Dáng Hình Của Em

Chương 41: Rượt đuổi



Thời điểm chạy trên đường đèo vòng vèo vắng vẻ, Đường Dã phát hiện phía sau có một chiếc xe quen mắt, nó đã đi theo anh một lúc lâu rồi. Đường Dã mím chặt môi, anh nhìn gương chiếu hậu, nói với Cố Yến Nam: “Em ngồi vững nhé.”

“Sao vậy ạ?” Cô nhíu mày có chút ngờ vực.

Đường Dã đáp: “Chúng ta bị theo dõi.”

Cố Yến Nam nghe vậy sắc mặt nhất thời ngưng trệ, thẳng lưng, cô ngồi nghiêm chỉnh, hai tay siết chặt dây đeo an toàn.

Đường Dã nhấn ga tăng tốc, quả nhiên chiếc xe đằng sau cũng đuổi theo.

Địa hình đường đèo bao quanh đồi núi quá khó đi, không thể chạy nhanh như khi chạy trên đường bằng phẳng. Những khúc cua chữ U sâu, nếu không giảm tốc nguy cơ xảy ra tai nạn rất cao.

Nhưng chiếc xe phía sau càng lúc càng bám sát và không có dấu hiệu giảm tốc độ.

“Đường Dã, cẩn thận.” Cố Yến Nam gắt gao nhìn chằm chặp phía trước con đường ngoằn ngoèo, vừa lúc này, ở ngõ cua chữ U có một chiếc xe khác xuất hiện, cô kinh hãi hét toáng lên.

Tiếng bánh xe ma sát, tiếng phanh xe chói tai khiến người ta rùng mình.

Đường Dã bẻ lái ép sát thân xe vào lề đường.

Vài giây sau khi xe của Đường Dã tránh được chiếc xe phía trước, một tiếng rầm nổ tung truyền tới từ đằng sau.

Đường Dã phanh kít, xe dừng lại, cả hai quay phắt lại nhìn, hai chiếc xe đâm trực tiếp vào nhau.

Cố Yến Nam lấy điện thoại gọi báo cảnh sát.

Không ngờ cô vừa cúp điện thoại đã bị tiếng súng đạn nả vào thân xe dọa cho giật mình đánh rơi cả điện thoại xuống gầm xe.

“Nam Nam, cúi xuống.” Đường Dã hô lên, anh nhào tới ôm cô vào trong ngực.

Chúng đã bắn thủng bánh xe của bọn họ, tim Đường Dã đập mạnh, anh ngẩng mặt xác định bọn chúng còn đang kẹt trong xe hoặc là bị thương chưa nhảy khỏi xe được.

Không thể nán lại thêm giây nào, nhanh như chớp anh mở cửa xe rồi ôm Cố Yến Nam vọt ra, chạy thẳng vào con đường đi sâu vào ngọn đồi.

Một loạt tiếng bước chân thấp thoáng đuổi theo sau, Đường Dã chửi thề một tiếng. “Bọn chúng còn có đồng bọn đi sau.”

Hơi thở cả hai đều dồn dập, hai bàn tay khác biệt quyện chặt vào nhau, thẳng về phía trước mà chạy.

Ngọn đồi này không nhỏ, độ cao vừa phải, bên trong này không biết có con đường có thể chạy xuống chân đồi không. Đường Dã chỉ biết chạy theo quán tính.

Lúc cảnh sát đến hiện trường vụ tai nạn chỉ còn ba người trong vụ tai nạn. Một trong số hai chiếc xe không có bất cứ ai, ba người bị thương đã ngất xỉu.

Có lẽ sợ bứt dây động rừng nên chúng không dám nổ súng nữa, Đường Dã kéo Cố Yến Nam chạy khoảng hơn nửa tiếng cuối cùng phát hiện một cái hang nhỏ.

Dấu chân của chúng đuổi theo sát nút, cứ tiếp tục chạy chắc chắn không thể thoát. May thay cả hai đã tìm được nơi trú ẩn.

Cái hang này rất nhỏ nhưng đủ chứa cho vài người ngồi.

Đường Dã đỡ cô chui vào trước, anh đảo mắt một vòng mới khom người vào trong.

Trong không gian nhỏ hẹp, khép kín chỉ còn hơi thở hổn hển của cả hai. Đường Dã lôi ít cành lá phủ trước cửa hang.

Bên trong chỉ thấp thoáng vài tia sáng.

Đường Dã ngồi duỗi chân dựa vào tường đất, anh vươn tay bế Cố Yến Nam đặt trên đùi mình. Hai tay ôm chặt eo cô.

“Sợ không?” Giọng đàn ông trầm khàn xen lẫn vẻ gấp gáp sau trận rượt đuổi vừa rồi.

Hơi nóng phả bên má, Cố Yến Nam lắc đầu, cô ôm cổ anh: “Có anh rồi, sợ gì chứ.”

Đường Dã nuốt khan, anh sâu kín nhìn khuôn mặt bé xinh của cô, bàn tay đưa lên ve vuốt da thịt trơn nhẵn, mướt mồ hôi. Anh khàn giọng: “Liên lụy đến em rồi.” Anh hôn nhẹ lên vầng trán đầy đặn, thì thầm: “Xin lỗi.”

Cố Yến Nam sửng người, cô đẩy ngực anh ra, hơi cúi đầu quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Đường Dã, thấy vẻ áy náy, khó chịu không che giấu nổi từ anh, cô cắn môi, bên tai bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân tới gần.

Đường Dã nín thở ôm đầu cô áp vào cổ mình.

“Mẹ kiếp.”

“Chia ra đuổi theo, bọn nó không thoát nổi ngọn đồi này nhanh vậy.”

“Vâng.”

Vài giây sau tiếng bước chân dẫm trên lá khô xa dần cho đến khi không còn nghe thấy nữa.

Cố Yến Nam thở nhẹ ra một hơi, cô vừa nâng mặt, môi bị Đường Dã cuồng nhiệt ngậm mút.

Anh vừa hôn vừa mạnh mẽ bọc lấy ngực cô nhào nặn.

“Đường Dã… ưm…” Đường Dã lấp kín toàn bộ lời cô nói, anh nâng cô lên tách thẳng hai chân cô ra quấn quanh eo mình. Răng môi quấn quýt không rời khỏi khoang miệng ẩm ướt.

Hôn đủ, sờ đủ Đường Dã mới bình tĩnh trở lại. Anh thở gấp chôn mặt vào ngực cô. Hôn hôn thêm một lúc, anh lôi điện thoại trong túi ra gọi Ảnh Tử cho người đến đèo X đón anh và cô.

Trở về Mê Mộng, Đường Dã và Cố Yến Nam bị cảnh sát triệu tập lên đồn trình báo lại hiện trường tai nạn.

Vật vã cả buổi về đến Mê Mộng đã hơn 7 giờ tối nhưng Đường Dã và các anh em đều đang căng da đầu ra vì tức giận.

Đường Dã nói với Cố Yến Nam ở nhà đợi anh, anh không thể bị động mặc cho Trịnh Úy Không muốn làm gì thì làm nữa, quan trọng là lần này hắn đã động tới người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối không bỏ qua.

Cố Yến Nam cắn môi nhìn anh, cô muốn đi theo nhưng cuối cùng lại đồng ý, cô không muốn anh lo lắng thêm cho mình, chuyện hôm nay có lẽ đã đả kích đến Đường Dã không ít.

Đường Dã hôn trán cô trấn an: “Anh có chừng mực, ngoan, nếu muộn mà anh còn chưa về thì ngủ đi nhé.”

Cô ngoài gật đầu thì còn có thể làm gì khác.

Đường Dã lần nữa nhìn cô, ánh mắt của anh rất phức tạp cô không sao hiểu được. Cuối cùng anh vuốt nhẹ hai má trơn mềm của cô rồi dứt khoát chui vào xe.

Nhìn anh cùng các anh em xe lớn xe nhỏ nối đuôi nhau khuất xa, Cố Yến Nam nghe rõ tiếng tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cô sợ anh sẽ bị thương.