Đan Vũ Càn Khôn

Chương 109: Cứu giúp



Vị trí tiếp xúc của bàn tay Tần Phàm có chút xấu hổ, chỉ cần lúc này Kỷ Huyên Nhi khẽ động một chút thì ngay sau đó hắn liền chiếm tiện nghi rồi. Kỳ thật, lúc này hắn cũng đã có thể cảm nhận được vẻ mềm mại thập phần co dãn kia nhưng trong lúc nguy cấp này thì hắn không có một chút phân tâm, khinh niệm cũng nhanh chóng bị sự thống khổ giày vò đè ép xuống.

Mười mấy giây đồng hồ sau, lúc này đầu Tần Phàm đã đổ đầy mồ hôi lạnh, có thể biết hắn thống khổ như thế nào.

- Ồ?

Vào lúc đạo năng lượng nóng rực vận hành được một vòng trong cơ thể Kỷ Huyên Nhi, nhiệt độ bên ngoài thân của nàng rốt cục cũng đã khôi phục lại một chút, hơi thở lạnh như băng tựa hồ cũng giảm đi, chậm rãi tỉnh lại.

- Hô...

Rốt cục Tần Phàm cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, gian nan thu hồi đạo năng lượng nóng rực kia. Nhưng ngay tại lúc hắn thu bàn tay lại thì đột nhiên cảm thấy tâm thần như bị một cái chùy lớn giáng xuống, yết hầu cảm thấy ngòn ngọt, một ngụm trọc huyết dâng lên. Lúc này hắn đã bị cắn trả.

- Phốc.

Tần Phàm phun ngụm máu qua một bên, lúc này hắn cảm thấy khí huyết trong cơ thể vô cùng cuồn cuộn, khí tức nhiễu loạn, rất là khó chịu.

Kỳ thật, nếu như ở lúc bình thường mà nói thì Kỷ Huyên Nhi nhất định sẽ ngăn cản hành vi nguy hiểm của hắn. Hai cỗ năng lượng của hai người bất đồng đụng vào nhau thì không khác gì đối chiến với nhau, nhẹ thì hai người đều bị cắn trả, nặng thì năng lượng bài xích đến mức thân thể bị bạo tạc nổ tung mà chết. Bất quá may mắn là hiện giờ hai đạo năng lượng của hai người lại dung hợp một cách ly kỳ, cho nên một mình Tần Phàm bị năng lượng nóng rực của mình cắn trả mà thôi.

- Cái gì!

Ngay tại lúc Tần Phàm vừa lau đi vết máu ở khóe miệng, đang muốn đặt Kỷ Huyên Nhi lên giường đá nằm nghỉ ngơi thì hắn đột nhiên phát hiện thân thể nàng từ trạng thái lạnh như băng chuyển sang nóng rực.

- Nóng, nóng quá...

Kỷ Huyên Nhi nhắm chặt hai mắt, miệng phát ra thanh âm suy yếu thống khổ, trong lúc hôn mê, thân thể bắt đầu trở nên vặn vẹo, vòng eo mảnh khảnh kia lại tản ra khí tức cực ky mê người.

Mặt Tần Phàm không khỏi bị kéo ra, vừa rồi hắn vì bài trừ hàn khí trong cơ thể Kỷ Huyên Nhi mà bị giày vò khổ cực. Vậy mà bây giờ nàng lại nói là nóng, cái này đối với hắn mà nói thì thật sự có chút trêu ngươi.

- Nóng, nóng quá a...

Lúc này Kỷ Huyên Nhi bắt đầu xé rách quần áo của mình, lộ ra mảng da thịt lớn, thân thể trắng như tuyết hiện ra trước mắt khiến Tần Phàm lập tức có chút thất thần.

Bất quá, hắn cũng không phải người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lập tức có phản ứng lại, vội vàng nâng Kỷ Huyên Nhi dậy, đột nhiên bị thân thể vô cùng nóng rực kia làm nóng tay đến mức suýt chút nữa buông lỏng tay. Hắn nhìn lại thì phát hiện da thịt nàng đã đỏ hồng lên, vô cùng kiều mị. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Mới vừa rồi là cực lạnh sao bây giờ là cực nóng rồi? Thân thể suy yếu của nàng làm sao có thể chịu đựng được?

Tần Phàm cau mày, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

- Ai, cái này coi như báo đáp ân tình nàng tặng toàn bộ Dược Cốc cho ta.

Một lát sau, Tần Phàm hơi thở dài một tiếng, ngay sau đó cánh tay phải của hắn xuất hiện một tầng lân phiến màu xanh biếc, hiển lộ ra trạng thái Kỳ Lân.

Thủy Kỳ Lân chính là Ma Tôn thủy hệ, mà ma chủng hắn biến thành chính là ma chủng thủy hệ. Thủy năng lượng và băng năng lượng vốn đồng nguyên, nếu thủy năng lượng phát huy đến mức cực hạn sẽ biến thành băng năng lượng.

Dùng tu vi Tần Phàm hiện tại, vốn không thể biến nước lạnh thành băng nhưng nếu như mạnh mẽ sử dụng thì vẫn có thể kiên trì được một chút, bất quá thân thể sẽ bị tổn thương.

Lúc này Võ khí trong Vũ Điền cũng rất nhanh được tập trung đến cánh tay phải, sau đó cưỡng ép thúc dục năng lượng Thủy hệ chuyển hóa thành năng lượng băng hệ. Lúc bàn tay phải Tần Phàm nhẹ nhàng đặt lên trái tim Kỷ Uyên Nhi thì khí tức mát lạnh liền chậm rãi tiến vào trong cơ thể nàng.

Lúc này, bởi vì thân thể cực nóng nên phản ứng của Kỷ Uyên Nhi so với lúc đông cứng càng lớn hơn, tay phải Tần Phàm cơ hồ trùm lên ngực nàng, khiến hắn rất là xấu hổ chuyên tâm khống chế bài trừ tạp niệm, vì vậy mà độ khó lại tăng thêm vài phần.

Thời gian dần qua, thân thể Kỷ Huyên Nhi rốt cục cũng ngừng vặn vẹo, nhiệt độ cơ thể cũng chậm rãi khôi phục lại bình thường, chỉ là lúc này sắc mặt Tần Phàm đã có chút tái nhợt, khí tức suy yếu, mà võ khí trong Vũ Điền cũng tiêu hao sạch sẽ trong chốc lát chuyển đổi băng năng lượng này.

Lúc này, nếu không có Tần Phàm mạo hiểm cứu giúp thì Kỷ Huyên Nhi có lẽ đã không thoát khỏi một kiếp này rồi. Mà sau khi trải qua áp chế thành công hai cỗ năng lượng nóng lạnh cùng phát tác thì càng có thêm chỗ tốt cho việc tu luyện ngày sau.

Bất quá, Tần Phàm tự nhiên không biết những cái này, hắn chỉ biết hiện tại thân thể hắn vô cùng suy yếu. Hắn cười khổ lắc đầu, vươn tay dò xét tình huống thân thể Kỷ Huyên Nhi thoáng một phát, sau khi phát hiện hết thảy đã khôi phục lại bình thường như cũ thì hắn cũng không hề dừng ại, cẩn thận sửa sang quần áo Kỷ Huyên Nhi, sau đó đi về thạch thất của mình.

Hôm nay, võ khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao sạch sẽ, nếu lúc này tăng cảnh giới lên thì có thể được lợi thêm nữa, tuy hiện tại thân thể vô cùng suy yếu nhưng hắn không muốn lãng phí cơ hội này.

Từ lần phục dụng Sơ võ hoàn đến nay đã hơn nửa tháng, trong nửa tháng này, ngoại trừ nghỉ ngơi ba ngày ở Thanh Thạch Trấn thì hắn cơ hồ đều một mực chiến đấu. Mà chiến đấu cường độ cao như vậy thì một thân dược lực của hắn đã cơ bản luyện hóa xong rồi.

Cho nên, hiện giờ Tần Phàm phục dụng sơ võ hoàn sẽ khó khăn và thống khổ hơn gấp bội rồi.

Bất quá, khiến Tần Phàm dở khóc dở cười chính là vài ngày trước đó hắn đã có ý định luyện chế Sơ Võ Đan, bất quá, tuy Cổ Mặc đã ngủ say nhưng rõ ràng vẫn tiếp tục hấp thu đan khí như những ngày bình thường. Cho nên lúc này hắn chỉ có thể phục dụng Sơ Võ hoàn.

- Thật sự là âm hồn bất tán a.

Tần Phàm cười mắng một câu nhưng trong nội tâm lại có chút hoài niệm lão nhân thường xuyên làm lỗ tai hắn khó chịu này. Tuy hai người thường xuyên đấu võ mồm nhưng như thế lại vui vẻ hơn.

- Cũng không biết hiện giờ Kim thúc đã giúp ta thu thập được bao nhiêu dược liệu rồi...

Tần Phầm thầm nghĩ, kỳ thật hắn vội vã khiến Cổ Mặc tỉnh lại như vậy vì trong lòng vẫn có ý nghĩ mượn nhờ lực lượng của hắn đi tìm kiếm tung tích viên ma chủng thứ hai kia. Tuy hiện giờ tốc độ tăng tiến cảnh giới của hắn thập phần kinh người nhưng khởi điểm quá thấp, hắn luôn cảm thấy thực lực của mình không đủ để đối phó với những tình huống xảy ra bất ngờ, cho nên trong lòng hắn vẫn cảm thấy thiếu an toàn.

Chỉ có thực lực cường đại thì mới có thể khống chế vận mệnh của mình, mới có thể để một ít chuyện mình không mong muốn xảy ra lần nữa.

Tần Phàm luôn một mực nghĩ đến cái này.