Đằng La Chi Mộng

Chương 12: Người Đàn Ông Trong Hầm ngục



Một khắc sau, khi thấy lửa đã cháy gần hết, Dương Lệ Nhiên mới từ hang động đi ra. Nhìn con rắn trên khúc xương đã cháy thành tro, cô bất động đứng đó, lúc sau liền dè bỉu bĩu môi.

"Đồ ăn cháy rồi.."

Rõ ràng là tay nghề không tốt, người còn làm biếng mà đi chê lửa quá to nên rắn mới cháy, hệ thống nghe mà cũng bó tay với lối logic bất thường này của cô. Lại thêm khắc nữa, hệ thống tuần tra xong liền bay qua chỗ Dương Lệ Nhiên báo cáo sơ qua tình hình. Qua quan sát và những thông tin có được thì nơi này có lẽ là địa phận cấm vào của Ma tộc và Long tộc, khi xưa bọn họ gây chiến đã thiêu hủy cả một cường quốc rộng lớn, biến nó trở thành cấm địa của cả ba tộc. Nhân tộc là tộc bị ảnh hưởng nhiều nhất, nhưng cũng là tộc thâm độc nhất khi nhúng tay vào cuộc chiến của hai bên.

Chủ yếu do vấn đề bên ngoài phát sinh nên hai tộc mới gây chiến, những tộc khác chỉ tham gia vì lợi ích.

"Nói vậy là trước kia Ma tộc và Long tộc vốn không có thù địch với nhau? Sau đó thì thế nào, tại sao lại nhiều thi huyệt của Long tộc đến vậy, còn có Tiên tộc và Ma thú nữa, Ma tộc hoàn toàn không hề có bóng dáng ở chỗ này?"

"Hừm.. đại khái do Ma tộc hầu hết đều không phải vật thể sống, một số khác thì do thể chất đặc biệt nên khi bọn chúng chết đi, thân xác sẽ không còn lưu lại nhân gian." Hệ thống nói.

"Ra là vậy." Dương Lệ Nhiên chau mày, tiếp tục tìm hiểu thêm về cấm địa. Nếu như suy đoán của cô không sai thì dù có leo đến vạn năm sau cũng không thể bò lên trên đỉnh, vậy chắc phải có thứ gì đó ở quanh đây ngăn cản người bên trong thoát ra ngoài, chẳng hạn như cấm thuật hoặc phong ấn, pháp trận.. gì đó. Mà nghĩ lại thì cũng buồn cười, bề ngoài thì nói đây là cấm địa, thực chất có cái cấm địa nào giống y cái địa ngục như thế này không?

Sâu đến chục mét? Tổ tiên ngày xưa của đám người này đánh nhau cũng ghê thật, tạo luôn hẳn cái hố chỉ để chứa xác cho con cháu mình sau này.

Nhìn sâu trông rộng! Bái phục.

* * *

Ở một nơi nào đó, cách xa chỗ Dương Lệ Nhiên chỉ vài trăm bước, một hầm ngục tối tăm và ẩm thấp bất ngờ hiện lên, gã đàn ông với thân hình gầy gò bước từng bước chậm rãi đến cánh cổng sắt. Hắn ta vẫn như thường ngày, tay nắm chặt song sắt, tựa đầu vào tấm gạch bên cạnh, đảo mắt ngắm nhìn thế giới tăm tối bên ngoài.

Hai trăm năm, vỏn vẹn hai trăm năm hắn bị nhốt ở đây. Mỗi ngày đều như địa ngục, tẻ nhạt, buồn chán, đói khổ hắn đều trải qua, chỉ là hôm nay lại khác. Bầu trời đêm nay đẹp lạ thường, tờ mờ có thể thấy được vài vệt sáng của đóm đêm bay lượn xung quanh.

Ánh trăng trước nay bị chướng khí che nấp giờ cũng tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối, những ánh sao lấp lánh phủ đầy mặt đêm tạo cảnh tượng tuyệt đẹp, xa gần đó còn có bóng dáng của người?

Gã đàn ông thấy người đang đi về phía mình, lộ ra nụ cười khó tả: "Hừm.. mới có vài trăm năm mà đã có người nhịn không nổi tới đây sao? Nói đi, ngươi muốn thứ gì?"

Giọng nói khàn khàn phát ra từ phía hầm ngục, người bên trong mang theo ý vị thâm trường mà cười nhẹ, hắn ta chống tay lên cằm, giương mắt quan sát Dương Lệ Nhiên lúc lâu. Như thể đã nhận ra thứ gì đó rất đặc biệt, hắn bắt đầu bật dậy sau đó điên điên dại dại xông ra mặc cho xiếng xích đang giam cầm chân mình. Hắn nói rồi lại cười, y hệt một con chó dại.

"Rồng nhỏ! Là ngươi, quả thật là ngươi! Vậy xem ra tên quốc sư đó không có lừa ta! Mau, mau giải phong ấn cho ta!"

"Tên điên nào đây, như chó xổng chuồng vậy?" Dương Lệ Nhiên mặt khinh bỉ thốt lên, nhìn bộ dạng lem luốc của người bên trong, bất giác đưa tay lên bịt mũi, biểu thị không thích hắn ta chút nào. Hệ thống cũng dò xét thông tin qua một lượt, xác định xong liền nói với cô:

"Hắn ta là Ma U, thế tử duy nhất của Ma giới, cũng giống như ngươi, bị người cha yêu dấu của mình một đạp đá xuống đây, còn bị Nhân tộc lừa lấy đi một phần sức mạnh sau đó phong ấn cho tới giờ."

"Chậc.. thảm hại thế? Có cần ta giúp không?" Cô nghe xong thì động lòng trắc ẩn muốn cứu giúp, dù sao thì hoàn cảnh tương tự nên coi như là đại phát từ bi cứu người một mạng, nào ngờ giữa chừng lại rất muốn xem dung mạo hắn ta. Thông thường trong truyện tranh Ma tộc đều mang dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, xấu xí đến chán ghét, ít khi thấy được kiểu phong hoa trác truyệt trên thế gian.

Nhưng.. khi nhòm vào trong hầm ngục, Dương Lệ Nhiên lập tức chủi thề một câu: "Mẹ kiếp!"

Lừa người!

Ông trời quả là lừa người mà!

Ma tộc xấu xí đâu? Hình dạng quỷ dị khiến người đời chán ghét đâu? Cái quái gì vậy? Cái tên này rõ ràng là mỹ nam mà? Với cái bộ dạng này hắn nói hắn là thần tiên hạ phầm thì cô cũng tin. Đời nào có Ma tộc nào lại trắng như bạch tuyết thế kia không?

Hàng lông mi này.. vừa dài vừa cong, mái tóc đen như mực, dài và suôn đến kỳ lạ. Hàng môi mỏng, mũi cao, phía khóe mắt trái còn có nốt ruồi son trông cực kỳ cuốn hút. Cơ ngực, cơ bụng đều bị phanh phui do y phục trên người hắn chỉ đủ để che lấp phần bên dưới.

"Biến thái." Hệ thống phán một câu, liếc lòi con mắt về phía chủ nhân của mình, vẻ khinh bỉ mà mắng cô. Cô lại chẳng thèm để tâm mà quăng hệ thống qua một bên, đi tới xem thử phong ấn của Ma U.

Bụp!

"Phản phệ? Không đúng? Rõ ràng ngươi là rồng nhỏ mà, ta đâu có nhầm." Ma U thấy Dương Lệ Nhiên bị phong ấn đánh bay cho xa vài mét thì mặt hơi tối lại, đứng dậy chạm vào phong ấn trên song sắt xem có phải bị lỗi ở đâu hay không, cư nhiên nó lại mở được?

"Máu? Ngươi dùng máu giải phong ấn sao?"

Dương Lệ Nhiên bò dậy từ đống cát, xuýt xoa tay nói: "Không biết, ta chạm vào nó liền hút lấy máu của ta sau đó đánh bật ta."

"Không thể nào, phong ấn này tu vi ít nhất cũng phải Nguyên anh kỳ mới hóa giải được, hơn nữa còn bày đủ các loại binh bố trận trong đó, là tâm huyết của đám nhân loại bẩn thỉu kia tạo ra, sao có thể phá là phá được?"

Cô trừng mắt: "Ý ngươi là sao? Thích ở trong đó lắm hả? Chê ta phá phong ấn quá nhanh nên buồn? Được thôi, cút vào trong đó ta tạo cái mới cho ngươi! Cho ngươi ngắm cảnh trong đó thêm vài trăm năm nữa."

"Không.. ta.." Ma U lúng túng xua tay, Dương Lệ Nhiên lại nói tiếp:

"Mặt thì rõ đẹp mà phẩm hạnh đạo đức lại không có, người ta có lòng muốn cứu ra mà đứng đó thắc mắc, còn không biết nói một lời cảm ơn đàng hoàng! Cha mẹ ngươi không dạy ngươi phép tắc cơ bản hay gì? Xin lỗi!"

"Ta.."

"Xin lỗi mau!"

"Xin lỗi.. vì đã nghi ngờ ngươi, rồng nhỏ." Dương Lệ Nhiên thấy Ma U chắp hai tay lại xin lỗi cô thì bật cười, "Ha ha, được rồi, ta đùa chút thôi mà, tha lỗi cho ngươi đó."

"Cảm ơn."

Ma U sau khi được thả tự do cũng không nghĩ nhiều mà chạy một lượt quanh cấm đại, tìm đủ mọi cách vẫn không thấy được lối ra, vì vậy liền dùng cách như trước kia cô từng dùng, leo một mạch lên trên.

"Haizz.."

Ầm!

Ma U không biết làm sao sắp leo lên được đỉnh núi liền bị một luồng sức mạnh kéo về, trượt chân ngã dập người xuống phía dưới, khá là thảm hại.

"Chết tiệt! Cái gì vậy hả?"

Hết chương 12