai mà không biết?

Cô đi chân trần, làn váy dọc theo mắt cá chân trắng như tuyết mềm mại rủ xuống đất, cứ đứng như vậy rồi vươn bàn tay nhỏ bé về phía Tạ Thầm Ngạn: “Trên mặt đất lạnh quá…”

Quý Nhân Nhân một giây trước vừa bị giày cao gót đập đỏ cả đầu gối, còn bị chồng sắp cưới của mình phớt lờ không quan tâm.

Vậy mà Hạ Nam Chi lại ngang nhiên show ân ái, hơn nữa Tạ Thầm Ngạn còn rất phối hợp, thật sự chủ động bế công chúa của anh lên.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: “Có bị thương không?”

Ngoại trừ bị người ta dùng ngôn ngữ ác độc công kích tâm hồn yếu đuối ra, Hạ Nam Chi nghĩ thầm tạm thời cô vẫn rất khỏe mạnh.

Vì thế cô dán khuôn mặt trắng sứ vào lồng ngực người đàn ông, mím môi không định mở miệng nói chuyện.

Trước khi Tạ Thầm Ngạn ôm cô rời đi.

Hạ Nam Chi đột nhiên nhớ tới gì đó, cô ngẩng đầu nhìn Quý Nhân Nhân đang ghen tị đến đỏ cả mắt, khóe môi cong lên một nụ cười, là kiểu dịu dàng nhưng đầy khiêu khích, giống như đang nói “Ngại quá, chồng sắp cưới của tôi cưng chiều tôi vậy đó, bây giờ cô cảm thấy ai buồn cười hơn?”

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->