Đàn Ông Đều Quỳ Dưới Váy Tôi

Chương 4: Tìm kiếm bố đường



Tường Vy tiến thêm một bước, giữa hai người vốn không nhiều khoảng cách, lại lần nữa rút ngắn: "Tôi ở nơi này không quen biết ai, từng nghe qua danh tiếng của giám đốc Hoàng, nên muốn đến bắt chuyện cùng ngài."

Lê Minh Hoàng nheo mắt, lùi lại một bước: "Vị tiểu thư, không biết cô đã tìm hiểu qua thông tin của tôi chưa?"

"Đương nhiên."

"Vậy cô hẳn nghe qua tin đồn giữa tôi và An Tuyết."

An Tuyết là nữ chính, mà Lê Minh Hoàng là vai ác lớn nhất bộ truyện này, đồng thời là người yêu cũ của nữ chính, An Tuyết phát hiện mình bị hắn cắn sừng dứt khoát chia tay.

Sau đó như bao kịch bản khác, Lê Minh Hoàng đương nhiên cảm thấy hối hận, muốn níu kéo lại An Tuyết, vì nữ chính thủ thân như ngọc.

Tường Vy mím môi nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ 'Ồ' một tiếng, xoắn xuýt đôi chút, mí mắt buông xuống: "Nghe qua, tôi từng nghe qua, chỉ không ngờ chuyện này là sự thật."

Cô nhìn nhìn hai bên, ghé vào bên tai hắn, thanh âm rất nhẹ, tự như tán tỉnh, lại có chút cảm giác mát mẻ: "Nhưng mà không phải mỗi người đàn ông thành công đều có bên mình hai ba người phụ nữ sao?"

"Hơn nữa, ngài sẽ vĩnh viễn chỉ thích cô ấy ư?"

Đôi mắt phượng cong lên, nửa thật nửa giả trêu đùa, tóc dài bên trái vén ra sau tai, lộ ra khuyên tai tinh xảo hình chuông lắc, theo từng lời nói đong đưa tựa như làn gió thổi qua, khuyên tai nhẹ nhàng đung đưa, chuông mang âm thanh nho nhỏ rơi vào tai hắn.

Tường Vy lại lần nữa mỉm cười: "Giám đốc Hoàng chú ý lời đề nghị của tôi một một chút, chỉ cần không để cô ấy biết thì anh không làm sai gì cả? Không phải hiện tại hai người cũng không là gì của nhau sao? Lúc bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ đợi anh ở đầu dày hành lang tầng một, giám đốc Hoàng nhất định phải đến."

Hắn ta vốn quen trêu đùa ong bướm, thực sự chung tình với một người sao?

Cô không tin!

Thấy có phóng viên sắp đi đến đây, Tường Vy vội vàng chào tạm biệt, đi được vài bước thì dừng lại: "À phải rồi, quên không giới thiệu, tôi tên là Tường Vy."

Hiện tại cô chưa có danh tiếng gì nhưng có thể tránh đám phóng viên thì lên tránh.

Dù sao bên cạnh cô còn có người đàn ông nổi bật như vậy, hơn nữa anh ta chắc chắn không muốn để người trong lòng thấy cảnh này.

Muốn làm tình nhân của người khác, ít nhiều cần phải cho đối phương thấy mình tận tâm với nghề một chút.

Bữa tiệc đã kết thúc, Lê Minh Hoàng nhìn đồng hồ, hình ảnh yêu kiều của thiếu nữ vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.

Như có ma lực điều khiển, hắn ta đi đến địa điểm đã hẹn.

Điều này quá mức khó tin!

Thiếu nữ tựa người vào tường, lại không chút kinh ngạc, mỉm cười tủm tỉm: "Giám đốc Hoàng, anh làm gì đến lâu vậy, bữa tiệc kết thúc cũng được nửa tiếng rồi."

"Nói đi, cô muốn gì?" Cặp mắt như chim ưng của Lê Minh Hoàng xem thấu lòng cô không hề lầm lẫn, áp sát đến bên Tường Vy, không nhanh không chậm cất lời.

"Trở thành người đại diện của thương hiệu trang sức flame và nữ chính bộ phim Tâm Kế có kịch bản cải biên từ tiểu thuyết, nữ chính trong sách là gia tộc đệ nhất mỹ nữ, tôi cảm thấy vai diễn này rất thích hợp với mình."

"Da mặt cũng đủ dày. Cô thật tự tin." Hắn cúi người xuống, đầu mũi anh tuấn hầu sát lại gần cô, bật cười. Ngón tay thon dài đặt lên mặt cô, khẽ mân mê.

Tường Vy còn nói: "Ngoài ra tôi còn muốn ký hợp đồng với công ty ngài, tôi muốn trở thành một trong số những nữ minh tinh hàng đầu."

"Lòng tham không nhỏ." Lê Minh Hoàng nhàn nhạt nói: "Cô đáng giá sao?"

"Tôi có thể giúp ngài thỏa mãn dục vọng, có thể dùng nhan sắc của mình giúp công ty ngài kiếm tiền và tuyệt đối giữ bí mật chuyện này."

Lê Minh Hoàng nhìn cô thật lâu, đột nhiên cười, đốt một điếu thuốc: "Dựa vào đâu mà cô cho rằng mình có thể làm tôi cảm thấy hứng thú?"

"Trực giác."

Tường Vy cười ngọt ngào: "Không phải hiện tại ngài đã đáp ứng tôi sao?"

"Ngông cuồng. Cô tự tin thái quá."

Tường Vy nhìn cặp mắt đen thâm sâu của Lê Minh Hoàng: "Nếu ngay cả điểm tự tin ấy cũng không có, tôi sẽ không đứng ở đây nói điều kiện với ngài."

Ngón tay của hắn chậm rãi di chuyển lướt trên mặt cô, mang theo hơi ấm áp, Tường Vy thuận theo ý hắn, không tránh né.

"Cô.." Một lát sau, hắn cúi đầu xuống, hơi thở của hắn phả vào mũi cô: "Quả thực là làm tôi nảy sinh hứng thú!"

"Chúng ta không cần phải bàn nội dung giao dịch hay sao?"

"Nói đi!"

Một câu nói khôi phục lại vẻ băng lạnh trong nháy mắt.

"Nội dung đơn giản, vì lợi ích đôi bên. Ngài cho tôi thứ tôi cần, tôi cũng sẽ chiều theo ý ngài." Tường Vy ngước mắt: "Chúng ta quyết định như vậy nhé? Giám đốc Hoàng có ý kiến gì không?"

"Tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cô. Tường Vy, cô cần đảm chuyện này tuyệt đối không được lộ ra bên ngoài, nếu không tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt, cả đời không ngóc đầu lên được."

Đối mặt với lời hăm dọa của hắn, Tường Vy vẫn giữ thái độ ôn hòa: "Nhất định rồi."

Cô từ trong túi rút ra một tấm danh thiếp, đặt ở đôi môi đỏ mọng, khẽ mím lại, trên giấy lưu lại dấu son môi mang theo hương thơm nhàn nhạt quyến rũ: "Bất cứ lúc nào cũng có thể hẹn tôi. Tạm biệt, giám đốc Hoàng."

Ở nghìn năm trước đã thành tinh, vang danh tứ phía, tùy ý trêu trọc một chút lại bị tên chết tiệt kia bắt ép yêu dương trong tiểu thuyết.

Xem xem, không phải bà đây vẫn thoát ra được sao?

Tường Vy cong môi, cô hiện tại không phải là nguyên chủ, càng không phải là cô gái nhỏ bị cưỡng hiếp trong quán bar kia.

Cô đã lấy lại được ý thức của mình rồi.

Cô là hoa Tường Vy ngàn năm tu luyện hóa thành tinh.

Nếu muốn thoát khỏi thế giới này, chỉ cần phá nát cốt truyện là được rồi.