Dáng Hình Của Em

Chương 13: Muốn tôi cõng à



Vừa đi vừa xoay xoay cổ tay đau điếng, sắc mặt Cố Yến Nam rất không tốt, nhìn quanh rồi đi thẳng tới cầu thang thoát hiểm, đứng đó châm thuốc, cô cần thứ này để giải tỏa bớt phần bực bội, mất khống chế trong lòng.

Điện thoại đổ chuông liên tục, tiện tay lấy ra xem. Nhìn một cái lại tắt.

Người kia hết gọi lại nhắn tin. [Nghe máy.]

Sao lại có tên đàn ông thô lỗ, vô tâm như Đường Dã chứ.

Nicotine vào người, tâm tình của Cố Yến Nam cũng dịu xuống, cô dựa lưng sát tường, hai chân bắt chéo. Ngón tay gõ gõ màn hình, gọi cho anh.

“Mẹ nó, Cố Yến Nam, cô còn con nít hả? Cô đang chui vô cái xó nào?” Nghe giọng xem ra tức giận không nhẹ đâu.

Cố Yến Nam ngược lại rất thoải mái khi chọc cho anh tức đến bốc khói, cô nhàn nhã lên tiếng: “Bị phụ nữ cưỡng hôn nên tức à?”

Tốt.

Đường Dã sống gần ba mươi lăm năm, cũng chưa gặp qua người con gái đáng ghét như cô. Anh thở nặng nề, có vài người đi ngang qua nhìn chằm chằm. Anh kiềm lại giọng điệu.

“Ở đây không an toàn, cô ở chỗ nào, tôi tới tìm.”

Ít ra cũng biết nhẫn nại, Cố Yến Nam lại đảo mắt một vòng. “Lối thoát hiểm tầng hai.” Tầng này vẫn còn dưới tầng hầm đỗ xe.

“Có thang máy cô không đi, lại đi thang bộ.” Mắng hai câu, Đường Dã lười phải tiếp tục đôi co với cô. “Đứng yên đó.”

Cảm giác anh coi cô là đứa nhỏ nghịch ngợm vậy nhỉ.

Anh không hề biết được bên trong cô tiềm tàng năng lực tự bảo vệ ra sao, nhưng tình huống này cũng không tệ.

Cố Yến Nam nghe lời giữ nguyên tư thế dựa tường chờ anh.

Miệng còn ngậm hờ điếu thuốc.

Nơi này mà cũng dựng cái biển “No smoking”, thật khô khan quá.

Tiếng bước chân nặng trịch vừa nhanh vừa mang một cổ áp lực nào đó dội vào nhịp tim Cố Yến Nam, cô nuốt nước miếng, không ngừng rít thuốc, lại không chú ý để khói chạy tọt qua cổ họng.

Cô ôm bụng ho khan.

Đường Dã nhìn cảnh tượng này mà chỉ biết thở dài, đi tới nắm vai cô, tay vòng qua sau lưng cô vỗ nhẹ.

Ánh mắt chạm phải cái bảng màu đỏ chói mắt, anh sầm mặt, tay hơi niết cái ót của cô: “Ở đây không cho hút thuốc, cô muốn đốt nhà à.”

“Tôi… thích đây.” Rốt cuộc cũng không ho nữa, hai mắt cô hơi đỏ nhìn anh.

Đường Dã mất tự nhiên dời tầm mắt, buông cô ra.

“Đi thôi.”

Phía sau không có động tĩnh, Đường Dã nhăn mày xoay người, nhìn cô đứng yên khoanh tay không chịu đi.

Anh bất lực từ trên cao ngó xuống: “Muốn tôi cõng à?”

“Được vậy thì càng tốt.” Cô cười đáp gọn lỏn.

Đường Dã không muốn ở đây kéo dài thời gian, chân anh dài, hai ba bước đã đứng trước mặt cô, không nói không rằng, tay duỗi ra nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kéo đi.

Giây sau lại nghe tiếng rên nho nhỏ gần như mơ hồ nhưng anh xác định. Dừng lại, quan sát cô: “Sao vậy?”

“Bỏ ra đi.”

Lúc này Đường Dã mới phát hiện cổ tay của cô hằn rõ một vòng màu đỏ chói mắt. Não xoay chuyển, nhớ tới cảnh tượng kích thích trong xe, thì ra là do anh.

“Tôi không cố ý.”

Cố Yến Nam ừ, không nán lại rề rà nữa, cô sải bước dẫn trước.

Ngắm bóng lưng cao gầy của người con gái, Đường Dã cụp mi, không biết đang nghĩ miên man cái gì, đuổi theo cô.

Sòng bạc là nơi phức tạp và hỗn loạn.

Thiên Úy cũng không ngoại lệ. Người đông tấp nập, không xác định được ai xấu ai tốt.

Đường Dã đi bên cạnh Cố Yến Nam, cả hai giữ một khoảng cách vừa đủ một cánh tay, không chút mờ ám nào.

Mấy lần muốn nói gì đó đại loại như hối lỗi với cô gái nhưng lại bị biểu cảm lạnh tanh của cô quật lại, anh chỉ có thể nuốt xuống mấy lời định nói.

“Đường Dã.” Cô chợt gọi.

Anh ừ, hỏi: “Muốn chơi?”

Cố Yến Nam lắc đầu: “Tôi nghèo lắm, đi xem thử làm màu thôi.”

Đường Dã cười khẽ, anh nâng tay vỗ nhẹ đầu cô. Làm xong mới giật mình rụt tay về.

Cố Yến Nam thì chẳng quan trọng hành động thân mật vừa rồi, cô vẫn thản nhiên dùng ánh mắt tò mò thường thức khắp sòng bạc.

Có điều quá ồn ào, cả hai bên tai như bị ong vò vẽ cào cào muốn đau cả đầu.

“Anh đến đây rồi đúng không?” Sợ anh không nghe được, cô ghé gần hơn.

Đường Dã: “Có đến một lần.” Mục đích chẳng phải vì tò mò mà muốn tìm chút manh mối chứng minh sự nghi ngờ của anh có đúng hay không. Đương nhiên đến nay vẫn chưa có tiến triển.

Từ trên tầng hai dội xuống âm thanh thét gào của đàn ông, rất nhanh một bóng dáng béo lùn dầu mỡ xuất hiện ở cầu thang.

Ông ta vừa chạy vừa la oai oán: “Không, chúng mày lừa tao, tao không trả, không trả.” Ông ta quá nặng, chạy với tốc độ vượt quá khả năng của mình, chân vừa chạm xuống tầng một cả cái thân thể ục ịch đã ngã lăn ra sàn.

Cả đám đông cười đùa trên nỗi đau của người khác.

Phía sau quả nhiên có người đuổi theo muốn bắt ông ta lại, ông ta gắng đứng lên, ánh mắt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nổi bật giữa sòng bạc.

Không kịp suy nghĩ, ông ta nhắm ngay mục tiêu, tay trái cầm một con dao thái.