Đắng Lòng

Chương 94: Ghen Tỵ. Ấy



Việc này Cố Doãn Doãn chỉ mới phát hiện ra vào năm ngày trước, khi ấy cô vào thư rác ở trong mail, đột nhiên phát hiện ra một file tin nhắn được gửi cách đây tám năm, khi ấy cô một mình đang du học ở bên nước ngoài.

Vì cô có thói quen không bao giờ check phần tin nhắn rác, thành ra số lượng tin rác lên đến hơn một triệu tin. Cố Doãn Doãn định bấm xoá tất cả, nhưng nào ngờ tin nhắn đính kèm file tài liệu ngay trên đầu, đập thẳng vào mắt cô. Khiến cho Cố Doãn Doãn không cưỡng lại nỗi tò mò, bấm vào xem mới phát hiện ra bí mật động trời.

Thì ra ông ta phát hiện trước lúc mẹ Như Nguyệt của con quen biết với ông ta, bà đã từng là một gái tiếp rượu trong quán bar. Cố Kiểm Thiêm không thể chấp nhận nổi quá khứ đen tối của mẹ Như Nguyệt, chỉ cần chờ bà ấy sinh ra Cố Tiêu Tiêu, ông ta ngay lập tức đuổi cổ bà ra khỏi Cố gia.

Đó chính là lý do vì sao, Cố Doãn Doãn sinh ra không được đón nhận tình yêu thương từ Cố lão phu nhân, luôn bị bà ta ghét bỏ, mỗi khi gặp mặt, sở hở một tí là y như rằng bà ta lại tuôn ra những câu nói miệt thị, chửi rủa Cố Doãn Doãn.

Khi nghe Cố Doãn Doãn nhắc đến vấn đề tìm lại mẹ ruột của mình, Cố Kiểm Thiêm nhận ra bí mật của mình đã bị tên trợ lý ăn cháo đá bát đó phản bội. Ông ta nhất quyết không cho cô đi tìm lại người phụ nữ lẳng l ơ kia, kiên quyết phản đối.

“Không được, ba không cho phép con tìm lại người đàn bà đó!”

Cố Doãn Doãn ngang bướng, nhất quyết giữ vững chủ quan của mình.

“Nếu như ba cấm con đi tìm mẹ của mình, con cũng không đồng ý thay Tiêu Tiêu lấy người đàn ông thực vật kia! Bao năm qua gia định đối xử với con như vậy là quá đỉ rồi! Sức người có giới hạn, con không thể làm con dối trong mắt bà nội và Tiêu Tiêu mãi được!”

Lúc này xe đã dừng trước cổng biệt thự Cố gia, thoát dây thắt an toàn ra khỏi người, cô đưa mắt nhìn về phía người cha vô tâm kia.

“Vốn dĩ trước kia ba đã coi con như người dưng nước lã, vậy thì giờ đây cứ coi như không biết đi! Sau ngày hôm nay ra mắt bên gia đình nhà họ Lục, con cũng một phần nào hoàn thành phận làm con của mình rồi! Con xin phép vào trong thay đồ!”

“Doãn Doãn, con khoan đã, ba muốn nói chuyện với con!”

Cố Doãn Doãn không quan tâm đến mà vội sải bước vào bên trong nhà, bỏ mặc ba mình ở phía sau cùng với đôi lời mà ông ta định nói.

Vừa vào đến phòng khách, Cố Doãn Doãn liền nghe thấy giọng nói của Cố lão gia vọng lại. Bà ta không ngừng dùng những lời đường mật mà khuyên Cố Tiêu Tiêu chấp nhận lấy đại thiếu gia nhà họ Lục, cũng chính là người đàn ông sống thực vật ấy. Dù có nói thế nào thì Cố Tiêu Tiêu nhất quyết không chịu nghe theo, còn lớn tiếng gắt gỏng.

“Bà nội sao vậy? Muốn con lấy tên tàn tật đó sao? Không bao giờ con chấp nhận mối hôn sự này! Chẳng phải đứa con hoang kia đã chập nhận thay con lấy hắn ta sao? Giờ bà nội lại khuyên con đổi ý? Con sẽ không nghe lời bà nội nữa đâu! Nhà ta tống cổ được chị ta đi là mừng rồi, đám cưới chị ta con sẽ đi, còn giờ con không rảnh đâu. Bà nội ở nhà luôn đi, để ba với chị ta đi một mình được rồi, với lại đi ăn mà gặp mặt chị ta con nuốt không trôi.”

Cố lão phu nhân bất lực, đưa tay lên day day hai bên thái dương.

“Được rồi, ta cũng không khuyên bảo con nữa! Cũng không cùng ba con đến nhà họ Lục làm gì!”

Bà ta liền gật đầu cười tươi, ngay lúc này Cố Doãn Doãn cũng bước đi vào. Thấy cô thì nụ cười trên môi bà ta bỗng dập tắt, Cố Doãn Doãn cũng chẳng thèm để tâm đến, nhanh chân bước lại cúi đầu chào rồi sau đó đi thẳng lên phòng. Chưa đi được quá năm bậc thang, bên tai truyền đến giọng nói đầy chua ngoa của người em gái đanh đá cùng chung một người mẹ sinh ra.

“Bà nội, bà có biết gì không, con hiện tại rất đang nôn nóng chờ đến ngày tận mắt nhìn chị gái bước lên thánh đường, bên cạnh là người chồng tàn tật ngồi xe lăn đi cùng. Phía dưới là hàng nghìn con người đang không ngừng bàn tán xôn xao, nói về cặp vợ chồng này chẳng khác gì đôi chim ương gãy cánh. À con quên mất! Hắn ta đâu có tàn tật! Hắn chỉ là một tên thực vật, nếu như chị ta kết hôn, chẳng lẽ bên nhà họ Lục tìm con vật thay thế người chồng, hoặc là hôn lễ đó không có chú rể?”

Vừa nói, cô ta hớn hở ngửa mặt cười lớn:

“Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho tâm trạng con sảng khoái đến chừng nào!”

Cố Doãn Doãn cười lạnh, ngay thẳng đáp lại:

“Đó là do em bụng ta suy ra bụng người! Còn muốn biết người đời cười chê chị thế nào thì tốt nhất ngậm cái miệng lại chờ đến ngày đó đi! Đừng ở đó sớm tự đắc làm gì, kẻo sau này hối hận không kịp!”

“Mày muốn tạo phản sao?”

Cố lão phu nhân đứng bên cạnh khó chịu, lớn tiếng xen vào.

Cố Doãn Doãn không sợ, tuy không đối mặt với bà ta, nhưng cô lại nhìn thẳng vào ánh mắt kiêu hãnh của Cố Tiêu Tiêu, nói từng câu từng chữ rành mạch.

“Em gái à, em nên nhớ ai là người thay thế em! Nếu như không muốn trở thành goá phụ sớm thì tốt nhất biết điều một tí. Chị là một người dễ thay đổi quyết định, em chỉ cần mở mồm nói thêm một câu nữa thôi là lập tức chị để em đi xem mắt! Chị nói được là làm được!”

Người đang chiếm ưu thế là cô! Cô đây cóc sợ! Ai bảo tự dưng lại cho cô nắm một vị trí quan trọng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này cơ chứ?

“Chị!”

“Thôi nào Tiêu Tiêu! Hiện tại nó đang nắm được điểm yếu của con! Chờ đến khi nó gả đi rồi thì con muốn lên mặt thế nào cũng được! Giờ nó đang có giá trị với gia định ta, đặc biệt là con, lựa lời mà ăn nói cho cẩn thận.”

“Nhưng mà bà nội, đứa con hoang này đang lên mặt dạy đời con!”

“Im ngay cho ta!”

Cố lão phu nhân gằn giọng, Cố Tiêu Tiêu ngay lập tức ngậm miệng lại, không cam lòng mà đưa mắt trừng về phía Cố Doãn Doãn.

Trong miệng Cố Tiêu Tiêu gầm gừ, mẹ kiếp! Từ bao giờ đứa con hoang kia lại lên mặt dậy đời mình? Cố Tiêu Tiêu không can tâm, ánh mắt căm phẫn như thú dữ nhìn ngắm con mồi, cổ họng gầm gừ một tiếng.

“Mẹ kiếp! Chị...”

Cố Tiêu Tiêu đang định lên mặt dạy đời người khác, bỗng nhiên Cố Kiểm Thiêm từ ngoài cửa bước vào. Sắc mặt ông ta khó chịu vô cùng, ngồi xuống ghế sofa, rót đầy chén trà mà đưa lên miệng uống.

“Suốt ngày chỉ thấy con hoạnh hoẹ với chị gái mình. Con không có một chút tình cảm với chị sao? Còn đứng đấy làm gì? Hai người mau lên phòng thay quần áo đi. Cả nhà ta cùng chuyến đến gặp nhà họ Lục.”

Cố Tiêu Tiêu bị ba mình lớn tiếng dạy bảo, trong lòng cô ta tức giận vô cùng. Hai tay khoanh lại trước ngực, mặt vênh váo nói.

“Lục phu nhân muốn mời con dâu tương lai của bà ấy đến dùng bữa! Con với bà nội là người ngoài, đi cùng chỉ tổ vướng tay vướng chân!”

Cố Kiểm Thiêm nhấp một ngụm trà, không thèm nhìn mẹ già của mình và Cố Tiêu Tiêu, ông ta trực tiếp nói:

“Tóm lại có đi không?”

Cô ta kiên quyết giữ vững lập trưởng của mình: “Con không đi!”

“Vậy thì càng tốt, khỏi có người lải nhải bên tai!”

Cố Kiểm Thiêm nói xong lập tức đứng dậy định rời khỏi nhà, nhưng lúc này Cố Tiêu lại lên tiếng nói lại, giọng điệu tức tối vô cùng.

“Ba, sao ba lại nói như vậy?”

“Tiêu Tiêu, ngồi xuống đi con! Không được cãi lại ba con nữa.”

Cố lão phu nhân vội vã kéo cô ta lại, ánh mắt ra hiệu không được manh động. Chỉ có trời mới biết trong lòng hiện tại bà ta đang nghĩ gì. Bà chỉ sợ con trai của mình vì tính cách kiêu ngạo của con gái mà đổi ý, huỷ bỏ ý định để Cố Tiêu Tiêu vào tập đoàn Cố Thị, nhậm chức tổng giám đốc.

“Con đã chuẩn bị đồ xong rồi!”

Cố Doãn Doãn lúc này lên phòng đã thay lên mình bộ đồ mà Cố Kiểm Thiêm đích thân mua cho. Bộ đầm mang phong cách thời thượng, xung quanh cổ đính hạt cườm. Nhưng chỉ tội phần eo thon nhỏ của cô lại không vừa, ắt hẳn ông không biết kích cỡ trạng phục của Cố Doãn Doãn, chỉ là tham khảo ý kiến từ nhân viên trẻ tuổi trong công ty, sau đó mới đến cửa hàng hiệu mua cho cô chiếc đầm đắt giá này.

Trên nhãn mác Cố Doãn Doãn thấy để giá hơn hai trăm đô, cả đời này cô chưa được một lần nào sở hữu được một món đồ đắt giá đến như vậy.

Cố Kiểm Thiêm chu đáo mua cho cô một đôi giày cao gót cao chín phân, phối với bộ đầm trắng này càng khiến nhan sắc cô thêm nổi trội.

Cố Doãn Doãn hầu như không dùng đến son phấn bao giờ, nhưng thân là con dâu tương lai đến ra mắt nhà chồng, cô không thể làm mất mặt ba mình được, vậy nên cách đây vài hôm cô đã sắm cho một một cây son đầu tiên, tông màu đỏ lạnh phù hợp với làn da trắng trẻo của cô.

Nhìn thấy Cố Doãn Doãn có dung mạo xinh đẹp hơn mọi ngày, Cố Tiêu Tiêu nổi lòng ghen tị, hai hàm răng của cô ta không ngừng nghiến chặt vào nhau, con ngươi hiện rõ nét căm ghét dán chặt lên thể hình đẹp đã mà bao người con gái mơ ước, ngực tấn công mông phòng thủ.

“Bà nội, không ngờ ba lại mua đồ hàng hiệu cho con nhỏ đó!”

Cô ta đang nghiến từng chữ một, vẻ mặt không cam lòng khi thấy kẻ mình ghét cay ghét đắng được ăn mặc lộng lẫy.

Cố lão phu nhân chép miệng, vòng tay ra sau khẽ nhéo eo cô ta.

“Con bớt ồn ào đi! Nó hiện tại là vật thế thân của con! Không muốn gả cho một tên vừa khú đế vừa tàn tật lại còn sống thực vật thì nhẫn nhịn đi!”

Cố Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi mà có nuốt cục tức xuống dưới bụng, song ánh mắt cay đắng nhìn đăm chiêu lấy vòng một nảy nở của Cố Doãn Doãn.

Cố Kiểm Thiêm chỉnh sửa lại trang phục trên người, trước khi bước đến sảnh cửa, ông ta ngoảnh đầu lại, trên gương mặt lộ rõ sự hạnh phúc.

“Con quên không báo với mẹ một tiếng, Lục đại thiếu gia đã tỉnh lại sau trạng thái hôn mê thực vật đã được mười ngày nay rồi! Không những khoẻ mạnh, lại còn đang mở ra mấy công ty con ở bên thành phố lân cận!”

Cố lão phu nhân hừ lạnh nói: “Có tỉnh dậy ta cũng không quan tâm! Chỉ cần gia tộc của ta không bị mất chỗ đứng trong xã hội này là được!”

Cố Tiêu Tiêu cũng hùa theo: “Dù sống khoẻ mạnh nhưng sau khi trải qua tai nạn xe hơi đó, hắn ta chắc chắn trên người có vô số vết sẹo. Eo ơi chỉ cần nghĩ đến đã khiếp sợ rồi!”

Cố Kiểm Thiêm không nói gì thêm, ông ngoảnh lại hướng về phía Cố Tiêu Tiêu mà nói:

“Đi thôi con! Sắp muộn giờ rồi!”

“Vâng, con biết rồi! Ba cứ ra bên ngoài xe trước đi ạ! Con sẽ ra sau!”

Trước khi vào nhà, Cố Doãn Doãn có cúi đầu lễ phép chào bà ta một tiếng nhưng nhận lại một ánh nhìn khinh bỉ. Cố Doãn Doãn trực tiếp đi lướt qua người bà ta, không thèm ngoảnh đầu nhìn dù chỉ một cái, thà như thế cho nhẹ người chứ cô có lễ phép bao nhiêu đối với bà ta cũng bằng thừa mà thôi.

Một già một trẻ cùng nhau rời khỏi căn biệt thự, sau đó lên chiếc xe Audi đã đỗ trước cổng.

Bánh xe từ từ lăn chuyển, chẳng bao lâu hoà mình vào dòng trảy đông đúc của xe cô.

Bầu không khí trong xe trở nên im ắng đến lạ thường. Suốt từ đầu đến cuối hai người chả mở miệng nói chuyện câu nào, Cố Kiểm Thiêm định mở lời hỏi thăm dự định Cố Doãn Doãn định tìm mẹ mình thế nào, nhưng lời vừa thoát ra bỗng nghẹn cứng trong cổ họng. Ông căn bản không biết dùng lý lẽ thế nào để thuyết phục cô, đành phải chú tâm lái xe đưa Cố Doãn Doãn đến Lục gia.