Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 9



Đường Lạc cảm thấy thiết lập của con thỏ này cũng không phức tạp lắm, cậu đã hết sức rút gọn, dù sao giáo viên đã thông báo nhất định phải đơn giản.

Con thỏ tên là A Sinh này, đẹp trai tài giỏi bậc nhất trong lịch sử làng thỏ, tuổi còn trẻ tài hoa hơn người mặt mày xuất chúng, đối xử với thỏ vừa khiêm tốn nho nhã lễ độ, là nam thần duy nhất trong lòng của các con thỏ trong làng thỏ.

“Cái mớ lộn xộn gì đây,” Lão Vương không nể mặt tí nào, “Sao xấu hổ thế.”

Đường Lạc đóng tệp văn bản lại: “Không sao, cái này không quan trọng.”

Nhưng Lão Vương lại canh cánh trong lòng: “Tại sao con thỏ hoạt hình phải được đặt tên là A Sinh?”

“… Bởi vì nghe rất đẹp trai,” Mặt Đường Lạc nóng bừng, “Đừng quan tâm cái này, anh nghĩ tôi phải sửa thế nào mới được?”

Lão Vương nghĩ ngợi, nói: “Có một cách khá là đơn giản.”

Trong quán không nhiều khách, hắn nói xong dứt khoát chuyển cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Đường Lạc: “Mô hình này của cậu đừng chỉnh sửa gì nữa, đổi thẳng một thiết lập. Con thỏ A Sinh này là thiểu năng nổi tiếng trong thôn, xấu nhất thôn, suốt ngày thần chí không rõ, thích nói càn.”

Đường Lạc lại không cãi được.

“Dễ dàng, hoàn hảo không khuyết điểm.” Lão Vương nói.

Mặc dù rõ ràng hắn đang nhạo báng, nhưng suy nghĩ kỹ, đề xuất này quả thực rất có lý. Điều chỉnh một chút mô hình đến khi có thể nhìn sau đó vẽ ngược lại bản vẽ thiết kế, phối hợp với thiết lập phù hợp, khả thi hơn là cậu cưỡng ép sửa đổi càng chạy càng lệch như bây giờ.

“Anh linh hoạt quá!” Đường Lạc mừng rỡ, “Cuối cùng tôi được cứu rồi!”

Lão Vương sững sờ: “Cậu thật sự định làm thế?”

Đường Lạc xoa tay: “Cứ làm như thế đi, vậy phải đặt lại tên cho con thỏ này.”

“Vẫn tên là A Sinh không được à?” Lão Vương hỏi.

“Tất nhiên không được,” Đường Lạc kiên quyết phủ định, “Con thỏ thiểu năng không thể tên là A Sinh.”

“Cái tên này có gì đặc biệt hả?” Lão Vương hỏi.

Mặt Đường Lạc lại bắt đầu nóng, cố ý hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Cứ đặt là Lão Vương đi.”

Đối mặt với hành vi khiêu khích rõ ràng như vậy Lão Vương thật sự lại hoàn toàn không thèm để ý. Một tay hắn dựa vào quầy bar, chống cằm nghiêng mặt sang nhìn gương mặt đỏ ửng của Đường Lạc.

“Có phải là tên của người cậu thích không?” Hắn hỏi.

Đường Lạc nhìn như không hề dao động, thật ra trong lòng đã nổ tung ngay tại chỗ: “Sao anh đột nhiên quan tâm đến tôi vậy?”

“À… Tôi đoán đúng rồi,” Lão Vương nhìn cậu đầy hứng thú, “Nhưng đây là con thỏ đực, cậu thích con trai?”

“Có vấn đề gì không,” Đường Lạc cam chịu, “Thích con trai có gì mà không thể, chính anh còn mặc váy đấy.”

“Tôi mặc váy là vì tôi thích con gái đáng yêu mà.” Lão Vương nói.

Đường Lạc cạn lời: “Cái logic quái quỷ gì thế?”

Lão Vương lại rất bình tĩnh chuyển chủ đề về: “Đó là người như thế nào?”

“Hôm nay anh lạ lắm!” Đường Lạc giãy giụa, “Rõ ràng bình thường đều không thèm để ý tôi!”

Lão Vương toan lên tiếng, đột nhiên vang lên một tiếng chuông lanh lảnh, có khách gọi phục vụ.

Đường Lạc lập tức nhảy lên: “Đến rồi!”

Cậu hét tiếng này vừa vội vàng vừa vang dội, chữ đuôi thậm chí hơi lạc tông. Ngay tức thì ánh mắt trong quán đều tập trung trên người cậu. Vốn đã mặt đỏ tới mang tai, bây giờ càng xấu hổ không chịu nổi, tiếc rằng là một nhân viên cửa hàng cậu vẫn phải đi phục vụ khách hàng. Đường Lạc cảm thấy vành tai mình nóng đến mức sắp nhỏ máu.

Khách muốn tính tiền, khi Đường Lạc cầm hóa đơn quay trở lại quầy bar, nhìn thấy Lão Vương vẫn ngồi ở đằng kia, nhưng tư thế đã thay đổi.

Thằng cha này cúi đầu ôm bụng, bả vai run rẩy, rõ ràng là cười không dừng được.

Đường Lạc tiễn khách đi, hầm hừ quay lại trước máy vi tính, tạo một tệp văn bản mới ngay trước mặt Lão Vương, sau đó bắt đầu nhập hình tượng mới của con thỏ ngu ngốc kia.

Thỏ Lão Vương, tính cách tồi tệ, nhân phẩm cực kém, không nói lý lẽ, logic hỗn loạn.

Cậu gõ xong những điều này lén lút liếc qua người bên cạnh, lại thấy đối phương chống cằm lên, nhìn cậu một cách rất bình tĩnh.

“Viết tiếp đi?”

Đường Lạc không viết nổi nữa.

Đúng lúc lại có khách nhấn chuông. Lão Vương đứng lên, trước khi đi duỗi tay búng nhẹ một cái lên trán cậu, nhỏ giọng nói: “Đồ ngây thơ.”

Sau rốt con thỏ kia cũng không được đặt tên là Lão Vương.

Cái tên này với một con con thỏ hoạt hình mà nói còn kỳ lạ hơn cả A Sinh, còn dễ khiến người ta liên tưởng đến vài thứ xấu hổ giống như Lão Vương bên cạnh.

Nhân lúc ngày hôm sau nghỉ Đường Lạc sửa sang lại cho mô hình, điều chỉnh vị trí tai, bỏ kính mắt sau đó tăng thêm cái khẩu trang to che khuất nửa gương mặt.

Sau một hồi thao tác cậu mời anh đại Lâm cùng thưởng thức, nhận được câu khẳng định rất cao “Cuối cùng có thể nhìn ra là con thỏ”. Anh đại Lâm còn nói “Nhưng hơi xấu”, “Tai giống quạt điện”, “Ánh mắt sao đáng sợ thế.”

Đường Lạc vung tay lên, phóng khoáng trả lời: “Là hình tượng này đấy!”

Cậu mừng khấp khởi nén tất cả tài liệu lại gửi vào hòm thư của giáo viên. Vốn tưởng rằng tất cả kết thúc mỹ mãn, ai ngờ ngày hôm sau nhận được điện thoại của giáo viên.

“Sinh viên đầu cơ trục lợi như cậu tôi thấy ít nhất một tá.”

Đường Lạc sợ hãi tức khắc, khóc ròng: “Thầy ơi em biết sai rồi nhưng em thật sự không có tài năng này, em yêu cầu không cao cho em đạt tiêu chuẩn là được, van xin thầy ạ, bảo em làm trâu làm ngựa cũng được!”

“Thật không?” Giọng điệu giáo viên mừng rỡ, “Thật ra thầy muốn nói với em là tệp hình tượng nhân vật trong tài liệu em gửi mở ra bị loạn mã. Nhưng nếu em đã nói vậy, vậy lát nữa tới đây giúp thầy một lát.”

Trong điện thoại, giáo viên nói là y có việc tạm thời ra ngoài, muốn Đường Lạc dùng máy vi tính trong văn phòng y mở hòm thư tải bài tập của tất cả học sinh ba lớp nộp về, sau đó mở từng cái ra xác nhận tệp không có bất cứ vấn đề gì, cuối cùng phân loại chỉnh sửa xong trước khi y về vào buổi tối.

Đây thật sự là một công việc phiền phức buồn tẻ và nhàm chán.

Tâm trạng Đường Lạc nặng nề đi đến tòa nhà văn phòng, đi đến nửa đường thì nhìn thấy người vây quanh từ xa, hình như có sinh viên đánh nhau trên đường.

Con người luôn có tính tò mò. Lúc đi ngang qua Đường Lạc không kìm lòng được nhìn thêm mấy lần, sau khi nhìn rõ gương mặt mấy người trong đám người cậu lập tức không bước nổi nữa.

Ba người, hai nam một nữ, một nam một nữ trong đó cậu đều biết.

Cô gái kia lớn hơn cậu một tuổi, năm nay học năm hai, thường xuyên trò chuyện trong nhóm cấp ba cùng trường, Đường Lạc còn kết bạn với cô, trước đó tụ tập cũng đã trò chuyện vài ngày, là một đàn chị ôn hòa cởi mở.

Nhưng lúc này, cô ngồi xổm trên mặt đất cúi đầu cắn môi nước mắt rơi lã chã, mặc cho chàng trai bên cạnh la hét om sòm lại không nói một lời.

Nói một cách nghiêm túc, giận không kiềm chế được lớn tiếng ồn ào chỉ có một người trong đó. Đường Lạc không biết người kia cho lắm, chỉ nhớ mang máng hình như từng nhìn thấy trong Khoảnh khắc khoe tình cảm của đàn chị. Nhưng Đường Lạc lại quá quen thuộc với người bị hắn túm cổ áo.

“Đàn anh? Sao thế?” Đường Lạc chen vào hàng trước đám người mắt thấy người trong lòng có thể sắp bị đánh, không kìm được hét to, “Các anh đang làm vì vậy?”

Hạ Kính Sinh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, biểu cảm một lời khó nói hết, nhưng không lên tiếng.

Mà chàng trai kích động trước mặt anh không xem người bên cạnh ra gì, mặt đỏ tía ta lớn tiếng gào thét: “Không phải mày, tao *** mẹ mày mày nói lại lần nữa không phải mày thì là ai? Chuyện này cô ấy có thể vu oan cho mày? Họ Hạ mày còn cần mặt mũi không?”

Hạ Kính Sinh bị người ta túm cổ áo, lông mày nhíu chặt lại.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua cô gái vẫn ngồi xổm trên đất khóc, sau đó mở miệng nói: “Để cô ấy nói riêng với tôi hai câu được không?”

“Nói cái l*n mẹ mày!” Người này rống xong, vậy là giơ tay định đấm.

Hạ Kính Sinh vội vàng nghiêng người tránh né, khổ nỗi vẫn bị túm cổ áo nên một đấm này mặc dù không trúng mặt, nhưng cái kính lập tức bay ra ngoài.

Đường Lạc kinh hãi, mắt thấy người kia trật một dấm lại giơ tay lên lần nữa, tức thì cậu không suy nghĩ gì đã lao ra. Vốn định túm lại nắm đấm của người kia, nhưng dưới tình thế cấp bách không nhào đúng vị trí, cứ thế dùng mặt chịu một đấm này.

Lực của cú đấm này lớn hơn viên gạch cậu bị trúng mấy ngày trước rất nhiều. Ngay lập tức Đường Lạc đứng không vững, liên tục lùi mấy bước rồi đặt mông ngồi trên mặt đất.

Nghe âm thanh xung quanh hỗn loạn, nhưng bây giờ trước mắt Đường Lạc nổi đom đóm, ánh mắt mù mịt không chịu nổi, không nhìn rõ gì cả.

Nơi gần cậu nhất vang lên giọng nói lo lắng: “Cậu vẫn ổn chứ? Có thể nghe thấy tôi nói không?”

Thần trí quấn não một tuần cuối cùng chậm rãi quay về vị trí, trong tầm mắt lại trở nên rõ ràng, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là gương mặt lo lắng của Hạ Kính Sinh. Trong khoảnh khắc đó Đường Lạc thậm chí cảm thấy cái giọng chửi mát lại bắt đầu trong bối cảnh cũng trở nên xa xôi.

Nhưng ảo giác cuối cùng vẫn là ảo giác. Người kia đánh nhầm đối tượng, thoạt trông ít nhiều cũng hơi chột dạ không dám ra tay lần nữa, nhưng ngoài miệng cũng không để yên, vẫn muốn đòi một lời giải thích.

Đường Lạc được Hạ Kính Sinh đỡ dậy trong những lời tục tĩu kia, lắc đầu cảm thấy hơi choáng, vậy nên mặt dày mày dạn thuận thế dựa vào người Hạ Kính Sinh. Đối phương hoàn toàn không nhận ra chút tâm tư đó của cậu, thấy cậu đứng không vững bèn vội vàng duỗi tay đỡ bả vai cậu.

Lúc này cuối cùng đàn chị cũng đứng lên, khóc sướt mướt duỗi tay giữ chặt chàng trai đang xúc động và phẫn nộ.

“Không liên quan gì đến anh ấy, đều là lỗi của em,” Bởi vì khóc nức nở nên giọng của cô dính lại với nhau, “Anh về rồi lại nổi điên được không?”

Ai ngờ lời này như lửa cháy đổ thêm dầu, chàng trai vốn lo lắng vì đánh nhầm người lại tức giận: “Em còn bên hắn? ** má đôi nam nữ chó!”

Lúc này Đường Lạc mới hậu tri hậu giác Tu La tràng trước mắt rốt cuộc là tại sao. Cậu lại nhìn mái tóc nâu và tóc mái bằng của đàn chị, trong lòng lập tức nguội lạnh.

“… Đàn anh ơi anh làm gì vậy?” Cậu nhỏ giọng hỏi.

“Tôi…” Hạ Kính Sinh tỏ vẻ xoắn xuýt, “Tôi cũng muốn biết đây.”

Người kia hất đàn chị ra lại muốn xông tới, bấy giờ bảo vệ trường cuối cùng cũng khoan thai tới chậm, chen vào đám người đè người lại.

Với tư cách là một quần chúng vô tội bị hại, Đường Lạc được dẫn riêng đến phòng y tế của trường.

Sau khi được giáo viên hỏi vài câu, lại nằm hơn nửa tiếng trên giường, Hạ Kính Sinh đã tới. Anh vừa bước vào, thấy mặt Đường Lạc thì sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày chậm rãi thở dài.

Đường Lạc vội vàng bịt kín một mắt của mình. Cậu vừa dùng điện thoại soi, bầm tím, trông thê thảm lại buồn cười, không nên lượn lờ trước mặt nam thần.

“Cậu đến xem náo nhiệt à.” Hạ Kính Sinh lên tiếng, câu đầu tiên lại là phàn nàn.

Anh nói xong ngồi xuống bên giường Đường Lạc, duỗi tay muốn đẩy bàn tay che mặt của Đường Lạc ra: “Đừng che, để tôi nhìn xem.”

Đường Lạc liều chết không nghe, chống cự dữ dội: “Đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng, nhìn ngu lắm, anh đừng tách ra, đau đấy đau đấy đau đấy!”

Hạ Kính Sinh không dám mạnh tay, đành phải thôi, buông tay xuống lại hỏi: “Bác sĩ có nói gì không? Tại sao không đến bệnh viện?”

“Không sao, đầu em cứng lắm, cục gạch cũng không đập vỡ nắm đấm có là gì,” Cậu che nửa bên mặt nói xong, lại nhỏ giọng bổ sung, “Dù sao em cũng muốn giúp anh mới bị thương, đàn anh à anh đi vào đến giờ sao ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.”

Hạ Kính Sinh dở khóc dở cười: “Cảm ơn, xin lỗi, lần sau đừng vậy nữa.”

“… Em sẽ cố,” Đường Lạc gật đầu, hỏi tiếp, “Anh và đàn chị rốt cuộc làm sao? Anh kia là bạn trai đàn chị đúng không?”

Hạ Kính Sinh há miệng, như đang sắp xếp câu nói, cuối cùng lại mãi không nói nên lời.

“Em biết rồi, anh bị chị kia lừa đúng không?” Đường Lạc hỏi.

“Hả?” Hạ Kính Sinh mù mịt.

Đường Lạc đã viết được một cái kịch bản trong nửa tiếng nằm ở đây.

Đàn chị này nhìn tóc và tóc mái giống y hệt cô gái trong tấm ảnh trên Khoảnh khắc của Hạ Kính Sinh lúc trước, tám chín phần mười là bạn gái trong truyền thuyết của anh. Về phần tại sao rõ ràng là học cùng một trường lại phải giả vờ yêu xa, hơn nữa xung quanh chưa có ai biết được, chắc chắn là cô gái này yêu cầu anh không được công khai. Điều này cũng giải thích tại sao hai người trong ảnh đều không lộ mặt, bởi vì nhà gái không muốn bị người khác biết. Tại sao không thể công khai nhỉ, bởi vì sau lưng chị ta bắt cá hai tay.

Bây giờ sự việc đã bại lộ, thế là hai chàng trai bị lừa chiến đấu với nhau.

Đàn anh tội nghiệp của cậu, chắc chắn là một người bị hại, đáng để thông cảm.

Tiếc là sau khi cậu nói sau những suy đoán này, chẳng những không làm yên lòng đối phương vì được hiểu, mà còn chọc người ta vui vẻ.

“Trong đầu cậu chứa những gì hả,” Hạ Kính Sinh cười lắc đầu, “Không có chuyện này, tôi và cô ấy không thân quen.”

Đường Lạc nửa tin nửa ngờ.

“Thật đấy, cô ấy cãi nhau mâu thuẫn với bạn trai mình, chắc có chút hiểu lầm mới liên lụy đến tôi.” Hạ Kính Sinh tiếp tục giải thích.

Nhưng những lời này quả thực quá yếu ớt và bất lực, người yêu bình thường cãi nhau tại sao lại hiểu lầm với một người không thân quen chứ, thậm chí chửi luôn là nam nữ chó.

“Vậy… em có thể xem ảnh của chị dâu không?” Đường Lạc hỏi.

Quả nhiên Hạ Kính Sinh không lấy ra được: “Bây giờ trong điện thoại tôi không có.”

Đường Lạc lập tức sinh lòng đồng cảm. Cũng đúng, bị cắm sừng như vậy, không muốn thừa nhận cũng là chuyện thường tình. Để có thể tạo hình tượng đẹp đẽ trước khi giành lại đàn anh độc thân, cậu vẫn đừng chửi mát sẽ tốt hơn.

Tiếc thay biểu cảm gương mặt cậu đã để lộ quá nhiều hoạt động tâm lý.

Hạ Kính Sinh đỡ trán: “Hoàn toàn không như cậu nghĩ.”

Đường Lạc ôm gối che khuất nửa bên mặt bị đánh: “Dạ dạ, vâng em biết rồi.”

Lời này hoàn toàn không có tác dụng làm yên lòng, Hạ Kính Sinh bất lực hơn: “Cô ấy thật sự không phải bạn gái của tôi, cô ấy còn chẳng phải mẫu người tôi thích.”

Đường Lạc đột nhiên có linh cảm, ôm chặt gối hơn: “Vậy đàn anh ơi… anh thích… mẫu người như nào…”

Bầu không khí chợt thay đổi, hai người lập tức hơi xấu hổ.

“Em chỉ hỏi vu vơ thôi, không có ý gì khác.” Đường Lạc cúi thấp đầu.

Hạ Kính Sinh thuận thế chuyển chủ đề: “Bác sĩ yêu cầu cậu nằm ở đây đến khi nào?”

“Nằm một tiếng nữa, không sao là có thể về,” Cậu nói xong bỗng nhiên nhớ ra gì đó, “Ôi thôi xong đời rồi!”

“Làm sao?”

Nhiệm vụ giáo viên giao cho cậu, nửa đường bị làm chậm trễ hết rồi, mắt thấy sắp không kịp nữa.

Hạ Kính Sinh nghe cậu nói xong, nhìn đồng hồ sau đó đứng lên ngay lập tức: “Bây giờ tôi đi làm giúp cậu, gửi mật khẩu mở máy vào điện thoại tôi.”

***

Lạc ơi lên chùa giải hạn đi em, khổ quá:))