Đan Phi Bất Đan Phi

Chương 12: Tạm biệt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 12: Tạm biệt

Edit: Du

Beta: Du

_____________________

[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]

Hôm nay, Đan Phi giảng bài lâu hơn bình thường, mãi đến giờ cơm chiều bài giảng mới kết thúc. Triệu Sơn vốn định nhắc Đan Phi đến phòng nghỉ chờ Lưu Trấn Đông, vì lúc này Lưu Trấn Đông hẳn là đã trở về, nhưng thấy bộ dạng đầy tâm sự của Đan Phi, hắn liền bỏ ý định đó. Hắn không chắc chắn lắm, nhưng có lẽ Đan lão sư rất lo lắng khi gặp Liên trưởng? Này thật giống nàng dâu nhỏ sợ nhìn thấy tân lang... Ôi, đây cũng thật khiến người ta không thể không nghĩ sâu xa.

Lưu Trấn Đông nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, hắn đang nghĩ trước hết cứ tìm Đan Phi cùng ăn cơm, sau đó mới nói về chuyện kia. Nắm cửa được vặn ra, một gương mặt tái nhợt hiện lên phía sau cánh cửa.

"Liên trưởng, ngài tìm tôi?" Đan Phi đứng ở cửa với vẻ mặt vô cảm và dường như không có ý định di chuyển.

"Ừm, đừng đứng ở đó, đến đây ngồi." Lưu Trấn Đông chỉ vào cái ghế sô pha đối diện mình, bất mãn nói: "Tại sao không nhìn tôi?" Thực ra, hắn cũng biết, gan của Đan Phi ngày càng lớn hơn rồi. Ít nhất, đứa trẻ này sẽ không sợ hãi khi gặp hắn, chỉ là đôi khi hơi cẩn thận một chút, nhưng điều này cũng không khiến hắn quá khó chịu. Nhưng như này thì hắn cũng không biết nói gì hơn.

"Tôi đứng đây được rồi, ngài có chuyện gì thì cứ nói."

"Ta không quen ngửa mặt nhìn người, lại đây ngồi." Lưu Trấn Đông nhỏ giọng nói, nhưng đã vô hình gây áp lực, khiến cho Đan Phi không thể phản bác, "Nói đi, vì sao mấy ngày nay cứ trốn tránh tôi?"

"Tôi..." Đan Phi ngồi đối diện Lưu Trấn Đông, hai tay đặt trên đầu gối đan vào nhau, mắt nhìn xung quanh, nhưng cậu không dám nhìn Lưu Trấn Đông.

"... Cậu sợ tôi?" Lưu Trấn Đông cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đưa ngón trỏ nâng cằm Đan Phi, ép Đan Phi nhìn mình, giọng nói trầm thấp gần như có thể mê hoặc lòng người: "Nhìn vào mắt tôi. Nói, vì sao mấy ngày này trốn tránh tôi?"

"..." Đan Phi rũ mí mắt, hít sâu một hơi, rồi siết chặt nắm đấm và không run rẩy nói: "Liên trưởng, tôi nghĩ... Tôi không ở đây thì tốt hơn. Ngày mai, tôi sẽ rời khỏi đây, tôi sẽ để bạn tôi đến hoàn thành việc giảng dạy. Tôi hy vọng ngài cho phép..." Cho dù cậu không có ý đến đoàn 301 kết bạn với Lưu Trấn Đông, nhưng Tiền gia không nghĩ như vậy. Lần này, cậu Hai bị thương nghiêm trọng, lại thêm thời gian vô cùng trùng khớp, nên cậu không dám ở lại đoàn nữa. Không thể mang cậu Hai ra tù đã khiến cậu vô cùng đau khổ, hơn nữa cậu càng không muốn ông ấy chịu thêm thương tổn vì những sai lầm của cậu nữa. Nhưng điều này cũng không phải cậu muốn là được.

"Đan Phi, cậu tin duyên phận không?" Lưu Trấn Đông buông tay ra, hút điếu thuốc hỏi.

"Không tin." Cho dù có, thì cũng chỉ là nghiệt duyên. Dù sao cái thứ duyên phận này cũng không liên quan tới cậu.

"Được, tôi sẽ khiến cho cậu tin... Cái gì gọi là duyên phận." Lưu Trấn Đông nói xong, liền không đợi Đan Phi đáp lời, phất tay và nói: "Đi đi, cũng không cần tìm người đến đây nữa, bọn họ học như vậy đã đủ rồi."

"Tôi đi đây, cám ơn Liên trưởng đã quan tâm tôi trong những ngày này." Đan Phi đứng dậy, nhanh chóng bước khỏi phòng nghỉ.

Lưu Trấn Đông nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt nhẹ ngón trỏ, nơi đó tựa như còn lưu lại hơi ấm từ làn da của Đan Phi, rất đáng để hắn lưu luyến. Hắn sẽ không để Đan Phi rời xa quá lâu. Lúc đầu, hắn chỉ muốn lấy lí do tìm người dạy kĩ thuật viên để giữ Đan Phi lại trong đoàn, nhưng lại không ngờ rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn thật sự đã nghiêm túc với cậu. Mà nếu như trái tim hắn đã biến hóa vì cậu, thì Đan Phi thật sự không thích hợp để ở lại đoàn nữa, hơn nữa điều này cũng không tốt cho cả hai.

Trong đoàn có hơn một ngàn người, nhưng chỉ có chưa đến mười người biết hắn thích đàn ông. Đối với bọn họ, những người đã cùng hắn sống chết có nhau, hắn không cần phải lo lắng về bí mật kia, nhưng đối với người khác thì hắn không chắc. Phải biết rằng miệng đời nghiệt ngã, thế nên để tương có thể chung sống cùng nhau, hắn sẽ chuẩn bị tốt từng bước. Người đầu tiên hắn phải đối diện chính là bác gái của hắn. Đã nhiều năm rồi, hắn cũng nên nói rõ chuyện này.

Sáng sớm hôm sau, ngay khi rời khỏi ký túc xá, Lưu Trấn Đông được thông báo rằng Đan Phi đã rời đi, hơn nữa là vào sáng sớm khi xe buýt bắt đầu chạy. Đây là lần thứ hai hắn biết được Đan Phi rời đi từ miệng binh lính. Đây là điều không thể tha thứ đối với một người đàn ông có sự tự trọng và tính chiếm hữu mãnh liệt như hắn. Hắn thề rằng sẽ không cho Đan Phi bất kì cơ hội nào để rời xa hắn một lần nào nữa!

[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]

Còn về Đan Phi, cậu xách đồ đạc đi thẳng ra quốc lộ, ngay cả lúc đi qua nhà ga rồi, cậu cũng không biết. Cậu cứ đi mãi cho đến khi tới trạm có thể bắt được chuyến xe đến thẳng căn hộ của mình, và cuối cùng cậu lên xe buýt số 170, đó là chuyến xe mà cậu đã không đi trong một thời gian dài.

Nói chung thì, toàn bộ hành trình đều rất tốt, nhưng không biết tại sao cậu cảm thấy không vui lắm.

Lúc mở cửa ra, vốn nghĩ rằng trong nhà không có ai, nhưng không ngờ tới Đại Niên lại đang ở nhà.

"Tôi chia tay với người yêu và bị cô ta tra tấn tinh thần, nên quản lí cho phép tôi nghỉ ngơi một ngày. Còn cậu, tại sao lại đột nhiên trở về?"

"À, nên trở về thì sẽ trở về. Tôi không thể ở lại đó mãi, phải không?" Đan Phi cười qua loa, đem đồ đạc vào phòng, rồi vào nhà vệ sinh rửa tay.

"Hóa ra những con diều hâu bị chó sói bắt đi sẽ có thể toàn mạng trở về..." Đại Niên nghiêng đầu đánh giá Đan Phi đang rửa tay bên trong, cũng không thấy có nhiều thay đổi.

Tuy nhiên, mấy ngày sau, mọi người đều thấy rằng Đan Phi đã thay đổi rất nhiều. Trước hết, cậu không còn sợ độ cao nữa, hơn nữa cậu càng trở nên trầm mặc, làm việc thì càng nghiêm túc, càng chăm chỉ hơn so với trước kia, giống như là... đang bán mạng để làm việc. Thời gian ngủ cũng vậy, so với trước càng ít hơn, còn một điều quan trọng nữa, chính là cậu nấu cơm không ngon như trước kia.

Đại Niên cùng Tiểu Niên ăn cơm mà Đan Phi làm cũng không phải ngày một ngày hai, đối với tài nấu nướng của cậu vô cùng rõ ràng, nhưng gần đây... quả thật là bất thường. Tuy nhiên, có thứ để ăn còn tốt hơn ăn đồ ngoài đường.

"Giám đốc, hay anh cho Đan Phi nghỉ ngơi vài ngày đi? Hôm qua, đến ba giờ, cậu ấy mới ngủ. Tôi cảm thấy cứ như vậy cũng không phải chuyện tốt." Tiểu Niên thừa dịp giữa trưa, tất cả mọi người đều đi ăn cơm, ra sức đề nghị Trương Phong Nguyệt.

"Ba giờ? Ngày hôm qua, không phải tôi đã phân cậu vẽ bản thiết kế sao? Thành thật trả lời tôi, câu có phải vô cùng rảnh rỗi?!"

"Trời đất làm chứng!" Tiểu Niên tay chỉ trời, thề độc, "Nếu tôi để một ngón tay của cậu ấy động vào, tôi sẽ bị sét đánh!"

"Vậy sao cậu ấy lại ngủ trễ như vậy?"

"Giặt bộ đồng phục bị rách, giặt xong thì đem sấy khô, khô rồi thì mang đi ủi. Mỗi buổi, sau khi cơm nước xong thì ngồi yên không động đậy, hồn thì như thoát khỏi xác, bay đến nơi nào rồi. Ngày nào cũng như thế, cậu ấy chỉ làm mỗi ba việc kia. Anh còn chưa biết, hiện tại trời vô cùng nóng nực, cậu ấy cả ngày đều mặc bộ đồng phục đó, sau khi về nhà thì cởi ra, đem đi giặt, sấy, ủi và lại tiếp tục mặc nó vào ngày hôm sau."

"..." Trương Phong Nguyệt nghe xong liền cau mày.

"Quản lí, anh nói xem có phải vị liên trưởng kia đã khiến cho Đan Phi như vậy? Tóm lại, tôi cảm thấy mấy ngày này tinh thần của cậu ấy rất có vấn đề."

Sau khi nghe xong, Trương Phong Nguyệt cảm thấy vấn đề này quả thật vô cùng nghiêm trọng. Từ sau khi Đan Phi trở về, Lưu Trấn Đông liền gọi điện thoại cho hắn, yêu cầu hắn chăm sóc Đan Phi thật tốt cho đến khi cậu ta đến đưa Đan Phi đi một lần nữa. Chỉ là vừa rồi nghe Tiểu Niên nói xong, huyệt Thái Dương liền co giật liên hồi, đây rõ ràng không phải là dấu hiệu tốt!

............

Lúc này, Đan Phi chỉ đang gắp vài miếng ăn rồi không động đũa nữa. Về được vài ngày, cậu vẫn luôn không dám đi đến khu bệnh của phòng giam để thăm cậu Hai. Thế nên, mỗi ngày, cậu đều chỉ biết chờ điện thoại của bác sĩ Trần để hỏi về tiến triển bệnh tình của ông ấy. Nhưng cậu thật sự không dám đến nơi đó lần nào nữa, cho nên chỉ có thể hỏi nhiều hơn vài câu về tình trạng của ông.

Từ lúc cậu Hai của cậu vào nhà lao, đã không ít lần bác sĩ Trần đến trị thương cho ông ấy, cho nên mỗi năm cậu cũng tặng không ít quà cho ông. Mặc dù bọn họ luôn bất hòa trong nhà lao, nhưng thật ra quan hệ giữa cậu và bác sĩ Trần cũng không tệ. Ngày ấy, khi cậu Hại bị thương, người lái đến đón cậu chính là con gái của ông - Trần Ninh.

Nghĩ đến Trần Ninh, Đan Phi không mấy để tâm mà thở dài. Cô gái này là một sinh viên tại học viện cảnh sát, lại rất coi trọng tình cảm, người cũng rất xinh đẹp và đã giúp cậu không ít lần. Chỉ là, cậu không có cảm giác gì với cô, vì cậu sinh ra đã thích đàn ông, đành phải làm cô ấy thất vọng rồi. Bác sĩ Trần nói bọn họ có duyên với nhau, nhưng cậu lại cảm thấy cậu với Trần Ninh chính là nghiệt duyên. Trần Ninh quả thật rất không may mắn khi gặp cậu.

Theo cậu, những người biết nhau và có thể sống với nhau đến cuối đời mới được gọi là có duyên với nhau. Cậu cùng Trần Ninh, hoặc là, cùng với Lưu Trấn Đông... có lẽ là không có cái duyên phận này.

"Hắt xì!" Lưu Trấn Đông đang ăn cơm liền đột nhiên hắt hơi.

"Xem đi, xem đi, đồ ngon thì không thể ăn một mình." Lưu Trấn Tây nhanh tay với lấy chai, lọ trước mặt Lưu Trấn Đông, kéo...

Không kéo được.

"Đồng ý, ăn một ít. Không đồng ý, một chút cũng không có." Lưu Trấn Đông bẻ đôi dưa leo, rồi nhúng nó vào nước sốt và ăn ngon lành.

"Anh, anh nghiêm túc?" Lưu Trấn Tây buông đũa xuống, khuôn mặt trở nên nghiêm túc lạ thường. Quân hàm của cậu cao như vậy, có cái gì mà chưa từng nếm qua, không lẽ phải đến một quán ven đường nào đó ăn nước sốt thịt bò sao? Cậu chỉ là muốn nói đùa với anh trai một chút thôi. Nhưng lại thật không ngờ rằng cậu nói đùa, còn anh trai thì không.

"Đan Phi là của anh, cũng chỉ có thể là của anh." Lưu Trấn Đông lau miệng, nghiêm túc nói xong, sau đó đem đồ đạc của mình bỏ vào ba lô.

"Vậy thì cuộc thi quân sự năm nay..."

"Anh đi." Lưu Trấn Đông trả lời trong một giây trước khi đóng cửa.

"Được, em biết phải làm thế nào." Lưu Trấn Tây tự nói với bản thân, rồi nhìn hai nhánh hành lá cùng ba củ dưa leo, sau đó lớn tiếng nói: "Vệ Linh, đi mua cho tôi một lọ nước sốt thịt bò!"

Vệ Bí thư bước vào, nhìn những đồ vật trên bàn, rồi tỏ vẻ tinh nghịch, "Lưu chỉ huy, mười phút nữa người nhà họ Chung sẽ tới đây, ngài vẫn muốn ăn..." chỉ chỉ hành lá, "Mấy cái kia?"

"..." Lưu Trấn Đông, anh thật tàn nhẫn!

[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]

__Hết chương 12__