Dáng Hình Của Em

Chương 48: Trúng thuốc



Noel trôi qua, một năm sắp kết thúc.

Hôm nay sau khi giải quyết công việc từ bên ngoài về, Đường Dã vào phòng mình theo thói quen mở điện thoại kiểm tra xem cô gái nhỏ có cập nhập gì mới không.

Nhưng không có gì cả, bài đăng cuối cùng của cô là bức ảnh chụp bầu trời phủ đầy tuyết trắng, cô chỉ viết vài chữ: [Tuyết rơi rồi.]

Khóe môi Đường Dã cong cong, anh lại nhìn bình luận mà anh đã để lại dưới bài đăng của cô. [Tuyết không đẹp bằng em.] còn nhận được rất nhiều lượt thích.

Cố Yến Nam không có thói quen trả lời fan, cô chỉ like các bình luận. Lần này cô lại phản hồi bình luận của anh, chỉ là một icon trái tim màu đỏ cũng đủ khiến Đường Dã vui vẻ.

Nỗi nhớ nhung nhờ vậy cũng vơi đi một chút.

Lúc này cửa phòng có người gõ, là Trang Linh.

“Anh Dã, cà phê của anh ạ.”

Đường Dã nhận lấy, anh cảm ơn rồi nhẹ giọng: “Muộn rồi, em tan làm đi.”

Trang Linh mỉm cười vâng một tiếng rồi tạm biệt anh.

Đường Dã ngồi trước bàn làm việc, vừa uống cà phê vừa xem xét các đơn hàng online.

Khoảng mười phút sau, anh cảm thấy cả người bắt đầu nóng ran. Đang là mùa đông lạnh giá, sao thân nhiệt anh lại hừng hực như vậy, còn tưởng máy điều hòa bị anh bấm nhầm số tăng nhiệt độ quá cao.

Đường Dã phẩy phẩy vạt áo thun, anh nhíu mày cầm điều khiển máy điều hòa lên xem, rõ ràng nhiệt độ bình thường.

Lúc này từ bụng dưới truyền tới một luồng khí nóng bừng, cơ bắp anh căng chặt.

Đường Dã biết thân thể mình có vấn đề, tình trạng này… rất giống…

Anh vội bước nhanh vào nhà tắm, giữa mùa đông lạnh cắt da thịt anh lại dội nước lạnh.

Nhưng không thuyên giảm đi chút nào, ngược lại sự khó chịu, như bị ngàn con kiến gặm nhấm. Đường Dã rốt cuộc cũng đoán được bản thân bị gì.

Mặt mày anh đỏ bừng, cơ bắp sung lên, anh không ngừng dội nước.

Đến cả bên ngoài có người gõ cửa rồi đi vào anh cũng không nghe thấy, các giác quan gần như bị thứ thuốc kích tình kia quấy rối.

Hứa Mân đẩy xe lăn, vào phòng, cô ta liếm bờ môi khô ráo, trở tay khóa trái cửa.

Ánh mắt đảo đến cửa buồng tắm, hình bóng lờ mờ của người đàn ông đập vào mắt.

Không nhìn rõ vẫn khiến hai má cô ta nóng rực, nuốt nước miếng, cô ta nhanh chóng đẩy xe đến trước bàn làm việc của anh, khóe miệng nhếch lên liếc ly cà phê đã vơi đi một nửa.

Cô ta duỗi tay nâng ly cà phê lên một hơi uống cạn.

Đến giờ phút này sẽ không có một ai ngăn cản được cô ta và Đường Dã ở bên nhau.

Trịnh Úy Không muốn lợi dụng cô ta? Mơ đi, cô ta căm hận hắn như thế, làm sao có thể trở thành con tốt mặc hắn điều khiển. Cô ta chỉ tận dụng kế hoạch của hắn nhằm mục đích đến bên Đường Dã một cách quang minh chính đại mà thôi. Chỉ cần có Đường Dã cô ta sẽ không lo Trịnh Úy Không có thể áp bức mình.

Cô ta vòng tay ra sau cởi xăng tia chiếc váy.

Nửa thân trên lộ ra.

Hứa Mân đẩy xe đến cạnh giường, cô ta chống người, di chuyển thân thể lên giường của Đường Dã.

Điện thoại của Đường Dã bị Hứa Mân tắt nguồn vứt vào một xó.

Khi nằm trên giường thì thân thể cô ta đã hoàn toàn trống trơn, chỉ còn lưu lại chiếc quần lót ren không che chắn được bao nhiêu.

Lúc này cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra.

Người đàn ông trần nửa người, mang hơi nóng phừng phực xuất hiện.

Hai mắt anh đỏ ngầu, tuy đầu óc còn tỉnh táo nhưng thân thể anh thật sự sắp đến cực hạn. Anh rảo bước ngồi trên giường, chợt một tiếng sột soạt truyền tới tai, anh giật mình nghiêng mặt sang, nhìn rõ khuôn mặt của Hứa Mân.

Đường Dã nộ lên: “Đi ra.”

Đã là kế hoạch của cô ta làm sao cô ta có thể nghe lời anh mà đi được.

Hứa Mân mỉm cười quyến rũ, cô ta bò lại, hai tay dùng sức quấn quanh eo bụng săn chắc của người đàn ông.

“Anh Dã, em yêu anh.” Chân cô ta đang điều trị, tuy chưa thể đi đứng bình thường nhưng đã có thể cử động.

Cô ta cố gắng nâng người nhào vào lòng Đường Dã.

Đường Dã đẩy mạnh cô ta ra nhưng cô ta bám quá chặt, anh sợ làm cô ta bị thương nên không dám dùng vũ lực.

Gỡ từng ngón tay của cô ta ra, sự mềm mại trên thân thể phụ nữ dán vào, Đường Dã cưỡng chế, đè ép dục vọng do thuốc xâm nhập.

“Hứa Mân, tôi cảnh cáo lần cuối, cút.” Rốt cuộc anh cũng gỡ được cô ta rời khỏi người mình.

Chạy đến mở cửa nhưng không được, chỉ có thể nói có người bên ngoài cố tình khóa.

Đường Dã ngoảnh lại, ánh mắt căm ghét găm vào khuôn mặt lả lơi, đỏ bừng của Hứa Mân, anh gầm lên: “Là cô?”

Hứa Mân nhíu chặt mày, cô ta khó chịu nằm ngửa ra giường, không chịu được sự quấy nhiễu của thuốc, cô ta thở gấp gáp cởi đi mảnh vải cuối cùng. “Anh Dã, anh nhịn được sao?” Cô ta vừa xoa ngực mình vừa nhìn Đường Dã bằng ánh mắt *** **** và gợi tình.

Nhưng Đường Dã lại chỉ căm phẫn gắt gao đến gần như muốn bóp nát cổ cô ta.

“Cô sẽ hối hận.” Anh nghiến răng. Anh muốn tìm điện thoại nhưng không thấy đâu, lúc này còn không hiểu mới lạ.

Mở cửa sổ, muốn gọi anh em trông kho hàng thế nhưng khi anh cố gắng lên tiếng lại không có ai đáp trả.

Đường Dã rốt cuộc phải tán dương Hứa Mân, cô ta thế mà có thể mua chuộc được người của anh.

Lần nữa chạy vào buồng tắm.