Đan Phi Bất Đan Phi

Chương 1: Liên trưởng, anh cứng rồi...



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



☆Chương 01: Liên trưởng, anh cứng rồi...

Edit: Ze

Beta: Tĩnh Nhạc

--------------------------

Trên bàn trà thủy tinh sáng bóng, để hai cái USB thêm một cái bàn phím, một quyển tạp chí cùng một cái phần cứng điện thoại.

Đan Phi kiểm tra danh sách hóa đơn nhận hàng, xác định đã đủ liền đem mấy thứ đó cất vào một túi nhựa màu trắng, sau đó cúi xuống cầm cặp, nhìn giấy căn cước ở bên trong, lúc này mới mang theo đồ vật lúc lắc đắc ý ra khỏi nhà.

Cậu hôm nay phải đến một đơn vị cấp đoàn thuộc quân khu S, số hiệu 301. Nơi ấy có người tên Lưu Trấn Đông, là liên trưởng, chiến hữu kiêm bạn học cùng lớp của quản lý cậu.

Mấy thứ trong tay cậu này chính là phải đưa cho cái vị liên trưởng kia. Vốn việc này vẫn luôn là quản lí cậu phụ trách, nhưng mấy ngày gần đây quản lý đi nơi khác công tác nên cậu đi thay.

Trước kia Đan Phi cũng từng qua đoàn 301, nhưng cậu lần đó chỉ ngồi trên xe. Còn lần này thì khác, cậu gọi xe công cộng đi, hơn nữa, trên đường còn phải đổi chuyến một lần.

Lúc đầu, xe rất hoàn hảo, công ty bọn họ phát triển mạnh, đã trải qua giai đoạn khó khăn. Thế nhưng, lúc sau mọi thứ không còn tốt đẹp nữa, xe đặc biệt nát không nói, người còn đông muốn chết!

Cậu mấy lần từng chứng kiến chiếc xe này đông nghịt, nhưng thật sự là chưa có lần nào chật chội như bây giờ!

Khoa trương mà nói, từ giờ mỗi khi lên chiếc xe này, cậu sẽ rùng mình nghĩ đến việc nó nổ tung vì có quá nhiều người trên đó.

Trơ mắt nhìn bản thân bị chèn ép, Đan Phi chân chính cảm nhận được cảm giác từ một chiếc xe bé như cái màn thầu dần bị nhồi đầy thành một ổ bánh mì đặc ruột.

Đan Phi dùng hết sức lực đem cánh tay rút ra. Sau một lát, cậu mới phát hiện ra tay mình không thể buông xuống được! Vì căn bản là không có không gian để cậu buông tay xuống!

Xe lắc lư mãi rốt cục cũng tới trạm. Cậu bị đám người đẩy xuống xe, phát hiện áo sơmi của mình đã sớm ướt đẫm, gió thổi qua, mát mẻ vô cùng, so với không khí trong xe hoàn toàn đối lập.

Đoàn 301 cách trạm xe buýt còn một đoạn đường ngắn, Đan Phi không dám chậm trễ, mang theo bọc to đi tiếp về hướng Nam. Cậu lấy sức lại liền đi được ngay, bọc to mặc dù có chút lềnh kềnh nhưng lại không có khả năng rơi mất. Cậu cẩn thận kiểm lại đống đồ trong tay chuẩn bị giao cho Lưu liên trưởng, đây là quản lí luôn căn dặn, ngàn vạn lần không thể để nhầm! Bây giờ còn một phút hai mươi giây, cậu vẫn kịp.

"Chào đồng chí, xin hỏi cậu tìm ai?", Đan Phi mới vừa tới cửa, vệ binh liền ngăn cậu lại, nhanh nhẹn hỏi.

"Xin chào trưởng ban, tôi là người bên công ty hữu hạn khoa học kỹ thuật Phong Nguyệt, tôi tìm liên trưởng Lưu Trấn Đông.", Đan Phi nhanh chóng trình giấy căn cước để qua cửa.

Vệ binh xem qua cẩn thận, sau đó gông cổ lên gọi: "Tiểu Trương, cậu qua đây chút!!", rồi liền đưa bộ đăng ký cùng bút cho Đan Phi, "Mau đăng kí."

Đan Phi nhận bộ đăng ký, theo hướng dẫn cẩn thận điền. Lại nghe vệ binh kia hướng người bị gọi tới nói: "Cậu dẫn Đan đồng chí đi tìm Lưu liên trưởng, nhanh lên."

Đan Phi đuổi theo phía sau Tiểu Trương, gần như là chạy chậm về phía dãy nhà cao tầng. Tuy rằng mặt đất rất bằng phẳng, nhưng khoảng cách không gần, chạy đến nơi thì Tiểu Trương còn có chút thở hổn hển, Đan Phi sao có thể không mất sức.

Tiểu Trương nén kinh ngạc, hướng Đan Phi nói: "Người anh em đây thể lực không kém nha, từng luyện tập qua?"

Đan Phi cố nén xúc động muốn chống gối nghỉ, 'hắc hắc' cười ngây ngô, "Vận động viên chạy việt dã 10km, ngày nào cũng luyện trong mơ."

Tiểu Trương: "..."

Tiểu Trương đưa Đan Phi lên lầu bốn, đứng trước phòng số 406. Nơi này không có văn phòng liên trưởng, văn phòng đội trưởng, liếc mắt qua, trên cửa đều chỉ là biển số.

Đan Phi cũng chẳng hiếu kì lắm, cậu thầm nghĩ nhanh đem đồ đưa đến tay đối phương sau đó về nhà tắm rửa, thay quần áo.

Tiểu Trương gõ cửa, bên trong đi ra một sĩ quan, nhỏ giọng nói: "Bên trong đang họp, có việc gì?"

Tiểu Trương đẩy Đan Phi đi về phía trước, Đan Phi đứng trước cửa đem lời cần nói thuật ra một lần nữa. Sĩ quan bảo đã hiểu, đi vào nói, sau đó rất nhanh liền đi ra, " Liên trưởng của chúng tôi chờ đã nửa ngày, đem đồ cho tôi xem qua." xong lại hướng Tiểu Trương nói: "Tiểu Trương, cậu trước đưa Đan đồng chí đến phòng ngủ, Liên trưởng sau nửa tiếng sẽ xong việc."

Đan Phi vốn định đưa xong đồ rồi về luôn, bởi vì quản lí cấp trên không gấp lấy tiền, nên nghe người ta nói thế liền cùng Tiểu Trương xuống phòng nghỉ lầu hai.( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿))

Tiểu Trương đưa người đến nơi, lại cầm một ly thủy tinh ra ngoài, cũng không vội vã. Nghe tiếng bước chân, hẳn là canh ngoài cửa phòng nghỉ. Nơi này dù sao cũng là quân đội, đều có một số quy định, Đan Phi cũng không nghĩ nhiều, tùy ý đánh giá một chút liền im lặng ngồi ở trên ghế sofa chờ Lưu Trấn Đông. 'Nửa giờ sao, cũng không lâu lắm, dùng di động xem vài thứ hoặc chơi vài trò, trong chốc lát thời gian cũng qua mau thôi.'

Đan Phi theo bản năng sờ nơi cất điện thoại, nghĩ có nên chơi đại chiến cương thi (là Plant zombie đó) không, kết quả phát hiện điện thoại di động của cậu không thấy đâu! Cậu nhớ rõ ràng là có mang theo, lúc này lục khắp thân cũng mất luôn cả túi tiền! Có thể đó là ở trên xe bất cẩn để người ta sờ soạng lấy mất đi?

Lưu Trấn Đông vào đúng lúc Đan Phi bĩu môi, xem ra có chút ảo não, cũng không phát hiện hắn đã đến. Lưu Trấn Đông dừng một chút, không tiến lên cũng không lên tiếng. Lúc này Đan Phi nâng mu bàn tay chống cằm, môi khi thì mím chặt, khi thì chu lên, biến hóa đa dạng vô cùng, nhìn liền khiến người ta không nhịn được... mà muốn khi dễ một chút.

"Khụ." - Lưu Trấn Đông ho nhẹ một tiếng áp chế thói hư tật xấu của mình, lấy điếu thuốc ra đốt.

Đan Phi cuối cùng cũng có phản ứng, cậu nhìn về phía người vừa tới. Cậu không biết người kia là ai, vì thế, chỉ dựa vào quân hàm của Lưu Trấn Đông lên tiếng: " Xin chào Thượng úy ". Quản lí bọn họ vừa xuất ngũ, cho nên đối với vụ quân hàm này, Đan Phi biết rất rõ.

Giọng nói thật dễ nghe, Lưu Trấn Đông thầm nghĩ, hắn vươn tay, "Xin chào, tôi chính là Lưu Trấn Đông, liên trưởng của nơi này, cậu gọi tôi là Lưu liên trưởng là được.", nói xong lắc lắc hộp thuốc lá: "Muốn làm một điếu không?"

"Lưu liên trưởng, ngại quá, tôi không hút thuốc.", Đan Phi theo bản năng lui về sau mấy bước, ai dè đụng tới sofa, Đúng thật là mất mặt đến muốn độn thổ mà.

Dáng cậu mảnh khảnh, cũng không gọi là yếu đuối, nhưng đứng trước vị đối diện này, dáng người cao lớn đến nỗi có thể đặt một bát hương lên đầu, làm người ta có cảm giác áp bách mười phần. Cũng không biết có phải do là quân nhân lâu năm hay không, nên mới toát ra khí thế bức người như vậy.

Không đúng, Tiểu Trương kia cũng không có loại khí thế này, rõ ràng không cao ngạo như đối phương.

Đan Phi trộm đánh giá Lưu Trấn Đông, thầm nghĩ: 'Hay đây là vương bát khí làm quan mới có trong truyền thuyết?! Bất quá không thể không nói, người này bộ dạng rất tuấn tú, nhìn khuôn mặt kia đi, ngũ quan rất cuốn hút. Còn nếu khuôn mặt ấy không tỏa ánh hào quang như thế, dù chỉ xét thể hình, thì cũng tuyệt đối là làm cho đám đàn ông hâm mộ đến chết đi sống lại!'

Lưu Trấn Đông không nhìn Đan Phi đang đánh giá mình, đưa mắt ý bảo đối phương ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống bên đối diện.

Đan Phi chờ vị kia nói chuyện, kết quả Lưu Trấn Đông nửa ngày không lên tiếng, liền cứ vậy quan sát cậu không chớp mắt mang theo chút tò mò... Đan Phi cũng không rõ đây là cảm giác gì, dù sao thì cả người người nọ đều rất không đúng, thiếu chút nữa đã cho là đối phương nhìn thấu ý nghĩ của mình.

Sau một lúc lâu, Lưu Trấn Đông mở miệng: "Tôi với cậu có khúc mắc gì với nhau sao?"

Đan Phi ngẩn người, nhịn không được "A?" một tiếng.

Lưu Trấn Đông châm cho mình điếu thuốc, chậm rãi nói: "Tôi tháng sau sẽ thăng thiếu tá."

"... Chúc mừng."

"Nhưng là... Cậu tới giao hàng không đúng phần hàng mà tôi nên nhận, bây giờ không những tôi không thể thăng hạng mà còn có thể bị xử phạt. Cậu nói xem... Cậu phải bồi thường tôi như thế nào?", Lưu Trấn Đông cười đến sâu xa khó hiểu, nhấc tay gõ gõ.

Đan Phi không nghĩ tới lại thành như vậy, cậu đi giao phần hàng có chút chủ quan mà không rõ nội dung bên trong, nhưng quản lí nói trong hộp, món hàng kia đi cùng với di động, không có khả năng lấy sai.

"Xin hỏi này hàng này có vấn đề gì sao?"

"Chính cậu nhìn xem sẽ biết." Lưu Trấn Đông gọi Tiểu Trương ngoài cửa, phân phó hai câu, chỉ chốc lát sau Tiểu Trương mượn đến đây một cái note giao vào tay Lưu Trấn Đông, sau đó đi ra ngoài đem cửa đóng lại dùm.

Lưu Trấn Đông khởi động máy, bắt đầu thủ tục nhận hàng, đem bút ký bàn giao cho Đan Phi.

Đan Phi tiếp nhận, đến mở phần cứng trong hộp lên, phát hiện bên trong lại có một đống văn kiện giáp. Tên đều tương tự nhau, cơ bản đều là "Văn kiện cơ mật" với một đống chữ số.

Đan Phi mở ra trong đó một văn kiện, thấy bên trong là tài liệu dạng video, không có tên cụ thể, cũng chỉ đánh số, liền thuận tay chọn một cái. Kết quả, đoạn video đó phát ra hình ảnh mà chính cậu cũng không tưởng tượng nổi.

Hai người, cụ thể chút là hai nam nhân, quấn quýt lấy nhau, thực hành tư thế 69, một người nam nhân ngậm lấy hạ thể đối phương, không ngừng phun ra nuốt vào, không gian cực kì ái muội còn kèm theo tiếng thở dốc. Sau đó rất nhanh, hình ảnh thay đổi. Nam nhân có vẻ cường tráng hơn đứng dậy, vỗ vỗ cái mông căng tròn của nam nhân nằm dưới, lúc sau điều chỉnh tư thế, thực thuận lợi tiến vào bên trong đối phương...

Biểu tình Lưu Trấn Đông rất vi diệu, hắn muốn nhìn một chút phản ứng của tiểu tử đáng yêu này thế nào. Là xấu hổ đến mặt đỏ bừng, hay là sợ tới mức trắng bệch mặt? Hoặc giải thích với hắn cho cậu cơ hội?

Nhưng mà làm hắn bất ngờ chính là, Đan Phi rất bình tĩnh, không hề có phản ứng như hắn nghĩ, biểu tình duy nhất trên khuôn mặt chính là sự hoài nghi. Lúc sau, ánh mắt của cậu rời khỏi màn hình, bản thân đứng ở một góc, vô cùng bình tĩnh nói: "Lưu liên trưởng, anh cứng rồi..."

( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿))

- -----

Tác giả có lời muốn nói: vốn đi ra ngoài nghĩ thoải mái hạ lộng cái chuyên môn vẽ vật thực tử văn Tiểu Mã, kết quả bị biên tập XXXXXXX, vì thế ta lại chạy trở về đến đây. Bên này cùng ngục giam cùng càng, nhưng là ngục giam ta muốn trọng đầu tái lột một chút, bởi vì sinh tiểu học toàn cấp nghiên mực trí nhớ đã muốn không thể dùng một cái kém để hình dung, SO... Vì không ra vấn đề, đoàn người đợi lát nữa hai ngày đi. Nếu ta nếu không hảo hảo càng, liền chú ta đến dì cả mụ không băng vệ sinh dùng tốt lắm, TNND~~ không tin điền không được hố!

(Lời của beta-or: phần lời tác giả bạn editor muốn để nguyên nên mình giữ như bạn ấy muốn)

~~ vote this