Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1313: Tần Phàm Vs Mộ Thanh Thanh



Lúc này Mộ Thanh Thanh bỗng nhiên xuất hiện, lại để cho hắn có chút ngoài ý muốn.

- Ngày mai tuyển bạt thi đấu sẽ xong, ta vẫn muốn cùng ngươi chiến một trận, nếu như bỏ lỡ hôm nay, về sau ta nghĩ sẽ không có cơ hội lại thắng ngươi rồi.

Lúc này Mộ Thanh Thanh ngẩng đầu lên, hai mắt nhàn nhạt cùng Tần Phàm đối mặt, trong miệng thì có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

Tốc độ tiến cảnh của Tần Phàm quá nhanh, nhanh đến mức thậm chí ngay cả nàng cũng đuổi không kịp rồi.

Nàng luôn luôn là tính tình cao ngạo, bên trong bạn cùng lứa tuổi cho tới bây giờ chưa có đối thủ. Đừng nói là mấy thiên tài thủ lĩnh ở Hoàng Hôn Thành cùng Bạch Mông Thành kia rồi, dù là mấy Lục kiếp Bán Thần như Vân Thiên, Mạc Thiên Dương, ở nàng xem ra bất quá là bởi vì lớn hơn nàng mấy tuổi, đợi qua vài năm, nàng chưa hẳn không thể đuổi theo bọn hắn.

Duy chỉ có Tần Phàm là một người duy nhất mà nàng nhìn không thấu, cùng làm cho nàng cảm giác được bị đả kích.

Ban đầu ở trong Truyền Thừa Bí Cảnh dùng một tháng đã đột phá đến Bán Thần chi cảnh, về sau không quá một năm càng là từ nhất kiếp Bán Thần cho tới bây giờ đột phá Ngũ kiếp Bán Thần chi cảnh.

Ở nàng xem ra, thế gian trừ hắn đã không có nam tử nào như vậy nữa.

- Sư tỷ, chúng ta cần gì nhất định phải chiến một trận chứ? Ta nghĩ ngươi cũng không phải muốn điểm tích lũy quang văn của ta a?

Nghe vậy, Tần Phàm thì bất đắc dĩ cười khổ nói. Hắn thật sự là không muốn động thủ cùng Mộ Thanh Thanh, cảm thấy hoàn toàn không có cái tất yếu này.

- Cũng là bởi vì từ sư tỷ này.

Lúc này Mộ Thanh Thanh tựa hồ có chút hờn dỗi ngẩng đầu lên nhìn xem Tần Phàm. Hơn nữa khó được lộ ra một tia tư thái như là tiểu nữ nhân, cắn răng nói ra: 

- Ngươi cũng đã biết ta từng nói qua, ngươi là sư thúc của ta, nhưng ngươi lại muốn gọi ta là sư tỷ. Hôm nay thực lực của ngươi đã muốn vượt qua ta rồi. Ngươi để cho ta ở đâu còn có tư cách làm sư tỷ của ngươi.

- Ách, cái này không có gọi là gì a...

Tần Phàm khẽ giật mình lần nữa, lộ ra một tia xấu hổ.

Câu cửa miệng nói, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, hắn thật không có nghĩ đến Mộ Thanh Thanh vậy mà sẽ chú ý cái này. Đương nhiên, trong đó có một ít ý tứ khó có thể nói rõ, nhưng hắn lại không thể bắt được.

- Không cần phải nói nữa.

Lúc này thần sắc của Mộ Thanh Thanh đã dần dần khôi phục trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lập tức trường kiếm màu xanh da trời trong tay nàng chậm rãi chỉ về phía trước, trong miệng nhàn nhạt nói: 

- Một trận chiến này của chúng ta, nếu như ta thắng, ta liền tiếp tục làm sư tỷ của ngươi, nếu như ta thua, về sau ta liền thừa nhận ngươi là sư thúc của ta...

- Còn nữa, ngươi không thể ẩn dấu thực lực cố ý nhận thua.

Nói xong, một cổ kiếm khí như là Ngân Hà chi thủy từ trên không trung rơi xuống, bắt đầu mang tất cả mà ra. Sắc bén, duệ không thể đỡ, trong nháy mắt này, ở giữa thiên địa sáng rõ, như là đêm tối cũng bị kiếm khí này chém ra .

Từ kiếm khí cùng khí thế này mà nói, Mộ Thanh Thanh đã vượt qua Sở Vân Vũ mà lúc trước hắn đối chiến qua.

Hơn nữa nếu như không động thủ, thì thực lực hiện tại của Mộ Thanh Thanh, hắn cũng không có cách nào đoán chừng.

Tần Phàm lộ ra vẻ suy nghĩ.

Lúc này hắn cũng hướng về chiến trường của Kỷ Huyên Nhi cùng Viên Bách Hỏa nhìn thoáng qua, hai người này tựa hồ càng đánh càng đi xa, hơn nữa càng ngày càng lộ ra kịch liệt, ngược lại là không có rảnh rỗi bận tâm đến bên này.

Từ biểu hiện ra xem, tuy Viên Bách Hỏa ở mới bắt đầu ăn một ít thiệt thòi, nhưng dù sao hắn cũng đã là Ngũ kiếp Bán Thần đỉnh phong cường giả, uy tín lâu năm. Đã sớm thanh danh uyên bác, nội tình thâm hậu là không phải chuyện đùa, rất nhanh liền lấy lại ngang hàng.

Hai người càng giống như là lực lượng ngang nhau, nhưng đều là giữ lại một hơi, tựa hồ đều đợi đối bính mạnh nhất.

Bất quá tạm thời Kỷ Huyên Nhi xem như không có thua trận, cũng không cần quá lo lắng.

Vì vậy hắn quay đầu, nhìn hướng Mộ Thanh Thanh.

- Được rồi, nàng đã cố ý như thế, vậy chúng ta điểm tới liền ngừng a.

Thấy trận chiến này đã là không thể tránh được, Tần Phàm cũng đành phải bất đắc dĩ nói:

- Bất quá nếu ta may mắn thắng, nàng cũng không cần gọi ta là sư thúc, về sau chúng ta vẫn là cùng thế hệ tương xứng là tốt rồi .

- Xem kiếm. 

Mộ Thanh Thanh lại không hề đáp lại, chỉ là trường kiếm màu xanh lam trong tay vung lên, thân ảnh hóa thành chồng chất, như là sóng xanh nhộn nhạo, thoáng qua tầm đó liền đi tới trước mặt Tần Phàm.

Lập tức kiếm khí lạnh buốt, trực tiếp treo ở trên trán Tần Phàm.

Tốc độ đáng sợ như vậy, dù là Tần Phàm cũng không khỏi hơi kinh hãi, dưới chân điểm hư không, nhanh chóng lui về phía sau.

Nhưng hắn giống như là một chiếc thuyền lá trên đại dương bao la, kiếm khí bốn phía như là sóng to gió lớn, hắn vừa lui, kiếm khí sắc bén vô cùng này như ảnh tùy hình đuổi kịp, hơn nữa không ngừng công kích tới Nguyên Giới phòng ngự của hắn.

Tuy sau khi Tần Phàm đột phá đến Ngũ kiếp Bán Thần chi cảnh thực lực tăng nhiều, nhưng vào lúc đó hắn vẫn là cảm giác được mình ở dưới thân kiếm bình thường này, sinh ra một loại cảm giác không cách nào ngăn cản.

Rốt cục, hắn nắm chặt nắm đấm.

Kỳ Lân ma thân kích phát!

- Sư tỷ, ta đây liền đắc tội.

Toàn thân rất nhanh bao trùm một tầng Kỳ Lân giáp màu xanh biếc, khí tức của Tần Phàm lập tức tăng cao, giống như là từ một chiếc thuyền lá biến thành một chiếc thuyền lớn bằng sắt thép, lập tức song chưởng của hắn hợp lại, chống đỡ mũi kiếm cơ hồ muốn tới gần đến mi tâm kia.

PHỐC…

Bên trong trường kiếm kia có một loại kiếm khí vô cùng cuồng bạo, cuồn cuồn cuộn cuộn, giống như là trăm ngàn lớp sóng biển mãnh liệt ở trong đó phô thiên cái địa mà đến, quần áo của Tần Phàm lúc này không gió mà bay, kiếm khí kia thôi phát làm cho quần áo của hắn lập tức trở nên lam lũ rách nát.

Kiếm khí của Mộ Thanh Thanh, nhanh, cuồng liệt, khắc nghiệt, vô kiên bất tồi!

So với kiếm khí của Sở Vân Vũ, càng thêm có lực sát thương.

Thay đổi Ngũ kiếp Bán Thần khác, căn bản không có khả năng tiếp được kiếm khí này, mà nếu không phải lúc này Tần Phàm kích phát Kỳ Lân ma thân, đón đở một kiếm này cũng tùy thời đều có thể làm bản thân bị trọng thương.

- Ngươi quả nhiên trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, trách không được có thể giết chết La Phong.

Thanh âm của Mộ Thanh Thanh truyền đến, kiếm của nàng đã sớm luyện đến thu phóng tự nhiên, sau khi Tần Phàm tiếp được một kiếm này, nàng lập tức co thân lại, lui về phía sau hai bước.

Nếu ở một năm trước, một kiếm này, có thể đủ chém giết đối phương rồi, nhưng hôm nay dĩ nhiên là không thể tạo thành một điểm uy hiếp cho đối phương.

Gần kề chỉ là một năm thời gian trôi qua mà thôi.

Vốn nàng cho là mình tiến cảnh đã thập phần nhanh rồi, nhưng vẫn là đánh giá thấp trình độ nghịch thiên của Tần Phàm.