Dẫn Lửa

Chương 39: Đói khát da thịt



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 39: Đói khát da thịt

Hạ Nam Chi hôn anh xong thì tức tốc mở cửa xe, vén váy bò vào.

Toàn bộ quá trình không vượt qua ba giây, đôi môi đỏ bừng dường như vẫn còn lưu lại thơi thở nóng đến kinh người kia, cô chỉ có thể nhẹ nhàng mím lại. Lúc nghiêng gò má qua, vừa vặn đối diện với đôi mắt trong suốt thấy đáy của Lâm Kinh Thước.

Hạ Nam Chi nhớ tới cách đây không lâu, khi cô đẩy cánh cửa thủy tinh mờ ảo trong phòng tắm của Hạ Tư Phạm ra, đập vào mắt là hình ảnh Lâm Kinh Thước chật vật nằm trong bồn tắm rộng lớn, dựa vào nước lạnh thấu xương để làm cơ thể đang run rẩy bình tĩnh lại, chỉ có thể cắn chặt môi dưới chịu đựng. <!-- Quảng cáo 1 -->

Tầm mắt của cô cũng từ từ dời xuống. <!-- Quảng cáo 1 -->

Bỗng nhiên, trong lúc vô tình liếc qua xương quai xanh lộ ra giữa áo sơ mi nam, cô nhìn thấy trên da thịt trắng mịn như sứ đó có vài vết bầm rất rõ ràng, bởi vì nước thẩm thấu nên làm thế nào cũng không che giấu được, dưới ánh đèn sáng loáng còn đỏ hơn cả màu son.

Không giống vết hôn.

Mà giống như bị ngón tay mạnh mẽ của đàn ông không biết nặng nhẹ xoa nắn.

Đôi mắt Hạ Nam Chi phủ một tầng hơi nước mỏng, tức giận đến mức muốn xoay người chạy xuống lầu xé xác đôi nam nữ Hạ Tư Phạm và Quý Nhân Nhân kia.

Cho đến khi Lâm Kinh Thước khôi phục lại chút sức lực, chậm rãi giơ tay lên: “Đàn em.”

Cô ấy tìm Hạ Nam Chi mượn một bộ quần áo để bọc cơ thể lại, dù sao mặc quần áo của một người đã có hôn ước như Hạ Tư Phạm cũng không thích hợp lắm, mà váy của cô ấy, chỉ cần mặc ra ngoài sẽ bị người nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường trên da thịt.

Lâm Kinh Thước cân nhắc chu đáo mọi thứ, thậm chí sợ Hạ Nam Chi vì cô ấy mà gây gổ với gia đình, vừa bất đắc dĩ lại nhẹ nhàng mở miệng: “Là chị cảnh giác quá thấp mới trúng bẫy người khác, anh trai em không hề xâm phạm chị.”

Hạ Nam Chi ngồi xổm trước bồn tắm, cũng mặc kệ làn váy sẽ bị sóng nước tràn ra thấm ướt: “Nếu Hạ Tư Phạm dám làm vậy, em sẽ bảo bác Tạ cho em mượn một đội ngũ bác sĩ.”

“Sao?”

“Đưa tên đàn ông Hạ Tư Phạm không quản được nửa người dưới này đi triệt sản.”

Lâm Kinh Thước cười yếu ớt, đầu ngón tay trắng đến trong suốt xẹt qua đuôi mắt muốn rơi lệ của cô: “Chị không sao. Đừng tức giận mãi mà trong giấc mơ sẽ biến thành cá mè hoa đấy, em vốn là con cá chép nhỏ dễ thương nhất trên đời….”



“Đàn chị.”

Suy nghĩ đang trôi dạt bỗng dừng lại, Hạ Nam Chi nhẹ nhàng mở miệng: “Hôn ước của Quý Nhân Nhân và nhà họ Hạ sẽ được giải trừ, phần thư xin lỗi ký tên đồng ý của cô ta xem như để lại nhược điểm, sau này sẽ không dám đến rạp hát quậy phá nữa.”

Nếu không phải bận tâm đến danh dự của Lâm Kinh Thước, đêm nay có thể cô đã náo loạn nhà họ Hạ đến long trời lở đất, xé rách bản mặt của Quý Nhân Nhân, cho dù kinh động đến bố cũng không sợ.

Nhưng mà nếu như vậy, rất có khả năng sẽ chỉ lưỡng bại câu thương, tên điên kia không biết còn lôi theo bao nhiêu người xuống nước theo.

Sinh ra trong một gia tộc lớn mạnh, hai chữ thể diện cũng đã khắc sâu ở trong xương cốt.

“Chị biết.” Lâm Kinh Thước suy nghĩ thông suốt, làm sao có thể không hiểu băn khoăn của Hạ Nam Chi, ngón tay lạnh lẽo cầm lấy cổ tay cô: “Em ra mặt vì chị là niệm tình đồng môn nhiều năm, mà nhà họ Hạ cũng không có lập trường gì để giúp chị, đêm nay Hạ Tư Phạm không để chị tự đi báo cảnh sát xử lý đã là nhân từ lớn nhất của anh ấy rồi.”

Trong lúc nói chuyện.

Cô ấy nở nụ cười nhợt nhạt với Hạ Nam Chi, vừa thản nhiên lại trong sáng.

Có lẽ muốn cho hai người thời gian trò chuyện riêng, một chốc sau Tạ Thầm Ngạn mới bình tĩnh ngồi vào xe.

Hạ Nam Chi vừa mới ngồi thẳng lưng thì khẽ giật mình, vô thức muốn cách xa anh một chút, ai ngờ đã sớm bị người nọ đoán trước được, hai ngón tay trắng lạnh của người đàn ông nhẹ nhàng đè lên làn váy, sau đó ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn sang.

Mấy giây sau.

Hạ Nam Chi cuộn mình trong ghế da thật, cũng không phân rõ giới hạn khoảng cách nữa. Chỉ là xe chạy ổn định được một lúc, đuôi mắt rũ xuống khẽ giật giật, khóe mắt nhìn thấy tầm mắt anh vẫn còn khóa chặt mình.

Do dự một lúc, cô lén lấy di động ra gõ chữ, đưa qua: [Đừng có nhìn chằm chằm em!]

Lâm Kinh Thước còn ngồi ở đây, chỉ quay mặt nhìn cảnh phố xá xa xa ngoài cửa sổ xe, tựa như không nhận ra gì mà thôi.

Tạ Thầm Ngạn nhàn nhạt đảo mắt qua màn hình điện thoại, đáy mắt thấp thoáng ý cười.

Anh cũng học cô, gõ lại mấy chữ: [Xem biểu hiện của em đã.]

“Hả?”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Nam Chi tràn ngập nghi hoặc, cũng không biết mình có nghĩ sai không, hay là người đàn ông tâm tình bất định Tạ Thầm Ngạn này tối nay trỗi chứng đói khát da thịt, chỉ cần cô chạm vào anh một chút sẽ trở nên gần gũi bình dị.

Vì thế động tác rất nhẹ, đầu ngón tay chạm vào xương ngón tay anh, lại từng chút từng chút di chuyển mình qua.

Lúc đến gần.

Hạ Nam Chi ngửi thấy mùi hương lạnh quen thuộc trên người anh, kìm không được kéo tấm thảm nhỏ trong xe bọc chặt mình lại, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Tạ Thầm Ngạn đang mở email trên di động, đột nhiên cảm thấy một cái đầu mềm mại của phụ nữ dựa vào bả vai, liếc mắt nhìn qua, hàng mi cong cong của Hạ Nam lặng lẽ khép lại, hô hấp nhẹ nhàng, chẳng biết từ lúc nào đã rơi vào trong mộng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo thả lỏng, có lẽ bởi vì những người bên cạnh đều là người cô tín nhiệm nhất.

Bình tĩnh nhìn hồi lâu, anh im lặng quấn lấy ngón tay Hạ Nam Chi buông thỏng xuống thảm lông nhung.

Cho đến khi phát giác ra gì đó, anh ngước mắt lên, đối diện với tầm mắt của Lâm Kinh Thước.

Trong thùng xe cực kỳ sang trọng, chỉ là ánh sáng ảm đạm cũng không che đậy được khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của người đàn ông.

Lâm Kinh Thước bỗng nhiên khựng lại, đáy lòng loáng thoáng suy đoán được, cất giọng nhẹ nhàng chủ động đánh vỡ bầu không khí: “Cánh tay của anh bị thương nặng lắm à?”

Lúc cô ấy được cứu ở câu lạc bộ, mặc dù tâm trí hỗn loạn, nhưng không đến nỗi hoàn toàn không nhớ gì.

Sỡ dĩ hỏi câu này, đơn giản là vì Hạ Nam Chi ở trên lầu nhà họ Hạ có nhắc với cô ấy một câu.

Tạ Thầm Ngạn bị thương rất nặng.

Nhưng Lâm Kinh Thước nhớ rõ lúc bình hoa đập tới, Tạ Thầm Ngạn nghiêng người túm lấy cô ấy tránh được sự công kích, chỉ có phần da thịt ở cổ tay áo bị mảnh vỡ sượt qua để lại một vệt máu rất nhạt, chỉ cần dùng băng cá nhân là có thể tự lành.

Lúc hỏi ra câu này, cô ấy quan sát vẻ mặt của người đàn ông, đã có kết luận.

Đôi môi trắng bệch vừa mấp máy, muốn lẳng lặng dời đề tài này.

Tạ Thầm Ngạn đã lên tiếng, ngữ điệu lạnh nhạt giống như không hề lo lắng đến cảm nhận của người khác: “Đài truyền hình sẽ mở một chương trình hí khúc phi di sản mới, trong danh sách khách mời đặc biệt có cô.”

Ý là anh đang trả phí ngậm miệng, Lâm Kinh Thước khẽ lắc đầu: “Tôi không muốn mượn cơ hội này để bắt chẹt anh.”

Tạ Thầm Ngạn nói: “Vậy thì đã sao?”

Tư thái của anh bình tĩnh và thoải mái đến mức thậm chí có thể nhìn Lâm Kinh Thước đánh thức Hạ Nam Chi dậy, vạch trần chuyện vết thương trên cánh tay anh có hiềm nghi là đang nói dối.

Chỉ vì Tạ Thầm Ngạn có sức mạnh tuyệt đối có thể kiểm soát lòng người.

Lừa được Hạ Nam Chi có lòng thương hại vô bờ bến, còn có thể chơi trò ‘cường thủ hào đoạt*’ kia.

(*dùng sức mạnh và quyền lực để giành lấy thứ mình muốn.)

Lúc trước có thể đính hôn thành công, không phải anh không giở thủ đoạn.

Cho dù tính cách của Lâm Kinh Thước nhạt như nước thì cũng bị Tạ Thầm Ngạn làm chết lặng.

“Anh thế này ——” Hồi lâu sau, dường như cô ấy cũng không biết nên nói gì mới phải, trong lòng tự biết rõ danh ngạch này thay vì nói là phí bịt miệng, không bằng là ép buộc cô ấy đứng cùng chiến tuyến với anh. Nhận lấy rồi, Tạ Thầm Ngạn hoàn toàn không có lo lắng về sau, không cần băn khoăn ngày nào đó cô ấy đột nhiên vạch trần anh.

“Nể tình Tiểu Lý Nhi, tôi đã nán lại nhà họ Hạ làm linh vật cả đêm.” Ngữ điệu hời hợt của Tạ Thầm Ngạn chứa đựng ý cảnh cáo nồng đậm, Lâm Kinh Thước nghe thấy trong lòng thoáng run rẩy, đầu ngón tay bất giác bấm vào lòng bàn tay. Đôi môi mỏng của anh lại cong lên: “Cô Lâm hẳn là rõ ràng hơn ai hết, thứ như lòng trắc ẩn, tôi và Hạ Tư Phạm bẩm sinh đều không có.”

Lâm Kinh Thước rũ mắt xuống, trăm mối cảm xúc ngổn ngang quanh quẩn trong lòng.

Đúng vậy.

Cô ấy có tài đức gì mà có thể khiến cho người cầm quyền tôn quý như Tạ Thầm Ngạn lãng phí cả đêm, làm chỗ dựa cho một người xa lạ không liên quan.

Nợ ân tình.

Cuối cùng cũng phải trả lại một chút.

…..

Hạ Nam Chi ngủ say như chết, khi tỉnh lại thì xe đã đến khu thành cũ một lúc lâu.

Bầu trời đầu thu trong vắt, bình minh ló rạng từ rất sớm, cô ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài, chợt thấy bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Kinh Thước đứng trước ngõ nhỏ, bên cạnh còn có Liễu Thành Trúc, khuôn mặt ngược sáng của anh ấy khá mệt mỏi, có lẽ là lo lắng đến cả đêm cũng không ngủ được, thấy người bình an trở về mới thôi không còn ưu sầu.

Cũng không biết xa xa đang thì thầm gì đó.

Trong xe yên tĩnh, bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp của Tạ Thầm Ngạn: “Đang nghĩ gì vậy?”

Hạ Nam Chi vô thức nói: “Trước đây em đi lưu diễn với đàn chị, đàn anh Thành Trúc cũng giống như bây giờ, trời còn chưa sáng đã đứng trước ngõ sâu chờ đợi, trong túi áo sơ mi của anh ấy còn có một viên kẹo, là thưởng cho em.”

Lâm Kinh Thước ra sức phát triển rạp hát, Liễu Thành Trúc lại giống như cây đa trăm năm kia, mọc rễ tại chỗ, lẳng lặng bảo vệ.

Qua một lúc.

Liễu Thành Trúc đột nhiên nhìn về phía chiếc xe bên này, vài giây sau, anh ấy bước tới.

Trái tim Hạ Nam Chi bị thứ gì đó nắm lấy, có chút căng thẳng, cơ thể quấn tấm thảm mỏng dựa sát vào Tạ Thầm Ngạn, còn nhỏ giọng nói: “Ơ, có phải đàn anh muốn mời em ăn sáng không nhỉ….”

Giây tiếp theo.

Giọng nói ôn hòa vững vàng của Liễu Thành Trúc vang lên bên ngoài, nghe nửa ngày, mỗi chữ đều là cảm kích Tạ Thầm Ngạn đã vươn tay giúp đỡ.

Hạ Nam Chi bỗng chốc hơi mất mát, đôi môi mím lại.

Ồ, không phải mời cô ăn sáng.

Qua khoảng cách cửa kính xe hạ xuống, Liễu Thành Trúc nhìn Tạ Thầm Ngạn với ánh mắt chứa đựng sự khách khí và cảm ơn. Mặc dù anh ấy chỉ thấy được dáng vẻ cao ráo mờ ảo, thế nhưng phong thái của người đàn ông ngồi trong xe vẫn lộ ra khí chất cao quý tự nhiên khó ai có thể đạt được, hệt như mây và bùn hoàn toàn khác xa bọn họ.

Vừa chuyển tầm mắt, lại thấy Hạ Nam Chi ở ghế sau thiếu chút nữa ghé vào đùi Tạ Thầm Ngạn, trừng to mắt nhìn chằm chằm anh ấy.

Liễu Thành Trúc cười gượng, sau đó đưa túi giấy sạch trong tay vào: “Giờ này quán ăn sáng ven đường vẫn chưa mở cửa, em náo loạn cả đêm chắc cũng đói bụng rồi, đây là bánh bao đàn anh tự tay làm, có cho thêm hai muỗng đường.”

Mọi người đều biết tật kén ăn của Hạ Nam Chi, trước kia ở rạp hát cũng vậy, gặp phải đồ ăn không thích cô thà để mình đói meo chứ cũng không đụng vào một miếng.

Sau đó Liễu Thành Trúc bị cô tra tấn đến hết cách, ngày nào cũng phải vào bếp nấu riêng cho cô ăn, tự bỏ tiền túi làm bữa ăn xa hoa cho cô công chúa nhỏ.

Hạ Nam Chi vươn bàn tay trắng nõn ra, vui vẻ nhận lấy: “Đàn anh còn nhớ em ăn bánh bao phải thêm hai muỗng đường cơ đấy.”

Giọng nói trong trẻo mang theo ý cười kia vừa dứt.

Ánh mắt lạnh nhạt của Tạ Thầm Ngạn lập tức liếc qua.



Trên đường về biệt thự Tư Nam.

Hạ Nam Chi cho dù thèm thuồng, thế nhưng người đàn ông lạnh lùng vô tình Tạ Thầm Ngạn này lại thích sạch sẽ, không cho cô ăn bậy trên xe. Nói là đến cái gối ôm thêu thủ công cũng đã trị giá mấy chục vạn, sợ cô ăn uống vương vãi sẽ để vụn bánh bao dính vào đó.

A a a!!!

Từ khi học tiểu học cô đã đạt được 100 điểm môn phép tắc xã giao rồi đấy, còn là học trò cưng trong mắt giáo viên, làm sao có chuyện bất nhã được chứ?

Những lời nói này của Tạ Thầm Ngạn có thể so mấy tin đồn bịa đặt trong giới giải trí.

Cơ thể yếu ớt của Hạ Nam Chi không chống lại được cường quyền, lòng bàn tay bóp nhẹ vào bánh bao, chỉ có thể hít đỡ mùi thức ăn trôi nổi trong không khí.

Chờ trở lại biệt thự.

Vừa vào cửa Tạ Thầm Ngạn đã chậm rãi cởi áo vest ra, ném lên sô pha da thật rộng rãi, trong phòng tràn ngập không khí yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông, chỉ có con cá nhỏ trong bể cá vẫn thản nhiên vẫy đuôi, ngay cả thủy tinh cũng khúc xạ ra một vệt ‘thủy quang’.

Biểu cảm của Hạ Nam Chi có chút vi diệu, dùng gần nửa phút để suy nghĩ xem có nên có qua có lại cởi một thứ ra như anh hay không?

Cho đến khi Tạ Thầm Ngạn ném khuy măng sét lên bàn trà thủy tinh, hơi ngước mắt nhìn cô: “Theo anh.”

Hạ Nam Chi nhẹ nhàng ‘ồ’ một tiếng, nhìn bóng dáng cao gầy của anh đi về phía phòng bếp rộng rãi sáng sủa.

Mười phút trước. <!-- Quảng cáo 1 -->

Quản gia đã nghe theo dặn dò chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn tươi mới trên quầy nấu ăn, còn có sách dạy nấu ăn liệt kê tỉ mỉ cách làm bánh bao.

Tạ Thầm Ngạn đặt hai bàn tay như ngọc dưới vòi nước cẩn thận rửa sạch, sau đó tư thế liếc nhìn thực đơn giống hệt như đầu bếp năm sao thành thạo, xé túi bột mì rồi chậm rãi đổ vào trong đĩa thủy tinh.

Hạ Nam Chi chậm mất nửa nhịp: “Anh muốn làm bánh bao?”

Một nhà tư bản không thể đo lường giá trị con người như anh muốn ăn bánh bao là chuyện quá dễ dàng, chỉ cần một cuộc điện thoại là trên bàn lập tức bày ra một đống các loại bánh bao thượng hạng.

Sao lại còn tự tay làm? <!-- Quảng cáo 1 -->

Tạ Thầm Ngạn nhắc nhở cô: “Là chúng ta.”

Hạ Nam Chi hoang mang chớp mắt: “Em đâu có biết làm.”

Từ trước đến nay cô luôn yên tâm thoải mái tiếp nhận ý tốt của người khác, ví dụ như bánh bao bỏ thêm hai muỗng đường của Liễu Thành Trúc.

Mà Tạ Thầm Ngạn dễ dàng kéo cô đến trước quầy nấu ăn, ngón tay thon dài cân đối trượt dọc theo mu bàn tay trắng nõn của cô, dễ dàng nắm giữ, ngay cả giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cũng mang theo chút nóng bỏng: “Anh cho em thêm ba muỗng đường, ăn của anh.”

Hạ Nam Chi đã không phân biệt được là vành tai nóng ran hay là trái tim cũng run rẩy nóng lên theo.

Cô thở rất nhẹ, không dám nhìn lén người đàn ông đang ôm mình từ phía sau, cũng không hề giãy dụa, nói: “Vậy sẽ ngọt chết em mất.”

“Nhào bột mì trước.” Tạ Thầm Ngạn khẽ nói, từ đầu đến cuối đều khóa chặt cơ thể mảnh khảnh của cô trong vòng tay, thậm chí còn lấy một lý do thoái thác rất hợp lý để giải thích hành vi không hợp lý này của anh là: “Bánh bao Liễu Thành Trúc làm bị nguội rồi, bao tử của em yếu ớt, ăn vào sẽ bị nôn mửa.”

Cho nên, anh giống như thần tiên không dính thế tục có lòng tốt hạ phàm làm bánh bao cho cô ăn?

Hạ Nam Chi thầm nghĩ trong lòng, cái này có nên được hiểu là tra tấn ham muốn chiếm hữu – cũng là do bệnh tâm lý bẩm sinh gây ra sao?

Nghĩ như vậy, cô xoay đầu lại, chẳng chút để ý dùng bàn tay dính đầy bột mì đánh khẽ vào gương mặt bỗng nhiên sát lại gần của anh.

“Chuyện đó…”

Lời nói còn kẹt ở giữa môi, chợt thấy Tạ Thầm Ngạn xưa nay luôn gọn gàng sạch sẽ cũng bị bất ngờ trước hành động của cô, khuôn mặt tinh xảo như ngọc tạc in dấu một bàn tay nhỏ bé, bỗng chốc bớt đi vài phần lạnh lùng trong biểu cảm.

Không khí trong phòng bếp nháy mắt trở nên vi diệu.

Sau khi cùng anh nhìn nhau vài giây.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Nam Chi là khom lưng muốn chạy, mà Tạ Thầm Ngạn cũng không chịu thiệt, cũng bôi bột mì lên khuôn mặt bảo bối của cô.

“Này, anh nhỏ nhen thật đấy, em cũng đâu phải cố ý.”

“Ai kêu anh ôm em trước!”

“Tạ Thầm Ngạn, không được, huhuhu.”

Cô bị bế lên chiếc ghế cao cạnh quầy nấu ăn, tiếng thét chói tai trôi ngược xuống cổ họng, cánh môi khẽ mở bị đầu lưỡi của Tạ Thầm Ngạn chen vào.

Bột mì và nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp hỗn loạn như vừa xảy ra trận chiến, cũng chẳng có ai còn tâm tư tiếp tục làm bánh bao theo sách dạy nấu ăn nữa.

Nụ hôn kéo dài đến khi ra tới chiếc sofa da thật ngoài phòng khách, Hạ Nam Chi vô thức bám chặt vào cánh tay anh, tự hỏi không biết mình có chạm vào miệng vết thương của anh không, ai ngờ đuôi mắt vừa phân tâm muốn nhìn, gò má trắng nõn lại bị ngón tay thon dài của anh bóp chặt, nghiêm chỉnh kéo về, tiếp tục nụ hôn.

Mười mấy phút sau.

Phát hiện cô hơi không tập trung, Tạ Thầm Ngạn rời khỏi môi cô, bắt đầu sượt qua gò má hồng hào kia: “Em muốn hỏi gì có thể nói thẳng, nếu dám bằng mặt không bằng lòng, Hạ Nam Chi, em sẽ ‘chết vì sướng’ trên chiếc sô pha này đấy, biết không?”

“Không phải.” Sao ngay cả lúc đang thân mật mà anh vẫn có thể nghiến răng uy hiếp người khác như thế chứ?

Hạ Nam Chi hoàn toàn phục Tạ Thầm Ngạn, khó khăn tránh được hơi thở quá mức nặng nề của anh, giọng nói trong trẻo cũng khàn khàn: “Em đang nghĩ, rõ ràng so với em trai của anh thì anh bình thường hơn nhiều, ít nhất là bề ngoài…”

Từ nhỏ cô đã nhìn Tạ Thầm Ngạn bằng ánh mắt khác biệt, còn đặc biệt hơn cả lúc nhìn thấy một viên đá quý.

Sau đó lần đầu nếm trái cấm.

Ham muốn hủy diệt khi ở trên giường đã bộc lộ chút bản chất của anh, khiến Hạ Nam Chi giống như nai con vô tội mới sinh ngây ngốc nhận thức được mối nguy hiểm đang đến gần. Sau khi đính hôn, phải mất chừng một năm cô mới từ từ tiếp nhận được dáng vẻ ‘săn mồi’ của Tạ Thầm Ngạn khi lén lút phá giới.

Cô không trốn, chỉ nhẹ giọng tò mò hỏi: “Anh bị mắc chứng thờ ơ vô cảm của người rối loạn nhân cách hoang tưởng phải không?”

(*Người bị mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng thường không tin tưởng vào người khác và cho rằng những người khác có ý định làm hại hoặc đánh lừa họ, ngay cả khi họ không có hoặc không đủ sự biện minh cho những cảm giác này.

Những bệnh nhân này do dự để tin tưởng hoặc phát triển mối quan hệ gần gũi với người khác, vì họ lo lắng rằng thông tin có thể được sử dụng để chống lại họ. Họ nghi ngờ lòng trung thành của bạn bè và sự trung thành của vợ/chồng hoặc bạn tình của họ. Vì vậy, bệnh nhân rối loạn nhân cách hoang tưởng rất khó để có thể tiếp cận được – nguồn: Google)

“Phải.”

Tạ Thầm Ngạn cúi đầu, trong con ngươi đen như ngọc phản chiếu bóng dáng cô: “Bắt đầu từ thời cha chú, đây là gen của nhà họ Tạ, mỗi người đàn ông đều có.”

Khi Hạ Nam Chi muốn hỏi anh là tính di truyền này có thể chữa khỏi hay không.

“Cũng vì vậy mà mẹ anh đã từng chia tay với bố anh.” Tạ Thầm Ngạn nhẹ nhàng thốt ra một câu, đầu tiên là cúi xuống, sau đó cắn lấy vành tai của cô, mang theo hơi nóng như lửa đốt cọ xát đôi môi non nớt kia, lại hỏi: “Em cũng muốn sao?”

Nếu muốn giải trừ hôn ước.

Chỉ cần Hạ Nam Chi mở lời, bên phía nhà Hạ, Hạ Tư Phạm có thể sẽ bắn pháo hoa ba ngày ba đêm ở Tứ Thành để ăn mừng.

Cũng may chưa hết ba giây kiên nhẫn của Tạ Thầm Ngạn, cô đã lắc đầu, chủ động dán sát khuôn mặt nóng ran vào vị trí trái tim trong lồng ngực anh: “Sao anh chẳng có chút tin tưởng nào hết vậy? Khi còn bé Hạ Tư Phạm mắc chứng tự kỷ, ngày nào cũng ôm quyển truyện cổ tích ‘Người đẹp ngủ trong rừng’ mà em cũng đâu có ghét bỏ anh ấy. Anh cố chấp một chút cũng không sao, chỉ cần bình thường dịu dàng với em hơn, tốt nhất là tặng cho em một rương bảo vật, vậy là quan hệ vợ chồng chưa kết hôn tràn ngập nguy cơ này vẫn có thể miễn cưỡng duy trì.”

Nói nhiều lời biểu thị lòng trung thành như vậy, chỉ còn thiếu nước giơ ba ngón tay lên lấy mạng của Hạ Tư Phạm ra thề độc nữa thôi.

Hạ Nam Chi dừng lại chốc lát, nhìn phản ứng của anh.

Tạ Thầm Ngạn mãi một lúc lâu sau cũng không có hành động thân mật tiếp theo, vẫn duy trì tư thế khóa chặt cô, cùng nhau nằm trên sô pha.

Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã tràn vào trong phòng, chiếu sáng gương mặt và đôi mắt trong veo sạch sẽ của Hạ Nam Chi, cô vuốt ve mái tóc ngắn hơi rối bù của anh, nói tiếp: “Em có thể chứng minh cho anh xem.”

Tạ Thầm Ngạn hạ thấp giọng, giống như đã trôi qua một thế kỷ: “Chứng minh thế nào?”

Dưới ánh sáng, Hạ Nam Chi mò mẫm tới dây thắt lưng lạnh như băng trên quần tây màu đen của anh, dùng đầu ngón tay ấn vào chiếc khóa ẩn, tạo ra một tiếng động vô cùng rõ ràng.

“Là thế này.”

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->