Đan Vũ Càn Khôn

Chương 22: Ngươi không bằng ta



- Tiểu Phàm ah, Tiểu Phàm, con nên tranh khí cho ta một chút ah!

Tần Hồng có chút lo lắng tìm kiếm thân ảnh Tần Phàm trong đám người, ngay cả nói chuyện với mấy vị tộc trưởng cũng không hứng thú

Rốt cục, ở lối vào bên diễn võ trường, trông thấy một thân ảnh thiếu niên mặc áo choàng màu xanh đang chậm rãi đi về phía khảo thí, ăn mặc lộ ra có chút điệu thấp nhưng lại nhiều hơn bạn cùng lứa một phần thành thục và ổn trọng, bộ pháp thong dong, bình tĩnh tự tin.

- Rốt cuộc đã tới.

Tần Hồng trong lòng rốt cục thở dài một hơi, nhưng tiếp theo lại càng thêm tâm thần bất định lo lắng.

- Tần Hưng, Võ Đồ bát cấp.

- Tần Vũ, Võ Đồ cửu cấp.

- Tần Ninh, Võ Giả bát cấp.

- Tần Bằng, Võ Giả lục cấp.

...

Kết quả khảo thí được liên tiếp tuyên đọc trên quảng trường, trong đám người đồng thời kích động truyền ra đủ tiếng nghị luận, có sợ hãi thán phục, có đối lập, đương nhiên cũng có im lặng.

Tần Phàm đi trong đám người, muốn sắp xếp vào cuối đội ngũ khảo thí, nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy một ánh mắt không quá hữu hảo, có chút quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên sắc mặt có chút ác độc đang nhìn mình.

- Tần Uy?

Tần Phàm nao nao, lập tức lộ ra một vòng vui vẻ thú vị, tên hề này, nếu như không phải chủ động nhảy ra, Tần Phàm còn thiếu chút nữa đã quên mất hắn! Dù sao mục tiêu của Tần Phàm vẫn là Tần Tiến, về phần Tần Uy...

- Tần Uy này ba tháng trước chỉ là Võ Đồ lục cấp, bây giờ có thể tới trình độ nào a?

Khóe miệng Tần Phàm nổi lên một tia khinh thường, tuy rằng hiện giờ hắn cũng chỉ Võ Đồ cửu cấp mà thôi, nhưng trường kỳ giao thủ với cấp bậc như Cổ Mặc, đối thủ như Tần Uy hiện giờ hắn cũng không có bao nhiêu hứng thú! Bất quá nhớ tới lời ác độc người nọ lúc trước đã từng nói qua, nếu như đợi tí nữa thật sự tại trong tranh tài niên trắc gặp được, cũng tất phải tìm cơ hội cho hắn một giáo huấn khó quên.

- Vị kế tiếp, Tần Uy!

Nhưng vào lúc này, thanh âm tiếp tục truyền đến

Tần Uy rất có cảm giác về sự ưu việt liếc nhìn Tần Phàm, sau đó ra khỏi hàng, đi đến trước công cụ khảo thí giống như thạch cổ kia, dùng hết toàn lực đánh một quyền lên trên.

Bành! Bành! Bành bành...

- Ồ, chín âm thanh?

Tần Phàm có chút kinh ngạc, không thể tưởng được Tần Uy này trong ba tháng này vậy mà cũng đột phá đến Võ Đồ cửu cấp, lấy thiên phú bình thường của hắn mà nói rất khó ba tháng thăng liền hai cấp, xem ra Tần Tiến ở trên người của hắn quả thật đã tốn không ít công phu.

- Tần Uy, Võ Đồ cửu cấp!

Kết quả tuyên đọc ra, quả là thế.

Thi kiểm tra xong, Tần Uy không nhanh không chậm đi về phía Tần Phàm, đến khi đến trước mặt hắn, mới ngừng lại, thấp giọng nói:

- Hắc hắc, ngươi phế vật này chờ xem, một hồi nữa ta sẽ khiến ngươi hảo hảo hưởng thụ một phen, hừ hừ!

Tần Phàm có chút dở khóc dở cười, hắn vốn không muốn so đo với Tần Uy nhiều, hắn lại còn không biết sống chết mà tiến tới đây, phảng phất như muốn chịu khổ vậy.

Tần Phàm mỉm cười lắc đầu, thong dong nói:

- Ân, ta thật đúng là chờ mong ah, hi vọng lát nữa ngươi ngàn vạn không nên lưu thủ a!

- Ha ha, ngươi còn tưởng rằng ta còn là ta ba tháng trươcsao? Một hồi ngươi nhất định sẽ vì lời ngươi nói mà hối hận!

Tần Uy lộ ra một vòng tiếng cười trêu tức, tựa hồ đã tính trước.

- Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng có chút không thể chờ được nữa rồi!

Tần Phàm vui vẻ nói, cũng không biết một lát nữa Tần Uy biết rõ hắn cũng đã đột phá đến Võ Đồ cửu cấp sẽ có biểu lộ thế nào.

- Ồ?

Tần Uy thấy bộ dáng Tần Phàm không chút sợ hãi, không khỏi có chút kỳ quái, bất quá ý niệm Tần Phàm là phế vật đã sớm mọc rể trong lòng hắn, cho nên cũng chỉ cho là Tần Phàm là thể hiện thôi.

- Tộc nhân hoàn thành khảo thí xin lập tức tiến về khu tranh tài chuẩn bị!

- Hừ, ngươi chờ đẹp mắt đi!

Nghe thấy trọng tài thông báo bắt đầu chuẩn bị niên trắc, Tần Uy chỉ đành tạm thời buông tha Tần Phàm.

Tần Phàm không để ý đến hắn nữa, mỉm cười, không để cái gọi là uy hiếp này trong lòng, chỉ tiếp tục quan sát khảo khí tiến hành.

- Vị kế tiếp, Tần Tiến!

- Tần Tiến? Nguồn tại http://Truyện FULL

Tần Phàm nghe thấy cái tên này, hai mắt ngưng tụ, không khỏi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chăm chú vào tử sam thiếu niên bộ pháp trầm ổn kia. Người này được vinh dự là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất Nam phong Tần gia, lúc trước đã từng dùng một ngón tay hung hăng dầy xéo tôn nghiêm hắn, càng quan trọng hơn là, người này còn đề thân với Tần Li nữa!

Không chỉ là đối thủ về mặt tu luyện, mà còn là tình định trên tình cảm nữa.

Hắn cố gắng tu luyện, nguyên nhân rất lớn cũng là muốn sớm ngày đánh bại ngươi này, thu hồi tôn nghiêm của mình, đồng thời cũng nói cho tất cả mọi người, hắn càng xưng với Tần Li hơn Tần Tiến!

Tần Phàm thấy Tần Tiến lãng mục tinh mi, gương mặt đáng được xưng hai chữ anh tuấn, càng khó được chính là, trên người của hắn không có vẻ táo bạo như tộc nhân cùng tuổi, lộ ra thành thục hơn rất nhiều. Bất quá có lẽ vì tuổi trẻ đắc chí, trên mặt người này có chút lạnh lùng mang theo một tia ngạo khí.

- Hắc, tiểu tử, đây là tình tình của ngươi à? Thoạt nhìn cũng không tệ lắm mà!

Lúc này thanh âm khàn khàn của Cổ Mặc từ trong giới chỉ truyền đến.

- Cổ lão đầu, ngươi chẳng lẻ không sợ bị người phát hiện sao?

Tần Phàm nhướng mày, nhìn nhìn mấy tộc trưởng và trưởng lão trên đài cao, có chút bận tâm.

- Hắc hắc, ngươi không cần lo lắng, ở chỗ này toàn trường tu vị cao nhất cũng chỉ là nhất cấp Linh Vũ sư mà thôi, còn không dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của bản Võ Thánh như vậy.

Cổ Mặc nói

Tần Phàm tự nhiên biết rõ Linh Vũ sư này chính là Điền gia tộc trường Điền Phong rồi, mà tộc trưởng của Ngô gia và Tiết gia đoán chừng cũng giống phụ thân Tần Hồng hắn, là Tiên Thiên Võ Sư cửu cấp.

Nhìn chỗ khảo thí, tử sam thiếu niên bình tĩnh bước tới trước, ra quyền như điện!

Bành! Bành!

- Tần Tiến, Võ Sư nhị cấp!

Hào quang màu cam sáng lên, tộc nhân phụ trách khảo thí vui mừng tuyên bố kết quả, tuy rằng sáng sớm đã có đồn đãi Tần Tiến đã đột phá đến cảnh giới Võ sư nhưng hiện giờ có thể chứng minh là đúng, rất nhiều tộc nhân Tần gia cũng nhịn không được tán thưởng thiếu niên xuất sắc này một phen.

- Tần gia xuất hiện một hạt giống tốt!

Trên đài cao, mấy vị tộc trưởng và trưởng lão đều khen Tần Tiến không dứt miệng, mà Đại trưởng lão Tần Nguyên phụ thân Tần Tiến lúc này càng cười không thỏa khép miệng.

Chỉ là Tần Hồng thân là Tần gia tộc trưởng nhìn xem bóng lưng gánh vác lấy rất nhiều vinh quang kia, lại nhìn nhìn Tần Phàm xếp đằng sau đội ngũ, trong nội tâm lại không biết nổi lên tư vị phức tạp gì.

- Phong nhi, ngươi thấy thế nào?

Ngô Hồng Thiên trầm mặt thấp giọng hỏi nhi tử Ngô Phong ở bên cạnh.

- Tuy rằng đều là Võ Sư nhị cấp, nhưng con có lòng tin thắng hắn.

Ngô phong nhàn nhạt nói.